Chu Quần giả bộ như không có gì, tiến đến chỗ nhóm người Ông Trang “hũ nút”, nhìn cái ông Trang chơi cờ dở này đánh cờ. Trang Chí Hi cũng nhường ra một chỗ, nói: “Anh Chu Quần, tới bên này đứng, ít gió.”

Anh chỉ khách khí nhường chỗ một chút, nhưng nói tới lại thấy đúng là vừa khéo, Trang Chí Hi hơi chút dịch ra, Chu Quần lại đứng đúng vị trí chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn đến Vương Hương Tú đang nấu cơm, Chu Quần cười cười, yên tâm thoải mái đứng chỗ đó, nói: “Tôi cũng chơi một chút nhé?”

“Được đó, anh cũng chơi sao.”

Bạch Phấn Đấu trợn trắng mắt: “Mày mà cũng biết chơi!”

Bọn họ hai người là bạn cùng trang lứa, đồng dạng 31 tuổi, nhưng là một người sống quá tốt, một người lại cô đơn, tự nhiên là nhìn nhau không vừa mắt.

Chu Quần tỏ vẻ tao không thèm chấp mày, cười nói: “Biết một chút, Phấn Đấu cùng chơi không?”

Trang Chí Hi nhiều chuyện: “Anh Phấn Đấu còn không thể chơi, anh Phấn Đấu đang chờ Dương Lập Tân đó.”

Người gì đâu nhắc là lên, Dương Lập Tân vừa lúc ra đi WC, Trang Chí Hi: “Anh Dương.”

Dương Lập Tân: “Sao?”

Dương Lập Tân với Chu Quần, Bạch Phấn Đấu mấy người đàn ông này là không giống nhau, mười phần gầy ốm, là kiểu đàn ông gầy gò nhỏ nhắn. Đầu bếp thì thường có bộ dáng cao lớn thô kệch, nhưng là anh này lại quá gầy gò, như là một cây gậy trúc ý, mà lại trắng nõn sạch sẽ. Nhìn qua thì không ai nói đây là đầu bếp, mà có khi còn tưởng rằng đây là người làm công tác văn hoá đó.

“Qua đây, qua đây này!”

Mấy người đàn ông tập hợp cùng nhau, Dương Lập Tân rất nhanh liền rõ ràng mấy người này muốn làm gì, anh ta liếc mắt nhìn bề ngoài Bạch Phấn Đấu một cái, thật sự cảm thấy Bạch Phấn Đấu không biết điều!

Trông hắn như vậy, so với chính anh ta còn kém xa, còn muốn tìm một cô có điều kiện tốt, có khả năng không?

Phải biết rằng, hiện tại đang hừng hực khí thế lên núi xuống làng, nếu có thể lưu lại thành phố, phải là có công tác, mà gia đình người bình thường có thể đem công tác đưa cho con gái, vậy khẳng định là gia đình có điều kiện không kém chỗ nào. Người ta làm gì muốn tìm người như hắn cơ chứ.

Đừng coi Dương Lập Tân là ở rể, nhưng là từ nội tâm đều khinh thường Bạch Phấn Đấu, chỉ là anh ta cũng không muốn tạo mâu thuẫn với người ở trong viện, anh ta nói: “Vậy chờ tôi giúp anh nói chút lời hay với mẹ vợ tôi nhé.”

Bạch Phấn Đấu ánh mắt sáng lên, nói: “Anh em đủ nghĩa khí, nếu thành công, tôi mời cậu uống rượu.” Hắn duỗi tay ôm lấy Dương Lập Tân, Dương Lập Tân lập tức né tránh, tay cong hình hoa lan búng búng, nói: “Anh nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân, ghê chết.”

Bạch Phấn Đấu: “…… Ặc ~”

Hắn cũng từ sâu trong lòng ngứa mắt cái kiểu dáng này của  Dương Lập Tân, không đàn ông tí nào.

Hắn nói: “Cậu coi cậu kìa, tôi mời cậu uống rượu cơ mà.”

Dương Lập Tân nhấp môi: “……”

Chỉ cần nghe thấy câu này thôi, bữa rượu này là đừng có mơ.

Cái thằng này căn bản không có khả năng thành công đâu.

Nhưng Dương Lập Tân cũng chưa nói gì, ngược lại là hì hì cười một chút theo sau. Chu Quần ngẩng đầu nhìn Dương Lập Tân liếc mắt một cái, lại nhìn về phía phương hướng nhà họ Tô, cũng cười cười ý tứ sâu xa.

Không khí thoạt nhìn hoà hợp êm thấm, chẳng qua có phải hay không mỗi người đều có tâm tư, vậy thì khó nói.

Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tô hai người nghe Dương Lập Tân nói đồng ý hỗ trợ, nhỏ giọng mắng: “Cái thứ xen vào việc người khác này, vô tích sự nhưng lại thích nhiều chuyện!”

Hai người nhỏ giọng mắng, nhưng thật ra không ai nghe thấy, chẳng qua Bạch Phấn Đấu lại rất cao hứng, hắn nói: “Tôi liền biết hôn sự của tôi làm anh em, mọi người đều đi theo sốt ruột lo lắng, để ngày nào chờ tôi thành gia thất xong xuôi, tôi phải mời mọi người ăn một bữa nhé. Tiểu Dương, cậu phải xuống bếp nấu cho chúng ta nhé, cậu chính là đầu bếp mà.”

Dương Lập Tân nhíu nhíu mày, pha trò: “Nói sau nói sau.”

Anh ấy là đầu bếp thì phải việc cho mọi người à? Hắn là cái thứ hâm điên gì vậy.

Mấy người đàn ông rất nhanh huyên thuyên, người trong viện nghe được bên này náo nhiệt, rất nhanh liền tụ tập thêm một đám người. Triệu Quế Hoa nghe ngoài cửa sổ cứ ong ong ong như ruồi bọ, nói: “Mấy người này thật là nhàn đến đau “bi”.”

Lương Mỹ Phân: “……”

Ôi coi cái miệng của mẹ chồng kìa!

Triệu Quế Hoa lúc này đã hầm tốt cá, trực tiếp đem cửa sổ mở rộng ra một ít, kêu: “Trang Chí Hi, đi gọi Hổ Đầu Tiểu Yến Tử trở về ăn cơm.”

Trang Chí Hi: “Như thế nào lại là con vậy! Lấy cải trắng là con, gọi đứa nhỏ cũng là con, rõ ràng là con của anh cả cơ mà.”

Anh than vãn vậy, nhưng vẫn rất chủ động đi ra cửa, cao giọng gọi: “Hổ Đầu, Tiểu Yến Tử, ăn cơm!”

Vừa dứt lời, liền thấy hai đứa nhóc chạy như cún con về nhà, chạy rất nhanh luôn, quả nhiên, đứa nhỏ cũng biết hôm nay đồ ăn rất ngon, thật là không thể chậm chân chút nào.

Đang cùng chơi với Hổ Đầu, hai anh em Lý Quân Quân Lý Vĩ Vĩ cũng kêu: “Chú Trang ơi, nhà cháu ăn cơm chưa?”

Trang Chí Hi: “Còn chưa có, Nhưng mà nhanh thôi, các cháu cũng trở về đi!”

“Vâng!”

Đại khái là bị lời nói của Trang Chí Hi ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ liền nóng nảy, một đám đều hướng về nhà chạy, không rảnh chơi nữa. Hổ Đầu là chạy về nhanh nhất, lập tức bổ nhào vào đùi Trang Chí Hi, cao hứng ngẩng đầu: “Chú nhỏ, có thịt không ạ?”

Trang Chí Hi: “Có, nhanh chóng về nhà rửa tay.”

Hổ Đầu lôi kéo em gái chạy, dẫm lên băng ghế ở trong viện rửa tay chỗ ống nước, nước lạnh làm đứa nhỏ run run, chẳng qua mấy nhóc đều quen rồi. Thằng bé với em gái cùng rửa tay xong, lại chạy về nhà: “Bà nội, chúng cháu đã về!”

Triệu Quế Hoa: “bà nội làm xương sườn với thịt kho tàu, tới đây, cho các cháu nếm một miếng trước.”

“Thích quá!”

Hổ Đầu đôi mắt sáng lên, thằng bé biết mà, bà nội thích nhất chính là nó với Tiểu Yến Tử, những người khác đều không bằng nha, không bằng không bằng! Nó mong mỏi  nhón chân xem, rất nhanh, hai đứa nhỏ mỗi người được đến một khúc xương sườn, nó vui cười hì hì.

Triệu Quế Hoa: “Ăn cơm!”

Gào thật to một tiếng, trong viện không ai không nghe thấy, phân đội nhỏ chơi cờ lập tức tan, vừa rồi còn một đám đàn ông huyên thuyên, lúc này tan vỡ luôn, ba bố con nhà họ Trang vào cửa, chỉ ngửi mùi thôi, liền cảm thấy cả người đều muốn say.

Đồ ăn hôm nay, thật đúng ngon quá.

Cả gia đình ngồi xuống, Trang Chí Hi cảm khái: “Đáng thương cô vợ nhỏ của con hôm nay còn phải đi làm, thật là khổ ghê á.”

Triệu Quế Hoa: “Xương sườn còn, cá cũng còn, thịt cũng còn, không thiệt miệng con bé được, con không cần cứ nhắc mãi.” Cái thằng ranh này, bà thực là biết nó nghĩ cái gì.

Trang Chí Hi cười hắc hắc, nói: “Vậy cũng được ạ.”

Cơm ngon đồ ăn ngon như vậy, cũng không cần nói thêm cái gì, trực tiếp nhập tiệc là được, là một ngày cuối cùng năm nay, sang năm chính là mùng một tết, Triệu Quế Hoa nói: “Tất cả chúc phúc, đều ở đồ ăn, ăn thôi!”

Rao giảng đạo lý lớn cũng vô dụng, không bằng trực tiếp ăn. Lời này vừa nói, cả nhà liền thật nhanh múa may đôi đũa. Trang Chí Hi lập tức gắp một đũa xương sườn, thịt xương sườn với thịt ba chỉ không giống nhau, nhưng là hương vị là cực kỳ tốt, thơm mà không ngấy, một ngụm ăn vào, đậm đà dư vị.

Thật là ăn ngon quá đi.

Anh gặm ba miếng là xong miếng xương sườn, lúc này mới hướng về thịt ba chỉ dưa chua tiến công, ui chà! Mỗi loại đều ăn ngon khác vị, không cái nào kém cái nào! Bữa ăn ngon như này không thường có, Trang Chí Hi mồm to lùa cơm, không chậm trễ tí nào.

Đừng nói là anh, những người khác trong nhà cũng là thế, ngay cả Tiểu Yến Tử một đứa nhóc 4 tuổi, đều có thể nhanh tay múa may đôi đũa nhỏ, một chút cũng không chậm trễ đâu.

Người thì nho nhỏ vậy, ăn đến phình khuôn mặt, như là một con sóc con ý.

Con bé đô đô cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “ngon quá!”

Mọi người đều rất ăn ý ăn cá cuối cùng, không phải cá không ngon, mà là cá có xương à, nên là phải cẩn thận một chút. Ăn thịt trước, ăn cá sau.

“Mẹ, tay nghề của người thật tốt quá, không kém chút nào so với ông đầu bếp Lý.” Trang Chí Hi vừa ăn vừa còn có thể nịnh nọt.

Triệu Quế Hoa: “Chỉ cần rộng tay thêm gia vị, nào có không ngon. Lại nói ai có thể đem xương sườn nấu đến mức không thể ăn, vậy trình độ cũng phải “dư nào” đó.”

“Vậy nhưng chưa chắc, mẹ, tay nghề của người, con ủng hộ nhất.”

Kiểu vua nịnh nọt mặc kệ lúc nào đều là làm người ta thích, tuy rằng Triệu Quế Hoa tự nhận là không hợp cái trò này, nhưng khóe miệng nhếch lên đã tiết lộ nội tâm của bà.

Bà cũng không có thoạt nhìn bình tĩnh như mặt ngoài vậy, vẫn rất cao hứng.

Trang Chí Hi ăn cơm xong, xoa bụng nằm liệt trên ghế, nói: “Thật là sảng khoái!”

Đừng nhìn nhà anh làm sáu món đồ ăn, vậy mà ăn trống trơn, một chút cũng không dư lại gì. Triệu Quế Hoa nhìn mấy người ăn no căng, nói: “Buổi chiều đều không cho đi ra ngoài lăn lộn, chúng ta cùng nhau làm sủi cảo.”

Lương Mỹ Phân vừa nghe, lập tức nói: “Mẹ, hai chúng ta làm được mà, rồi cả có em dâu trở về giúp đỡ là xong, không cần mấy người đàn ông bọn họ.”

Triệu Quế Hoa một con mắt hình viên đạn bay qua đi, nói: “Bọn họ không phải người trong nhà à, như thế nào mà cái gì đều đến phụ nữ chúng ta làm? Tết nhất cùng nhau làm sủi cảo có vấn đề gì? Con nếu có thể làm thì chính con một mình làm tất, không thể thì câm miệng cho mẹ, đừng chọc mẹ phải dạy dỗ con! Cái nhà này còn chưa đến lượt con làm chủ!” 

Chuyện này phải nói lại, nếu là bà Triệu Quế Hoa chưa có sống lại, vậy thì cũng có ý tưởng như Lương Mỹ Phân, trừ bỏ nhà ông đầu bếp Lý mấy người đàn ông đều là đầu bếp. Nhà người bình thường thì việc nấu cơm đúng là toàn phụ nữ làm, đàn ông không thế nào vào bếp. Chỉ là Triệu Quế Hoa hiện tại không suy nghĩ như vậy, làm sao cứ phải phân chia nam nữ? Người một nhà cùng nhau làm việc có vấn đề gì?

Triệu Quế Hoa hung dữ gào lên mấy câu, Lương Mỹ Phân yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe mẹ mà.”

Cô ta là kiểu như vậy. Nếu là bạn muốn cùng cô ta nói chuyện nhẹ nhàng, cô ta sẽ luôn là muốn nhảy nhót làm gì đó trái ý, nhưng nếu bạn hung dữ một chút, cô ta lại cảm thấy đương nhiên.

Triệu Quế Hoa cảm thấy tính xấu của mình hoàn toàn là do cô con dâu này tạo thành.

Bà thật sâu hít một hơi, nói: “Nếu là ăn tết, liền ăn cho thoải mái, đêm nay sáng mai, đều cần chuẩn bị, mẹ thấy cải trắng chưa chắc đủ, con buổi chiều lại đi xuống lấy mấy cái.”

“Vâng.”

Hổ Đầu làm nũng: “Bà nội, Hổ Đầu cũng có thể hỗ trợ.”

Bộ dạng thằng nhỏ chọc Triệu Quế Hoa bật cười, vừa rồi còn mây đen giăng đầy, hiện tại liền ánh mặt trời xán lạn, bà cười nói: “Không cần đến cháu, cháu là đứa nhỏ, chưa làm sủi cảo được. Nhưng nếu cháu muốn biểu hiện làm việc tốt, chờ sang năm mới, quét rác là việc của cháu nhé.” 

Lương Mỹ Phân ngẩng đầu muốn nói gì đó, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh nhạt của mẹ chồng, lập tức an tĩnh lại, trong lòng oán trách con của cô ta sao ngốc vậy, một cái đứa con trai, làm sao mà phải làm việc?

Mà thằng bé còn nhỏ như vậy nữa, mẹ chồng cũng thật là.

Tuy là trong lòng có một vạn ý nghĩ đang hoạt động, Lương Mỹ Phân cũng không dám thở ra câu nào, an an tĩnh tĩnh. Chẳng qua Hổ Đầu lại không chịu nổi, nó dịch dịch  cái mông nhỏ, nói: “bà nội, cháu muốn đi ra chơi.”

Triệu Quế Hoa: “Đi đi.”

Con nít con nôi, nhưng ngồi không được trong nhà lâu đâu.

Thằng nhỏ lập tức lôi kéo em gái chạy ra bên ngoài, Hổ Đầu tuy rằng là một thằng bé nghịch ngợm, nhưng là bất cứ khi nào đều biết kéo theo em gái.

Tiểu Yến Tử cũng đi theo anh trai, không tụt lại phía sau.

Hai đứa nhỏ chạy ra cửa, nhà chúng nó ăn cơm không coi là sớm, lúc này đã có mấy đứa nhỏ khác cơm nước xong ở bên ngoài chơi, Hổ Đầu lập tức gia nhập vào.

Các bạn nhỏ cùng nhau nhảy ô vuông.

Hổ Đầu: “Tớ rất giỏi nhảy ô vuông, không có người giỏi hơn so với tớ!”

“Em cũng biết, em cũng biết!” Tiểu Yến Tử phụ họa.

Đứa nhỏ cũng có bất đồng, có đứa nhỏ có điều kiện tốt một chút, trong nhà cưng chiều sẽ có pháo chơi, có đứa nhỏ nhỏ hơn một chút, hoặc là nghèo chút, cũng chỉ có thể chơi nhảy ô vuông.

Anh em Hổ Đầu tuổi không lớn, trong nhà cũng sẽ không cho bọn họ đốt rất nhiều pháo, vì là không yên tâm đó. Cho nên hai đứa nhỏ cùng bạn bè nhảy ô vuông.

“Vuốt ve, em thân yêu, ở với ai……” Tiểu Yến Tử với chị nhỏ ở sân khu bên cạnh  cùng nhau chơi vuốt tay.

“ồ, chúng mày nhảy ô vuông à! Ha ha, chúng tao có pháo cơ.” Các bạn nhỏ đang chơi náo nhiệt, liền nhìn thấy Ba anh em Kim Lai ra tới, Ba đứa nhóc này ăn miệng đầy dầu mỡ, vừa càn rỡ lại đắc ý: “Chúng tao có pháo……”

Quả nhiên, lời vừa nói ra liền rước lấy ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ.

Kim Lai càng thêm đắc ý, vênh cằm, nói: “Mày, mày, mày nữa, tao không chơi cùng mấy đứa chúng mày, những đứa khác, muốn xem chúng tao đốt pháo, theo tao đi!”

Kéo bè kéo cánh.

Hổ Đầu chu miệng, nó hừ một tiếng: “Không cho chơi thì không cho chơi!”

Mấy đứa nhỏ ngày thường không chơi cùng bọn Kim Lai, lập tức bị bài trừ ra ngoài. Hổ Đầu có chút hâm mộ, nhưng là thua người không thua thế!

Nó mới không yếu thế nhé!

Thằng bé kéo em gái, nói: “Chúng ta nhảy ô vuông cũng thú vị, chờ buổi tối chúng ta lại đốt pháo, đốt rất nhiều rất nhiều pháo ~”

Tiểu Yến Tử: “Tốt nha ~”

Giọng sữa mềm mềm mại mại.

Kim Lai liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hừ một tiếng, nói: “Không chơi với chúng mày! Chúng tao là lớn rồi mới không chơi với loại con nít ranh, chúng tao chơi không giống chúng mày.”

Chung quanh mấy đứa nhỏ muốn chơi pháo liền vây quanh ba anh em Kim Lai, nói: “Chơi cái gì?”

Kim Lai ánh mắt đảo qua, đột nhiên liền nhìn đến một con chó hoang, nó đắc ý chỉ chỉ, nói: “Nổ nó!”

“Á? Thế này không tốt đâu?”

Kim Lai trừng đôi mắt: “Muốn chơi thì chơi, không muốn chơi thì biến!”

Nơi này chính là nó làm chủ.

Nó đốt một cây pháo, hướng về phía chó hoang ném qua …… Đoàng!

Chó hoang vốn dĩ đang tìm kiếm thức ăn, đột nhiên bị công kích, vội nhanh chạy trốn, Kim Lai ha ha cười, đuổi theo tiếp tục ném: “Xem ta đây!”

Ngân Lai: “Để em để em!”

Đoàng!

Liên tiếp!

Chó hoang bị nổ đi nổ lại, grào một tiếng, đột nhiên xoay lại, quay đầu liền nhe răng nhếch miệng vọt lại đây…… Hổ Đầu là đứa nhỏ tinh mắt, vừa thấy ở xa bọn Kim Lai trêu chọc chó hoang, lôi kéo em gái, quay đầu bỏ chạy: “Chạy mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play