Chuyện kiếm tiền này ý, rất dễ nghiện.
Triệu Quế Hoa chính là như vậy, tuy rằng cũng là người thấy qua đồng tiền lớn, nhưng là mỗi ngày bán được hơn hai mươi đồng tiền, hơn nữa đổi thịt heo, vẫn có thể làm Triệu Quế Hoa vui vẻ ra mặt. “kho hàng nhỏ” của bà đều tích đầy thịt đó.
Trong nhà vì chuyện này còn mua muối rất nhiều lần, tuy rằng lãng phí một chút, nhưng là qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa (cơ hội đã đi không trở lại). Chờ ăn tết xong rồi, chợ đen sẽ không có nhiều thịt bán như vậy, cho dù có, cũng sẽ không đổi cá với bà.
Ăn cá dù tốt, cũng không bằng ăn thịt sướng hơn.
Hiện tại mọi người đều thiếu thịt thiếu mỡ, tất cả mọi người đều vẫn là càng ham ăn thịt.
Triệu Quế Hoa tận dụng thời điểm cuối năm có thể bán ngày nào hay ngày đó, năm sau không bán. Cũng không phải bà không muốn bán, mà là bọn họ bắt vài ngày rồi, hiện tại hôm sau không bằng hôm trước. Mặt khác, cuối năm nhà nào cũng chuẩn bị mua đồ để ăn tết, không về nhà là bình thường.
Nhưng là ăn tết xong, bà mà cứ ngày nào cũng ra khỏi nhà không về, vậy mấy người hay lảm nhảm trong viện thể nào cũng chú ý tới bà. Triệu Quế Hoa lại không muốn để người ta biết chuyện này, cho nên mấy ngày trước tết này á, bà làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Việc buôn bán nhỏ của bà ước chừng làm tới 29 tháng chạp, đây là một ngày cuối cùng.
Muốn nói tới, mấy ngày nay Triệu Quế Hoa đối với chợ đen cũng có chút quen thuộc, trước kia liền cảm thấy ngồi chỗ này quá dọa người, nhưng liên tiếp tới vài ngày sau, hiện tại thật ra so với người bình thường thêm vài phần bình tĩnh.v
Bà hôm nay sau lúc bán cá theo thường lệ tìm đồng bọn hợp tác đem cá dư lại thanh lý, chẳng qua lúc này lại không đổi thịt, ngược lại là thay đổi một phiến xương sườn.
Triệu Quế Hoa cảm thấy, xương sườn này so với thịt ăn ngon hơn nhiều, bà thích nhất món này. Bà đổi xương sườn, lại bắt đầu mua sắm một đống hàng tết, phụ nữ ý mà, không có ai không phải “tín đồ mua sắm”, bà nhìn thấy có bán gà trống, trực tiếp lấy, lại lấy một túi hạt đậu phộng nhỏ. Nhìn thấy có bán nấm khô, gà trống hầm nấm, vậy nấm cũng không thể không có.
Triệu Quế Hoa hôm nay kiếm tiền, ào ào xôn xao như nước chảy liền tiêu đi, Triệu Quế Hoa lúc tới là tràn đầy một sọt cá, thời điểm trở về cũng là tràn đầy một sọt, thật đúng là làm người ta có kiến thức về sức mua của phụ nữ.
Triệu Quế Hoa trên đường trở về trực tiếp quẹo vào Cửa hàng Bách hóa tổng hợp, dựa theo số đo của người trong nhà, mua cho mỗi người một đôi giày có đế lót bông, lúc này mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về nhà. Triệu Quế Hoa hôm nay mua đồ vật mất thời gian tương đối lâu, về đến nhà, vừa lúc gặp được Trang Chí Viễn cầm theo hàng tết.
Trang Chí Viễn là tối hôm qua mới trở về, anh nhìn mẹ già, xa xa đã kêu: “Mẹ, mẹ coi, đây là đơn vị chúng con phát hàng tết.”
Đãi ngộ trạm xe lửa của bọn họ thực ra đều là không tồi, Trang Chí Viễn cao hứng nói: “Chúng con ăn tết chia trứng gà, là mua riêng, không theo kế hoạch. Một người chia năm cân đó.”
Triệu Quế Hoa: “Ui, thật tốt quá.”
“Còn không phải sao, năm trước mới có hai cân.” Anh ấy vô cùng đắc ý: “Còn chia hai cân thịt ạ, còn có một giỏ quả táo một giỏ quả quýt.”
Hàng tết của chỗ bọn họ, kiểm ra là vầy!
Chính anh ấy cũng không nghĩ tới năm nay thế nhưng được chia nhiều thế, tâm tình anh ấy rất vui, nhìn xung quanh: “Mẹ mua gì vậy?”
Triệu Quế Hoa: “Ở bên ngoài nhìn cái gì mà nhìn, về nhà lại nói.”
Hai mẹ con cùng nhau về sân, đã thấy trong viện bận bận rộn rộn, từng nhà đều đang nhóm lửa nấu cơm, bên ngoài, mụ già Tô đang lấy nước, vừa thấy Trang Chí Viễn cầm theo đồ vật, mắt sáng rực lên, nhanh chóng hỏi: “Đây là mua hàng tết à?”
Gần nhất Triệu Quế Hoa luôn không ở nhà, mụ ta biết đó, vẫn luôn muốn lưu ý Triệu Quế Hoa đi đâu làm gì.
Tầm mắt mụ liếc về trên người hai mẹ con Triệu Quế Hoa, Triệu Quế Hoa: “Không phải mua, là của trạm xe lửa chỗ thằng cả nhà tôi chia cho, bà nói đơn vị tốt đãi ngộ cũng tốt quá, sớm biết rằng bọn họ chia đồ vật như vậy, tôi đã không mỗi ngày phải đi ra ngoài xếp hàng.”
Bà vừa lớn giọng kể lể, mụ Chu Lý nghe xong liền đi vào trong phòng, ghen ghét mắng: “Con mụ này thật khoe khoang, đúng là chó trong bụng ko chứa được hai lạng dầu, có tí thế đã khoe khoang. Nhà ta là nhà giàu số một ở đại viện ta khoe gì sao?”
Khương Lô đang nấu cơm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ngài đừng luôn là nói nhà giàu số một nhà giàu số một, nói thế không dễ nghe, làm người ngoài nghe được cũng không ổn.”
Mẹ chồng cô ta không ra khỏi cửa, không hiểu được bên ngoài là như thế nào, không hiểu cái gì nên nói cái gì không.
Cô ta có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mụ Chu Lý lại coi thành uy nghiêm bị khiêu khích, lập tức liền cực kỳ cáu bẳn: “Mày cái con mất nết, mày nói cái gì? hiện tại mày chướng mắt tao đúng không? mày ghét bỏ tao đúng không? Tao còn chưa ghét bỏ mày là cái loại mái già không biết đẻ trứng, mày dám ghét bỏ tao nói mấy câu! Nhà ai có con dâu như mày, thật là xui tám đời. Mày nhìn xem cái viện này, trừ bỏ đôi vợ chồng trẻ mới vừa kết hôn, người ta ai không có đứa nhỏ? Tao không trông chờ mày giống như Vương Hương Tú đẻ cho nhà người ta tận ba thằng cu béo mập, chỉ cần mày đẻ một thằng cu thôi, tao sẽ không nói mày một câu. Mày xem lại mày đi, gả vào nhà tao 10 năm, con cái đâu? Mày nói đi con cái ở đâu?”
Khương Lô chua xót rũ đầu, cả người mười phần cô đơn.
Mụ Chu Lý lại bắt đầu mắng con dâu, bên ngoài mụ già Tô nghe xong, yên lặng lộ ra một nụ cười đắc ý, nhà mụ ta chính là có ba thằng nhóc. Triệu Quế Hoa thì không chút nào thích nghe loại mắng chửi này, xoay người liền về nhà.
Lương Mỹ Phân ở cửa nhìn xung quanh, nói: “Khương Lô lại bị mắng?”
Cô ta bĩu môi, nói: “Ôi chà không đẻ được đứa con trai…… Ấy……” Nhìn thấy ánh mắt của mẹ chồng, nghĩ đến mẹ chồng mắng mình trọng nam khinh nữ bữa trước, cô ta lập tức quay xe: “Ôi không đẻ được đứa nhỏ, thật là không được a.”
Triệu Quế Hoa lạnh buốt: “Đẻ với không đẻ quan hệ gì đến con!”
Lương Mỹ Phân: “……” Mẹ chồng độc ác!
Mụ Chu Lý là mẹ chồng độc ác, mẹ chồng cô ta cũng chả phải tốt đẹp gì cho cam!
Cô ta hâm mộ nhìn về phía nhà họ Tô, nếu có mẹ chồng như bà Tô có phải tốt không, vừa thật dịu dàng vừa chăm sóc, nhất là thông cảm cho con dâu. Còn nhà cô ta á, bà mẹ chồng này của cô ta chả ra sao, tính tình không tốt, lại còn bất công nữa.
Cô ta đã nhìn ra, mẹ chồng cô ta là thích cái thứ vua nịnh nọt Minh Mỹ.
“Mẹ, mẹ ơi con đã về rồi. Chúng con được chia đồ nèeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee ~”
Người gì mà linh ghê, vừa mới nhắc tới xong, vua nịnh nọt liền trở lại, Minh Mỹ cao giọng: “Mẹ ơi mẹ!”
Triệu Quế Hoa cảm thấy thật đau đầu, bà nhanh chóng ra cửa, nói: “Con trở về thì cứ vào đã…… Ấy, sao con được nhiều đồ vậy?”
Bà nhanh tiến lên, nói: “Sao con được lấy nhiều thế?”
Minh Mỹ cười tủm tỉm lớn tiếng khoe khoang: “Chúng con được chia.”
Cô nói: “Chúng con cuối năm chia thịt, cả chia cá, cả được chia trái cây……”
Trang Chí Viễn nhanh chóng ra xem, vừa thấy em dâu được chia sáu loại đồ, bọn họ được chia có bốn loại, lập tức cảm thấy bị so sánh thua kém, thở dài không cam lòng. Thật quá vì bản thân cảm thấy phiền muộn, đơn vị bọn họ thật là không biết cố gắng đó.
Thế nhưng không chia nhiều hơn em dâu.
Nhưng mà, Trang Chí Viễn miễn cưỡng còn có thể an ủi chính mình, xưởng máy móc, khẳng định không thể chia cái gì.
Rốt cuộc xưởng lớn cả vạn người đó, chia như thế nào?
Nếu mà chia, có đủ mà chia sao?
Minh Mỹ còn đang khoe khoang, từ đầu đến chân tóc đều toát ra khoe khoang, nói: “Mẹ, chúng con còn được chia một giỏ bánh hạnh nhân đó.”
Triệu Quế Hoa: “đãi ngộ của đơn vị con thật là tốt quá.”
Bà nhớ rõ đời trước không có nhiều đồ như vậy, không biết là Minh Mỹ không có mang tất về nhà, hay là cuộc sống có gì biến hóa. Nhưng mà những việc này, Triệu Quế Hoa cũng không nghĩ nhiều, trước khác nay khác, việc nào ra việc đó, bà cao hứng đem đồ của Minh Mỹ dọn vào nhà, nói: “Con làm sao vậy, như thế nào không gọi thằng ba đi giúp con bê đồ?”
Minh Mỹ: “Úi dào, cũng không cần, con xách được.”
Triệu Quế Hoa đem đồ vật sắp xếp gọn gàng, mấy người trong nhà đều có chút hưng phấn, năm nay chính là một năm có đồ tết nhiều nhất. Lương Mỹ Phân tại chỗ xoay quanh, thậm thụt nói: “Mẹ, nhà chúng ta nhiều thứ tốt như vậy, ngày thường cũng không thể không có người trông, bằng không thằng trộm ranh kia chưa biết chừng có thể tới cửa, cái loại không biết xấu hổ đó….”
Triệu Quế Hoa: “Còn cần con dạy à? Mẹ biết rồi.”
Người trong giang hồ thật quá khổ với mấy thằng trộm vặt này từ lâu rồi.
Trang Chí Viễn nhíu mày: “Mấy đứa nhóc nhà này, đúng thật là cần giáo dục lại cho thật tốt, cứ cưng chiều đứa nhỏ như vậy, đứa nhỏ sao có thể thành tài, làm sao có thể cống hiến vì xã hội, nếu xã hội đều chỉ có cái loại người như vậy, thì xã hội làm sao mà phát triển, làm sao mà tiến bộ! Người ta sống cả đời, không thể chỉ quan tâm ăn uống đi vệ sinh, mà còn cần theo đuổi thế giới tinh thần càng cao hơn nữa. Đứa nhỏ nhà đó cứ không giáo dục như vậy, chỉ có thể trở thành cặn bã của xã hội, nhà chúng ta là không thể học theo bọn họ, như là Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử, con cảm thấy nên nói nhiều cho bọn chúng có thể ngộ ra đạo lý làm người, làm cho bọn chúng ngụp lặn trong biển thế giới tinh thần ……”
Triệu Quế Hoa hết nói nổi, trực tiếp tìm quả bóng bông nhỏ, nhét vào lỗ tai.
Trang Chí Viễn: “……”
Làm thế này cũng quá gây tổn thương cho người khác đi?
Lương Mỹ Phân hâm mộ nhìn quả bóng bông nhỏ của mẹ chồng, thật sâu cảm thấy mẹ chồng rất có dự kiến, tuy rằng là bà mẹ chồng độc ác, nhưng chiêu thức ấy làm quá tốt! Lương Mỹ Phân cũng là ngán đạo lý lớn của anh Trang Chí Viễn từ lâu.
Nhưng thật ra Minh Mỹ cứ như không có việc gì, cô tò mò hỏi: “Anh cả, anh vẫn luôn nói như vậy à?”
Trang Chí Viễn: “???”
Anh ấy gật đầu.
Minh Mỹ: “Vậy chưa ai đánh anh sao?”
Trang Chí Viễn: “……”
Minh Mỹ: “Anh có vận khí thật sự khá tốt nhé.”
Trang Chí Viễn: “!!!”
Triệu Quế Hoa nhìn thằng cả dại mặt ra, phụt một tiếng bật cười, nói: “Được rồi, thằng cả con đem lu nước nhà ta đổ đầy; vợ thằng cả con tới nấu cơm, vợ thằng ba trợ giúp đi, mẹ qua hậu viện một chuyến.”
Bà giao việc xong, lúc này mới cầm theo một con cá ra cửa, bà vừa ra tới, mụ Chu Lý với mụ già Tô lập tức liền nhìn về phía bà, mụ già Tô mắt sáng lên, nói: “Quế Hoa, đây là……” Mụ ta duỗi tay muốn nhận luôn.
Triệu Quế Hoa bĩu môi, thầm nghĩ con mụ này thật quá coi trọng bản thân và vô duyên, như thế nào cầm đồ vật ra cửa là phải cho mụ ta?
Bà bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười giả lả một chút, nói: “Muộn như vậy còn chưa nấu cơm, bà đúng là tốt số ghê nhỉ, con dâu quá có thể làm việc, chịu thương chịu khó.”
Mụ Tô ánh mắt dừng trên con cá, nhỏ giọng nhẹ nhàng: “Tôi ý à, chỉ hận không thể làm việc cho cả nhà ý, chỉ là thân thể không cho phép. Thật là chả giúp ích gì.” Mụ chỉ vào con cá, nói: “Con cá nhà bà to thật đó, lần trước tôi đi cửa hàng thực phẩm phụ phẩm không gặp được cá to vậy. Bà Quế Hoa đúng là có nhiều phúc khí, con trai mạnh mẽ, con dâu biết làm việc. Chứ còn nhà tôi ấy……”
Mụ ta thở dài một tiếng, nói: “3 thằng nhóc choai choai, cuộc sống thật quá khó khăn, cả nhà trong ngoài liền dựa vào Hương Tú một người, đứa nhỏ ăn đều không đủ no, càng đừng nói có dinh dưỡng. Kim Lai ngày hôm qua còn nói, yêu nhất ăn cá……”
Tầm mắt mụ lại liếc nhìn con cá một cái, thầm nghĩ tao nói đến như vậy, mày không đem cá của mày cho tao để phát huy một chút phong cách à? Quê nhà hàng xóm còn không cho, thật là không lương thiện tí nào.
Triệu Quế Hoa: “Đứa nhỏ nhà chúng ta cũng thích ăn đó, nhà ai không yêu ăn thịt cá đây, nhưng cả ngày muốn ăn ngon làm sao được. Đứa nhỏ không hiểu chuyện, người lớn thì phải biết tính chứ, cuộc sống này không tiết kiệm tính toán thì sống làm sao được.”
Triệu Quế Hoa cười cười, nói: “bà nói đúng không, bà Chu.”
Mụ Chu vừa nghe lời, gật đầu nói: “Chả thế thì sao, nhà tôi điều kiện như thế cũng không dám tùy tiện ăn đó.”
Triệu Quế Hoa: “Ai chả như thế!”
Bà hàn huyên hai câu, cầm theo đồ vật đi vào hậu viện, mụ Chu Lý lập tức nhìn thẳng bóng dáng Triệu Quế Hoa, nhìn thấy bà vào nhà bà Vương, nhổ một tiếng, nói: “Tặng lễ, liếm đít!”
Mụ già Tô cũng đi vào sau cổng ngó xem, cắn môi, nói: “Sao tự nhiên cho Bà Vương nhỉ?”
Vừa nghe lời này, mụ Chu Lý cười lạnh trào phúng nói: “Không cho nhà bà Vương, chẳng lẽ cho mụ?”
Mụ già Tô tủi thân đỏ mắt, vừa lúc lão Bạch đi vào viện, vừa thấy có chuyện, gào một tiếng liền mắng: “Mụ Chu Lý, mụ là loại tú bà già, có phải hay không mụ lại bắt nạt em gái lớn Tô? Sao mụ thiếu đạo đức thế, không có lương tâm à!”
Mụ Chu Lý đúng là bị chọc tức đến ngã ngửa, mụ ta chống nạnh chỉ vào lão Bạch liền mắng: “Mày - cái loại già còn mất nết chửi ai đó? Làm sao? Chưa hỏi rõ ràng tình huống liền muốn ra mặt bảo vệ mụ già trong lòng à? Mày cũng không nhìn xem, chính mình là cái thứ gì.”
“Tao là cái thứ gì? Tao là cái thứ gì cũng tốt hơn so với mụ, mụ chính là không phải loại hàng gì tốt, chỉ biết bắt nạt người khác. Cả ngày miệng chó không khạc được ngà voi, em gái lớn Tô là người phụ nữ tốt như vậy còn phải bị mụ bắt nạt, thật là không có thiên lý.”
Mụ già Tô hốc mắt hồng hồng, ra khuyên: “Anh trai Bạch à, anh đừng chửi mắng, sẽ không tốt đối với thanh danh của anh. Mau về nhà đi, em quen rồi……”
Minh Mỹ vừa nghe đến bên ngoài có âm thanh chửi bậy, lập tức lẻn đến cửa, cho dù ngày mở tiệc cưới có rất nhiều người đều tới tham gia, nhưng là cũng chỉ là gặp mặt một lần, sau lại mỗi người đều đi làm, bận bận rộn rộn nên thật sự không thế nào nhớ rõ ai với ai.
Lúc này Minh Mỹ mới thấy được Lão Bạch, ông ta với Bạch Phấn Đấu là có điểm giống nhau.
Nhưng mà so với Bạch Phấn Đấu còn càng giống người xấu, ông này có bộ mặt kiểu mặt quắt tai dơi, trông như phường trộm cắp, Bạch Phấn Đấu xấu là xấu, nhưng trông có vẻ khờ khờ. Cô nhanh tay vẫy: “Chị dâu chị qua đây.”
Lương Mỹ Phân thò lại gần: “Sao?”
“Chị dâu, sao em cảm thấy ánh mắt mụ Chu Lý nhìn Lão Bạch như muốn xé xác ổng vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Lương Mỹ Phân hạ giọng: “thời điểm mụ Chu Lý còn trẻ muốn gả cho lão Bạch, một quả phụ một người goá vợ, mỗi người có một đứa con trai, không phải là thích hợp sao? Kết quả lão Bạch không đồng ý, không thích mụ, vài thập niên như một chỉ thích mụ già Tô, còn vì mụ già Tô mười phần đối đầu với mụ Chu Lý, thế đó, hiện tại là cứ như kẻ thù không chết không thôi.”
Minh Mỹ: “Ôi ~ vì yêu sinh hận à!”
Cô cảm khái: “Thật là……”
Không biết hình dung như thế nào nhỉ.
Chị em dâu hai người đứng ở cửa xem náo nhiệt, Minh Mỹ cảm thấy cô hiện tại thiếu chính là một nắm hạt dưa, chẳng qua cũng đừng nói nhà cô, tiền viện hậu viện đều tới đây đó, mọi người đều xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện đâu.
Trang Chí Hi tan tầm trở về đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, nhanh chóng tiến đến bên người cô vợ nhỏ, nói: “Làm sao lại cãi chửi nhau rồi?”
Minh Mỹ: “Vì tình yêu.”
“Ha ha!”
Chung quanh vài người đều nở nụ cười, chẳng qua nghĩ chút, Minh Mỹ nói cũng đúng mà, còn không phải là vì tình yêu sao? Nếu không phải vì tình yêu, lão Bạch như thế nào ra mặt đâu, hết thảy đều là sức mạnh tình yêu.
Nhưng mà náo nhiệt như này cũng không có để xem thật lâu, bà Vương rất nhanh xuất hiện, lập tức nắm được tình thế: “Làm sao, Tết nhất mấy người không muốn sống tốt hả? Làm gì vậy! Liền vì một chút việc nhỏ liền cãi nhau, còn nói cái gì quê nhà hài hòa? Lão Bạch ông đừng cả ngày cãi nhau với đàn bà phụ nữ, giống cái gì. Còn có bà Chu, bà cũng chừa chút khẩu đức, bà chuyên nói chuyện khó nghe cũng không phải ngày một ngày hai.”
Ánh mắt bà liếc qua mụ già Tô, thở dài một tiếng, nói: “Bà Tô sống không dễ dàng, mọi người cũng thông cảm một chút.”
“Chúng tôi biết mà, chúng tôi cũng không bắt nạt người.”
“Đúng vậy, bắt nạt người ta không phải chúng tôi, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên vào sân nhìn xem có gì giúp không thôi.”
“Đúng vậy Đúng vậy.”
Bà Vương: “Mọi người trong lòng hiểu rõ là được, mấy ngày nay là ăn tết, mọi người ngừng nghỉ chút đi, cùng đón năm mới vui vẻ.”
“Biết rồi mà.”
Mụ Chu Lý không phục: “Hừ, này nói hay hơn hát, chính mình còn không phải nhận quà của người ta!”
“Nhận quà? Nhận quà cái gì?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Đúng vậy, bà Vương nhận quà? Vậy thì không nên, không phải không lấy của nhân dân từng đường kim mũi chỉ sao, liền phụ trách cái sân viện thôi đã bắt đầu nhận quà là không thỏa đáng.”
“Chả thế thì sao.”