Đùng đoàng!
Sáng sớm dậy, trên đường tiếng pháo liền vang lên không ngừng, mấy đứa nhóc lớn nhỏ đều ở ngõ nhỏ chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt. Trong viện mấy đứa nhỏ cũng đều chạy ra ngoài chơi, hôm nay chính là ngày 30 tết, dù là gia đình khó khăn cùng đều bỏ được cho đứa nhỏ mua chút pháo tép nhỏ để chơi.
Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử từ sáng sớm đã chạy ra chơi, ba anh em Kim Lai nhà hàng xóm, còn có phía sau viện (hậu viện) hai anh em Lý Quân Quân - Lý Vĩ Vĩ, còn có một ít đứa nhỏ mấy chỗ khác, kết bè kết đội ở bên ngoài chạy như điên. Mới nửa buổi sáng, trong khu đại viện đã bắt đầu bay ra mùi hương thơm.
Hôm nay là ngày nghỉ khó có được, Ông Trang “hũ nút” cũng không sợ lạnh, xách theo băng ghế ngồi ở cửa cùng thằng con cả Trang Chí Viễn cùng nhau chơi cờ, hai người đều là người chơi cờ dở, vài người vây xem đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Triệu Quế Hoa kéo theo con dâu cả, sáng sớm đã ở nhà chuẩn bị cơm trưa, bà lần này mua một phiến xương sườn to, cắt một phần ba, bang bang bang chặt xương sườn, Lương Mỹ Phân ở một bên nhìn mà thèm, xương sườn ngon như vậy, cô là đã hơn một năm không có được ăn.
Triệu Quế Hoa chặt xong xương sườn, lúc này mới bắt đầu thái thịt, thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, từng mảnh thái xong, thêm củi, bà đổ thịt thái lát vào trong nồi, xèo xèo một tiếng, Triệu Quế Hoa lập tức liền đảo để xào lên, thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen chỉ xào một chút đã tiết ra không ít dầu, trong nồi truyền ra mùi thịt thơm nức.
Triệu Quế Hoa đảo xào trong chốc lát, đợi cho lát thịt khô vàng, lúc này mới lấy dưa chua miến cho vào nồi, đổ thêm nước, sau đó đậy nắp nồi lên.
Bà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy biểu tình gần như chảy nước miếng của Lương Mỹ Phân, nói: “Con làm sao còn ngây ngẩn cả người, đem cá xử lý một chút, hôm nay giữa trưa lại làm một con cá hấp.”
Lương Mỹ Phân vui rạo rực: “Vâng!”
Cô ta nhanh tay làm việc, Triệu Quế Hoa thăm dò kêu: “Thằng ba, thằng ba.”
Trang Chí Hi đang xem hai cái người chơi cờ dở chơi cờ đâu, lập tức quay đầu lại: “Dạ mẹ kính yêu, có chuyện gì giao cho con ạ?”
Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt, nói: “Nói năng ngọt xớt, con đi vào hầm lấy bốn cái cải trắng lên đây.”
Trang Chí Hi: “Vâng ạ.”
Anh nhanh chóng tới hầm, vừa mới vào, liền nhìn thấy Vương Hương Tú cũng đang đứng trong hầm, ở chỗ bọn họ hầm là công cộng, tiền viện bốn nhà, mỗi nhà được chia một góc, cất giữ đều là đồ ăn dự trữ cho mùa đông, cải trắng với củ cải.
Vương Hương Tú nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, vừa thấy đến Trang Chí Hi, lộ ra nụ cười mê hoặc, nói: “Chị tưởng là ai cơ? em trai Tiểu Trang, như thế nào là cậu à?”
Trang Chí Hi khách khí chào hỏi: “Chị dâu Tô.”
Vương Hương Tú trong giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi: “Cậu xem cậu kìa, những người khác nhưng đều gọi chị là Chị Tú, cậu gọi Chị dâu Tô, thật xa lạ quá.”
Trang Chí Hi nhướng mày, nói: “Nếu em gọi là Chị Tú thì không ổn, có vẻ như một chút cũng không tôn trọng gia đình chị? Em cứ theo vai của anh Tô để gọi, nên gọi chị dâu chính là chị dâu.”
Anh tiến lên lấy đồ ăn, Vương Hương Tú nhẹ nhàng: “Cậu coi cậu kìa, anh Tô đều không còn nữa, mọi người đều gọi chị là Chị Tú, như vậy có vẻ càng thân thiết cơ, cậu lấy đồ được không? Để chị giúp cậu?”
Cô ta trực tiếp đi đến phía trước Trang Chí Hi, mông to hướng về mặt Trang Chí Hi, khom lưng định lấy đồ hộ.
Trang Chí Hi: “…… Không cần không cần.”
Trong lòng anh sáng như gương đó, cái cô chị dâu Tô này có ý như là câu dẫn anh phải không. Chẳng qua Trang Chí Hi đối với cô ta không có hứng thú, cô vợ nhỏ của anh vừa đáng yêu vừa xinh đẹp vừa tươi như hoa, không có lý do gì để anh ở bên ngoài làm bậy.
Anh nhàn lắm chắc?
Trang Chí Hi trực tiếp cầm cải trắng đi ra, không thèm liếc đến Vương Hương Tú nhiều thêm cái nào, anh cũng đã đọc qua Tây Du Ký, trong sách có một chương, đó chính là Đường Tăng tiến vào Động Bàn Tơ. Anh cảm thấy hiện tại chính mình liền có phong thái của Đường Tăng đó.
Trang Chí Hi không dao động, Vương Hương Tú hơi hơi nhíu mày, hơi bực mà dậm chân, cô ta vẫn luôn cảm thấy người trẻ tuổi chưa hiểu sự đời như vậy là thật dễ đắn đo, nhưng thằng nhóc này thế mà không bị đưa vào tròng, điều này làm cho Vương Hương Tú có chút không thoải mái. Cô ta luôn là vừa ra tay là mọi việc đều thuận lợi, cho dù không lừa dối được, cũng có thể chiếm chút lợi ích, hiện tại vậy mà cái gì cũng không có. Cô ta cắn cắn môi, nhìn về phía đồ ăn dự trữ cho mùa đông của nhà họ Trang, không dám trực tiếp đưa tay lấy.
Nếu Trang Chí Hi cho, lại là một chuyện, còn nếu là cô ta trực tiếp lấy, vậy ý nghĩa sẽ không giống nhau. Việc này cô ta vẫn là hiểu. Chuyện chiếm lợi như này, cô ta không dám làm. Vương Hương Tú không vui lắm nhìn đồ ăn dự trữ cho mùa đông của nhà mình, do dự một chút, đi vào phía bên nhà họ Bạch, Bạch Phấn Đấu khẳng định sẽ không để ý chuyện này.
Nhưng nghĩ lại, Vương Hương Tú lại thôi, cô ta không thể vì món lợi nhỏ bỏ món lợi lớn, nhà họ Bạch là phải để có thể liên tục phát triển. Cô ta thở dài một hơi cầm đồ ăn nhà mình, nhà cô ta năm nay mua đồ ăn dự trữ cho mùa đông không nhiều lắm, lúc này mới vừa đến ăn tết, còn thừa có một ít. Vương Hương Tú tâm trạng rất nặng nề.
Trang - Đường Tăng - Chí Hi quyết đoán rời xa nữ yêu tinh, rất nhanh từ hầm ra ngoài, ôm cải trắng về nhà, cảm thấy chính mình thật là nên được cô vợ nhỏ khen ngợi. Đáng tiếc vợ anh không ở nhà, bằng không anh hiện tại là có thể yêu cầu một chút ôm hôn đi.
Trang Chí Hi ôm cải trắng vào cửa, cảm khái: “Nếu có thể mỗi ngày ăn ngon như vậy, thì thật tốt quá.”
Triệu Quế Hoa ngẩng đầu liếc anh một cái, nói: “Có lẽ sau mười tám năm nữa là có thể thành hiện thực đó.”
Trang Chí Hi: “……”
Anh bĩu môi: “Mẹ, người cũng thật khoác lác quá.”
Triệu Quế Hoa: “Có lẽ sau 20 năm nữa, con còn chả thích ăn thịt, quay sang muốn ăn chay ý!”
Trang Chí Hi trợn tròn đôi mắt, nói: “Làm sao có thể, thật là càng nói càng quá đáng, con không thể có khả năng không thích ăn thịt. Nếu có thể mỗi ngày ăn thịt, con thật là nằm mơ đều có thể cười tỉnh. Không thích ăn thịt? Con có nằm mơ cũng sẽ không làm chuyện lạ đời như vậy nha.”
Triệu Quế Hoa nhìn anh hừ cười một tiếng, mặc kệ cái thứ không có kiến thức này. Thằng nhóc này khẳng định là không thể tưởng tượng được, chờ lúc nó bốn năm chục tuổi ý à, mỗi ngày trầm mê chuyện dưỡng sinh, đúng giờ đúng khối lượng, ăn thịt đều phải đếm miếng, rau xanh là phải luộc thôi.
Lúc ấy cũng không có thích cái gì nhiều dầu nhiều mỡ.
Càng không thích cái gì thịt cá.
Cho nên nói là, chẳng ai nói trước được tương lai đó.
À, không đúng, bà có thể nha.
Triệu Quế Hoa không lưu ý chút, hơi phân tâm, chẳng qua rất nhanh liền nói: “Hôm nay giữa trưa bốn món chính có thịt có mỡ rồi, sủi cảo buổi tối nấu. Con giữa trưa có đưa cơm cho vợ con không, hay là để con bé ăn ở đơn vị?”
Trang Chí Hi: “Em ấy nói em ấy ăn ở đơn vị, nhà ăn đơn vị chỗ em ấy hôm nay giữa trưa hình như cũng có thịt. Nếu không ăn là thiệt. Nhưng mà xương sườn này cần phải phần cho vợ con đôi miếng đấy nhé.”
Anh chính là thực che chở cho cô vợ mình.
Triệu Quế Hoa liếc anh một cái xem thường, nói: “Có mỗi mày có vợ chắc, mẹ làm không nhiều lắm, không cần để phần. Buổi tối sẽ còn làm lại một lần, không thua thiệt gì con bé.”
Trang Chí Hi vừa thấy quả nhiên còn có hai phần ba sườn chưa có làm, lập tức búng tay một cái, nói: “Con hiểu, con hiểu, đều nghe mẹ, trách không được Minh Mỹ nói mẹ thương em ý nhất đó, quả nhiên là như thế, con đã biết mẹ rất thương em ấy.”
Lương Mỹ Phân nhìn lén mẹ chồng, trong lòng hụt hẫng, cô ta là con dâu cả, lại đẻ được cháu đích tôn, chính là cháu trai trưởng đó, em dâu mới vừa gả lại đây không được mấy ngày, đến đứa nhỏ đều chưa có, dựa vào cái gì mà mỗi người đều thích con nhóc đó.
Nghĩ đến đây, Lương Mỹ Phân nhìn cơm ngon đồ ăn ngon mà tâm tình thấy sao cô đơn quá.
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cô ta đem công tác nhường cho em trai, là cứ như vậy không thích cô ta sao? Đó chính là em trai ruột của cô ta, là em trai ruột có thể chống lưng cho cô ta đó. Nhà mẹ đẻ có bao nhiêu quan trọng còn cần phải nói sao? Không thấy Chiêu Đệ Lai Đệ (con gái mụ Tô) đều đưa bao nhiêu đồ vật về nhà mẹ đẻ à?
Việc cô ta làm, còn xa xa không đủ.
Vậy mà mọi người một chút cũng không hiểu cho cô ta.
Lương Mỹ Phân cảm thấy lòng mình như ăn phải hoàng liên (một vị thuốc bắc rất đắng), chỉ toàn là cay đắng.
Trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nhưng là thấy người khác căn bản không lưu ý cô ta, ngay cả người đàn ông của cô ta cũng vậy, cô ta lại càng thấy khó chịu hơn.
Muốn khóc, muốn đi WC khóc!
Lương Mỹ Phân rơi vào vòng quay vô tận tự than tự trách, lúc này Trang Chí Hi chẳng có hơi đâu mà quan tâm cô ta, nhưng lại lôi kéo Triệu Quế Hoa nói: “Mẹ, mẹ tới, con nói với mẹ chuyện này.”
Triệu Quế Hoa: “Cái gì?”
Trang Chí Hi: “Mẹ lại đây.”
Anh đem mẹ kéo vào buồng trong, Lương Mỹ Phân lập tức hóng hớt, tiến đến cửa, muốn nghe lén, chẳng qua là, sao không ai nói chuyện? Cái chú em chồng này lại làm chuyện gì xấu? Có phải hay không lừa tiền mẹ chồng?
Cô ta cũng không thể để chuyện như vậy phát sinh.
Trang Chí Hi không biết chị dâu mình ở bên ngoài nghe lén, chẳng qua là cũng có thể tưởng tượng được mấy hành động chẳng ra gì của người đàn bà này, anh thật ra rất chướng mắt bà chị dâu này. Nhưng mà hiện tại không phải là lúc nói về bà chị dâu này đâu, anh tiến đến bên tai mẹ mình, thấp giọng thì thầm vài câu.
Triệu Quế Hoa đuôi lông mày lập tức nhướn lên, căm giận mắng: “Loại không biết xấu hổ!”
Trang Chí Hi nhanh chóng che miệng bà, nói: “Mẹ đừng làm cho người ta nghe thấy hay đoán được, chúng ta trong lòng hiểu rõ là được, dù sao con chắc chắn sẽ không bị đưa vào tròng, con là người đàn ông tốt có ý chí kiên định, nhưng là ba con với anh cả con bên kia…… mẹ vẫn nên dặn dò chút, con đàn bà này có thể ra tay với con, là có thể ra tay với bọn họ.”
Anh là không muốn để người trong nhà bị mụ đàn bà đó đưa vào tròng, người như Vương Hương Tú, nếu thật là dính vào, sợ là không dứt ra được, nhà cô ăn uống ỉa đái, không thiếu được đều phải chạy lại đây chiếm lợi.
Không nói ai khác, nhìn Bạch Phấn Đấu đi, chẳng khác gì vết xe đổ.
Triệu Quế Hoa trừng mắt anh một cái, nói: “Cái này mẹ còn không biết? Được rồi, con đừng nói chuyện này nữa.”
Triệu Quế Hoa cực kỳ chướng mắt Vương Hương Tú, nhưng cũng không nghĩ mấy lời dèm pha này sẽ từ miệng người trong nhà bọn họ truyền ra. Bà lại nói: “ba con với anh cả con chỗ đó, mẹ sẽ dặn dò bọn họ.”
Trang Chí Hi bật cười: “Vậy là tốt rồi”
Triệu Quế Hoa xua xua tay, nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Trang Chí Hi: “Được rồi.”
Anh vén rèm hiên một cái, liền thấy bà chị dâu tránh không kịp, Trang Chí Hi trêu chọc: “Chị dâu, chị lại nghe chân tường à, em với mẹ chỉ nói chút chuyện thôi, chị đã nghe xong thì thôi, nhưng là buổi tối đừng nghe lén chuyện trong phòng của em với vợ em nhé, bằng không em chính là muốn hất nước rửa chân ra ngoài đó.”
Lương Mỹ Phân nháy mắt xấu hổ mặt đỏ bừng, nói: “Chị làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, chị không nghe, chị không nghe lén gì, chị chỉ là muốn hỏi mẹ một chút, nồi dưa chua có phải hay không cần bắc ra rồi.”
Trang Chí Hi nhẹ giọng cười, nói: “Chị dâu à, chị lấy cớ này thật chẳng ra gì. Có phải chị không biết nấu cơm đâu, lần sau là không thể tìm cớ như vậy nhé, không thì mẹ lại phải nổi giận đấy.”
Triệu Quế Hoa: “Được rồi, con câm miệng cho mẹ đi! Đi ra ngoài chờ, đừng ở chỗ này làm phiền mẹ. Còn mày nữa, Lương Mỹ Phân, cố mà làm đầu óc tỉnh táo lại đi! Cả ngày chỉ biết nghĩ mấy chuyện không đâu, đúng là cái loại không biết điều.”
Lương Mỹ Phân gục đầu xuống nhanh chóng hỗ trợ làm việc.
Trang Chí Hi lại đi bộ ra cửa, vừa ra liền nhìn thấy Bạch Phấn Đấu đi qua, Bạch Phấn Đấu trong nhà có mỗi hai bố con, ăn tết cũng không có bầu không khí ăn tết gì, nhìn thấy không, từng nhà đều chuẩn bị bữa cơm đoàn viên ngày 30 tết, nhà hắn thì ngược lại, dạo tới dạo lui khắp nơi. Chả có tí bộ dáng sốt ruột nào.
Trang Chí Hi cười nói: “Anh Phấn Đấu, anh làm thế không có được nha? Để cho chú Bạch một người ở nhà chuẩn bị cơm trưa à, chả thấy anh giúp chút nào?”
Bạch Phấn Đấu xoa xoa đầu, nói: “Ấy chớ sao lại nói thế, anh là người như thế nào cơ, là loại chỉ lo chính mình mặc kệ cha già hay sao? Bố anh ở nhà cũng không làm việc mà.”
Hắn mang theo vài phần đắc ý, nói: “cơm trưa nhà anh đã có người hỗ trợ.”
Hắn nhìn về phía bên cạnh nhà họ Tô, lộ ra một nụ cười tự tại, vui sướng nói: “Thím Tô là giúp nhà chúng ta cùng nhau làm, đến lúc xong sẽ bê sang nhà chúng ta. Phải nói thím Tô với chị Tú, thật đúng là người phụ nữ tốt khó gặp trong thiên hạ. Nhà họ Tô là thật sự có phúc khí.”
Đáng tiếc hai bố con nhà đó sớm chết là không có phúc.
Hắn bổ sung một câu trong lòng, nếu hắn có cô vợ như chị Tú vậy, thật không nỡ mà ra đi sớm. Để lại bọn họ mẹ góa con côi sống qua ngày khổ sở, người phụ nữ tốt như vậy, hẳn là phải sớm được sống những ngày tốt lành.
Trang Chí Hi ồ lên thật dài một tiếng, anh trêu chọc hỏi: “Gia đình nhà bà Tô đã rất khó khăn vậy, anh còn chiếm lợi à.”
Bạch Phấn Đấu: “Ấy chà, cái thằng nhóc thối này, chú mày nói chuyện kiểu gì đấy, trông anh có phải kiểu người như vậy không, anh mua gà mua thịt mua cá đó.”
Đó đó chỉ cần nói là sẽ rõ, nhà họ Bạch mua nhiều đồ ăn ngon thế cơ mà, chỉ để nhà họ Tô hỗ trợ làm, nhà họ Tô chỉ cần bê sang một mâm là quá tốt rồi, đánh giá có thể cắt ra giữ lại đến hơn phân nửa ý.
Nhưng mà Bạch Phấn Đấu cũng chưa chắc không biết, chỉ là hắn rất vui lòng.
Trang Chí Hi cười cười, nói: “Anh mua phong phú như thế cơ.”
“Chả thế, ăn tết mà, ai không ăn chút đồ ngon, mẹ em keo kiệt bủn xỉn thế, ăn tết không phải cũng làm đồ ăn ngon?” Bạch Phấn Đấu khẩu nghiệp nói.
Trang Chí Hi lập tức phản bác: “Anh có biết nói chuyện không thế? Mẹ em cũng không phải là keo kiệt bủn xỉn, mẹ em là biết sinh sống. Lại nói, sinh hoạt của gia đình em khá tốt đó, nếu không phải mẹ em biết quy hoạch, cuộc sống cả nhà có thể thư thái như vậy sao? Nhà anh là gia đình không có phụ nữ, căn bản không hiểu tầm quan trọng của phụ nữ.”
Bạch Phấn Đấu hừ một tiếng, lười chấp nhặt với cái thằng nhóc này, hắn nói: “Cả ngày cứ phụ nữ với phụ nữ, giống như trong nhà không có phụ nữ là không sống được ý.”
Hắn ghen ghét, nhưng hắn không nói.
Trang Chí Hi ha ha cười, nói: “Có quan trọng hay không, anh lại không biết?”
Anh chỉ chỉ mấy người đàn ông trong nhà, nói: “Không quan trọng chúng ta có thể sống nhẹ nhàng như vậy?”
Bạch Phấn Đấu bĩu môi, nói: “Có gì đặc biệt hơn người, anh cũng có người hỗ trợ.”
“Nhưng mà lại không phải hỗ trợ không công.”
Trang Chí Hi còn không biết người nhà họ Tô như nào? Anh cười cười, nói: “em nói này anh Phấn Đấu, anh thật đúng là không tính toán cưới vợ à? Anh xem tuổi anh cũng không nhỏ rồi.”
“Đúng đây, anh Phấn Đấu, anh còn so với em còn lớn hơn ba tuổi đó, con trai em đều có thể giúp việc vặt rồi.” Trang Chí Viễn đi theo trêu chọc, anh cũng cảm thấy Bạch Phấn Đấu đến từng này tuổi còn không kết hôn thật là không tốt.
Cả ngày quanh quẩn dính dấp với quả phụ có nghĩa lý gì?
Con trai của quả phụ lại không phải con của hắn.
Trẻ con á, vẫn phải là của chính mình chứ.
Bạch Phấn Đấu kỳ thật cũng có ý tìm một cô vợ, nhưng tìm vợ thật khó à, mỗi một người đàn ông trong cái viện này, tìm vợ đều không kém lắm, hắn tóm lại không thể không bằng bọn họ nhỉ. Hắn nhìn Trang Chí Viễn nói: “Nếu không, cậu giới thiệu cho anh một người đi?”
Nghe nói nhân viên tàu hỏa cũng có rất nhiều cô gái nhỏ xinh, có công tác ở trạm xe lửa, điều kiện khẳng định là không tồi.
Bạch Phấn Đấu lập tức liền ăn vạ Trang Chí Viễn, Trang Chí Viễn: “……”
Anh ấy nghĩ chút, nói: “Em là một người đàn ông thế này làm sao mà làm mai mối được? Nói ra cũng không dễ nghe, nếu không anh hỏi thím Vương một chút? Thím ấy chính là bà mối nổi danh đó, đã giúp không ít người dắt dây bắc cầu, em cảm thấy trong tay thím ấy chắc chắn có nhiều người để chọn mà thích hợp.”
Trang Chí Viễn cũng không phải đẩy việc, mà là thật sự cảm thấy bà Vương rất có năng lực làm chuyện này, tuy nói hai anh em nhà bọn họ đều không phải bà Vương giới thiệu, nhưng như là Vương Hương Tú chính là bà Vương giới thiệu; còn có vợ Chu Quần - Khương Lô cũng là bà Vương giới thiệu. Khu bọn họ điều kiện tốt nhất chính là Khương Lô, ba cô ta là chủ nhiệm Cửa hàng Bách hóa tổng hợp, quyền lợi cũng không nhỏ.
Gia đình tốt như vậy đều có thể giới thiệu tới, có thể thấy được bà Vương thật sự có trong tay nhân sự tốt để chọn.
Bạch Phấn Đấu bĩu môi nói: “Thím ấy giới thiệu cho anh, đều không được à! Toàn là không có công tác, nếu không thì là con gái nông thôn. Điều kiện của anh như này, dù như thế nào cũng không đến mức tìm gái nông thôn.”
Thời buổi này nếu là hộ khẩu nông thôn, như vậy là không có phiếu lương thực định mức, mà tương lai đẻ đứa con lại càng gian nan, bởi vì đứa nhỏ hộ khẩu đều là theo mẹ.
Nếu mẹ đẻ là hộ khẩu nông thôn, vậy đứa nhỏ cũng là hộ khẩu nông thôn, không có định mức của thành phố.
Các bạn coi Lương Mỹ Phân hiện tại là không có công tác, nhưng dù cô ta từ đầu liền không có công tác, cũng so với con gái nông thôn điều kiện tốt hơn, bởi vì hộ khẩu của cô ta là hộ khẩu thành phố, đứa nhỏ nhà cô ta cũng là hộ khẩu thành phố. Nếu cưới cô con gái nông thôn, như vậy thì làm cha áp lực sẽ lớn, sẽ phải gánh vác đồ ăn của cả nhà, vậy cuộc sống khẳng định mười phần gian nan. Gánh nặng đặc biệt nặng nề.
So với vài chục năm sau thành thị nông thôn không có nhiều khác biệt, hiện tại hộ khẩu thành phố có thể so với hộ khẩu nông thôn quan trọng hơn nhiều. Bình thường trừ phi có cái vấn đề gì lớn, bằng không một công nhân viên chức thành phố sẽ không tìm con gái nông thôn.
(Editor LyLy: hộ khẩu thành phố hàng tháng có phiếu định mức về lương thực và một số đồ dùng thiết yếu, ko đảm bảo no ấm nhưng ở mức sống tối thiểu nhất có thể, và ở xã hội thời đó phải có phiếu mới mua được đồ (không phiếu phải đi chợ đen mua giá cao), nên nhà ko có hộ khẩu mà toàn phải dùng tiền đi chợ đen mua đồ thì rất khó sống và nguy hiểm bị bắt khi đi chợ đen nữa)
Cho nên Bạch Phấn Đấu nhắc tới con gái nông thôn, biểu tình mới khó như vậy
Hơn nữa hắn tự cho là so với Chu Quần không kém cái gì, như thế nào bà Vương có thể giới thiệu Khương Lô cho Chu Quần, tuy nói Khương Lô không đẻ được đi, nhưng là thời điểm giới thiệu lại không biết có phải không?
Vậy mà đến phiên giới thiệu cho hắn, giới thiệu đều là dưa vẹo táo nứt, hắn không vui. Bởi vậy còn đối bà Vương có một chút ý kiến.
Bạch Phấn Đấu là người chả có cái gì nội tâm, chỉ nói chuyện là biểu tình hiện hết lên mặt, Trang Chí Hi cười nói: “Anh Phấn Đấu, trước khác nay khác à, thời điểm ầnh Chu Quần kết hôn là mười mấy năm trước. Lúc ấy là còn trẻ đó, lựa chọn nhiều, hiện tại anh đã 31 rồi, lựa chọn tự nhiên ít chứ.”
Thật ra đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn dây dưa không rõ với quả phụ, người trong sạch không ai đồng ý đó.
Bạch Phấn Đấu: “Anh đây tìm bà Vương nói chút?”
Trang Chí Hi: “Em thấy được đó.”
Bạch Phấn Đấu là một thằng đực rựa, nhưng lại mang theo vài phần ngượng ngùng: “Bà Vương không muốn giới thiệu cho anh.” Hắn xem mắt thất bại vài lần, bà Vương đều cảm thấy hủy đi biển hiệu của chính mình, mà hắn lại còn không biết cám ơn, bà Vương tự nhiên không vui.
Trang Chí Hi cười: “Anh sẽ không đường cong cứu nước à, nhờ Dương Lập Tân giúp đỡ đó.”
Dương Lập Tân chính là ở rể nhà ông đầu bếp Lý với bà Vương.
Bọn họ tán gẫu trong viện, âm thanh lại không nhỏ, ít nhiều luôn là có thể bị nghe thấy, Vương Hương Tú cắn môi gắt gao nhìn chằm chằm sân, oán hận nói: “Cái thằng Trang Chí Hi này, thật là đồ mất nết, nó sợ thiên hạ không loạn hay gì.”
Mụ già Tô hiểu được cô ta có ý tứ gì, trấn an vỗ vỗ tay Vương Hương Tú, nói: “Con coi con kìa, việc nhỏ như vậy liền luống cuống. Bạch Phấn Đấu nhìn nhiều mấy cô con dâu gả vào viện chúng ta, giới thiệu cho nó một cô điều kiện bình thường, nó làm sao chịu?”
Thế mới nói gừng càng già càng cay, mụ già Tô đã nói đến trọng điểm.
Vương Hương Tú: “Chỉ là……”
Mụ già Tô nhỏ nhẹ, lời nói lại mang theo ác ý: “Cho dù là thật sự có thể xem mắt thành công thì thế nào, có thể gặp có thể tan, tác hợp một đôi thì không dễ dàng, nhưng là chia tách một đôi thì là rất dễ dàng, con nói đúng không?”
Vương Hương Tú cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu.
Nhưng mà cô ta vẫn là căm giận: “Cái thằng Trang Chí Hi này, thật là thích lo chuyện bao đồng đó.”
“Con vừa rồi có phải hay không……”
Mụ già Tô nhìn về phía Vương Hương Tú, hỏi ra.
Vương Hương Tú: “Nó không để bị đẩy vòng vòng, thằng ranh này căn bản không hiểu chỗ tốt đẹp của con.”
Mụ già Tô suy nghĩ một chút, nói: “Từ từ tới thôi! Mẹ nghe nói bọn họ hai vợ chồng nhỏ một tháng tiền tới lương 60 đồng đó, giao lên mười đồng tiền sinh hoạt phí, còn dư lại 50 đâu. Lại không cần chi tiền vào ăn uống, tận 50 đồng, hai người xài như thế nào xong? Làm hàng xóm, chúng ta nên đến giúp bọn nó nhỉ. Đương nhiên, bọn nó cũng là giúp chúng ta. Chúng ta mẹ góa con côi, quá đáng thương?”
“Mẹ nói quá có lý.”
Mụ già Tô: “Tốt, trước nấu cơm đi, chờ một chút đưa qua Nhà họ Bạch, mẹ sẽ niệm Khẩn Cô Chú cho lão Bạch. Hắn ta chính là cha ruột, hắn nếu không đồng ý, Bạch Phấn Đấu muốn kết hôn thật không dễ dàng.”
Vương Hương Tú bật cười: “Vẫn là mẹ có biện pháp.”
Cô ta mở ra cửa sổ để xào rau, khói bếp tràn ra, vừa lúc nhấc đầu lên, nhìn thấy Chu Quần từ trong phòng đi ra, hai người liếc nhau, Vương Hương Tú lộ ra một nụ cười mê hoặc, ngay sau đó lập tức cúi đầu, phảng phất cái gì cũng không phát sinh.