Lời nhắn từ editor LyLy xinh đẹp: không nên ăn uống khi đọc chương này, hoặc ăn xong hẵng đọc. Chúng tôi không chịu trách nhiệm nếu đọc xong bạn ko thấy thèm ăn ^^
Ba anh em Kim Lai chính là ngôi sao chổi chuyên gây họa.
Bọn chúng thật là một giây đều không nhàn hạ, lại đi nổ chó hoang, chó hoang không có bị thương, nhưng là bị khơi dậy dã tính, grào một tiếng, lập tức liền quay đầu, đuổi theo mấy đứa nhỏ điên cuồng sủa gâu gâu.
Kim Lai: “A a a……”
Đừng nhìn bọn chúng ba anh em ngày thường diễu võ dương oai hung dữ, nhưng thực tế gặp chuyện cũng chẳng qua chỉ là đứa nhỏ mà thôi, Kim Lai lớn nhất mới chín tuổi đó, Kim Lai á một tiếng thét chói tai, giơ chân lập tức chạy, cũng bất chấp hai đứa em trai.
Ngân Lai cũng không kém cạnh, mấy cái đứa nhỏ vốn dĩ vây chung quanh đều nhanh chạy trốn, hướng cổng lớn chạy tới, rất nhiều bạn nhỏ đều chơi ở ngõ nhỏ, chó hoang hung dữ xông tới, dọa một đám bọn nhỏ oa oa kêu to.
“Chạy mau, chó hoang ăn người kìa!”
“Chạy mau……”
“Cứu mạng!”
……
Đứa nhỏ kêu gào loạn lên, lại nhanh chạy trốn, Hổ Đầu vừa thấy con chó hoang thật to hướng về bên bọn họ chạy tới. Thằng bé bị dọa đến trắng xanh khuôn mặt nhỏ, nhưng mà dù như vậy, thằng nhỏ lẹ mắt vừa thấy tình hình không tốt, lôi kéo em gái nhanh chạy về phía nhà mình: “Chạy mau, mọi người chạy mau!”
Nó lôi kéo em gái ngao ngao chạy, vừa chạy vừa hét to, mấy đứa nhỏ chung quanh cũng bừng tỉnh, nhanh chóng chạy trốn theo, lúc này không chạy thì còn để khi nào, đó chính là một con chó to á!
Chó to, là con chó to biết cắn người!
Hổ Đầu kêu ngao ngao, lôi kéo em gái, Tiểu Yến Tử nhỏ nhỏ vậy, nhưng là chạy không chậm chút nào, đứa nhỏ gắt gao đi theo anh trai, hai anh em dẫn đầu chạy vào trong viện, theo sát, mấy đứa nhỏ khu sân khác cũng chạy tới, sân bên này tương đối gần, mọi người liền chui vào trong viện trốn!
Tiếng thét chói tai của các bạn nhỏ dẫn tới mấy nhà đều có người chạy ra, “Chuyện gì xảy ra thế?”
Nhà Bạch Phấn Đấu có khoảng cách gần cổng nhất, đi ra cũng nhanh nhất, Hổ Đầu thở hồng hộc, đỡ tường nói: “Có chó hoang, có chó hoang đuổi bọn cháu!”
Bạch Phấn Đấu vừa nghe, nói: “Chó hoang không có việc gì sao đuổi bọn cháu? Có phải hay không bọn mày chọc nó? Mấy con gấu con này, Tết nhất cũng không ngừng gây chuyện.” Tuy nói như vậy, hắn vẫn là người phúc hậu, nhanh chóng ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến một màn mười phần khủng bố, chó hoang đang bổ nhào vào Đồng Lai chạy chậm nhất, Bạch Phấn Đấu: “Cút ngay!!!”
Hắn tiện tay nhặt lên một cục đá liền ném qua, người lớn luôn chính xác hơn so với đứa nhỏ, cục đá lập tức đập trúng chó hoang. Chó hoang grào một tiếng, hướng về phía Bạch Phấn Đấu nhe răng.
Kim Lai chạy ở phía trước oa oa khóc, kêu: “Chú Phấn Đấu, cứu cháu, mau cứu chúng cháu, cứu chúng cháu đi!”
Bạch Phấn Đấu: “Không phải sợ, chú ở đây!”
Dù là mấy đứa nhỏ khu này thôi, Bạch Phấn Đấu cũng không thể mặc kệ, huống chi đây chính là ba đứa nhỏ nhà Vương Hương Tú, vậy hắn cần bỏ ra 120 phần trăm sức lực.
Bạch Phấn Đấu nhanh bay vụt ra, nhặt lên cục đá từng cục ném qua.
Chó hoang bị ném phải né tránh, Đồng Lai bò tới đằng trước, ô ô chạy.
Cho dù có Bạch Phấn Đấu ném, nhưng cũng có lúc không chuẩn, chó hoang chính là chó hoang, cả ngày lưu lạc, cũng sẽ gặp phải rất nhiều “nguy hiểm”, tự nhiên là biết cách chạy trốn.
Vừa rồi là “nhất thời không chú ý”, hiện tại chó hoang có phòng bị, rất nhanh chạy né được, chạy cực kỳ nhanh luôn, con chó hoang này cũng tức mình lắm đó, Tết nhất, dù là chó cũng muốn tìm chút đồ ăn ngon à, sao mấy người còn đi bắt nạt nó, dùng pháo nổ chó, có thiếu đạo đức không cơ chứ! Chó không biết nói, nhưng là chó hoang rất phẫn nộ.
Chó hoang né tránh Bạch Phấn Đấu dùng đá công kích, grào hướng về phía Bạch Phấn Đấu sủa, một người một chó giằng co với nhau. Lúc này Kim Lai thấy chính mình chạy thoát, cười ha ha, mắng: “Con chó thối mày cắn ai! Nổ chết mày!”
Một cái pháo, lại ném qua.
Đoàng!
Không nổ trúng chó, ném gần quá, thiếu chút nữa nổ trên người Bạch Phấn Đấu, Bạch Phấn Đấu dậm chân: “Thằng ranh cháu ném cái gì đó. Cháu đừng chọc nó nữa!”
Kim Lai lớn tiếng: “Chú là người lớn mà sao vô dụng vậy, còn sợ một con chó? Đánh chết nó, ăn thịt chó, thịt chó thịt chó!”
Bạch Phấn Đấu nhíu mày thở dài, trong lòng nói đứa nhỏ này thật là quá nghịch ngợm. Tuy nói, đứa nhỏ nghịch ngợm chính là thông minh, nhưng mà cũng quá có thể gây chuyện đó.
Hắn phân tâm một chút, nhưng để chó hoang bắt được sơ hở, con chó hoang đột nhiên liền tăng tốc chạy tới.
“Ôi trời ơi ~”
Bạch Phấn Đấu đã không có cục đá trong tay, hắn hốt hoảng né qua, chó hoang vượt qua Bạch Phấn Đấu, hướng về phía Kim Lai, nó xoay người muốn chạy……
“Ngoạp!” - bị cắn một phát vào mông!
“Á Con mẹ nó!”
“Aaaaa!!”
“Trời ơi!”
Hổ Đầu và mấy đứa nhỏ ghé vào cổng lớn nhìn xung quanh, bị dọa khuôn mặt nhỏ đều không có tí máu nào, một đám chân run rẩy, gọi mẹ ơi. Lúc này những người khác cũng ra ngoài.
Đừng thấy ra nhiều người như vậy, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tô nhưng không ra, cửa đóng kín mít đó.
Vương Hương Tú lúc này đang may vá quần áo cho con trai, muốn đứng dậy, bị mụ Tô ngăn lại, mụ ta ý tứ sâu xa nói: “Làm ầm ĩ như vậy còn có thể là chuyện gì, khẳng định là bọn nhỏ đánh nhau, không cần đi ra ngoài. Nhà ta ba thằng cu cùng nhau, khẳng định không thiệt thòi được. Một khi ra ngoài thấy có chuyện, chúng ta thể nào cũng rơi xuống cửa dưới, không thiếu được phải nhận lỗi. Tết nhất mặc kệ là ai cũng không đến mức không thuận theo không buông tha, mình không ra và giả không biết thì thôi. Bọn họ có thể còn so đo với một đứa nhỏ?”
Vương Hương Tú cười, nói: “Mẹ, vẫn là người thông minh.”
Hai mẹ con Lã Vọng buông cần, không nhúc nhích.
Nhưng nhà ông Trang thì sốt ruột hoảng hốt ra cửa, Lương Mỹ Phân vừa thấy con trai con gái đều ở đó, bị dọa nhanh chóng tiến lên: “Sao? Các con không có việc gì chứ?”
Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử cùng lắc đầu, chỉ ra bên ngoài, bị dọa sợ cũng không biết miêu tả như thế nào.
Lúc này mấy người Triệu Quế Hoa cũng ra tới, vừa thấy thật là ngạc nhiên!
Chó hoang cắn mông Kim Lai, Bạch Phấn Đấu tự nhiên không thể bỏ qua. Hắn nhanh chóng xông lên trước cứu đứa nhỏ, kêu to: “Con chó chết tiệt này, xem tao có tha cho mày không.”
Hắn nhìn chung quanh, nhặt một cây gậy liền vọt đi lên. Chó hoang ngao ô một tiếng, nhanh chạy trốn. Bạch Phấn Đấu vội vã đuổi theo, chó hoang hoảng không chọn đường, hướng về phía WC chạy, mụ Chu Lý vốn dĩ là ra đi WC. Này nghe được âm thanh bên ngoài, sợ bị chó cắn, ở trong WC trốn cũng không đi ngoài, nhưng ai ngờ Bạch Phấn Đấu đuổi theo chó hoang. Chó hoang thì sợ chạy lung tung, thế nào lại chạy đến WC bên này.
Mụ Chu Lý: “Bạch Phấn Đấu mày làm gì! Đừng đuổi theo! A a a, đừng tới đây!”
Mụ ta xoay người liền chạy, con chó chính là kiểu vậy, nếu bạn không chạy, khả năng nó còn không đuổi bạn, nhưng là chỉ cần một khi bạn chạy, nó ngược lại là đuổi càng nhanh.
Mụ Chu Lý mắt thấy chó hoang lại bắt đầu đuổi theo mụ, chửi bậy: “Tô Kim Lai mày là đồ súc sinh, mày trêu chọc chó hoang, mày là thằng mất dạy táng tận lương tâm……”
Lại mắng: “Bạch Phấn Đấu mày đừng đuổi theo, nhanh chóng đuổi con chó chạy đi, đuổi con chó chạy đi!”
Mụ mắng hai câu, cũng chạy bừa, đột nhiên vướng chân ngã về phía trước, cả người mất thăng bằng lập tức ngã vào trong WC, toàn bộ nửa người trên đều ngã vào hố ngồi đi cầu, tay càng là cắm xuống dưới.
“A a a…… Con mẹ nó cái đ.c.m tổ tông nhà mày!”
Vẫn phải nói là người lớn tuổi xử lý chuyện bình tĩnh hơn, lúc này Triệu Quế Hoa nhanh chóng kêu: “Phấn Đấu cháu đừng đuổi chó nữa, cháu phải xem đứa nhỏ chứ!”
Tô Kim Lai bị cắn một phát ở mông, vừa rồi còn oa oa kêu, thấy Bạch Phấn Đấu đuổi chó, đứa nhỏ xui xẻo này lại ngóc lên náo nhiệt, không kêu khóc gì.
Nó cũng chả kêu đau, ló đầu như con rùa đen, thăm dò nhìn Bạch Phấn Đấu đuổi chó, còn đi theo kêu: “Bắt lấy nó bắt lấy nó, ăn nó!”
Được chứ, thật đúng là một đứa nhỏ không quên ý định ban đầu.
Triệu Quế Hoa: “Mày đừng nghĩ ăn, con chó đó cả ngày ăn phân, mày ăn nó?”
Tô Kim Lai: “……”
Người xem xung quanh: “……”
Vốn dĩ cảm thấy ăn thịt chó có vẻ không tồi, nhưng nghĩ lại, liền cảm thấy quá ghê tởm, chó ăn cứt, người ăn chó, đó có phải hay không gián tiếp tương đương người ăn phân?
A!
Quá ghê tởm!
Không được không được!
Mọi người lập tức lắc đầu, đem chuyện ăn chó hoang này vứt ra khỏi đầu. Ngay cả Kim Lai đều không nói gì, tuy rằng đây là đứa nhỏ thèm ăn, nhưng thật đúng là không có thể tới mức không ngại gì.
Hay thôi đừng nói nữa, càng nói càng thấy ghê tởm.
Bạch Phấn Đấu nghe được tiếng gọi của bà Triệu Quế Hoa, cũng phản ứng lại. Việc cấp bách là chăm đứa nhỏ, không phải đuổi chó hoang, hắn nhanh chóng quay đầu trở về, nâng Kim Lai dậy, nói: “Như thế nào? Chú nhìn xem.”
Nói chuyện liền kéo quần xuống.
Thằng bé chín tuổi, một thằng nhóc chín tuổi, vào cái ngày đặc biệt như hôm nay, rầm một cái bị tụt quần xuống, trước mặt mọi người lộ ra xxx (không thể nói), dù là bé trai cũng thấy xấu hổ, yên lặng che kín mặt, khóc chít chít: “Mông đau!”
Bạch Phấn Đấu vừa thấy trên mông quả nhiên là vết máu do chó cắn, hắn nói: “phải làm sao bây giờ!”
Hắn lập tức ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy Trang Chí Hi, nói: “Tiểu Trang, cậu công tác ở phòng y tế, cậu mau tới nhìn xem!
Trang Chí Hi: “……”
Thật đúng là bị bệnh xong loạn đầu óc.
Anh nói: “Em ở phòng y tế, là người thu tiền đó!”
Anh cũng không phải bác sĩ, xem cái gì mà xem?
Bạch Phấn Đấu: “Đồ lang băm!”
Trang Chí Hi: “???”
Nói cái chó gì vậy? Bảo sao làm bác sĩ khó như vậy, chính là vì có những thứ ngu ngốc 4-5-6 cũng không biết như này. Anh nói: “Em căn bản không phải bác sĩ, xem cho nó sai thì làm sao bây giờ? Như thế nào là lang băm? Anh có biết nói chuyện không vậy? Anh là đầu óc bị nước vào à? Chẳng qua em nhắc nhở anh, ai mà bị chó cắn, phải nhanh chóng đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại. Bằng không có thể nổi cơn điên vì bệnh dại. Mặt khác, con chó đó cả ngày loanh quanh ở WC, ai biết nó ăn cái gì, có bao nhiêu vi khuẩn. Anh vẫn nên nhanh chóng đi bệnh viện.”
Tuy nói Bạch Phấn Đấu là loại ngu xuẩn không biết nghĩ, Kim Lai cũng chả phải đứa nhỏ tốt đẹp gì, nhưng sự tình liên quan mạng người, Trang Chí Hi vẫn có lòng tốt nhắc nhở một chút.
Bạch Phấn Đấu: “Việc này tôi còn không biết à?”
Hắn lập tức bế Kim Lai lên, nhanh chân liền chạy.
Quần của Kim Lai còn không có kéo lên: “A a a……”
Trang Chí Hi: “Con mẹ nó……”
Không phải anh không văn minh thích nói bậy, mà là hiện thực thật sự có chút khó nói hết.
Các bạn nói đây đều là chuyện gì à.
Trang Chí Hi thật hết nói nổi.
Những người khác cũng hết nói nổi.
Dương Lập Tân không biết từ lúc nào tiến đến bên người Trang Chí Hi, một ngón tay chọc chọc vào bả vai Trang Chí Hi, Trang Chí Hi quay đầu lại, Dương Lập Tân hỏi: “Coi thằng đó như vậy, cậu xác định loại này có thể tìm được vợ sao?”
Trang Chí Hi trầm mặc, thật sâu trầm mặc, hơn nửa ngày, anh nói: “Đại khái, khả năng, có vẻ như như…… Khụ khụ khụ!”
Tìm không được, tuyệt đối tìm không được.
Bạch Phấn Đấu ôm Kim Lai chạy, Ngân Lai với Đồng Lai hai đứa đang dại ra, hai thằng nhỏ không biết làm sao bây giờ, ngây người một chặp, Ngân Lai lập tức nói: “Đợi chúng cháu với!”
Nó rất nhanh đuổi theo phương hướng Kim Lai bọn họ.
“Thấy không, nhà này ba anh em trai, tình cảm thật thắm thiết. Có việc đều có thể dựa sát vào nhau. Đây là lo lắng cho anh trai đó.” Không biết ai nói như vậy một câu.
“Anh trai phải đi bệnh viện, các cháu đi theo làm gì! Đừng đi!” Lại không biết là ai nói.
Ngân Lai: “Anh trai bị tiêm khẳng định sẽ khóc, Chú Phấn Đấu chắc chắn sẽ mua kẹo cho anh ý, cháu không thể không đi!”
Đồng Lai: “Đúng vậy, khẳng định có kẹo, em cũng muốn ăn! Chờ em với anh hai!”
Quần chúng xung quanh lại lần nữa lâm vào trầm mặc.