“Chúng ta là lực lượng công nhân , ha ha……”
Nhóm công nhân cũng bắt đầu lục tục đi ra ngoài, Minh Mỹ nhón mũi chân nhìn xung quanh, một thanh niên Khoa bảo vệ nhìn thấy cô, đỏ mặt lên, ho khan rồi tiến lên hỏi: “Đồng chí, cô có việc gì không?”
Minh Mỹ: “Không có việc gì, tôi chờ người khác.”
“Vậy đồng chí cô……”
Minh Mỹ đột nhiên liền giơ lên cánh tay vẫy vẫy: “Trang Chí Hi!”
Trang Chí Hi vội vàng đi ra ngoài, vừa nghe đến âm thanh, đuôi lông mày giương lên, nở nụ cười, anh nhanh chóng tiến lên, nói: “Sao em lại tới đây? Không phải đã hẹn anh đi đón em sao?”
Anh nhìn về phía anh bảo vệ còn đang đỏ mặt, nói: “Người anh em, đây là cô vợ tôi, tới đón tôi.”
Bảo vệ: “…… ồ ra thế.”
Cô gái đẹp thế này sao đã lấy chồng.
Trang Chí Hi cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, lôi kéo Minh Mỹ rời đi, hỏi cô: “Vợ ơi, em lạnh hay không? tay lạnh không?”
Minh Mỹ lắc lắc tay nhỏ của mình, nói: “Không lạnh đâu, em vẫn luôn để trong túi mà.”
Trang Chí Hi bật cười, nói: “Vậy vừa lúc, anh lạnh, em làm ấm tay cho anh nhé?”
Anh trực tiếp liền cầm tay Minh Mỹ, ngay sau đó bỏ vào túi áo mình, trước công chúng dắt tay, vẫn là không thích hợp, nhưng là như vậy đút trong túi ai quản được đâu. Anh cười nói: “tay em thật ấm, ấm đến tận lòng anh luôn.”
Minh Mỹ phụt một tiếng cười, hờn dỗi: “Anh thật dẻo mỏ.”
Anh bảo vệ còn đang hâm mộ nhìn từ xa: “…… má nó chứ.”
Đã học được.
Bảo sao anh ta vẫn còn độc thân!
Hóa ra người ta hẹn hò nhau là như thế này.
Trang Chí Hi với Minh Mỹ không sốt ruột về nhà, cùng đi mua pháo, cửa hàng bán pháo tuy rằng khoảng cách với đại viện không xa, nhưng là không ở trên con đường này, đôi vợ chồng trẻ bọn họ phải vòng qua đi, Trang Chí Hi quen cửa quen nẻo, anh cầm năm đồng tiền, dựa theo thói quen của nhà mình mua mấy dây pháo to.
Năm đồng tiền, có thể mua năm dây pháo rất to, còn có thể kèm thêm một ít pháo nhỏ.
Trang Chí Hi mua được pháo cột chắc cầm trong tay, anh ghé vào bên tai Minh Mỹ kề tai nói nhỏ nói: “mẹ chúng ta hôm nay khẳng định kiếm được tiền.”
Minh Mỹ: “Sao mà anh biết?”
Trang Chí Hi cười đắc ý, nói: “Không ai hiểu mẹ bằng con, đó là mẹ ruột anh, không ai hiểu bà hơn anh á. Nhà anh năm rồi mua pháo nhưng không có nhanh nhẹn như vậy, năm nay còn chưa tới rằm đã mua pháo, rõ là hôm nay mẹ kiếm được tiền, tâm tình tốt đó.”
Minh Mỹ dỗi nói: “Mẹ chồng giỏi như vậy không có khả năng không kiếm được tiền nha.”
Trang Chí Hi: “Ai ui, em thật đúng là có thể nịnh nọt…… ây da.”
Minh Mỹ véo anh một chút, Trang Chí Hi kêu một tiếng, ngay sau đó nói: “đang ở ngoài đường đấy.”
Minh Mỹ hừ một tiếng.
Trang Chí Hi vuốt cằm nói: “Xem ra đầu cơ trục lợi là thật sự kiếm tiền nhỉ, mẹ mình là người keo kiệt vậy đều có thể bắt đầu hào phóng lên.”
Minh Mỹ: “Anh đừng có làm bừa.”
Trang Chí Hi: “Mẹ mình làm được, anh làm không được?”
Minh Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, anh không lợi hại bằng mẹ chồng.”
Trang Chí Hi: “……”
Anh cảm khái: “Hóa ra anh ở trong lòng em không lợi hại bằng mẹ à, nhưng rõ ràng anh cảm thấy chính mình rất lợi hại đó, em……”
“ồ kia có phải hay không goá phụ trẻ trong viện chúng ta?” Minh Mỹ đột nhiên liền chen vào lời của Trang Chí Hi nói. Trang Chí Hi theo tầm mắt Minh Mỹ lướt nhìn, nói: “ Ấy, thật đúng rồi.”
Đây thật đúng là Vương Hương Tú, Vương Hương Tú một người từ ngõ nhỏ quẹo ra, bước chân thật nhanh, vừa đi vừa sửa sang lại quần áo, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta dường như rất vội, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng, Trang Chí Hi cùng Minh Mỹ hai mắt nhìn nhau.
Trang Chí Hi nghi hoặc: “Cô ta như thế nào đi đến bên này? Cô ta ngày thường đều là vừa tan tầm liền sốt ruột về nhà, hôm nay nhưng thật ra…… Ấy!”
Anh đang nói, liền nhìn đến một gương mặt quen thuộc, trực tiếp thả ra: “Con mẹ nó.”
Minh Mỹ: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Cô nhìn qua, hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân Trang Chí Hi tự nhiên chửi đổng
Trang Chí Hi: “Em nhìn người đang ông bên kia, đừng trực tiếp nhìn, nhìn lén, nhìn lén hiểu không? Đừng làm cho thằng đó nhận ra.”
Ngữ khí của anh đều kích động rất nhiều, Minh Mỹ: “ơ ơ ơ.”
Cô nhìn lướt qua, là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc quần áo lao động màu lam, đây là quần áo lao động của xưởng máy móc, tuy rằng mới gả đến trong viện này không được mấy ngày, nhưng là bởi vì cả viện trong ngõ nhỏ này đều là công nhân viên chức xưởng máy móc, cô tự nhiên đều biết.
Vóc dáng hắn ta không phải rất cao, nhìn so với anh Chí Hi phải lùn hơn nửa cái đầu, mặt vuông vuông.
“Đây là người nhà máy chúng ta?”
Trang Chí Hi: “Người trong viện nhà chúng ta, Chu Quần, chính là con trai của mụ Chu Lý đó.”
Trang Chí Hi đôi mắt mở to thật to, chính anh cũng không nghĩ tới, bản thân mình thế nhưng có thể nhìn đến drama như vậy, hai người kia chân trước chân sau từ ngõ nhỏ đi ra, cũng không thể trách Trang Chí Hi nghĩ nhiều, chủ yếu là hai người kia, đều có chút không giống bình thường ý.
Một người thì sửa sang lại quần áo vội vã, một người khác cũng là đầy mặt lén lút.
Trang Chí Hi: “Thật là không nghĩ tới đó……”
Phải biết rằng, người trong viện khu bọn họ đều biết Bạch Phấn Đấu là thật sự thích Vương Hương Tú, vẫn luôn chờ cô ta, hiện giờ đều 31 tuổi mà còn không có kết hôn, vẫn luôn trợ cấp nhà cô ta. Đến nỗi Chu Quần, thằng cha này với nhà họ Tô là không có quan hệ gì, tuy nói có thể nhìn được Chu Quần đối với mấy đứa nhỏ nhà họ Tô khá tốt, nhưng là hắn với hai người quả phụ nhà họ Tô là không có tới lui gì, cũng chỉ là gặp mặt gật cái đầu chào hỏi mà thôi.
Nhưng này……
Nếu bọn họ hai người có quan hệ mờ ám mới có chuyện để xem.
Minh Mỹ buôn dưa buôn được một nửa, cảm thấy bản thân mình buôn dưa chưa đã thèm, nhanh chóng lôi kéo Trang Chí Hi nói: “Chuyện gì xảy ra? Anh là có ý tứ gì? Bọn họ có quan hệ gì à? Không nghe mẹ chồng nói đó!”
Trang Chí Hi: “Đây là Con trai mụ Chu Lý, hắn ở khu viện của chúng ta là cùng Vương Hương Tú gần như không có quan hệ gì, nhưng đây là từ một cái ngõ nhỏ cùng nhau đi ra, em nói trong này không có mờ ám gì đó, Tin được không? Trùng hợp? Đương nhiên cũng có thể là trùng hợp, nhưng là em xem bọn họ hai cái thần thái như là trùng hợp sao? Lén lút thì có.”
Minh Mỹ miệng tròn chữ O luôn, chỉ cảm thấy chính mình quả nhiên là thiếu kiến thức.
Cô tự đáy lòng cảm khái: “Khu nhà anh cũng quá náo nhiệt.”
Tuy rằng không có thật sự nhìn thấy cái gì, nhưng đôi vợ chồng nhỏ vẫn là quá khiếp sợ, hai người một đường về nhà, đều cảm thấy quá chấn động đó. Không phải bọn họ không có kiến thức, mà là chuyện này xác thật làm người ta quá khiếp sợ.
Vợ chồng son đi theo phía sau Chu Quần, chân trước chân sau trở về đại viện, vừa vào viện liền nhìn đến Hổ Đầu cùng Tiểu Yến Tử mang băng ghê gỗ nhỏ ngồi ở cửa với nhau như đang chờ người.
“Chú nhỏ!!!”
Bọn họ hôm nay nhìn thấy chú nhỏ, kia chính là đặc biệt vui sướng: “Pháo, chú mua pháo!”
Trang Chí Hi: “Đúng vậy, còn không nhanh chóng lại đây hỗ trợ.”
“Dạ!”
Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử nhảy nhót kêu lên, làm người trong viện chú ý, ba anh em Kim Lai hâm mộ nhìn, hỏi: “Mẹ, nhà ta năm nay lúc nào mua pháo?”
Vương Hương Tú đang nấu cơm, nói: “Không vội, còn vài ngày nữa.”
“Chính là ngày mai cũng là rằm tháng chạp sắp ăn tết rồi, con hôm nay nhìn đến trong nhà ông đầu bếp Lý cũng mua pháo. Lý Vĩ Vĩ bọn họ đều có, Hổ Đầu cũng có, chỉ có nhà của chúng ta không có!” Kim Lai không hài lòng nhìn mẹ mình, nói: “Chúng con muốn.”
Ngân Lai Đồng Lai gật đầu: “Mẹ, mua đi mua đi.”
Vương Hương Tú: “Nhà mình nào có tiền? Các con chờ một chút, quá hai ngày mẹ lãnh lưỡng lại mua.”
“Không sao không sao!”
Mụ già Tô vừa nhìn thấy chuyện này, nói: “Các cháu cũng đừng làm khó dễ mẹ các cháu, cuộc sống nhà chúng ta không dễ dàng, thằng nhóc choai choa ăn nghèo bố mẹ, các cháu tận ba đứa đó, nhà chúng ta chỉ dựa vào mẹ các cháu một người kiếm tiền, cuộc sống khó khăn đấy.”
Mụ nhìn thoáng qua Vương Hương Tú, nói: “Mẹ các cháu liên tiếp ba năm cũng chưa mua một bộ quần áo, mẹ cháu sống cũng khổ. Chúng ta cần ăn no trước mà. Chuyện này không oán mẹ các cháu, là bà nội không tốt, bà nội thân thể yếu ớt, bằng không nếu bà cố làm chút việc thì chắc cũng có thể kiếm chút ít…… Là bà không tốt.”
Vừa nói vừa khóc nức nở, Vương Hương Tú vội quay đầu lại, nói: “Mẹ, người nói cái gì đó, con biết mẹ cũng vì cái nhà này trả giá rất nhiều.”
Cô ta nghĩ chút, nói: “Được rồi, nhà mình năm nay cũng mua!”
Cô ta khẽ cắn môi, từ trong túi móc ra hai đồng tiền, nói: “Tiền này các con cầm, ngày mai ban ngày đi mua nhé, nhưng ngàn vạn lần đừng có đốt luôn nha, còn phải chờ tới ăn tết mới đốt đấy.”
Mụ già Tô mắt nhìn chằm chằm tiền, xoay tròng mắt, ngay sau đó nhẹ nhàng: “Mẹ sẽ trông bọn nhỏ.”
Mụ lại nói: “Mấy ngày nay, mẹ nghĩ Chiêu Đệ Lai Đệ sẽ trở lại, đến lúc đó mẹ sẽ vay chút tiền của hai con bé, em trai chúng nó không còn nữa, Kim Lai ba đứa chính là gốc rễ nhà họ Tô, mấy con bé làm bác gái thì không thể mặc kệ.”
Vương Hương Tú vừa nghe chị chồng sắp tới, thật là từ trong xương cốt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Như vậy cũng tốt, đến lúc đó Kim Lai bọn nó lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận với các bác gái.”
Mụ già Tô: “Đúng vậy, đứa nhỏ nhà chúng ta hiếu thuận nhất. Kỳ thật mấy con bé cũng có con cái của chúng nó, việc chăm sóc khi già chả bao giờ cần đến ba đứa Kim Lai nhà chúng ta? Ba đứa Kim Lai nhà chúng ta có thể ở thời điểm mấu chốt giúp bác gái nó chống lưng là được.”
Kim Lai lớn tiếng: “Cháu giúp bác gái chống lưng.”
Mụ già Tô: “Ấy, thế mới đúng chứ, chờ bác gái các cháu tới cửa, các cháu ba đứa phải nói cho bác gái nghe nhé.”
“Vâng!”
Ba đứa nhóc cầm tiền, bừng bừng hứng thú thảo luận ngày mai mua cái pháo gì, mụ già Tô hạ giọng hỏi: “Con lần trước không phải nói, muốn tìm một cơ hội lân la làm quen với thằng ba nhà họ Trang? Thế nào? Có tiến triển sao?”
Vương Hương Tú lắc đầu: “Chỗ nào dễ dàng như vậy đâu, con có nghĩ, mà con cũng khác chắc là thế này, nhà đó tuy rằng tiền lương thu vào khoảng gần 30, nhưng tụi nó là vợ chồng trẻ vừa kết hôn, đang là thời điểm dính nhau như sam, con có cố chen vào, cũng không chiếm cái gì hay ho cả.”
Mụ già Tô nhìn con dâu, cổ vũ nói: “Con đẹp như vậy, tóm lấy một thằng nhóc vừa nếm mùi đời có cái gì khó. Mẹ biết con làm được, thanh niên kiểu đó, con ngoắc ngoắc ngón tay, nó sẽ xoay mòng mòng không biết đông nam tây bắc gì luôn. Mẹ cũng không phải bảo con đi bán cái gì không đứng đắn, chúng ta chỉ là cho nó sờ sờ cái tay, đổi lấy cái gì đó, chưa chắc không thể, con thấy đúng không? Chúng ta sau cùng cũng là vì đứa nhỏ trong nhà mà.”
Vương Hương Tú cắn cắn môi, nói: “Vâng, con lại tìm xem cơ hội, gần nhất thật sự là không có cơ hội.”
Mụ già Tô: “Được mà, mẹ cũng tìm xem cơ hội, xem có thể hay không kể lể khó khăn chỗ con dâu út nhà đó, nhà ta khó khăn như vậy, bọn họ có tiền cũng nên giúp một chút.” Trước kia nhà này không ở riêng, Triệu Quế Hoa giữ tiền, mụ ta không thể nào chen vào được.
Nhưng hiện tại khác rồi, hiện tại nhà bọn họ mỗi phòng tự giữ tiền, mụ ta cảm thấy, có lẽ mình sẽ có cơ hội.
Một cô con dâu nhỏ, làm sao biết tích cóp tiền? Tiền để trong tay cô đều là lãng phí.
Mụ ta hơi hơi mỉm cười, nói: “Ngày mai rằm tháng chạp, chúng ta làm chút thịt đi.”
Vương Hương Tú khó xử nhíu mày, cuộc sống của cô ta thật là quá khổ sở, mỗi ngày đều phải vì ăn uống mà tính toán, đều không thể nghỉ ngơi một chút, nhưng mà có biện pháp nào đây, ai bảo người đàn ông của cô ta không còn nữa. Cô ta cười khổ một chút, nói: “Con sẽ cố gắng vậy, tiền trong tay Bạch Phấn Đấu cũng tiêu hết rồi.”
Bằng không cô ta cũng không thể tìm Chu Quần.
Cô ta thở dài một tiếng, cúi đầu nấu cơm.
Mụ già Tô nhẹ nhàng: “Nếu không có biện pháp, chúng ta đành ăn bánh bột bắp thôi, cũng không nhất thiết phải ăn thịt, không cần vì một chút tiền đi lấy lòng người khác, mẹ thương con lắm.”
Lời nói này làm Vương Hương Tú quá ấm lòng, cô ta nói: “Mẹ, con hiểu mà.”
May mắn có một người mẹ chồng tốt như vậy, bằng không cô ta chắc chắn không biết cách nào cố sống nổi.
Vương Hương Tú phát ra cảm khái như vậy, nhưng cũng có người phát ra hoàn toàn tương phản cảm khái, đó chính là Lương Mỹ Phân, Lương Mỹ Phân nghe mẹ chồng nói, trong lòng liên tiếp mắng: mẹ chồng độc ác. Cô ta thật đúng là một người có mệnh khổ.
Triệu Quế Hoa: “Hôm nay bán cá là kiếm tiền, không chỉ kiếm tiền, mẹ còn đổi chút thịt. Nhưng là mặc kệ là tiền hay là thịt, liền không chia cho bất kì ai trong nhà, mọi người vẫn là cùng nhau sinh hoạt, nhà chúng ta còn không ra ở riêng đến mức mọi chuyện đều phải phân chia từng tí một. Hôm nay là mẹ cùng vợ thằng cả đi, vợ thằng ba còn cho mượn xe đạp, mấy thứ này cũng phải tính đến nhỉ? Cho nên phân chia từng tí một là không có khả năng. Người một nhà cũng không cần tất cả đều tính toán thế. Cái tiền này, mẹ giữ. Nếu vợ thằng cả làm được nhiều, năm sau trời ấm áp, mẹ làm cho Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử mỗi người một bộ quần áo để bồi thường.”
Lương Mỹ Phân: “Mẹ……”
Triệu Quế Hoa phồng mồm trừng mắt: “Kêu la cái gì, gọi hồn à! Tiền không thể đưa vào tay cô, không tin được cô!”
Minh Mỹ yên lặng nhìn chị dâu, thật sâu cảm thấy, chị dâu có chút thảm, bản thân mình được giữ tiền mới là thoải mái nhất đó. Nhưng mà Minh Mỹ cũng không dám nói cái gì, cô thành thành thật thật như là một con cá khô nhỏ.
Lương Mỹ Phân: “……”
Đây là mẹ chồng kiểu gì vậy, quá xấu xa rồi!
Cô ta tủi thân nói: “Con không phải muốn lấy tiền, con chỉ muốn nói, Tiểu Yến Tử còn nhỏ, lớn lên nhanh, không cần làm riêng, mẹ làm cho Hổ Đầu hai bộ đi. Đến lúc đó Hổ Đầu mặc xong rồi, để Tiểu Yến Tử nhặt lại mặc.”
Triệu Quế Hoa vừa nghe lời này liền tức điên, đem bát cơm ầm một chút quăng lên trên bàn, nói: “Mày thiếu đánh rắm, Tiểu Yến Tử không phải con gái mày sao? Chính mình là đàn bà còn trọng nam khinh nữ, mẹ mày chính là ngứa mắt loại người đầu óc không biết nghĩ như mày đó! Ăn ăn ăn, ăn nhanh lên, ăn xong cút về phòng cho tao, nhìn đến mày là tao phải tức giận! Đầu với chả óc!”
Trong phòng tuyệt đối yên lặng.
Lương Mỹ Phân tủi thân mếu máo, chỉ cảm thấy bản thân mình mệnh khổ, hu hu, đêm nay, phải đến WC rồi!
Bến cảng Thương tâm của tôi!
Nước mắt ngập biển băng phía bắc!