Xe lửa đi nhanh hay không, phải dựa vào đầu xe kéo!
Triệu Quế Hoa cảm thấy, gia đình nhà bọn họ, tất cả đều là muốn dựa vào bà!
Nhà này nếu là dựa vào mấy người đàn ông kia, muốn cải thiện sinh hoạt, thôi quên luôn đi.
Bà kéo theo Lương Mỹ Phân lên núi, bà lên núi lần này thật là có chuẩn bị, tuy nói là muốn kiếm tiền nhưng cũng phải lo cho tính mạng, bà đem dây thừng một đầu cột vào người, một đầu khác cột vào thân cây, dặn dò Lương Mỹ Phân: “Chỉ cần băng không vỡ ra, con không phải quan tâm đến mẹ, hai mẹ con mình luân chuyển đổi vai nhau, phải giữ sức lực nhé.”
Đây chính là việc tốn thể lực, bọn họ hai người phụ nữ làm xong, cánh tay thật là nhức mỏi không chịu được, nhưng ai bảo một đám đàn ông trong nhà đều không xin nghỉ được, cũng chỉ còn có họ phải làm. Ai bảo bọn họ cũng muốn kiếm tiền chứ.
Hai người vội vàng thay nhau làm việc, tuy rằng cũng không hiểu được đây là nguyên lý gì, nhưng thực sự là có hiệu quả. Mất một buổi sáng, hai người phụ nữ liền thu hoạch một sọt cá. Hai người ngồi dưới đất thở hồng hộc.
Lương Mỹ Phân xoa mồ hôi trên trán, nói: “Việc này đúng là phải đàn ông làm.”
Bảo sao hiện tại mỗi người đều muốn đẻ con trai, đặc biệt là ở nông thôn, chính ra ngoài cái tư tưởng cũ là đẻ thằng cu nối dõi tông đường, còn là vì có thêm suất đinh, trong nhà có thêm sức lao động. Với nông thôn thì sức lao động là quá quan trọng rồi.
Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn Lương Mỹ Phân một cái, nói: “Được rồi, nhanh tay dọn dẹp một chút rồi trở về thôi, con trực tiếp về nhà, mẹ đi chợ đen đây.”
Lương Mỹ Phân: “Á?”
Cô khiếp sợ nhìn mẹ chồng, nói: “Mình mẹ đi chợ đen sao? Vậy sao được?”
Triệu Quế Hoa: “Sao không được? Con xem con cứ như vậy, đi nếu thật gặp được kiểm tra thì mười phần có tám - chín phần luống cuống. Đến lúc đó mẹ còn phải cứu con nữa à.”
Nếu không phải một người lên núi dùng lưới vớt cá là quá khó, bà sẽ không nghĩ mang theo cô con dâu này, cũng không phải sợ cô ta ra bên ngoài nói cái j, mà là cô ta cứ sợ bóng sợ gió, chỉ một chuyện như vậy đã bị dọa đến mặt trắng bệch ra.
Cô ta đúng là không gánh vác được chuyện gì!
Triệu Quế Hoa kéo lưng quần, cởi bỏ một cái nút thắt nhỏ trên lưng quần, từ chỗ bí mật lấy ra hai tờ phiếu và năm đồng tiền, nói: “Chúng ta chia quân làm hai đường, mẹ đi chợ đen trộm bán cá, con qua kho lương thực mua chút lương thực trở về, cơm chiều làm bánh canh bột mì.”
Lời này lại làm Lương Mỹ Phân sợ ngây người.
Nhà cô ta hiện tại giàu có như vậy sao? Ôi chao ôi, là kiểu gia đình á, sao có thể mỗi ngày ăn lương thực tinh?
Cho dù một câu cô ta cũng chưa nói, Triệu Quế Hoa cũng nhìn ra được ý tứ của cô ta, đôi mắt bà trừng lên, nói: “Mẹ quyết định con có ý kiến gì? Mấy ngày nay chúng ta mỗi ngày đều phải lên núi, mệt chết mệt sống ăn chút lương thực tinh đều không được?”
Lương Mỹ Phân tủi thân: “Mẹ à, con không phải có ý đó.”
Cô ta cũng thích ăn lương thực tinh mà, chỉ là không phải sợ ăn nghèo tiền trong nhà sao? Nhưng mà cô ta vừa thấy hình dáng mẹ chồng trừng mắt khắc nghiệt, thầm nghĩ thích tiêu gì thì tiêu, dù sao cũng không phải tiền của cô ta! Cái bà lão chết tiệt này không biết ý tốt của cô ta thì thôi!
Cô ta nói: “Vậy được rồi, sau khi vào thành phố con liền đi trạm lương thực mua bột mì.”
Cô ta còn muốn hỏi, trong nhà không có lương thực tinh hay sao? Nhưng thấy mẹ chồng đã chuẩn bị đi về rồi, cô ta nhanh chóng theo sau, nói: “Để con lái xe cho.”
Triệu Quế Hoa nhắc nhở: “Con muốn lái thì lái, nhưng đến kiềm chế chút nhé, nếu con làm đổ Tiểu Hồng, phỏng chừng cô nàng Tiểu Minh trong nhà có thể muốn lấy mạng con đó.”
Lương Mỹ Phân đã bắt đầu đạp xe, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, cô ta hít sâu một hơi, cảm thấy cuộc sống này thật là không thể sống nổi. Mẹ chồng là bà già ác độc còn chưa tính, cô em dâu mới tới là kiểu người thần bí gì.
Một nàng dâu nhỏ bình thường có ai đặt tên cho xe đạp không?
Cô ta phiền muộn thở dài một hơi, cảm thấy trong nhà này, chỉ có cô ta là người bình thường.
Lương Mỹ Phân đạp xe, tự cho là thần không biết quỷ không hay dò hỏi: “Mẹ ơi, em dâu là tiền lương của người làm dịch vụ công cộng đi? Là có 16 cấp bậc đúng không ạ?
Tiền lương của bên làm dịch vụ công cộng, con số càng lớn, cấp bậc càng thấp; nếu là lên đến bậc 1, vậy thì tiền lương siêu cao luôn. Cách tính này là ngược lại với bên xưởng máy móc, xưởng máy móc như là ông Trang “hũ nút” thợ nguội như vậy, con số càng lớn, cấp bậc càng cao. Bậc một mới là người mới.
Triệu Quế Hoa bĩu môi, nói: “Thôi con cứ trực tiếp hỏi tiền lương của em ý bao nhiêu là được đi, bày đặt vòng vo?”
Lương Mỹ Phân xấu hổ cười, nói: “con, con cũng không phải có ý đó.”
Triệu Quế Hoa cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu không có ý đó cũng đừng hỏi, đừng có ở trước mặt mẹ ra vẻ, đem đao múa trước mặt Quan Công, con coi mẹ là 250 (đồ ngốc) chắc”
Lương Mỹ Phân bị nói mặt đỏ, thầm nghĩ bà thật là mẹ chồng ác độc, cô ta thật quá khó sống, chỉ là cô ta có biện pháp nào đâu, ai bảo cô ta với Chí Viễn là thiệt tình yêu nhau đây? Cô ta vì vận mệnh đáng thương của mình mà than thở, nhưng là vẫn là nhịn không được hỏi: “Thực ra, thật sự là con tò mò muốn biết.”
Triệu Quế Hoa trực tiếp trợn mắt, a một tiếng: “Tiền lương của con bé là hơn 30 đi, so với tiền lương thằng ba còn cao hơn.”
Cái này cũng không có gì để dấu diếm, hiện tại ngay cả hàng xóm của nhau đều hiểu được nhà người khác kiếm được bao nhiêu tiền lương, nhà ai nếu là chẳng có đến một người công nhân mà có thể có thịt cá, cứ nhìn xem, loanh quanh là có người đi tố giác với tổ dân phố ngay. Lập tức liền có mấy ông hồng vệ binh tới điều tra.
Cho nên cái này không có gì dấu diếm cả.
Lương Mỹ Phân kinh ngạc: “Tiền lương của em ý tận hơn ba mươi? Sao có thể? Không phải em ý mới chỉ đi làm hơn hai năm sao?”
Theo lý thuyết, với tuổi nghề ít như vậy, trên cơ bản cũng chỉ khoảng hai mươi mấy đồng thôi, không hơn được 25 đâu. Điểm này Lương Mỹ Phân vẫn là biết được.
Triệu Quế Hoa nhẹ nhàng bâng quơ: “Con bé sau khi đi làm từng ở trên xe buýt bắt hẳn một đội ăn trộm, một đánh bảy, có giấy khen luôn!”
Lương Mỹ Phân: “Á!!!”
Xe đạp của cô liền phần phật hướng vào phía mương đi, Triệu Quế Hoa: “Ui bà nội nó lái xe kiểu gì vậy!”
Bà liền nhanh nhảy khỏi xe, bắt lấy xe đạp, ở tình huống nghìn cân treo sợi tóc, cứu vớt Lương Mỹ Phân cùng xe đạp. May thế, chỉ thêm nửa mét nữa là rớt xuống mương. Triệu Quế Hoa cảm thấy điên cả người, mắng: “Con là heo hay gì, lái xe xuống mương luôn, con muốn chết hay sao? Đúng là một ngày không mắng con, con liền thấy trong lòng khó chịu đúng không?”
Triệu Quế Hoa gào ầm ỹ, Lương Mỹ Phân đều đã quen, cô ta gục đầu xuống, thật sâu hít khí thở, hơn nửa ngày, mới bình tĩnh, nói: “Mẹ, em dâu là…… Một đánh bảy?”
Triệu Quế Hoa: “chả thế, đúng vậy, một đánh bảy, như thế nào? con muốn thử à?”
mặt Lương Mỹ Phân lúc trắng lúc xanh luôn được.
Triệu Quế Hoa: “Nghe nói lúc ấy thằng ăn trộm giơ dao nhỏ ra, kết quả chọc giận con bé, thế là tất cả đã bị nó đánh ngã. Con nói xem sao nhà mình vận khí tốt thế, cưới được một cô con dâu tài ba như vậy á.”
Lương Mỹ Phân: “……”
Lung lay sắp đổ, cuộc sống này, thật quá khó sống!
Triệu Quế Hoa nhìn sắc mặt con dâu cả này như gặp quỷ, nói: “Con đây là làm sao, con bé lại không đánh con, con sợ cái gì. Được rồi, nhanh chóng đi, mẹ còn phải đi chợ đen đây.”
Lương Mỹ Phân: “……”
Mẹ chồng cô ta là bà già mạnh mẽ dám đi chợ đen bán hàng;
Em dâu cô ta là nàng dâu mạnh mẽ dám đánh nhau với ăn trộm còn cầm dao;
Cô ta…… mệnh số cô ta, sao mà khổ vậy!
Thật sự khổ quá khổ quá, như thế nào liền gặp một gia đình toàn người như vậy!
Lương Mỹ Phân khó chịu đến toát mồ hôi, chỉ là nhìn bộ mặt già dọa người của mẹ chồng, vẫn là cắn răng một lần nữa đạp xe, lần này, không dám tán dóc nữa, chuyên tâm lái xe. Nếu làm ngã “Tiểu Hồng”, cô ta cảm thấy, sợ là thật sự cô ta sẽ bị đánh.
Cuộc sống này, thật là gian nan quá.
Lương Mỹ Phân cảm giác được áp lực sinh hoạt, yên lặng lái xe.
Lúc này, bà mẹ chồng xui xẻo của cô ta lại bắt đầu lải nhải, Triệu Quế Hoa nói: “Con cũng không cần sợ hãi, Minh Mỹ không phải là hổ cái, chúng ta là người một nhà, con bé không phải cái loại người tùy tùy tiện tiện động tay động chân.”
Lương Mỹ Phân ồm ồm ừ một tiếng.
“Lại nói tính cách Minh Mỹ vốn dĩ liền lạc quan mềm mại, chỉ cần không quá phận thiếu đạo đức, con bé không đến mức, người nhà con bé cũng không đến mức. Ba của Minh Mỹ so với chính con bé còn hung dữ hơn, đừng chọc cho ông ta tới là được.”
Lương Mỹ Phân run rẩy, nội tâm bàng hoàng.
“Nhà họ Minh hình như là có truyền thống hay sao ý, mẹ hình như từng nghe nói mấy người chú bác của Minh Mỹ đều biết võ công à ……”
Lương Mỹ Phân: Hu hu hu.
Cuộc sống này thật khó khăn, từ nay về sau đúng là một chút cũng không dám trêu chọc cái cô em dâu nhà này. Uy nghiêm của dâu cả của cô ta để ở đâu!
Cũng may, bọn họ vào nội thành thật nhanh liền đến chợ đen. Mẹ chồng cô ta rốt cuộc đình chỉ lải nhải, đừng thấy bọn họ rất hiếm đi chợ đen, nhưng là chợ đen ở đâu, mỗi một nhà có hộ khẩu ở đây không ai là không rõ ràng.
Mọi người trong lòng đều biết đến rõ ràng, rốt cuộc, ai không muốn đổi một chút đồ ăn ăn uống uống.
Triệu Quế Hoa vừa đến chợ đen, lập tức liền vứt bỏ con dâu cả, trong mắt bà, cái thứ ngu ngốc trông gà hoá cuốc này chỉ ảnh hưởng tốc độ chiến đấu của bà, bà đem mặt che đi, đội mũ kéo thấp xuống, cõng theo sọt cá liền tiến vào chợ đen.
Mới vừa vào, lập tức liền có một người đàn ông thò mặt ra, giơ tay ra hiệu “Năm”, Triệu Quế Hoa móc 5 hào tiền giao ra, thật là còn chưa có kiếm tiền đã tiêu tiền trước. Nhưng mà hai người không đối đáp một câu, một người thu tiền lại đứng ở đầu hẻm, Triệu Quế Hoa thì là cõng cá tìm một chỗ bắt đầu bày quán bán rong.
Đừng nhìn Triệu Quế Hoa không phải quen tay hay việc, nhưng bà là người trải qua nhiều, loại sự tình này là biết nhiều, nhớ rõ đó.
Người ta khi lớn tuổi, tuần trước ăn cái gì có khi không nhớ được, nhưng chuyện thóc mục vừng thối của vài thập niên trước, thật ra lại có thể nói rõ ràng mạch lạc, đừng thấy sống ở đại viện mấy ngày này quá vất vả, nhưng là đến lúc về già á, Triệu Quế Hoa ngược lại thường nhớ tới mấy ngày này nhất.
Bà tìm vị trí ngồi xổm xuống, rất nhanh liền có người tiến lên, thấp giọng: “Cá bán thế nào?”
Triệu Quế Hoa: “Một đồng rưỡi - 1 con, bốn đồng tiền ba con.”
“Này có lớn có bé……”
Triệu Quế Hoa: “Anh sẽ không chọn con to?”
“Vậy được, cho tôi lấy ba con.”
Mấy con cá này là cũng thực sự lớn, bằng không cũng bán không được giá một đồng rưỡi, phải biết rằng một con gà mái già mới hai đồng tiền nhé.
Nhưng mà cũng như Triệu Quế Hoa nghĩ, vì ăn tết, không có ăn cá không giống ăn tết, đây chính là cầu mong điềm tốt, người đàn ông trung niên nhanh chóng chọn được ba con to, vui rạo rực rời đi, ông ta là mở hàng, khẳng định chọn được con lớn nhất.
Có lợi rồi!
“Tôi cũng lấy ba con.”
Cái giá này so cửa hàng thực phẩm phụ phẩm thì đắt hơn, chính là cửa hàng thực phẩm phụ phẩm là bán theo định lượng, bên này thì không phải, ngoài ra, cá ở đây cũng to hơn so với cửa hàng thực phẩm phụ phẩm không ít, nếu là lập tức mua ba con, kỳ thật một chút cũng không thể kém hơn so với cửa hàng thực phẩm phụ phẩm.
Triệu Quế Hoa rất nhanh liền khai trương, lượng khách cũng không tệ lắm, tiếp tục lại bán vài lần, rốt cuộc ngừng lại, bảo sao nói chợ đen dễ kiếm tiền, này chỉ một lát, bà đã kiếm được khoảng một tháng tiền lương của công nhân bình thường.
Bốn đồng tiền ba con, trên cơ bản mọi người đều mua ba con một lần, Triệu Quế Hoa trong tay đã cầm 24 đồng.
Bà nhìn lại sọt, còn dư lại mười mấy con cá, bởi vì bà đã cho người ta chọn, dư lại khẳng định so với đã vừa mua đi nhỏ hơn một chút, vừa nhìn thì không thấy gì, nhưng là nếu là vẫn luôn xem xét, tự nhiên sẽ có cảm giác như vậy, vậy thì sẽ cảm thấy không ổn lắm. Chính vì nguyên nhân này, sau khi bán trong chốc lát, tốc độ thật ra chậm lại.
Triệu Quế Hoa xem xét một lúc, quyết đoán đứng dậy, cõng giỏ tre đi tới trước một cái quán bán thịt, nhỏ giọng hỏi: “bán như nào?”
Chủ quán là người đàn ông trung niên, cũng là quen tay, nói rất nhanh: “Có phiếu một đồng tiền, không phiếu một đồng hai, bà nhìn, của tôi đều là thịt ba chỉ.”
Ôi chao…… Cửa hàng thực phẩm phụ phẩm có phiếu là tám hào, cuối năm tăng giá cũng mới tám hào năm. Nhưng mà Triệu Quế Hoa có thể hiểu tại sao người ta đòi giá tiền này, nếu không kiếm được tiền thì làm gì người ta phải tới chợ đen mạo hiểm cơ chứ?
Triệu Quế Hoa quyết đoán: “Tôi có mười ba con cá, đổi mười cân thịt của ông, có làm hay không?”
Vị trí bán cá vừa rồi của bà cũng không cách xa quầy bán thịt lắm. Hai bên đều rõ ràng giá cả của nhau như thế nào, tuy nói là Triệu Quế Hoa bán chính là một đồng rưỡi một con, nhưng là đều là bán ba con một, tính thật ra chỉ là hơn một đồng ba một con, chỉ so một cân thịt cao hơn chút thôi.
Nhưng là cái này lại không thể tính như vậy.
Triệu Quế Hoa trong tay dư lại cá là bị chọn còn dư lại, không có to như mấy con vừa rồi bán đi, vậy càng không tới cái giá đó. Hơn nữa thịt thì lúc nào đều không sợ không bán được, cho nên một đổi một, khẳng định là không được.
Nhưng nếu muốn đổi, là có thể mặc cả giá.
Đương nhiên nếu chủ quán không muốn đổi, thì đành chịu.
chủ quán thăm dò nhìn qua, do dự một chút rồi trả giá, nói: “Tám cân.”
Xem ra, chủ quán vẫn là muốn đổi.
Đừng nhìn ngày thường cá bán không bằng thịt, nhưng là ăn tết mấy ngày này sẽ không kém. Ông ta có cá có thịt, càng có thể kéo thêm khách, mua cá mua thịt đều có thể tới. Nói không chừng còn có thể mang thêm mối buôn bán cho ông ta thì sao.
Triệu Quế Hoa: “Chín cân.”
Bà nói: “ông xem, mấy con cá cũng không nhỏ đâu.”
Chủ quán thịt cũng lắc cái giỏ, nói: “Bà xem này, có con nhỏ này. Còn có con này nữa, con này cũng không lớn lắm.”
Triệu Quế Hoa: “To bé là không kém nhiều lắm, chúng ta đều lùi một bước đi, tám cân rưỡi.”
Chủ quán cảm khái nói: “Chị lớn à, tôi chỉ là muốn có cá có thịt, tiện thể mang ra bán kèm thì kiếm thêm một chút, nhiều hơn là không có lãi mất. Thịt của tôi chính là bán một đồng hai, nếu không có lợi nhuận, tôi không làm được, chị xem đúng không? Như vậy đi, tám cân ba lạng, chị thấy được không?”
Triệu Quế Hoa: “được rồi, vậy đổi!”
Hai người quyết đoán trao đổi, người chung quanh trợn mắt há hốc mồm, hai người này sao giỏi tính dữ vậy!
Triệu Quế Hoa vốn dĩ chính là vì thịt mà tới, bà đổi xong một cái, đeo lên giỏ tre, lắc eo ngay lập tức rời khỏi chợ đen, một thanh niên liền tiến lên: “Cá bán sao?”
“Một đồng một!”
“Ôi cái ông này……”
Mọi người khinh bỉ nhìn ông ta, cảm thấy lão già này, thật xấu bụng!
Triệu Quế Hoa mặc kệ chủ quán muốn bán thế nào, là chính bà muốn hạ thấp nguy hiểm, vậy phải chịu thiệt một chút, mọi việc mà đều không muốn chịu thiệt, ở loại địa phương như chợ đen này chưa biết chừng sẽ bị người ta cho vào tròng.
“Mang tiền về cho mẹ, mang tiền về cho mẹ …. Tiền đã khó kiếm rồi tập xài cho tiết kiệm ……” Triệu Quế Hoa nhẩm nhẩm một khúc hát thời thượng của đời sau.
Triệu Quế Hoa ra quân thuận lợi, bước chân nhẹ nhàng, nếu nói ra, bà vẫn là lần đầu tiên bán đồ vật ở chợ đen, phải biết rằng, đêm qua bà chính là hơn nửa đêm cũng chưa ngủ, liền tính toán ở đâu nên đi vào như thế nào, đi như thế nào, nếu gặp được người truy bắt thì chạy như thế nào.
Chuyện này bà phải tính đến vài lần, hôm nay thế nhưng hoàn toàn không có đất dùng đến.
Nhưng mà bà không hối hận chút nào việc chính mình ngày hôm qua nghĩ đến chu đáo, việc này nếu là không chu toàn, thật sự gặp chuyện thì khóc mất.
Làm người ý à, phải có dự tính.
Triệu Quế Hoa cõng sọt đi vào ngõ nhỏ, liền thấy một đám nhóc con đang đốt pháo nhỏ. Mấy đứa nhỏ cũng không mua được cái gì đắt tiền, đều mua cái loại pháo tép con con, nhỏ như trứng rận. Hai đứa nhóc nhà bà Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử cũng đứng ở bên đó, nhìn mấy anh chị lớn nhà người ta chơi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Triệu Quế Hoa lúc này mới nhớ tới, ngày mai chính là rằm cuối năm rồi!
Bà kêu: “Hổ Đầu!”
Hổ Đầu nghe được tiếng kêu, lập tức mang em gái chạy tới, nhỏ giọng: “Bà nội!”
Triệu Quế Hoa xoa xoa đầu đứa nhóc, nói: “Muốn chơi pháo?”
Hổ Đầu ánh mắt sáng lên, dùng sức gật đầu: “Muốn ạ!”
Triệu Quế Hoa cười móc ra hai hào tiền, nói: “Đi mua một hộp đi.”
Hai hào tiền, là hộp nhỏ nhất, nhưng chỉ thế cũng đã có thể dỗ dành đứa nhóc 6 tuổi như Hổ Đầu. Quả nhiên, thằng nhóc cao hứng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nắm tay em gái liền nhanh chóng tới quầy bán quà vặt quốc doanh.
Triệu Quế Hoa lại cõng giỏ tre về nhà, lúc này còn chưa tới thời gian tan tầm, trong viện cũng không náo nhiệt, Triệu Quế Hoa thật nhanh chân về nhà, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lương Mỹ Phân đang ngẩn người, bà hỏi: “Mua bột mì chưa?”
Lương Mỹ Phân vừa nghe, thật nhanh hoàn hồn, gật đầu nói: “Mua rồi ạ!”
Cô ta vội vàng nói: “Mẹ, cửa hàng thực phẩm phụ phẩm có táo mới về!”
Trong tay cô ta không có tiền, cho nên không có mua được.
Triệu Quế Hoa liếc mắt một cái liền nhìn ra Lương Mỹ Phân là làm sao, trong lòng bà cũng cảm khái, bạn nói xem cái cô con dâu cả này, có công tác cũng bảy tám năm, tiền qua tay cũng không ít, thế nhưng một phân tiền cũng chưa tích cóp được, có thể thấy làm người hồ đồ cỡ nào.
Bà nói: “Con đi qua mua đi.”
Bà đưa con dâu năm đồng tiền, nói: “Nhanh chóng đi thôi.”
“Vâng ạ!”
Lương Mỹ Phân nhanh chóng ra cửa, lúc này chính là như vậy, loại vật tư gì đều khan hiếm, tuy nói cuối năm rất nhiều mặt hàng cũng cuồn cuộn không ngừng đưa ra thị trường, nhưng là người mua càng nhiều, cho nên hàng vừa ra mà không mua nhanh là đảm bảo không có.
Cô ta vội vã ra cửa, Triệu Quế Hoa nhìn bóng dáng con dâu cả, trong lòng cân nhắc lần bán cá này. Không thể nghi ngờ gì, này việc đều là bà cùng con dâu cả làm, đúng ra nên là hai người bọn họ chia phần, nhưng ai bảo bà thấy cái tính cách cô con dâu Lương Mỹ Phân này là không thể tích cóp được tiền, vậy chuyện này không thể chia rồi.
Cái danh mẹ chồng độc ác này, coi như là bà nhận rồi.
Bà đã có chủ ý, liền bắt đầu thái thịt, tám cân hơn thật đúng là không ít thịt đâu, bà tìm một cái cái bình, thật nhanh đem cắt thành từng khối rồi ướp rất dày muối lên. Làm xong thì đem cái bình bịt kín, cái kiểu thịt muối như thế này, có thể cất rất lâu đấy.
Triệu Quế Hoa làm xong, liền mở ngăn tủ đá ở phía dưới ra, cái bàn đá nhà bà chuyên dùng để thái rau với chuẩn bị đồ ăn, nhưng phía dưới đã đục rỗng, chuyên cất một ít lương thực, sau khi khóa lại là kê vào một tấm ván gỗ mỏng, rất khó nhìn ra đấy là một cái ngăn tủ.
Cái này đều là mọi người sống sót qua năm mất mùa, ai chả có chút bản lĩnh giấu đồ vật.
Đừng thấy Triệu Quế Hoa hôm nay đổi thịt, nhưng là bà không tính toán hôm nay sẽ ăn thịt, gần nhất ăn cũng được, bà phải tính toán để cả nhà còn đủ mà sinh hoạt. Triệu Quế Hoa mới vừa thu thập xong, liền nghe tiếng bước chân nhỏ nhỏ, hai đứa nhóc chạy vào: “Bà nội, cho cháu xin một que diêm!”
Bọn họ mua pháo nhỏ, nhưng là không có que diêm.
Triệu Quế Hoa: “Cho nè.”
Bà dặn dò: “thời điểm chơi phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương, chơi xong rồi thì trở về sớm một chút. Là sắp ăn tết đến nơi rồi, chờ chú nhỏ của các cháu trở về, để chú mang các cháu lại đi mua pháo chúng ta cất đến tết lại đốt!”
Hổ Đầu u rống một tiếng nhảy lên, cao hứng nói: “Quá là tốt luôn!”
Mấy thằng nhóc chẳng có đứa nào không thích pháo, Tiểu Yến Tử cũng thích ý, ghé vào một bên cười hắc hắc hắc, cô nhóc mềm mềm mại mại: “Tạch Tạch Tạch ~” bắt chước tiếng pháo đó.
Triệu Quế Hoa: “Được rồi, đi chơi đi.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa nhỏ tay cầm tay chạy ra, chạy đến trong sân thì nhìn thấy ba thằng nhóc Kim Lai cũng cùng nhau đi ra ngoài. Hổ Đầu có chút hơi sợ, lôi kéo em gái chạy, nói: “Đi mau!”
Kim Lai ba anh em vừa thấy, nhanh chóng theo, vừa ra khỏi đại viện, liền kiêu ngạo hỏi: “Trong tay chúng mày cầm là cái gì?”
Đồng Lai dậm chân: “Em muốn chơi pháo, em cũng muốn chơi pháo!”
Kim Lai hung dữ nói: “Giao ra đây!”
Hổ Đầu đem tay nhỏ giấu phía sau lưng, dũng cảm nói: “Không cần, không cho anh, đây là của tôi!”
Đồ vật của nó, vì cái gì phải cho người khác, còn lâu nó mới cho.
Nhưng mà Hổ Đầu vẫn là có hơi sợ, nó gắt gao nắm chặt tay em gái, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Kim Lai mắt nhỏ nhíu lại, nói: “Không cho tao? Mày dám không cho tao? Tao thấy mày không biết ở phố này ai là thủ lĩnh nhỉ!”
Thằng ranh này làm vương làm tướng đã quen, trong nhà thì chiều, bọn nó ba đứa nhóc cùng nhau ra tới, cao giọng gào anh em trai cùng nhau đoàn kết, luôn là có thể ở khu ngõ nhỏ này xưng vương xưng bá, mấy đứa nhóc trong khu ngõ nhỏ đều không thích chơi chung với ba thằng nhóc này.
Nhìn thấy Hổ Đầu không đưa, liền trực tiếp giơ tay đẩy người, Hổ Đầu bị đẩy một cái lảo đảo, Kim Lai: “đưa ngay đây!”
Trực tiếp giơ tay muốn cướp!
“Chúng mày làm gì đấy!”
Một tiếng quát lớn truyền đến, Minh Mỹ ở rất xa đã nhìn thấy này ba thằng nhãi ranh bắt nạt người khác, cô nhanh chóng vài bước, lập tức đỡ lấy Hổ Đầu, nhíu mày nhìn ba thằng nhóc này, nói thật, ấn tượng của cô đối với ba thằng ranh này là hoàn toàn không tốt.
Ăn trộm ăn cắp chưa tính, còn khoe khoang và ương ngạnh.
Nhưng mà cô cũng chả phải loại người dong dong dài dài, Minh Mỹ trừng mắt với ba thằng ranh, nhìn một vòng, thấy cách đó không xa không biết ai ném một cục gạch, Minh Mỹ đi qua đi liền nhặt lên tới. Kim Lai nháy mắt lui về phía sau: “bà bà bà bà… định làm gì! nếu là bà dám đánh tôi, mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho bà nhé!”
Minh Mỹ nhìn chằm chằm ba thằng nhãi ranh, quay đầu hướng bên cạnh ném một cái, một chân giơ lên, bang!
Một viên gạch hoàn hảo, liền biến thành hai đoạn, Minh Mỹ lộ ra nụ cười mười phần xán lạn, nói: “Thấy không?”
Ba đứa nhóc trợn mắt há hốc mồm, một đám mấy đứa nhóc ở chung quanh đang nhìn trộm cũng oa nga một tiếng, ngây dại. Minh Mỹ tươi cười càng xán lạn thêm chút, nói: “Ba đứa chúng mày nếu còn dám bắt nạt Hổ Đầu với Tiểu Yến Tử, cái cục gạch kia chính là kết cục của chúng mày đó!”
Kim Lai nhìn gương mặt tươi cười của Minh Mỹ, lại nhìn cục gạch, nhìn lại hai ba lần, cảm thấy nụ cười của cái cô con dâu mới tới này thật là khủng khiếp. Nó nuốt nước miếng, thật nhanh gật đầu, gật xong liền lôi kéo hai thằng em trai chạy. Ngân Lai và Đồng Lai cũng chạy vèo vèo.
Minh Mỹ nhìn bóng dáng bọn chúng chạy trốn, hừ một tiếng, sờ sờ Hổ Đầu đầu nói: “Về sau có người bắt nạt cháu, không được dấu, về nhà phải nói ra nhé.”
Hổ Đầu mắt lấp lánh: “Thím nhỏ, thím quá là lợi hại, thật là lợi hại thật là lợi hại.”
Minh Mỹ đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi, thím cũng không phải là người bình thường.”
Cô khoe khoang bản thân một chút, lại nói: “Tốt rồi, các cháu chơi đi.”
Minh Mỹ đeo túi xách rồi vào sân, vừa lúc gặp phải mụ Chu Lý ra đổ nước, mụ hừ một tiếng, xoay người vào nhà.
Minh Mỹ: “Ôi dào ơi ~ loại người gì không biết.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lúc này mới vào cửa, cười tủm tỉm: “Mẹ, con đi làm về.”
Triệu Quế Hoa: “Con hôm nay tan tầm rất sớm nhỉ.”
Minh Mỹ: “Hôm nay có người vì tranh lên xe xong đánh nhau, u đầu sứt trán, con với tài xế bác Lý phải đi khai báo tình huống. Thế nên, xong việc là con trực tiếp về luôn.” Nói tới đây, Minh Mỹ a một tiếng, nói: “Ôi không, con phải đi tìm anh Chí Hi, con với ảnh hẹn nhau rồi, ảnh làm xong sẽ đi đón con, mà con lại về sớm thế này. Ảnh mất công đi không một chuyến thì làm sao.”
Minh Mỹ vội vàng trở về, vội vàng rời đi, Triệu Quế Hoa khóe miệng bĩu một chút, nói: “Con nhóc này chạy nhanh như con thỏ ý.”
Bà đuổi theo, kêu: “Minh Mỹ.”
“Dạ?”
Minh Mỹ quay đầu lại: “Sao thế mẹ?”
Triệu Quế Hoa móc ra năm đồng tiền đưa cho Minh Mỹ, nói: “Con với thằng ba đi mua chút pháo rồi về.”
Minh Mỹ cúi đầu nhìn, nói: “Vậy cũng không cần nhiều tiền như vậy đi?”
Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: “Sao không cần? Rằm cuối năm, 30 tết, mùng một, mười lăm, thời điểm nào không cần? Mua năm đồng tiền, vừa vặn tốt.”
Minh Mỹ: “Dạ.”
Cô cầm tiền, thật nhanh ra khỏi cửa, Minh Mỹ vẫn là lần đầu tiên đi xưởng máy móc Tiền Tiến, nếu bạn muốn hỏi xe có cái tính năng gì, Minh Mỹ hiểu rất rõ, cô là từ nhỏ đã sống ở cái khu như vậy (bố làm tài xế mẹ làm bến xe khách), công tác của cả nhà cô đều cùng tàu xe có quan hệ.
Nhưng nếu bạn hỏi xưởng máy móc, vậy Minh Mỹ là một chút cũng không biết gì, cô còn có chút tò mò ý, cũng không biết có thể hay cho cô đi vào, Minh Mỹ rất nhanh liền tới tới khu xưởng, khu xưởng lúc này đúng là thời gian tan tầm, trên loa phóng thanh bắt đầu phát nhạc.