Bà vẫn là có chút tò mò.
Đương nhiên Triệu Quế Hoa bà cũng đã nhìn rõ trò xiếc của Chu Quần, chẳng qua đó là bởi vì bà sống lại một đời, đời trước bà thật đúng là tin Chu Quần là người tốt, kết quả là bà thiếu chút bị lừa tiền.
Vậy mà Minh Mỹ lại thật tỉnh táo.
Đời trước quan hệ của bọn họ cũng không thân thiện lắm, Triệu Quế Hoa là có sự kiêu ngạo của mẹ chồng, nên sẽ không hỏi ý tưởng của Minh Mỹ, nhưng đời này bà thật sự tò mò, bà hỏi: “ Con ở chỗ nào nhìn ra thằng đó không ổn?”
Minh Mỹ: “ Mọi người không cảm thấy, giống diễn trò ạ? Cứ giả giả sao ý, thật sự thương vợ mới không phải như vậy đâu. Hắn chỗ nào cũng không ổn.”
Cô bẻ ngón tay đếm: “Mẹ xem thời điểm mụ Chu mắng chửi người, hắn cũng không lập tức ngăn cản, chửi xong mới nói vuốt đuôi có ích lợi gì đâu. Nói thêm, bọn họ đã kết hôn mười năm á. Nếu hắn thật sự thương vợ, sao có thể mười năm đều không có khuyên được mẹ mình chứ? Mụ Chu rõ ràng rất nghe lời hắn mà. Chuyện vừa rồi là có thể nhìn ra á.”
Cô nói thêm: “Hơn nữa hắn cũng quá có thể giả vờ làm người tốt đi, hắn nói cái gì mà không mở miệng vì sợ người ta nói hắn bênh người trong nhà, đó là mẹ ruột của mình bởi vì chuyện này mà chịu tội, hắn không nên ra mặt sao? Hắn dù là ra mặt cũng sẽ không có ai nói hắn. Dù sao hắn làm con cảm giác chính là loại ngụy quân tử.”
Triệu Quế Hoa: “……” Quả thật là ngoài cuộc tỉnh táo.
Lương Mỹ Phân: “Không đến mức đó đi? Có thấy chỗ nào như em nói đâu, chị cảm thấy hắn khá tốt, hắn đối xử với Khương Lô tốt mà.”
Minh Mỹ không phục, nói: “Một đôi yêu thương nhau không phải như thế, ba mẹ em cực kỳ yêu thương nhau, cái này em là người rõ nhất nha.”
Lương Mỹ Phân: “……”
Triệu Quế Hoa cười khúc khích, suy nghĩ một chút thật đúng là có điểm đạo lý, khả năng Minh Mỹ được thấy một đôi vợ chồng ân ái thực sự là như thế nào, cho nên con bé mới có thể cảm thấy Chu Quần là giả vờ, bà gật đầu: “ Con nói có lý.”
Lương Mỹ Phân không thể tin tưởng nhìn mẹ chồng: “ Vậy mà là có lý?”
Là có lý dữ chưa?
Minh Mỹ rõ ràng là cưỡng từ đoạt lí ý!
Quả nhiên mẹ chồng bất công quá mức, Minh Mỹ có đánh rắm cũng thơm.
Minh Mỹ cười tủm tỉm: “Con nói có lý thật mà, chị dâu, nước sôi.”
Lương Mỹ Phân lập tức thả sủi cảo, sủi cảo tròn vo rơi vào trong nồi, Triệu Quế Hoa ngẩng đầu nhìn vài người trong nhà, nói: “ Câu chuyện nói trong nhà, không được đi ra ngoài nói, nếu ai nói nhảm, đừng trách tôi không khách khí.”
Lương Mỹ Phân: “……” cái này rõ ràng là nhắc cô ta!
Minh Mỹ: “Biết rồi!”
Thấy nồi sủi cảo sắp sôi, Triệu Quế Hoa phân công: “Nên đốt pháo.”
Mấy nam đồng chí nhà họ Trang lập tức tỉnh táo, Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử cũng nhanh chóng từ trong buồng vụt ra, bay nhanh chạy đến bên người ông nội, nói: “Đốt pháo đốt pháo, chúng ta muốn đốt pháo.”
Minh Mỹ ngẩng cổ nhìn xung quanh, Triệu Quế Hoa: “ Con muốn xem thì đi xem đi.”
Minh Mỹ: “ Vâng ạ.”
Triệu Quế Hoa nhìn về phía con dâu cả: “ Con cũng đi đi.”
Lương Mỹ Phân: “ Con, con còn là ở nhà nấu cơm đi, cái này luôn là cần……”
Triệu Quế Hoa: “ Con không đi thì mẹ đi, không cần phải hai người trông.”
Bà đã nhìn ra, Lương Mỹ Phân thuộc về cái loại người kiểu tự mình nỗ lực hi sinh xong tự mình cảm động, nhưng thật ra sự hi sinh của cô ta có khả năng với người khác là chả đáng một đồng, nhưng chính cô ta lại không biết, còn tự mình đắc chí.
Lương Mỹ Phân gục xuống không vui, Triệu Quế Hoa mặc kệ, trực tiếp vỗ vỗ tạp dề ra cửa, bà đi ra cửa, lúc này Ông Trang đã đem pháo treo xong, ông vui tươi hớn hở nói: “Nhà họ Trang chúng ta, sang năm mới sẽ càng tốt hơn.”
Nói xong, lập tức tiến lên đốt dây pháo, đoàng đoàng!
Tiếng pháo thật vang, cả nhà đều che lỗ tai, thật vui mừng, Hổ Đầu tại chỗ nhảy nhảy lên, nói: “Em gái xem kìa, em coi đây là pháo nhà ta, thật vang đó.”
Tiếng pháo rất lớn, Hổ Đầu gân cổ lên kêu, Tiểu Yến Tử cũng gân cổ lên đáp lại: “ Tốt ghê tốt ghê!”
Pháo là 500 tép, đoàng đoàng một hồi lâu, đốt xong rồi, quay đầu cũng nhìn thấy Ông đầu bếp Lý mang theo con gái con rể cả cháu nội (vì ổng kén rể nên cháu mang họ ổng) cùng nhau đi ra, Lý Vĩ Vĩ nhảy nhót khoe với Hổ Đầu: “Nhà tớ cũng có, xem này, thật lớn, có thể đốt thật lâu!”
Hổ Đầu: “Nhà tớ vừa đốt xong rồi, cũng thật lâu.”
Tâm lý đua đòi của đứa nhỏ thật kỳ kỳ quái quái.
Triệu Quế Hoa cười: “ Tốt, về nhà đi.”
Hổ Đầu không muốn đi: “ Cháu còn muốn xem trong chốc lát.”
Triệu Quế Hoa: “ Vậy chúng ta về nhà ăn sủi cảo trước nhé.”
Hổ Đầu: “ Cháu cũng về nhà!”
Nó nhanh như chớp liền chạy về nhà, tuy rằng đốt pháo cực kỳ hay, nhưng sủi cảo mới là yêu nhất. Một năm ăn không đến vài lần đó, Hổ Đầu chính là rất biết tính nha. Triệu Quế Hoa bật cười lắc đầu: “ Đúng là đứa nhỏ tham ăn.”
Bà về nhà chủ động nhận muôi để vớt, đầu tiên là vớt hai cái sủi cảo thả vào trong chén đặt ở trên cửa sổ, sau đó vái ba cái, lúc này mới bắt đầu vớt sủi cảo vào bát.
Đừng nghĩ hiện tại không cho làm mê tín phong kiến, nhưng là có chút phong tục, mọi nhà vẫn sẽ lén làm, dù sao người bên ngoài không biết, giống như là việc Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử, bọn họ hôm nay bị dọa sợ, Triệu Quế Hoa cũng sẽ ôm ấp đứa nhỏ vuốt ve mãi.
“ Vuốt lông dọa không đến, vuốt tai vui vẻ mãi, Hổ Đầu đừng sợ đừng sợ, Tiểu Yến Tử đừng sợ đừng sợ……”
Bà nói: “Cơm nước xong, sẽ cho các cháu mỗi người một cái trứng chưng nước đường nhé, các cháu ăn sẽ không sợ hãi.”
Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử cùng gật đầu, nuốt nước miếng, bọn nó không biết bị dọa sợ thì sẽ làm sao, nhưng bọn họ biết là trứng chưng nước đường ăn cực ngon. Rất ngọt ngào.
Triệu Quế Hoa ôm ấp đứa nhỏ vuốt ve xong, nói: “ Tới đây, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Cả nhà lập tức liền ngồi vào bàn, Triệu Quế Hoa mỗi chén thả mười sáu cái sủi cảo, nói: “Ăn đi ăn đi, nhà chúng ta sang năm mới, đại cát đại lợi.”
“Đại cát đại lợi!”
“Khỏe mạnh!”
“ Cầu gì được nấy!”
Trang Chí Hi: “ Ôi, ăn ngon quá.”
Nhà bọn họ sủi cảo làm rất to, mười sáu cái sủi cảo là đảm bảo ăn no, ăn sủi cảo ăn đến no, chuyện này ngày thường nào dám mơ. Cả nhà ăn cơm đều cảm thấy mỹ mãn, Minh Mỹ phải cảm khái một câu, tay nghề của mẹ chồng cô thật sự tốt hơn so với mẹ đẻ.
Trước kia Minh Mỹ cảm thấy mẹ của cô là nấu cơm ăn ngon nhất, hiện tại là muốn nói lại, thật sự không bằng mẹ chồng cô.
Kỳ thật Minh Mỹ đại khái cũng có thể hiểu là vì sao, hiện tại mọi người nấu cơm làm sao nỡ cho nhiều nguyên liệu như vậy, chỉ là mẹ chồng cô không giống, mặc dù bà đã cực kỳ khống chế, nhưng mẹ chồng cho nguyên liệu so với nhà khác đều nhiều hơn.
Ngay cả Trang Chí Hi cũng nói mẹ mình thay đổi tính tình, ở lĩnh vực thức ăn thật ra hào phóng hơn xưa nhiều.
Trang Chí Hi còn lén nói cùng Minh Mỹ: bây giờ chỉ giao mỗi sinh hoạt phí không nộp toàn bộ tiền lương, ngược lại ăn càng tốt hơn, sớm biết vậy thì anh đã nên làm khởi nghĩa.
Minh Mỹ nghe xong lời này, đáp lại “ Gì chứ”.
Sớm?
Anh nếu là dám sớm nói, thế nào cũng ăn mắng cho mà xem.
Nhưng mà lúc này, mọi người vội vàng ăn sủi cảo, không có nghĩ nhiều như vậy. Chẳng qua một đĩa mười sáu cái sủi cảo, Minh Mỹ lại không ăn được hết, tuy nói người thường thiếu thịt thiếu mỡ thì lượng cơm ăn phải lớn, nhưng Minh Mỹ vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, có thể ăn cũng chỉ đến thế.
Triệu Quế Hoa gói sủi cao rất to, cô ăn mười mấy cái là no rồi, còn dư lại thả vào bát Trang Chí Hi, nói: “ em ăn no rồi.”
Trang Chí Hi: “Sao em ăn ít như vậy.”
Anh hoài nghi nhìn Minh Mỹ, sợ Minh Mỹ vì tiết kiếm cho anh ăn nên nhịn miệng, chẳng qua nghĩ lại, Minh Mỹ xác thật cũng không phải loại tính tình như chị dâu, anh sau đó gật gật đầu, thật nhanh gắp lên ăn.
Bên ngoài tiếng pháo không ngừng, Minh Mỹ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Nếu có người đốt pháo hoa thì hay quá.”
“ Con mơ mộng quá đấy.”
Minh Mỹ cười tủm tỉm: “mơ mộng một chút luôn là có thể mà.”
Năm trước ăn tết, nhà cô đều bật radio, chẳng qua nhà họ Trang không có radio, cơm nước xong giống như chả còn chuyện gì nữa. Thế mới nói thời buổi này người ta sinh đứa nhỏ đều nhiều đâu, sao không nhiều được? Ngày thường buổi tối cũng không có gì để làm, trừ bỏ “chuyện ấy”, còn có thể làm gì?
Minh Mỹ cũng không thấy ngại, dựa vào bả vai Trang Chí Hi, nói: “Chúng ta kể chuyện xưa đi, mẹ, người khẳng định biết rất nhiều chuyện xưa, kể cho chúng con một chút đi?” Nếu có thể kề về một vài thập niên sau thì càng tốt!
Triệu Quế Hoa vừa lúc cũng rảnh, thật là gặp dịp, bà nói: “Vậy được rồi, mẹ kể chuyện nhé, kể cho mấy người nghe một câu chuyện quỷ ngày xưa… .”
Minh Mỹ núp sau Trang Chí Hi một chút, Trang Chí Hi cười nói: “em không phải rất có thể đánh nhau sao? Vậy mà sợ cái này?”
Minh Mỹ tỏ vẻ đương nhiên: “em là có thể đánh nhau, nhưng em chỉ có thể đánh người. Quỷ là không giống nha, mẹ, mẹ kể mẹ kể đi.”
Ở cái thời đại này của bọn họ, người kể chuyện đều biết kể một số chuyện xưa kỳ lạ cổ quái, Triệu Quế Hoa cũng không ngoại lệ, bà nói: “ mẹ đây sẽ kể cho bọn con nghe một câu chuyện xưa về quái vật đổi đầu, ngày xửa ngày xưa có một hộ gia đình, người đàn ông cả ngày lên núi đi săn, người phụ nữ mang theo ba đứa nhỏ cùng sống với nhau, có một ngày, người đàn ông ra ngoài……”
Triệu Quế Hoa: “……quái vật đổi đầu ăn người đàn ông, đổi thành bộ dáng ông ta, chính là người trong nhà đều không biết, người đàn ông này cứ như vậy trở về, buổi tối tắt ngọn nến, nó lập tức liền đem già trẻ lớn bé đều ăn, vợ hắn nghe được âm thanh rắc rắc, hỏi chồng ăn cái gì đó? quái vật đổi đầu nói: Đậu phộng……”
Minh Mỹ: “ Èo…… con mấy ngày nay không muốn ăn đậu phộng.”
Nghĩ một chút liền thấy rất ghê tởm.
Triệu Quế Hoa: “ Mỗi thế đã không muốn ăn? Con không biết, hôm nay bọn họ còn muốn ăn thịt chó hoang đó, nếu không phải thấy chó hoang ăn phân, mẹ đoán là chó hoang không trốn được. Chẳng qua mẹ đánh giá, chó hoang bên khu nhà chúng ta sẽ không có người bắt. Chỉ cần nghĩ đến ăn phân, mẹ đánh giá mọi người đều không thể hạ miệng mà ăn.”
Minh Mỹ lại thấy ghê tởm một chút, Lương Mỹ Phân nhìn biểu tình của cô, cười nói: “Ôi em dâu mới vậy đã ghê tởm à, buổi chiều chúng ta chính là nhìn đến hiện trường, thật là, vừa ghê tởm vừa muốn nhìn.”
Minh Mỹ: “……”
Có vẻ hiểu.
Cô nói: “ Chuyện này thật đúng là……”
Trang Chí Hi: “ôi trời ơi, mọi người có thể không đề cập tới cái này hay không, quá buồn nôn.”
Triệu Quế Hoa sâu kín: “ Thời điểm mày xem náo nhiệt nhưng một chút cũng không có lui ra phía sau một bước, xem vui vẻ lắm nha.”
Trang Chí Hi sờ sờ cái mũi, cảm thấy chính mình rất vô tội, có náo nhiệt, còn có thể không xem sao? Minh Mỹ lại rất buồn phiền: “ Con sao liền bỏ lỡ đâu, thật là quá thiệt. Không biết bọn họ ngày mai có thể hay không tiếp tục tới một đợt nhỉ.”
Triệu Quế Hoa không nhịn cười: “ Con coi bọn hắn là đoàn xiếc thú à, mỗi ngày không ngừng nghỉ? Nói thêm mùng một năm mới, muốn có dấu hiệu tốt cũng không thể cãi nhau đó. Mấy người cũng thế, cũng không thể nói bậy, nói không dễ nghe. Nhịn cho tôi đến hết tháng giêng.”
Nói tới đây, Triệu Quế Hoa cân nhắc một chút sửa miệng: “ Nhịn đến khi qua rằm tháng giêng đi.”
Thời gian quá dài, mặc kệ bọn họ có thể hay không nhịn xuống, bà chính mình nhưng thật ra nhịn không được.
Trang Chí Hi không nhịn được cười ra tới, rước lấy một cái ánh mắt hình viên đạn của mẹ già, Trang Chí Hi chắp tay thi lễ xin tha. Hổ Đầu nhìn cười hì hì đi theo học, Tiểu Yến Tử còn là bò tới trên đùi Triệu Quế Hoa, rúc vào trong lồng ngực bà.
Triệu Quế Hoa: “Cái con nhóc này.”
Bà vuốt ve đầu tóc cháu gái, nhớ tới một việc liền dặn dò: “Vợ thằng cả, con làm cái trứng hấp nước đường cho đứa nhỏ .”
Hổ Đầu nhấp nhấp miệng nhỏ, nói: “ Bà nội, ăn không vô.”
Nó ăn thật nhiều sủi cảo đó, nó vén quần áo lên, lộ ra một cái bụng tròn vo, nói: “Ăn no lắm, bà xem.”
Triệu Quế Hoa: “ Vậy đợi chút nữa mới làm, trước khi ngủ thì ăn, ăn rồi sẽ không sợ.”
Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử cái hiểu cái không, chẳng qua có thể ăn trứng hấp nước đường, đó là quá tốt, đứa nhỏ vô cùng cao hứng. Lương Mỹ Phân cũng cao hứng, đây chính là con trai con gái của cô, có thể ăn được một chút, cô cũng vui.
“Kể tiếp chuyện xưa đi, dù sao cũng không có việc gì, kể tiếp một cái làm náo nhiệt không khí nào.”
Minh Mỹ nhấc tay: “ để con để con, con đã nghe thật nhiều chuyện á, mọi người có thể có biết nha, con là người bán vé xe buýt, con nghe đồng sự của con kể qua, cô ấy là chạy cái tuyến đường có mộ công chúa ……
Triệu Quế Hoa: “Ai, từ từ, con đổi chuyện xưa khác đi, chúng ta đừng nói chuyện này.”
Người lớn thì còn biết có những chuyện không thể nói ra, nhưng đứa nhỏ là không biết. Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử còn đang ở đây, lỡ mà truyền ra, chưa biết chừng sẽ bị nói là làm mê tín phong kiến. Không đáng chọc phiền toái cho chính mình.
Vừa rồi là bà nhất thời không để ý.
Triệu Quế Hoa: “ Kể cái khác kể cái khác.”
“Hay chúng ta đọc báo đi, để con đọc cho mọi người một đoạn trạm xe lửa nhật báo, trên đó cũng không ít gương người tốt việc tốt, chúng ta phải học tập năng lượng tích cực này. Con cảm thấy……”
“ Mẹ cảm thấy con nên câm miệng.” Triệu Quế Hoa: “ Thằng ba con kể chuyện cười đi, đừng làm cho anh cả con thả…… ý quên, nói mấy chuyện vớ vẩn ấy.”
Bà thiếu chút nữa liền chửi bậy, Triệu Quế Hoa lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên chính mình mới là người thích chửi bậy nhất trong nhà, bà đứng dậy: “ Tôi đi nhà xí một chuyến.”
“ Tôi đi chung với bà nhé?” Ông Trang “hũ nút” hỏi.
Triệu Quế Hoa: “Không cần!”
Bà làm sao cần người đi cùng? Ngày thường cũng chưa có chuyện gì, càng đừng nói hôm nay. Bà đi bộ ra tới, bên ngoài gió bắc gào thét, hôm nay có chút hơi lạnh. Bà chạy chậm ra sân, sân bên ngoài lúc này đầy đứa nhỏ đốt pháo.
Triệu Quế Hoa nhanh chóng đi WC, cũng may hiện tại vẫn là mùa đông, bà còn ít nhiều có thể chống đỡ được, nhưng nếu là mùa hè thì không biết làm sao.
Thật là suy nghĩ một chút liền rất đau đầu.
Triệu Quế Hoa nhưng không nghĩ tới, có một ngày bà phải vì như thế nào đi WC mà ưu sầu. Trong WC cũng không ấm áp đến chỗ nào, bà bay nhanh ra vào, đứng ở Cửa WC dậm chân, rất xa liền nhìn thấy Khương Lô đi tới, Khương Lô cười chào hỏi: “Bà Triệu, ngài cũng ra đi WC à?”
Triệu Quế Hoa: “Đúng vậy.”
Không đi WC, đứng Cửa WC làm gì, chẳng lẽ còn có thể là hoài niệm hành động vĩ đại của mẹ chồng cô hôm nay sao?
Chẳng qua cái lời nói này, Triệu Quế Hoa không thể nói.
Bà cười cười, thả ông tay liền trở về đi, chưa vào đến sân, lơ đãng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Khương Lô từ trong WC ra ngược lại là hướng tới đường cái đi ra ngoài. Triệu Quế Hoa sửng sốt, dừng lại bước chân nhìn xung quanh, tối muộn thế này, cô ta muốn làm gì?
Nếu là Vương Hương Tú đi trên đường cái, Triệu Quế Hoa có thể nháy mắt não bổ đến 123456 câu chuyện yêu đương vụng trộm, nhưng Khương Lô hẳn là không đến mức. Khương Lô đối với Chu Quần, đó là khăng khăng một mực. Chuyện này đời trước Triệu Quế Hoa liền xem rành mạch rõ ràng, phải biết rằng, Khương Lô chính là có thể vì Chu Quần không cần làm người luôn.
Cho nên Triệu Quế Hoa đời này sống lại cũng không nhiều quản chuyện nhà cô ta, mặc kệ là lựa chọn j, đều là quyết định của chính mình, bọn họ người ngoài không cần thiết can thiệp. Nhưng mà buổi tối, đây là đang làm gì? Triệu Quế Hoa do dự một chút, không nhịn xuống tò mò trong lòng, lặng lẽ đi theo.
Đánh giá, Khương Lô đi hẳn là cũng không xa, buổi tối muộn xe buýt đều ngừng, cô ta cũng không lái xe đạp, đi xa cũng không hiện thực.
Triệu Quế Hoa trộm đi theo phía sau Khương Lô , thấy cô ta đi ra sau phố, liên tiếp đi thêm hai con phố, Khương Lô nhìn chung quanh, thật cẩn thận vào một cái ngõ nhỏ, Triệu Quế Hoa: “!!!”
Này lại là làm gì!
bà thấy Khương Lô gõ lên cửa một nhà trong khu đó, cửa mở, bên trong ra tới một bà lão, đưa cho Khương Lô một cái cái chai, Triệu Quế Hoa ở dưới đèn đường chiếu rọi liền nhìn ra tới, bên trong là đỏ tươi đỏ tươi.
Triệu Quế Hoa: “???”
Bà lão dặn dò: “ Tôi đã niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày, máu chó đen tốt nhất, mùng 1 tết đúng giờ 12 giờ sáng, bảo đảm năm sau đẻ một thằng cu béo mập.”
Khương Lô mặt mày hớn hở.
Triệu Quế Hoa: “……”
Bà liền không nên hóng chuyện, thấy Khương Lô cùng bà lão còn nói gì, Triệu Quế Hoa quay đầu liền trở về đi, bà cũng là nhàn, đi ra xem cái chuyện này làm gì! Chẳng qua, Khương Lô cũng thật là kẻ tàn nhẫn, vì sinh đứa nhỏ, cái gì cũng có thể làm.
Triệu Quế Hoa không nghĩ gặp phải Khương Lô, chạy chậm trở về đi, mới vừa quẹo về ngõ nhỏ, liền thấy Trang Chí Hi với Minh Mỹ hai người đứng ở cổng lớn.
Hai người đón bà: “Mẹ mẹ đi đâu vậy? Chúng ta cho rằng mẹ rớt trong WC đó.”
Triệu Quế Hoa: “ Mấy người nhưng không ngóng trông tôi tốt một chút được à, đi đi đi, về nhà.”
Minh Mỹ quyết đoán ôm tay Triệu Quế Hoa, làm nũng nói: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đi.”
Trang Chí Hi lập tức ôm một bên tay khác, nói: “ Mẹ biết không chúng ta đều lo lắng ngài.”
Triệu Quế Hoa: “ Mẹ đi theo dõi người ta đó.”
“Phốc!”
Triệu Quế Hoa nhưng thật ra lầm bầm lầu bầu: “ Bà lão kia, có chút quen mắt à!””