Mọi người lập tức nghị luận ồn ào, mụ Chu Lý liền hừng hực khí thế, nói: “Ai bảo không phải, chính là vừa rồi, mụ Tô mụ cũng thấy nhé? Triệu Quế Hoa cầm theo một con cá đi vào nhà bà Vương, thế là về sau nhà Triệu Quế Hoa có chuyện gì á, bà Vương khẳng định bất công.”
Mụ già Tô lắp bắp: “Ấy…… thấy, thấy thì có thấy nhưng……” Ngay sau đó tỏ ra áy náy liếc mắt nhìn bà Vương và Triệu Quế Hoa một cái, nói: “Tôi, tôi chỉ là nói thật.”
Triệu Quế Hoa vừa nghe, tức đến phát cười, con mụ này cứ như con chó điên, tóm được ai cắn người đó đúng không?
Thật coi bà là dễ bắt nạt à?
Còn không đợi bà Vương nói cái gì, Triệu Quế Hoa chống nạnh liền mắng chửi người: “Mụ Chu Lý, mụ thiếu ở chỗ này châm ngòi ly gián đánh rắm, đồ của nhà tao tao thích cho ai thì cho, liên quan gì đến mày? Chính mày là loại tâm địa độc ác xong đi đoán già đoán non nói xấu người khác. Còn mụ nữa, mụ già Tô, đồ vật nhà tao không cho mụ, mụ liền đi theo khích bác đúng không?
Tôi vừa rồi cầm theo cá đi ra, cũng không phải cho mụ ta, mụ ta đã muốn đi lên nhận lấy. Như thế nào? Cho rằng ai cùng đều đến đem đồ vật cho nhà mụ à? Vẫn là câu nói kia, tôi thích cho ai thì cho.”
“ Mụ muốn cho ai thì cho, nhưng tại sao mụ không cho người khác, rõ ràng là tặng quà!”
Triệu Quế Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Tặng quà? Tao tặng quà tao gióng trống khua chiêng? Tao tặng quà tao còn có thể cho chúng mày thấy? Thật là buồn cười! Ai không biết mày là mụ Chu Lý có cái miệng rộng, có chuyện gì chỉ cần vào miệng mày, một phần cũng biến thành mười phần, tao là đứa ngốc hay sao? Lại còn diễu qua trước mặt mày để tặng quà? Tao quang minh chính đại, không sợ loại tiểu nhân.
Mọi người tới phân xử đi, tôi là mượn Bà Vương lưới đánh cá, xong cái tôi quên luôn, mười ngày qua không mang trả bà ấy. Hôm nay thình lình mới nhớ ra, mọi người nói tôi có thể tay không đi trả đồ sao? Đừng nói ngày mai chính là 30 tết, cho dù không phải ăn tết, tôi mượn đồ nhà người ta thời gian dài như vậy còn không biết cảm ơn hay sao? Tôi không hiểu được loại người như mụ Chu Lý hay mụ Tô làm người như thế nào, dù sao tôi không làm được việc trực tiếp tay không tới cửa trả đồ vật, tôi còn biết xấu hổ chứ?”
“Vậy cũng đúng.”
“Nếu là mượn mười ngày qua quên trả, xác thật vẫn là mang chút quà càng thỏa đáng.”
“Nếu là người khác mượn đồ vật của tôi mà quên trả xong tay không tới, tôi khẳng định cũng không thế nào vui đâu. Làm như vậy đúng rồi.”
“Đúng vậy.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, sắc mặt mụ Chu Lý khó coi, mụ ta cãi chày cãi cối: “Ai biết mụ nói là thật hay giả!”
Triệu Quế Hoa ha hả một tiếng, nói: “À thế à, như mày nói thì nhà tao nhiều đồ quá không biết làm gì à? Không có việc gì phải đem cho người ta? Mặt khác, ai biết mày ở bên này châm ngòi khích bác là có ý tứ gì? Vừa rồi còn cãi nhau với lão Bạch, lúc này nhưng lại hướng về phía tao, như thế nào? Di dời mâu thuẫn à! Mày có biết xấu hổ không? Già đầu như vậy rồi, ai chiều theo mày? Tết nhất tao không thèm chấp loại như mày, nhưng làm người đừng có gây rối vô cớ, này gió bắc lại không phải chỉ thổi vòng quanh mày, mày nghĩ mày là ai!”
“Ha ha!” Người chung quanh không nhịn được cười ra.
Không thể không nói, Bà Triệu thật là tuyển thủ cãi nhau tốt đó!
“Mụ không có việc gì làm thì cứ ngồi yên trong nhà đi, cả ngày ra châm ngòi cái này châm ngòi cái kia, trong viện mọi người đều không chấp mụ, chứ đi ra ngoài là phải ăn đánh đấy, rồi không ai đỡ cho đâu. Đúng là loại người chẳng ra gì! Nếu không phải Tết nhất, tao phải lập tức tiến lên tát mày hai phát sưng mồm để dạy mày chút đạo lý làm người đấy, cái loại chó má gì chứ!”
Triệu Quế Hoa chửi ầm lên, rất kiêu ngạo, có thể nói là hoàn toàn đại thắng.
Mụ Chu Lý tức đến thở dốc, một bên mụ già Tô yên lặng tránh ở sau đám người, người như mụ à, nhất quán chọn đi con đường giả vờ nhu nhược, trực tiếp chửi bới như vậy, mụ không làm được.
Triệu Quế Hoa nhìn thấy mụ Chu Lý theo không kịp, nói: “Cả ngày chỉ biết độc mồm độc miệng, ngoại trừ buôn dưa lê bán dưa thối không được một cái tích sự gì!”
Bà Vương thấy Triệu Quế Hoa đã hoàn toàn đại thắng, tiến lên nói: “Tốt rồi tốt rồi, bà Triệu, bà cũng đừng chấp nhặt con mụ này, miệng mụ ta, trong viện chúng ta ai không rõ ràng? Tức điên không đáng, nhanh về nhà đi.”
Bà Vương trợn mắt nhìn mụ Chu Lý một cái, thế mà dám nói bà nhận quà đút lót, thật là thiếu đạo đức không tưởng được.
Chẳng qua mụ Chu Lý là cái thứ gì ai đều biết, nếu bà đi chấp mụ ta, thì sẽ bị mất mặt, bà ít ra cũng là lãnh đạo nhỏ, không cần thiết.
Bà Vương: “Đi đi đi, thời tiết thật quá lạnh nhanh về nhà.”
Triệu Quế Hoa: “Tôi nhổ vào, cái loại thiếu đạo đức! Bà Vương, tôi đây là nể mặt mũi của bà, bằng không tôi phải tát mụ ta.”
Bà Vương cười: “Tốt tốt tốt, là nể mặt mũi của tôi, đi đi đi, về nhà về nhà, mọi người cũng tan thôi……”
Mụ Chu Lý còn đang thở dốc, cứ như là người chết đuối ý, Chu Quần đi đến bên người mẹ mình, lời nói lạnh nhạt: “Về nhà.”
Mụ Chu Lý: “Ầy……”
Mụ ta tức muốn chết, nhưng là thấy con trai trở về, liến thoắng nói: “Đói bụng không? Con trở về sao không trực tiếp vào nhà? Cái thời tiết vô cùng lạnh thế này xem cái gì náo nhiệt. Ngày mai liền bắt đầu nghỉ hả? Bọn con cuối năm có cái phúc lợi đãi ngộ gì không?”
Mụ liên tiếp truy vấn, Chu Quần không nói gì, sau khi vào cửa mới nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ mất mặt còn chưa đủ sao?”
Mụ Chu Lý mếu máo, ngay sau đó nhỏ giọng không phục: “như thế nào là mẹ sai rồi? Mẹ chính là thấy được mà, cái mụ già Tô kia cũng là loại vô dụng, Triệu Quế Hoa quá lợi hại, con mụ Tô đó liền một chút cũng không giúp được gì, thật là đồ nhu nhược vô dụng.”
Mụ ta nhìn con trai tay trống trơn, không nhịn được lại hỏi: “nhà máy chỗ con không có phúc lợi?”
Chu Quần không vui nhìn mụ, nói: “nhà máy bọn con có năm nào có phúc lợi? Mẹ hỏi lời này không phải hồ đồ? Mặt khác, Khương Lô đều đã đi làm về. Mẹ không hỏi em ấy? Hiện tại còn trước mặt nhiều người như vậy hỏi con, mẹ có phải có ý làm con mất mặt? Mẹ, người đối xử với con trai mình như vậy sao?”
Mụ Chu Lý thật nhanh thật cẩn thận nói: “Con xem con cái thằng này, mẹ sao lại có ý tứ đó chứ, con hiểu lầm mẹ. Đều là tại gia đình thiếu đạo đức nhà họ Trang kia, nếu không phải nhà bọn họ được chia chút đồ vật cứ khoe khoang, làm mẹ đầu óc lẫn lộn xong đi hỏi con?”
Mụ ta không chửi thắng được Triệu Quế Hoa, nhưng là ở trong nhà liền kêu gào: “Chỉ có thế mà mụ Triệu Quế Hoa khoe khoang, không phải tìm được cô con dâu có điều kiện tốt thôi à? Có cái gì khó lường, được chia có chút đồ vật, hận không thể tất cả mọi người trên đời đều biết à. Con cứ chờ xem, khẳng định sẽ bị Kim Lai kia ba thằng nhãi ranh trộm mất cho coi.”
Nhắc tới trẻ con, trong lòng mụ ta lại bắt đầu ức, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Lô, mắng: “Cái thứ không đẻ được đến quả trứng! Tao mấy ngày hôm trước tìm cái phương thuốc cổ truyền kia, mày nhất định phải ăn!”
Khương Lô khuôn mặt lập tức chua xót lên, cô ta đau khổ nói: “Mẹ, phương thuốc cổ truyền kia còn có nước tiểu đồng tử …… Cái đó, cái đó làm sao uống được? thật quá ghê tởm.”
“Không uống thì gì, mày lúc nào thì có thể sinh đứa nhỏ? Mày có ý làm nhà chúng ta tuyệt hậu à? Có loại không có lương tâm như mày vậy sao? Mày nếu là không đẻ được trứng thì cút về nhà mẹ đẻ cho tao đừng trở lại.” Mụ Chu Lý đem bực tức ném vào người con dâu.
Khương Lô trong lòng khó chịu, rũ đầu không dám nói gì, trong lòng đau khổ, cô ta hiểu được, hết thảy đều là cô ta sai, nếu không phải cô ta không thể sinh đứa nhỏ, không đến mức làm Chu Quần ở tuổi này còn bị người ta chê cười không có con cái, mẹ chồng càng thêm không thích cô ta.
Đều là cô ta chính mình không tốt.
Khương Lô nhìn về phía Chu Quần, Chu Quần đối mắt với cô ta, nói: “Thôi mà mẹ, Tết nhất, ngài đừng luôn mắng Khương Lô. Đón tết xong lại nói.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà gì cả.” Hắn ta nói: “Khương Lô đã rất nỗ lực.”
Mụ Chu Lý: “Hừ!”
Mụ ta mười phần không hài lòng con trai đi bênh con dâu, cảm thấy đều là con ranh này khuyến khích, càng thêm thù hằn Khương Lô. Khương Lô nhưng còn là lòng tràn đầy vui mừng, cô ta liền biết, mặc kệ khi nào Chu Quần đều sẽ đối tốt với cô ta.
Cô ta ánh mắt nóng bỏng nhìn Chu Quần.
“Khương Lô, trong khoa anh đặc biệt phát một cân phiếu thực phẩm phụ phẩm, anh xem hạn dùng cũng gần, quá hai ngày nữa là ăn tết, cửa hàng cũng không mở cửa, hôm nay em đi mua một chút đi.” Hắn ta đem phiếu đưa cho Khương Lô, Khương Lô lập tức: “Tốt, em làm xong cơm liền đi.”
“Mẹ làm cũng được, em đi đi.”
Khương Lô: “Vâng.”
Cô ta biết, Chu Quần đây là để cô ta tránh đi mẹ chồng, trong lòng cô ta đặc biệt cảm động, chỉ cảm thấy tim ấm áp.
Người đàn ông này thật là mười năm như một đối xử tốt với cô ta.
Khương Lô một bước ra khỏi cửa, mụ Chu Lý liền mắng: “Con xem cái bộ dáng đĩ thõa của con nhỏ đó, đẻ thì không đẻ được nhưng biết dỗ đàn ông, con đừng có để bị nó dỗ dành nhé.”
Chu Quần nhìn xuyên qua khe hở cửa sổ, thấy Khương Lô đã ra khỏi đại viện, lãnh đạm nói: “Mẹ, người nói chuyện với cô ta chú ý chút phương thức phương pháp, con là không muốn đổi vợ.”
Mụ Chu Lý trừng mắt: “Con ranh đó không đẻ được con cái, còn không phải nó sai! Lại nói điều kiện của con đổi cái kiểu vợ nào mà không được?”
Chu Quần lãnh đạm cười cười, nói: “Là cô ta sai, nhưng là đổi một người chưa chắc đã tốt. Điều kiện của con là không tồi, nhưng con cũng hơn 30, thanh danh của mẹ cũng chả ra sao. Con nói lời này có thể mẹ không thích nghe, nhưng chúng ta thật sự nói, có cô gái nào bây giờ có điều kiện giống với Khương Lô chưa chắc sẽ chọn con. Nếu tìm loại một đời chồng, con nhặt lại làm gì? Không bằng cứ như hiện tại thôi, Khương Lô trong nhà điều kiện tốt, lại là chức vụ công nhân viên chính thức trong thủ đô, trông người cũng ổn, để thỏa mãn mấy điều kiện nhưng không có nhiều lắm. Con muốn đổi vợ thì dễ dàng, đổi một người có điều kiện giống cô ta lại không dễ dàng. Tìm cô nàng từ nông thôn, dù đẹp có thể coi là cơm ăn? Có thể đem tiền lương toàn bộ giao cho mẹ? Mặt khác, cô ta không đẻ được đứa con sẽ thấy thẹn với nhà chúng ta, sẽ để tùy ý chúng ta đắn đo, mẹ thử đổi một cô có điều kiện tốt xem. Chưa biết chừng còn muốn mẹ hầu hạ. Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi! Cô ta đẻ không được, con không thể tìm người khác? Không đem ra mặt công khai sẽ không có gì. Nói nữa, hiện tại cô ta mới vừa 30 còn có thể cố chờ, thêm hai năm nữa, chưa biết chừng chính cô ta phải nghĩ cách.”
Mụ Chu Lý mắt tam giác đảo qua đảo lại, suy nghĩ một chút, nói: “Con nói thật ra cũng có đạo lý, vậy không cho con bé uống phương thuốc cổ truyền?”
Chu Quần lạnh nhạt: “Uống, sao lại không uống, không phải nói, chờ ăn tết xong? Tết nhất, con không muốn ngửi cái mùi vị kia. Chờ qua năm mới, mẹ lại phải gây áp lực chứ. Nên mắng cứ phải mắng, mẹ không mắng cô ta, cô ta làm sao biết con tốt như nào.”
Mụ Chu Lý bật cười: “Ấy chà!”
Hai mẹ con thương lượng tốt, lộ ra tươi cười đắc ý, Mụ Chu Lý nhỏ giọng: “Nếu để mẹ nói, sinh đứa nhỏ còn phải như Vương Hương Tú, cô ta quá có thể sinh đẻ, mỗi đứa đều là một thằng cu mập mạp, nếu cô ta……”
Chu Quần: “Con biết, nhưng mà con còn phải coi lại có người khác thích hợp hay không để chọn. Nếu có, con không có xu hướng chọn cô ta. Nhà cô ta gần nhà mình quá, mặt khác, nhà cô ta tận ba đứa con, cả ngày vì ba đứa chúng nó ăn uống mà trắng mặt trắng mày, một khi dính dáng nhiều, sợ là bị ăn vạ đến chết. Loại đàn bà này, có thể ngủ một giấc, chứ còn đẻ đứa nhỏ, con còn phải suy nghĩ thêm.”
Mụ Chu Lý nghe ra ý tứ trong lời nói, ánh mắt sáng lên, ái muội bật cười, ngay sau đó nói: “vậy chuyện này con cứ xem mà làm, mẹ nghe con.”
Chu Quần gật đầu: “Mẹ nghe con là được rồi. Con không phải cái thằng ngu xuẩn Bạch Phấn Đấu, bị người ta treo cày vào cổ để kéo. Người tới 30 tuổi, người ta hơn hai mươi như Trang Chí Hi đều đã kết hôn, hắn ta vẫn là độc thân, ngu xuẩn.”
Mụ Chu Lý: “vợ chồng son Trang Chí Hi kia, mẹ thấy cũng không phải cái gì thứ tốt. Chỉ nói con ranh Minh Mỹ nhà nó, khoe khoang muốn chết, hôm nay được chia chút đồ vật đã ở trong viện trưng ra. Sợ người ta không biết hay gì.”
Chu Quần hơi hơi híp mắt: “điều kiện cô ta đúng thật ra không tồi, lại đi lấy Trang Chí Hi, đáng tiếc.”
“Còn không phải sao, nếu là biết có người như vậy, cưới vào nhà chúng ta nhưng thật ra không tồi.” Mụ Chu Lý nói thầm một tiếng.
Chu Quần gật đầu, chẳng qua lại rất nhanh lại lắc đầu, nói: “Nhà cô ta điều kiện là không tồi, nhưng là không bằng nhà Khương Lô, tuổi trẻ đẹp vô dụng, mẹ coi xem cô ta chịu bỏ tiền nộp lên cho mẹ sao?”
Mụ Chu Lý vừa nghe cái này, nhanh nói: “Khó mà làm được.” Mụ ta cầm tiền lương của Khương Lô làm sinh hoạt phí, một tháng ít nhất có thể tiết kiệm được tới mười lăm đồng tồn lên làm tiền riêng đâu.
“Chả thế thì sao.”
Mẹ con hai người thừa dịp Khương Lô không ở nhà, tính kế rõ ràng, cá trong chậu bị vạ lây Minh Mỹ lại không ngừng hắt xì, cô xoa cái mũi nói: “Không biết là ai ở sau lưng nói lén mình, ây da!”
“Đây đây, để anh xoa cho em.” Trang Chí Hi tiến lên, thật chủ động.
Minh Mỹ cười tránh ra, nói: “Anh đừng qua đây.”
Cả nhà ăn xong cơm chiều, Triệu Quế Hoa bắt đầu chia giày, nói: “Không phải gần nhất kiếm chút tiền sao, mẹ mua cho mọi người mỗi người một đôi giày đế lót bông, buổi sáng mùng một mọi người đều đi vào. Các cụ đã có câu rất đúng, đi giày mới lên con đường mới! Vì ăn tết nha, có thể không mặc quần áo mới, nhưng là không thể không đi giày mới.”
Trang Chí Hi cười hỏi: “Mẹ, sao con chưa từng nghe qua cái danh ngôn này à.”
Triệu Quế Hoa: “Lỗ Tấn nói.”
Trang Chí Hi: “……Đi giày mới lên con đường mới là Lỗ Tấn nói?”
Anh như thế nào cảm thấy khó tin quá nhỉ?
Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Cũng có thể là Chu Thụ Nhân nói. Như thế nào, con có ý kiến à?”
Trang Chí Hi: “…… Không có.”
Chắc chắn người ta chưa nói.
Lỗ Tấn khẳng định chưa từng nói qua, vừa nhấc đầu lên, nhìn đến anh trai mình ngập ngập ngừng ngừng, Trang Chí Hi lập tức bắt đầu ho khan, dù sao cũng là anh trai ruột, vẫn là ngăn lại anh cả tìm đường chết! Tết nhất, nhưng đừng đắc tội mẹ già.
Mẹ nói là ai nói, chính là người đó nói.
Triệu Quế Hoa: “Ho cái gì mà ho, con đừng có hướng về phía bàn ăn ho khan, bẩn muốn chết.”
“không phải là đều ăn xong rồi?”
“Ăn xong rồi thì mày ho, mày làm vậy mà coi được?”
Triệu Quế Hoa lại trừng mắt nhìn thằng con một cái, thấy mọi người đều đi thử giày, nói: “Thế nào? Có vừa không?”
Minh Mỹ đi giày tại chỗ xoay quanh, nói: “Thật sự quá vừa nha, mẹ, mẹ thế mà biết cỡ chân của con, mẹ quả nhiên rất thương con nha.”
Cô cười tủm tỉm tiến lên ôm lấy cánh tay Triệu Quế Hoa, làm nũng nói: “Mẹ, con là biết mẹ thích nhất con, bị con phát hiện ra rồi nhé?”
Triệu Quế Hoa: “…… Con cũng thật là quá coi trọng bản thân đó?”
Minh Mỹ đúng lý hợp tình nói: “Đúng là mẹ thực sự thích con còn gì nữa, mẹ biết số đo những người khác thật quá bình thường nha, mọi ngươi đều cùng nhau sinh hoạt thật nhiều năm, mẹ không biết mới kỳ quái đó. Nhưng là con mới vừa gả lại đây có mấy ngày. Chưa được một tháng đi, mẹ hỏi cũng không hỏi đã biết cỡ giày của con rồi, khẳng định là bí mật để ý đến con, đó còn không phải thương con như con gái ruột hay sao? Con đã biết mẹ thích nhất là con!”
Triệu Quế Hoa dở khóc dở cười, nói: “Con bé này.”
Minh Mỹ: “Con đã biết con đã biết.”
Những người khác: “……” Không nhìn nổi.
Lương Mỹ Phân: “……” Quá là tức rồi! Tức chết tôi! Đồ vua nịnh nọt!
điều kiện nhà mẹ đẻ Lương Mỹ Phân tuy nói cũng không quá tốt, nhưng lại không phải là loại không có văn hóa không đọc sách, không phải gia đình vô học, cho nên cô ta thật ra không quá biết mắng chửi người, thành ra là vội vàng tức giận nhưng lại không có mấy từ mà dùng.
Là chỉ có vài từ như vậy, cô ta lăn qua lộn lại dùng.
Như là Minh Mỹ, cái từ vua nịnh nọt này liền gắn trên người cô.
Lương Mỹ Phân trong lòng bực mình, nhưng là nhìn mẹ chồng thế nhưng thực thích cái kiểu này, cô ta lại càng tức, bạn nói xem đây là kiểu người gì cơ chứ.
Minh Mỹ còn đang lôi kéo mẹ chồng làm nũng: “Mẹ, con thật đáng thương đó, ngày mai mỗi người đều có thể ở nhà ăn tết, con còn muốn đi làm, mẹ nói con có phải là đứa nhỏ đáng thương nhất hay không?”
Triệu Quế Hoa: “Ôi trời ơi, con bé này con cứ nói chuyện bình thường đi xem nào? Đừng làm nũng nữa.”
Minh Mỹ: “Mẹ, con biết mẹ đau lòng con mà.”
Triệu Quế Hoa: “Cái gì đó, con nhìn chỗ nào ra thế?”
Minh Mỹ: “Chỗ nào cũng có thể nhìn ra á, mẹ xem khóe miệng mẹ đều nhếch lên rồi kìa, con vất vả như vậy, ngày mai có thể ăn nhiều một cái sủi cảo nhé?”
Triệu Quế Hoa: “Ăn ăn ăn, cho con ăn!”
Minh Mỹ lại bật cười, Trang Chí Hi tiến lên: “Mẹ, con đây cũng có thể nhỉ?”
Triệu Quế Hoa: “Mày biến!”
Trang Chí Hi không thể tin tưởng: “Mẹ sao lại phân biệt đối xử thế? Con biết rồi nhé, mẹ hiện tại liền thích cô vợ của con, sẽ không thích cái đứa con út yêu quý nhất là con nữa sao. Không phải đều nói con trai út cháu trai trưởng à? Mẹ sao có thể không thương con?”
Hổ Đầu tự nhiên bị nhắc tới, cẩn thận suy nghĩ một chút, đắc ý nói: “Bà nội yêu nhất là cháu!”
Nó là cháu trai trưởng, bà nội còn lén cho nó với Tiểu Yến Tử ăn ngon.
Người khác không có.
Nó mới không nói ra đâu!
Nhưng mà nó đắc ý!
Tiểu Yến Tử dịch tới gần bên người Triệu Quế Hoa, lập tức liền ôm lấy chân Triệu Quế Hoa, nhẹ giọng nói: “bà nội, bà nội là của Tiểu Yến Tử, thím nhỏ không được cướp đi!”
Minh Mỹ không chút nào nhường đứa nhỏ, kiên định: “phải cướp phải cướp!”
Tiểu Yến Tử nhấp miệng nhỏ, nhìn thẳng Minh Mỹ, hai người va chạm ánh mắt nhau, bùm bùm!
Ông Trang “hũ nút”: “……” mấy mẹ con nhà này là như thế nào vậy, bà vợ già là của ông mà, thương ông nhất, mấy người này đòi tranh cướp cái gì chứ!
ông ho khan thật mạnh một tiếng.
Không ai để ý.
Hoàn toàn không ai để ý.
Ai bảo Ông Trang “hũ nút” ở nhà hoàn toàn không có tiếng nói cơ. Lúc này tự nhiên là không có ai phản ứng, Ông Trang “hũ nút” lại chủ động mở miệng: “Mấy đứa không có việc gì đều về phòng ngủ, đi thôi đi thôi.”
Ông nên đem những người này đuổi đi thôi.
Trang Chí Hi: “Mới mấy giờ đâu, chưa buồn ngủ, tám chuyện một lúc đã.”
Minh Mỹ: “phải đó.”
Cô giơ giơ chân, khoe khoang giày, nói: “Đi vào thật là thoải mái nha.”
Trang Chí Hi: “mẹ mình là biết nhà nào tốt nhất, nhà đó đế giày tốt nhất, là lợi ích thực tế đó.”
Minh Mỹ: “đúng nha, cảm giác được.”
Ông Trang “hũ nút”: “Các con vợ chồng son muốn tám chuyện, về phòng chính mình! Nhanh chóng đi!”
Minh Mỹ vẻ mặt vô tội, Trang Chí Hi khiển trách ba mình: “Ba như thế nào lại đuổi người, con không đi! Mẹ, ba con muốn khiêu chiến địa vị ở trong nhà của mẹ kìa, mẹ nhanh nói ba đi.”
Triệu Quế Hoa hết chỗ nói: “Mấy đứa ồn ào mẹ thật đau đầu, đều nghe ba con, đi đi đi, đều về phòng. Mấy đứa biết hướng về cô vợ mình, mẹ cũng phải hướng về người đàn ông của mình chứ. Ông chồng già của mẹ mới là tốt nhất.” Triệu Quế Hoa xua tay, như đuổi ruồi bọ: “Đi thôi đi thôi.”
Y như đuổi ruồi bọ luôn.
Ông Trang “hũ nút” vừa cảm động lại vừa đắc ý, cái bà già này, liền biết đối tốt với ông!
Trang Chí Hi: “Chúng ta quá khó sống rồi.”
Minh Mỹ nhưng thật ra cười tủm tỉm, cô làm nũng nói: “Ba mẹ là vợ chồng già còn ân ái quá nha, anh Chí Hi phải học tập thật tốt nhé. Như này, ngày mai em còn phải đi làm, anh có đưa em đi không?”
Trang Chí Hi: “Đó là đương nhiên, anh có đưa em đi chứ, buổi tối đi đón em.”
Anh xoa xoa đầu Minh Mỹ, nói: “Vợ anh vất vả như vậy, anh là đàn ông cũng phải bày tỏ thái độ chứ .”
Hai người tay khoác tay trở về phòng, Minh Mỹ về phòng cũng không đốt bếp lò, trực tiếp lên trên giường lăn một cái, nói: “Ngủ thôi!”
Trang Chí Hi tiến lên liền hôn cô một cái, Minh Mỹ: “Ơ.”
Cô chống nửa người lên nhìn Trang Chí Hi, Trang Chí Hi hơi khom người xuống, bắt đầu có hành động không thành thật, Minh Mỹ đẩy anh: “Đốt bếp lò, em lạnh……”
Trang Chí Hi: “Chờ một chút sẽ nóng lên……”
Minh Mỹ ha ha ha bật cười, nói: “Không được nha, thật sự lạnh, đừng để đông lạnh hỏng người, anh đi đốt bếp lò đi. Đốt xong rồi, anh muốn làm cái gì đều có thể à!”
Trang Chí Hi dừng động tác trên tay, nhìn về phía Minh Mỹ, rất có ý tứ sâu xa: “làm gì cũng được à?”
Minh Mỹ hờn dỗi: “Đúng vậy, chẳng lẽ em là người nói không giữ lời?”
Trang Chí Hi ánh mắt nheo nheo, bật cười, nói: “Ngoéo tay.”
Minh Mỹ: “Anh thật là ấu trĩ nha!”
Nhưng mà tuy nói như vậy, cô lại chủ động cùng anh ngoéo tay ……
Độ ấm trong phòng chậm rãi tăng lên, vợ chồng son cũng rất nhanh tắt đèn, kẽo kẹt kẽo kẹt ..……
Giường, hẳn là sẽ không hỏng nhỉ!