Triệu Quế Hoa nhìn thấy ông chồng mình không phản đối, lúc này mới mở ngăn kéo đem hộp tiền lấy ra. Bà nói: “Nhà ta hiện tại toàn bộ của cải là 650 đồng, tôi nghĩ, về sau chúng nó không nộp tiền lương, tiền tích cóp của chúng ta sẽ bị chậm. Chúng nó một tháng nộp được mười đồng tiền, hai nhà là hai mươi đồng tiền, nhà chúng ta có tám người cơ, 30 đồng đều ăn không ngon, càng đừng nói hai mươi, sau này không thiếu được chúng ta hai vợ chồng già phải trợ cấp bọn nhỏ. Vừa rồi không phải nói, tuổi ông cũng không nhỏ, không thể giống như trước cố mà làm, phải ăn được chút đồ có dinh dưỡng. Đứa nhỏ đang tuổi lớn cũng như vậy, chúng ta một tháng ít nhất phải bỏ ra tới hai mươi đồng tiền đi, coi như một tháng 40 đồng tiền ăn nuôi tám cái mồm, ăn mới gọi là tàm tạm ổn. Cho dù không được ăn ngon, chúng ta cũng cần ăn no. Thiếu thốn thứ gì, để tôi lại nghĩ cách. Tôi thật ra không để bụng quần áo như thế nào, nhưng trời lạnh buốt thế này, áo bông không giữ ấm đủ thì cũng phải thêm bông vào làm cái mới, tiền này là không tiết kiệm được, không đến lúc nhiều tuổi lại bị thấp khớp nó hành cho. Còn có một ít phí tổn sinh hoạt thường ngày nữa, chúng ta sau này á, thật đúng là không tích cóp được mấy đồng đâu.”
Ông Trang “hũ nút”: “Tiền tiết kiệm có chút ít là được.”
Ông là người dễ thấy đủ, nói: “Có nhiều tiêu nhiều có ít tiêu ít, mấy đứa nhỏ nhà mình đều không phải bạch nhãn lang (loại vô ơn), sẽ không mặc kệ chúng ta.”
Triệu Quế Hoa gật đầu, nói: “Chuyện này tôi hiểu.”
Hai vợ chồng già ở trong phòng kiểm kê “Gia sản”, vợ chồng son cũng là giống nhau đâu, này vợ chồng son chính là nói hai vợ chồng Trang Chí Hi, Minh Mỹ ngồi khoanh chân trên giường, nghiêm túc đếm tiền, Trang Chí Hi thì đi đốt bếp lò.
Nhà bọn họ vì tiết kiệm than nắm, ban ngày là không phải mỗi phòng đều đốt bếp lò, chỉ có phòng lớn của ba mẹ đốt bếp lò, nếu không đi làm thì cũng ở phòng kia chơi. Buổi tối về phòng chính mình mới đốt bếp lò, Trang Chí Hi bận việc, Minh Mỹ tự làm việc của mình: “Anh đừng có nhìn lén nha.”
Trang Chí Hi: “…… Ai ui vợ ơi, em khoe khoang thế, em tin hay không anh cướp giờ?”
Minh Mỹ: “Sợ anh quá cơ, anh tới, anh xem em có cho anh biết tay không.”
Trang Chí Hi: “…… Không xong, đã quên em vẫn là cao thủ.”
Anh là đã được nghe Minh Mỹ kể lý do vì sao tiền lương của cô cao như vậy. Nguyên bản anh cũng biết tiền lương của vợ so với anh cao hơn, nhưng anh lại tự cho rằng vì cô là “con ông cháu cha” nhận ca của mẹ mới thế, nhưng ai dè không phải nha, là vì Minh Mỹ từng bắt được ăn trộm, đạt được giấy khen nên được tăng thêm một bậc tiền lương.
“Ui cha thế vợ ơi, lúc em bắt ăn trộm em có sợ không?”
Minh Mỹ: “Em sợ cái gì cơ! Em đương nhiên không sợ hãi. Anh không biết đó, em quá ngóng trông mấy đứa mắt không tròng đó ngoi đầu lên, như vậy em lại có thể lập công á. Tốc độ tăng tiền lương nhờ bắt ăn trộm so với chờ lên tuổi nghề nhanh hơn nhiều. Em vẫn luôn chờ bọn họ đưa công trạng tới cửa cho em đó. Nào dè….haizzz!” Cô thở dài một hơi, nói: “Không nghĩ tới thế mà lại không có ăn trộm, bọn này tinh ranh lắm, không dám chạy lên xe buýt do em bán vé.”
Cô lại vuột mất đi một cơ hội tăng tiền lương rất tốt rồi!
Trang Chí Hi bật cười: “…… Em cũng thật được á!”
Minh Mỹ ngẩng đầu: “Tất nhiên, em vốn dĩ rất được nha.”
Nói tới đây, cô đột nhiên vỗ chăn một cái, mất hứng nói: “Trang Chí Hi, anh thật phiền nha, anh vì sao cứ tám chuyện với em thế, em đếm sai rồi!”
Trang Chí Hi: “Hi hi!”
Anh hài hước nói: “Vậy có muốn anh đếm hộ em một chút không!”
Minh Mỹ lập tức tỏ ra cảnh giác: “Anh dạt sang một bên đi.”
Cô xê dịch về hướng đầu giường, đưa lưng về phía Trang Chí Hi, tiếp tục đếm tiền, Trang Chí Hi nhìn bộ dáng tham tiền nho nhỏ nhà mình, nhịn không được cười nhiều hơn. Cô vợ nhỏ của anh, nhìn qua rất khôn khéo, nhưng kỳ thật thì đúng là không có nội tâm gì nhiều.
Nếu là cô vợ nhỏ suy tính nhiều, chắc chắn không ở trước mặt anh mà đếm tiền riêng.
Nhưng mà Trang Chí Hi thật ra không nghĩ tới, Minh Mỹ sở dĩ dám làm như vậy, chính là tình chuẩn anh không phải là đối thủ của cô. Kỳ thật Minh Mỹ cũng không nghĩ đếm tiền lúc này, nhưng không phải…… Hôm nay về nhà mẹ đẻ sao!
Kỳ thật Minh Mỹ phía trước vẫn luôn đem tiền đặt ở nhà mẹ đẻ, căn bản là không lấy về tới, cô cũng không phải là cô gái nhỏ ngốc nghếch dịu dàng không có tính toán gì nha.
Nhưng mà bởi vì đã từng “mơ” trước, Minh Mỹ đại khái cũng hiểu được mẹ chồng là người như thế nào, mẹ chồng cô về nhân phẩm ít nhất là tốt, thế nên không có gì phải lo lắng, cho dù Trang Chí Hi có là người chả ra gì, mẹ chồng cô cũng sẽ không để yên cho anh muốn làm gì thì làm. Cho nên cô thấy yên tâm rất nhiều.
Minh Mỹ hôm nay lại mặt xong liền đem tích cóp tiền riêng mấy năm nay của mình mang trở về, cô là tiếp việc của mẹ mình, tổng cộng làm khoảng hai năm rưỡi, ba mẹ cô không lấy tiền lương của cô, có bao nhiêu tiền cô đều chính mình giữ, trong tay Minh Mỹ tổng cộng tích cóp 400 đồng.
Thời điểm kết hôn nhà họ Trang cho 50 đồng tiền lễ hỏi, mẹ cô lại cho cô thêm 50 đồng tiền của hồi môn, làm tròn thành một trăm, cho cô làm tiền riêng. Cho nên Minh Mỹ hiện tại trong tay có 500 đồng tiền đó.
Tiền to chính là một khoản như vậy, dư lại là một ít số lẻ.
Tổng cộng là 48 đồng tiền.
Minh Mỹ đem tám đồng tiền lấy ra tới đặt ở ví tiền nhỏ của mình, lúc này mới đem tiền dư lại bỏ vào gỗ, trực tiếp khóa lại, khóa lại xong cô còn không yên tâm, lại đem hòm gỗ bỏ vào tủ đầu giường, lúc này mới mang giày đi xuông đất, ôm ngực nhìn Trang Chí Hi, hỏi: “Anh làm xong chưa?”
Trang Chí Hi ngẩng đầu: “Xong lâu rồi, anh không phải là chờ em sao?”
Minh Mỹ giơ giơ cằm lên, cười xinh xắn, Trang Chí Hi cảm thấy tim nhảy bang bang, cô vợ nhà anh cười lên thật đẹp quá, anh duỗi tay nắm lấy cô, liền phải đi tới mép giường, Minh Mỹ ngăn anh lại, bĩu môi: “Anh đi lấy một bình nước đi.”
Trang Chí Hi bật cười: “được rồi.”
Anh mang theo ấm nước đi vào trong viện thật nhanh đổ đầy, đem để lên trên bếp lò rồi mới lôi kéo cô vợ đi “nghỉ ngơi”. Đôi vợ chồng trẻ mới vừa tân hôn, thật là một đêm đều không ngừng nghỉ, trong chốc lát giường liền vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt ……
Chuyện vợ chồng tân hôn cùng với vợ chồng già có bất đồng lớn nhất chính là, một bên là thời thời khắc khắc muốn âu yếm dính lấy nhau cùng nhau thăm dò một chút “nhân sinh” ảo diệu, một bên khác còn lại là vì lông gà vỏ tỏi, cũng có thể lảm nhảm vài giờ.
Nhà ông Trang cũng là như vậy, đôi vợ chồng trẻ thì rèn luyện năng lực thừa nhận của “giường”, vợ chồng Trang Chí Viễn còn là nói chuyện lông gà vỏ tỏi đó.
Trang Chí Viễn ngày mai phải rời nhà, Lương Mỹ Phân trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu, cô ta nhắc mãi: “Sao sớm không đi muộn không đi, cứ phải là lúc này đi, em một người ở trong nhà khó khăn như thế nào anh cũng không phải không biết……”
Cô ta đang chuẩn bị quần áo cho Trang Chí Viễn đi công tác.
“Mẹ anh còn muốn bán đồ đó, cũng không biết được đến lúc đó có phải hay không muốn lôi cả em vào, anh nói xem nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Mẹ sao cứ phải lăn lộn như thế chứ.”
Cô thở dài một tiếng lại nói: “Em hôm nay đi tổ dân phố tìm việc, người ta không thèm để ý tới em, khẳng định là mẹ anh ở bên ngoài nói xấu em đó. Nếu không người ta sao có thể khinh thường em thế? Em hôm nay lúc trở về đều nghe được, mẹ đang cùng vợ thằng ba nói em đó. Anh nói em ở trong cái nhà này dễ dàng sao? Em thấy khổ tâm, em……”
“Em nói xong chưa?” Trang Chí Viễn nghiêm túc: “Em nếu có thời gian, nên đem chút ít thời gian đó tập trung vào việc học đến vô hạn đi, em xem em hiện tại như thế nào trở nên tục tằng như vậy? Cả ngày chỉ là những cái việc lông gà vỏ tỏi, em đừng luôn phán đoán mẹ anh đối với em không tốt như thế nào, anh cảm thấy mẹ đối với em khá tốt. Em nhìn xem trong viện chúng ta, có ai là người thật thà như mẹ đâu? Em đừng có không biết đủ à.”
Anh nghiêng người một cái, tiếp tục lật xem《báo tuần đường sắt》trên tay, anh nói: “Em xem anh này, học là không có bờ bến.”
Lương Mỹ Phân: “……”
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Anh xem cái này có tác dụng gì không, cũng không ăn được không uống được!”
Trang Chí Viễn: “Cuộc sống, không thể chỉ chăm chăm vào ăn uống, phải hướng tới mở rộng về tinh thần. Em thật là tục khí, quá tục khí!”
Lương Mỹ Phân: “Ô ô ô……”
Người đàn ông này của cô, sao có thể nói những thứ hư vô như vậy chứ, làm bộ làm tịch!
Cô thật khó khăn!
Làm vợ, làm con dâu người ta thật quá khó khăn.
“Em như thế nào lại khóc, em xem em sao cứ……”
Lương Mỹ Phân không thể nhịn được nữa, nói: “Em đi WC!”
Sợ ông chồng muốn đi theo, nói thẳng: “Đi nặng!”
Cô ta phi nhanh ra cửa, chạy về phía WC, tiến vào WC, nhịn không được lại khó nén áp lực khóc ra, ô ô ô, anh ta như thế nào liền một chút cũng không thể thông cảm cho cô thế. Cuộc sống của cô ta, quá nhiều khó khăn, tại sao cô ta lại không thể sống dễ dàng cơ chứ.
Lương Mỹ Phân cũng không dám lớn tiếng, sợ có người nghe thấy, chỉ có thể che miệng, ô ô anh anh khóc, càng khóc càng cảm thấy chính mình thật sự tủi thân. Chỉ có ở chỗ này, cô ta mới có thể yên tâm khóc thút thít, cuộc sống này của cô ta, cũng quá khó khăn a!
Ô ô ô!
WC nam, con ma men Trương Tam Nhi lảo đảo lắc lư đi vào WC, chỉ là mới vừa tiến WC, cậu ta liền cảm thấy một luồng khí lạnh buốt, làm cậu ta sợ mất mật. Cũng là lần trước, cậu ta liền ở WC này gặp quỷ, trở về cũng chưa dám nói ra cùng ai.
Lúc này đây lại là…… Á không đúng, một chuỗi tiếng khóc ô ô ô, lại lần nữa truyền đến.
Trương Tam Nhi giật mình một cái, suýt nữa bị dọa ngất đi, cậu ta lập tức đỡ lấy tường, cả người dán ở trên tường, run bần bật, quỷ…… Quả nhiên là có quỷ! Quỷ lại ra tới khóc! Cậu đều nghe thấy được, cậu thật sự nghe thấy được!
Trương Tam Nhi lại lần nữa bịt kín miệng mình, ô! Cậu ta không thể kêu ra tiếng á.
Nhưng mà, lần này cậu ta so với lần trước can đảm hơn. Lần trước cậu ta không dám động đậy, lần này lại có thể bịt lấy miệng mình chậm rãi dịch ra bên ngoài, dịch ra đến cửa thì gào một tiếng, giơ chân chạy biến, kêu ầm lên: “Ối mẹ ơi…..!!! Có quỷ!”
Lương Mỹ Phân đang khóc, đột nhiên liền nghe được tiếng người gào rống, cô ta liền ngừng khóc, nhanh chóng ra khỏi WC, liền nhìn thấy con ma men Trương Tam Nhi ở đại viện bên cạnh đang nhanh chân chạy trốn, Lương Mỹ Phân nghi hoặc: “Gì vậy? Kêu gào cái gì.”
Cô ta buồn bực hừ một tiếng, “Con ma men uống chút rượu là không biết cái gì với cái gì.”
Cô ta khóc cũng xuôi xuôi rồi, cảm thấy tâm tình mình thoải mái nhiều, bèn lau nước mắt, chạy chậm chậm về nhà, thời tiết âm u cỡ này, chắc có tuyết rơi!
Lương Mỹ Phân còn không biết chính mình đã tạo thành thương tổn tinh thần cho người khác, cô ta chạy chậm trở về, nói: “ba Hổ Đầu à, bên ngoài có thể có tuyết rơi, không khéo ống nước sẽ đông lạnh, anh đi lấy nước tích về nhà đi.”
Trang Chí Viễn: “Được rồi!”
Đừng thấy mọi người đều là thống nhất dùng nước ở trong sân, nhưng là gần như từng nhà đều chuẩn bị một cái lu nước, nhà họ Trang bọn họ cũng không ngoại lệ, lu nước ở phòng lớn nhà chính, một lu nước tất cả đều tích đầy.
Có đôi khi sáng sớm người nhiều, hoặc là mùa đông quá lạnh ống nước bị đông, đều còn có cái mà chuẩn bị.
Cũng may thời điểm đông lạnh không thể dùng là ít, cho nên đại đa số mọi người vẫn là thói quen ở bên ngoài, Trang Chí Viễn đứng dậy đi tích nước, Ông Trang “hũ nút” đi ra hỗ trợ, nhìn trời thấy thật đúng là sắp có tuyết, ông nói: “ Nhưng thường là tuyết rơi không lạnh, tuyết rơi xong rồi mới lạnh đó.”
Trang Chí Viễn văn vở: “Tuyết lành báo hiệu năm bội thu.”
Ông Trang liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Thế nhưng còn văn vẻ, thôi được rồi, con ngày mai còn phải đi công tác, về phòng nghỉ ngơi đi, ba trông là được.”
Trang Chí Viễn cũng không khách khí, cười hắc hắc cám ơn, anh không có mặc áo ngoài, thật là có chút lạnh.
Mấy việc bên ngoài này, Trang Chí Hi với Minh Mỹ là một chút cũng không biết, hai vợ chồng nhỏ vận động xong rồi mỏi mệt cả người, đã sớm ngủ khỏe. Buổi sáng ngày hôm sau nghe tiếng nói chuyện trong viện mới biết được là tuyết rơi.
Minh Mỹ thêm nước ấm ra rửa mặt, vừa lúc nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng còi bồ câu xa xưa, ngày xưa người ta nuôi mấy thứ này thật không ít, nhưng là mấy năm nay đã sớm đã không có. Hiện tại càng là quản rất nghiêm khắc, không được mân mê mấy thứ này, Nhưng mà vẫn là có vài người không chịu nổi dám lén lén lút lút làm.
Minh Mỹ là người thủ đô đã lâu, nghe được tiếng còi quen thuộc ngẩng đầu cười cười, nói: “Thật là có gan lớn.”
“Còn không phải sao!”
Có người tiếp một câu, Minh Mỹ vừa nhìn, đây là con dâu Khương Lô nhà mụ Chu, Khương Lô hướng về phía Minh Mỹ cười một chút, nhìn nhìn ly nước của cô, nói: “Tình cảm đôi vợ chồng trẻ thật tốt nha, còn chuẩn bị nước ấm đấy.”
Minh Mỹ cười nói: “ Nước quá lạnh em không chịu được.”
Mụ Chu Lý vừa ra khỏi cửa nghe thấy cái này, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thật là làm ra vẻ.”
Minh Mỹ không thèm chấp mụ già miệng tạo nghiệp này, nhún nhún vai rồi về phòng. Coi nè, mẹ chồng cô bà Triệu Quế Hoa nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng bà là khiểu người nếu bạn không chọc bà, bà sẽ không nhằm vào bạn. Nhưng cái mụ già Chu Lý này thì cứ như con mụ điên vậy á.
Cô vẫn còn nhớ rõ, bản thân vừa mới gả lại đây ngày đầu tiên, mụ này liền chạy tới nói khó nghe, có thể thấy người này ít nhiều dính chút bệnh chó điên. Tóm được ai cắn người đó, không phải bệnh chó điên là cái gì? Mới sáng sớm, chả hơi đâu tiếp chuyện với mụ ta.
Mọi người đều phải đi làm, mỗi người đều thật sự vội. Nhưng có nói thế nào thì Minh Mỹ cũng thật sự thấy mẹ chồng cô là người tốt. Thời tiết vô cùng lạnh buổi sáng ai không muốn ngủ nhiều thêm chốc lát á, nhưng nhà bọn họ mỗi ngày dậy, đã thấy mẹ chồng cô làm xong cơm sáng rồi, đỡ cho bọn họ bao nhiêu là việc.
Như là sáng nay, mẹ chồng cô còn dậy sớm hấp bánh màn thầu (bánh bao chay).
Minh Mỹ ăn bánh bao chay thơm nức, lẩm bẩm: “Cho dù không có thức ăn, để con chỉ ăn bánh bao chay con cũng có thể ăn ba năm cái!”
Triệu Quế Hoa xùy một tiếng, nói: “Con tên là Minh Mỹ, nhưng đừng mơ đến mỹ ha (đừng mơ đẹp)! Ba năm cái, con nghĩ mẹ là địa chủ à? Nhà địa chủ cũng không có nhiều lương thực thế!”
Minh Mỹ phụt ra một tiếng cười, cũng không giận, cô hiểu mẹ chồng chính là nói chuyện không dễ nghe, nhưng là không có ý xấu gì, một chút cũng không giống mấy bà thím bên ngoài. Cô vui vẻ ăn cơm sáng, nói: “Con đi làm đây.”
Trang Chí Hi: “Em đem xe để lại cho mẹ dùng mấy ngày được không? Tan tầm anh đi đón em.”
Minh Mỹ chớp chớp mắt, rất nhanh nói: “Được nha.”
Cô lập tức nghĩ đến, mẹ chồng là muốn đi làm gì ở vùng ngoại thành, không chút do dự đồng ý, Cô không thể đi làm việc, nhưng vẫn cần cống hiến một phần lực. xe đạp của cô, liền thay thế cô đi tham gia lao động.
Nhưng mà đi…… Minh Mỹ ngước mắt trông ngóng nhìn Triệu Quế Hoa, nói: “Mẹ, xe của con là mới mua, ngài có thể đáp ứng con, đối xử với nó thật tốt nha? Ngài nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Hồng nha!”
Không có biện pháp à, cô rất quý cái xe đạp của mình đó.
Triệu Quế Hoa: “……”
Bà không biết nói gì luôn: “Con có thể không đặt tên cho xe đạp không?”
Minh Mỹ vô tội chớp chớp mắt, nói: “Nó đã gọi Tiểu Hồng rồi.”
Nếu như có tên, nghe có vẻ là đồ vật rất quan trọng, chắc chắn phải được coi trọng. Cô loáng thoáng hiểu được, mẹ chồng cô không cảm thấy xe đạp có cái gì quý giá, nhưng là cô không thế á, ở trong lòng cô, xe đạp chính là thực quý giá.
Cô lay động cánh tay Triệu Quế Hoa, nói: “Dù sao mẹ phải đối xử tốt với Tiểu Hồng, con đi trước nhé.”
Nói xong liền rất mau nhảy ra cửa.
Trang Chí Hi: “Ý, chờ anh với.”
Anh đem bánh bao chay dư lại nhét vào trong miệng, nói: “Chúng ta đi cùng nhau, anh đưa em đi một đoạn nhé.”
Minh Mỹ nhìn mặt anh, bật cười, mềm mềm mại mại: “Tốt ạ.”
Cô lắc lắc áo khoác mình, nói: “Anh đặt tay ở trong túi nè, trong túi em ấm áp đó.”
Trang Chí Hi nhướng mày cười, nói: “Thật tốt.”
Vợ chồng son rất nhanh nắm tay nhau trong túi, sóng vai cùng nhau đi làm.
Mụ già Chu Lý ra đi WC, xa xa nhìn đến bóng dáng hai người, nhổ một tiếng, nói: “Trông chả ra làm sao.”
Lại nhổ một tiếng, nói: “Chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.”
“Ấy bà Chu bà đừng đi.”
Mụ Chu dừng lại bước chân: “Như thế nào?”
Đây là bà vợ ông Trần ở viện bên cạnh, bà vợ ông Trần nhăn nhó nói: “Ấy bà có nghe nói không? cái WC này chỗ chúng ta, có quỷ!”
Mụ Chu Lý: “Cái gì!!!”
Mụ ngạc nhiên quá đỗi, thật nhanh nói: “Hiện tại không được nói mấy thứ này, là không ổn đâu……”
“Chỉ chúng ta hai người nói, không nói với người khác. Bà đừng có không tin, đây là thật sự đó, một nữ quỷ, Trương Tam Nhi ở viện chỗ chúng tôi nói, tối hôm qua nó cũng bị dọa đến gọi cha gọi mẹ…… Bà lại còn không tin, nó là không phải gặp lần đầu nhé. Lần đầu nó là sợ nói ra bị phê bình, không dám nói, ngày hôm qua là bị dọa ngu người luôn, về đến sân liều kêu gào ầm ỹ lên……”
Mụ Chu Lý sáng mắt lên: “Vậy bà phải kể kĩ càng tỉ mỉ cho tôi nghe xem nào……”
Đại viện khu nhà bọn họ, phàm là chuyện gì xảy ra, chỉ cần mụ Chu Lý biết, như vậy cả đại viện không có ai không biết, còn cái gì mà chỉ hai chúng ta biết không nói cho người khác biết.
Ha hả, chuyện này là không thể nha.
Mụ Chu Lý trở về liền gấp gáp đi truyền bá: “Các chị em bạn già, mấy người biết gì chưa? Khu chúng ta……”
Blah blah!
Đàn bà con gái từ nàng dâu nhỏ đến bà lão già trong viện nghe xong, đều tấm tắc kêu lạ.
Lương Mỹ Phân nghe xong hoảng sợ, vỗ vỗ ngực cảm khái: “chuyện này cũng thật đáng sợ, xem ra về sau không thể đi WC một mình rồi.” Nhưng mà chuyện này sao nghe quen quen, thôi chả nghĩ nữa, về sau buổi tối ít đi WC!
“Chả thế thì sao!”
Triệu Quế Hoa yên lặng liếc mắt nhìn Lương Mỹ Phân một cái, dời đi ánh mắt.
“Bà nói xem, nếu như nói WC có quỷ, tôi tin tưởng lời của Trương Tam Nhi, có một lần tôi đi, cũng mơ hồ nghe được giống như có cái âm thanh gì đó, tôi sau đó không dám đi vào ……”
“Ồ, tôi cũng thế.”
“Chỉ là không nghe nói bên khu này của chúng ta từng xảy ra sự vụ gì, sao có thể có quỷ nhỉ, khu chúng ta bên này chính là……”
Mọi người đang nghị luận sôi nổi, bà Vương lại nhanh chóng ngăn lại, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyến đó, cái này đều là mê tín phong kiến, không cần tin tưởng mấy thứ này, cũng không cần truyền bá chuyện như này. Mấy người làm cái gì chả được, đừng truyền bá chuyện này, nếu là làm người ta bắt được, Tết nhất bị mang đi giáo dục một hồi, có đáng hay không?”
Bà nói: “Thôi tan đi tan đi”
Mụ Chu Lý bĩu môi, không phục lắm.
Mụ già Tô nhẹ giọng cười một chút, theo sát đuổi kịp bước chân bà Vương: “Chị gái à, tôi qua chỗ chị ngồi một lát nhé.”
Bà Vương: “Được, đi thôi. Tôi đang cuộn len sợi đó, bà phụ tôi một chút nhé.”
“Được rồi.”
Mụ Chu Lý: “Phi.” Mụ ta rất chướng mắt mụ già Tô trong viện này. Phải, cũng chướng mắt mụ già Vương; à, cả Triệu Quế Hoa cũng không được, dù sao ai đều không bằng mụ ta!
Mụ ta một bĩu môi, xoay người về nhà.
Nhóm người rất nhanh tan rã, điều này thật đúng ý Triệu Quế Hoa, bà còn có việc đại sự cần làm đây. Bà thật nhanh đóng cửa khóa cửa, chở Lương Mỹ Phân phi ra cửa, Lương Mỹ Phân ngồi ghế sau xe, trên người cõng một cái giỏ tre to, đau khổ ngâm nga: “Gió bắc ý a thổi, bông tuyết ý a bay……”
Cô ta thật khổ, quá khổ, như là Hỉ Nhi trong truyện xưa….
Triệu Quế Hoa nhíu mày: “Con có thể không gọi hồn không? Hát cái khỉ gì đó. Không biết hát thì đừng có ngâm nga!! Thật chối tai!”
Lương Mỹ Phân sâu kín thở dài, thật nhiều phiền muộn cùng đau khổ, tiêu tán ở trong gió.
Triệu Quế Hoa đạp xe, đặc biệt có lực nha, kiếm tiền không tích cực, tư tưởng có vấn đề.
Cái nhà này á, vẫn dựa vào bà quản lý mới được!