Triệu Quế Hoa hùng hùng hổ hổ về nhà, khá là tức giận.
Đừng thấy bà dạy dỗ mấy thằng nhóc hư hỏng, nhưng chửi mắng xong cũng không có nghĩa không tức giận, Triệu Quế Hoa chính là một người tính tình nóng nảy.
Minh Mỹ lặng lẽ liếc mắt nhìn lén mẹ chồng một cái, nhanh chóng tiến lên, vuốt xuôi cơn giận của bà: “Mẹ, người đừng nóng giận, không phải đã phạt ba thằng ranh quét sân sao? Để xem bọn họ biểu hiện, nếu bọn họ lần sau còn dám làm bậy, chúng ta chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua mấy thằng nhãi ranh.”
Cô lại nói: “Mẹ, mẹ coi, mẹ con cho chúng con mang về một con gà mái già nè, chúng ta nuôi nó một vài ngày, đến ăn tết ăn gà hầm nhé?”
Trang Chí Hi lúc này nhanh nhẹn tiến lên, triển lãm mọi mặt con gà mái già rất béo tốt, nói: “Mẹ nhìn nè, béo chảy mỡ đó, vừa nhìn là thấy ăn rất ngon.”
Gà mái già: “Ku ku ku ku ~”
Trang Chí Hi: “Mẹ nghe, nó nói mau ăn tôi mau ăn tôi.”
Triệu Quế Hoa khóe miệng nhếch lên một chút: “……”
Thắng nhóc mày đừng bắt nạt con gà không biết nói chuyện chứ? Nó có ngu chết đi cũng sẽ không phát ra loại thỉnh cầu này, bà lườm thằng con trai một cái, nói: “Tốt rồi, đừng nghịch nữa, con đi kiếm cái lồng sắt nhốt con gà. Trước tiên nuôi mấy hôm.”
“Vâng ạ.”
Nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, Triệu Quế Hoa bĩu môi: “Cái con bé Lương Mỹ Phân, vừa ra khỏi cửa là đi luôn một buổi trưa, việc trong nhà không trông cậy vào nó được.”
Nếu không nói trong thiên hạ việc trùng hợp đều là như thế đó, Lương Mỹ Phân vừa trở về liền nghe được mẹ chồng nói xấu mình, cô ta trong lòng đau khổ, nhanh bước vài bước vào cửa, kêu lên: “Mẹ, con về đây ạ.” . Tầm mắt cô ta dừng ở con gà mái già, giật mình vui mừng, đây chính là đồ ăn rất tốt.
Trang Chí Hi lập tức khoe khoang: “Chị dâu cả, đây là mẹ vợ em cho em mang về, mẹ vợ em đặc biệt thích em đó. Có thể thấy con rể có được coi trọng hay không, đi sang nhà bố vợ là có thể nhìn ra. Chị xem này, trở về tiện tay là cầm thêm một con gà. Lại coi anh cả em…… Ối, coi như em chưa nói.”
Triệu Quế Hoa lườm muốn cháy mắt, Trang Chí Hi lập tức đình chỉ khoe khoang, anh vội nói: “Con đi kiếm cái lồng gà đây.”
Lương Mỹ Phân xấu hổ cúi đầu.
Triệu Quế Hoa: “Ba các con cũng sắp tan tầm, buổi tối hầm một món với dưa chua đi, dưa chua hầm miến nhé.”
Lương Mỹ Phân lập tức tới cửa chỗ lu nhỏ đựng dưa muối để vớt dưa chua, người địa phương bọn họ ăn dưa chua không nhiều. Nhưng mà bà Vương trong viện bọn họ là người Đông Bắc, bà ấy biết muối dưa chua. Thế nên, phụ nữ trong viện đều học theo được. Muối được một hũ dưa chua, mùa đông liền nhiều thêm một món đồ ăn, vẫn là rất có ích.
Triệu Quế Hoa nhắc mãi: “món này, nếu là xào dưa chua lên xong thả thêm một chút thịt ba chỉ, đó mới là tuyệt vời.”
Lương Mỹ Phân cùng Minh Mỹ hai cô con dâu đều có động tác nuốt nước miếng, chỉ tưởng tượng thôi đều cảm thấy khẳng định ăn cực kỳ ngon.
Nhưng mà bọn họ cũng biết, cũng chỉ là tưởng tưởng một chút mà thôi. Đâu có thể nào mỗi ngày ăn thịt ăn cá, đó là dạng gia đình gì cơ chứ, nhà bọn họ đừng có mơ. Chẳng qua là, Minh Mỹ trộm tới gần Triệu Quế Hoa, khoe khoang nói: “Mẹ, Bến xe khách chỗ chúng con, năm vừa rồi ăn tết là có phát hai cân phiếu thịt.”
(Editor LyLy: chú ý chú ý, cân TQ bằng ½ cân VN nha, 1 cân của họ bằng nửa cân mình, 2 cân của họ bằng 1kg VN thôi)
Triệu Quế Hoa ánh mắt sáng lên, nói: “Thế tốt quá, chúng ta năm nay làm vằn thắn thả nhiều thịt, ăn sủi cảo thịt đẫm đầy nhân luôn.”
“Ực.” Minh Mỹ nuốt một chút nước miếng.
Lương Mỹ Phân cũng hâm mộ liếc mắt nhìn Minh Mỹ một cái, tuy nói cô ta cũng từng làm công nhân, nhưng đãi ngộ của xưởng dệt bọn họ hoàn toàn không bằng Bến xe khách. Đừng nói cái gì hai cân thịt, bọn họ là hai lạng thịt cũng không có phát.
Lương Mỹ Phân: “Bến xe khách bên này thật tốt nhỉ, đãi ngộ tốt, ngày nghỉ cũng nhiều.”
Mấy ngày nay Minh Mỹ đều xin nghỉ nhiều nha, nếu là như nhà máy bọn họ, đừng có mơ.
Minh Mỹ sửng sốt, nhanh chóng nói: “Ấy không phải ~ chúng em không phải kỳ nghỉ nhiều, em xin nghỉ là có cách lách á.”
Minh Mỹ giải thích một chút nói: “Bến xe khách tụi em cùng với nhà xưởng là không giống nhau, ăn tết không có kỳ nghỉ cố định. Tuy nói ăn tết số chuyến xe buýt giảm bớt, nhưng là vẫn phải có. Nhân viên soát vé như tụi em đều phải cắt lượt. Ví dụ như em, bởi vì em gần nhất kết hôn xin nghỉ thật nhiều ngày rồi. Như vậy em sẽ phải đi làm tới tận 30 hoặc mùng một tết luôn đó.”
Cô xoa tay tay: “Như là em năm nay đến tận 30 tết vẫn phải đi làm.”
Triệu Quế Hoa đã sớm biết chuyện này, đời trước cũng là như vậy. Cho nên bà cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Được rồi, đã hiểu. Đi làm cũng không sao, buổi tối chờ con trở về cùng nhau ăn sủi cảo.”
Minh Mỹ cười tủm tỉm nói: “Tốt quá.”
Cô lại vui vui vẻ vẻ nói: “Tuy rằng 30 tết vẫn phải đi làm, nhưng lãnh đạo của tụi con cũng thông cảm con mới vừa kết hôn, đầu năm mùng một không có chia lượt cho con. Hì hì.”
Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô con dâu út một cái, không thể không nói, cái cô con dâu út này thật đúng là thuộc phái yên vui, một chút việc nhỏ là có thể vui thành như vậy, bà nói: “Vậy lãnh đạo của con là người cũng khá tốt. Con đi múc một muỗng bột ngô đi.”
Minh Mỹ: “vâng ạ.”
Tuy rằng tán chuyện, nhưng là một chút cũng không làm Triệu Quế Hoa chậm trễ làm việc, bà đem bột ngô nhồi một lúc rồi ngắt thành những nắm tròn trên thớt, sau đó đem dán vào thành nồi dưa chua, nói: “Mùa này nếu là có cái nồi lẩu đồng á, mùa đông ăn chút lẩu dưa chua là rất tuyệt vời đấy.”
“Ực...” Minh Mỹ lại bắt đầu nuốt nước miếng.
Triệu Quế Hoa cười một tiếng, nói vậy nha, bà tính toán khá tốt, trong bếp cơm chiều vừa làm xong, người trong nhà cũng đều trở lại. Người một nhà vây quanh bàn ăn cơm, Ông Trang “hũ nút” hỏi: “Tôi nghe nói bà hôm nay cãi nhau với người ta.”
Triệu Quế Hoa trợn mắt lên: “Cái gì gọi là cãi nhau với người ta, là tôi chửi nó, thằng chó mất dậy, nó còn tưởng lừa tôi đó.”
Ông Trang “hũ nút”: “chắc là bọn nó ngày hôm qua ngửi thấy được mùi vị.”
Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nói: “Ngửi được thì thế nào, tôi không bỏ qua nhà bọn họ á! Tôi nói cho mấy người biết, một đám mấy người ít đi qua nhà họ Tô tỏ vẻ thương người nhé, để tôi biết tôi gõ đứt chân chó của mấy người.”
Ba người đàn ông nhà họ Trang lập tức cẩn thận chặt chẽ nói: “Đã biết đã biết.”
Bà tổ này, không thể trêu vào.
Triệu Quế Hoa nhìn thấy bọn họ đều nghe được vào tai, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, bà có thể so người khác càng hiểu biết nhà họ Tô, nhà này nếu bị dính vào, sẽ không dứt ra được, bà không muốn nhà mình có cái gì dính dáng đến cái nhà kia.
Nhà bọn họ còn không có giàu có gì đâu, không quản được nhà người khác.
Triệu Quế Hoa nhắc nhở người trong nhà xong, lúc này mới cúi đầu tính toán, chớp mắt một cái là phải ăn tết, cho dù nhà ai đều muốn qua năm mới rực rỡ, cực cực khổ khổ bận việc một năm, nếu ăn tết đều không ăn cái gì ngon lành, thì cũng quá thiệt thòi.
Nhưng mà Triệu Quế Hoa cũng hiểu được, nhà bà tích cóp bao nhiêu phiếu thịt, thời điểm con trai út kết hôn đã dùng hết, cho dù là Minh Mỹ có được phát hai cân thịt, nhưng nhà bà tám miệng ăn cơ, đủ ăn thì chỉ tạm đủ ăn, còn muốn nói ăn thật ngon, thật không có khả năng.
Nếu là bà Triệu Quế Hoa đời trước á, hai cân thịt bà đều có thể tiết kiệm được tới một cân rưỡi, chỉ cần dính một ít thịt vụn là được rồi đó. Nhưng là ai bảo Triệu Quế Hoa sống lại rồi. Bà có thể nhanh chóng thích ứng sinh hoạt hiện tại, nhưng là cũng muốn trong khả năng cho phép ăn ngon hơn một chút.
Không nói chuyện khác, ông nhà bà cả đời đều là làm việc mất thể lực, cực kì vất vả, nhưng lại không hưởng phúc được mấy ngày người đã đi rồi. Hiện tại sống lại một lần, Triệu Quế Hoa không muốn còn để ông lão mệt nhọc nữa.
Nhưng cũng phải nói dù muốn ăn ngon, vậy khẳng định cũng phải có năng lực. Nhà bà cho dù có công nhân, cũng chưa chắc làm được. Hiện tại đều là cung ứng theo định lượng, có số định mức, thật là có tiền cũng không mua được. Trước kia còn có chợ bồ câu (chợ dân sinh), có thể tìm chút đồ ăn uống thêm vào, hiện tại chợ bồ câu bị hủy bỏ mất rồi.
Tuy nói chợ bồ câu bị hủy bỏ lại nhảy ra chợ đen.
Nhưng là này hai cái thật ra là không giống nhau, chợ bồ câu trước kia đi vào, không ai quản, đều là nông dân xung quanh lại đây đổi chút đồ vật chả ai nói gì; nhưng hiện tại chợ đen là bị cấm, sẽ có người tới bắt. Lơ ngơ là vào tù ngồi, đó là phải mạo hiểm. Nhưng dù là mạo hiểm, cũng không phải không ai đi.
Sắp tới phải ăn tết rồi, không có nhà nào không làm cá, rốt cuộc là câu “Hàng năm có dư” ai chả muốn (Editor LyLy: người TQ cho rằng “niên niên hữu ngư” – hàng năm có cá nghe gần giống “niên niên hữu dư” – hàng năm có dư, là dấu hiệu tốt lành) . Nếu bọn họ có thể mang một đống cá đi ra ngoài bán, sau đó đổi thành thịt…… chuyện này có vẻ được đó!
“Mẹ, sao mẹ không dùng bữa ạ? Mẹ đang nghĩ gì đó? Ngây người luôn kìa.” Trang Chí Hi phát hiện mẹ mình có trạng thái hơi là lạ, “Mẹ không có việc gì đó chứ?”
Triệu Quế Hoa: “Mẹ thì có thể có việc gì!”
Bà là người không dây dưa lâu la, tính toán tốt liền lập tức có quyết định, bà hỏi: “Mấy người đàn ông trong nhà, ngày mai ai có thể xin nghỉ đây?”
Xin nghỉ?
Mọi người Ttrong nhà đều thật nghi hoặc, chẳng qua vẫn mở miệng.
Ông Trang “hũ nút”: “Tôi chắc chắn không được, cuối năm việc không ít, không thể thiếu tôi.” Ông là thợ nguội cấp 5, thợ nguội so với nghề hàn còn thiếu người hơn, cho nên xin nghỉ là không được.
Trang Chí Hi nhấc tay: “Con cũng không được, con đây gần nhất bởi vì kết hôn đã xin nghỉ rất nhiều ngày, tuy nói phòng y tế chỗ con việc cũng không nhiều lắm, nhưng là bọn họ đều có tuổi nghề lâu hơn con, hơn nữa có một nhà già trẻ phải lo, thời điểm sắp ăn tết như này bọn họ khẳng định muốn xin nghỉ để đặt mua hàng tết, không tới phiên con.”
Minh Mỹ: “Con càng không được, con nếu dám xin nghỉ, lãnh đạo chỗ con chắc phải phát điên.”
Triệu Quế Hoa: “Mẹ nguyên bản cũng không tính con!”
Minh Mỹ: “…… ồ vậy ạ.”
Lúc này, cả nhà nhất trí động tác nhìn về phía Trang Chí Viễn, Trang Chí Viễn cười khổ một chút, nói: “Con cũng không được, con còn chưa nói đâu, ngày mai con phải lên tàu. Con đi một chuyến đến phụng thiên, qua lại phải mất sáu ngày á.”
Thật ra thì đi công tác cũng không chậm trễ ăn tết, nhưng xin nghỉ ngày mai khẳng định là không được.
Triệu Quế Hoa vừa thấy mọi người đều không được, mắng một câu: “Thật vô tích sự, thôi vậy, ngày mai vẫn là hai người chúng ta.”
Bà nhìn về phía Lương Mỹ Phân, Lương Mỹ Phân: “???”
Cô ta hoàn toàn không hiểu mẹ chồng muốn làm gì, Triệu Quế Hoa cũng không nghĩ giải thích cái gì.
Ông Trang “hũ nút”: “Quế Hoa a, bà có chuyện gì……”
Triệu Quế Hoa lườm ông: “Không nên hỏi đừng hỏi.”
Bà nhìn lướt qua hai đứa nhóc đang hồng hộc ăn cơm, không nghĩ nói ngay trước mặt trẻ con.
Ông Trang “hũ nút” ồ một tiếng, chờ ăn cơm chiều xong đem hai đứa nhỏ đuổi đi vào phòng trong, Triệu Quế Hoa lúc này mới nói: “Mẹ tính toán mang chút cá đi chợ đen bán một chút, lại mua ít thịt.”
Lời này lập tức dọa mất mật mấy người trong nhà, Ông Trang “hũ nút” vội vàng ngăn cản: “Cái gì cơ! Bà này lá gan cũng quá lớn, chợ đen là địa phương chúng ta có thể đi? Mua đồ vật đều phải cẩn thận, bà còn muốn bán đồ vật?”
Trang Chí Viễn nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ, gật đầu nói: “Không được, cái này khẳng định không được, quá nguy hiểm.”
Trang Chí Hi cũng gật đầu, hơn nữa 10 phần không thể tưởng tượng nói: “Mẹ, người hiện tại rất manh động đó, chợ đen đều muốn buôn bán luôn.”
Minh Mỹ chớp chớp mắt: Mẹ chồng quả nhiên là mẹ chồng!
Triệu Quế Hoa con mắt hình viên đạn nhìn mấy người đàn ông trong nhà, nói: “Tôi còn không phải là vì để trong nhà sống tốt hơn chút? Nghĩ xem hồ nước trên núi, là của nhà chúng ta độc chiếm hay sao? Hôm nay có thể bị chúng ta phát hiện, ngày mai là có thể bị những người khác phát hiện, chúng ta thừa dịp hiện tại còn không có người thấy, nơi đó cá lớn cũng nhiều, trước vớt một đống, thế chả phải chắc ăn nhất à? Bằng không chờ nhiều người biết đến, chúng ta còn ăn cái rắm? Xương cá cũng nhìn không thấy.”
Triệu Quế Hoa nói lời này cũng không phải bừa bãi, bà vì sao lại biết trên núi có một cái hồ nước có cá như vậy á? Còn không phải bởi vì đời trước liền phát sinh chuyện như này? Không sai biệt lắm là chuyện của mấy tháng sau đi, cũng chính là ăn tết xong sau đến mùa hè, một nhóm thanh niên choai choai xuất thân đại viện (con ông cháu cha) lên núi chơi, phát hiện cái hồ nước này.
Mấy thằng nhóc choai choai mười lăm mười sáu tuổi sao có thể so sánh với loại khôn ranh lão làng như bà?
Mấy thằng nhóc này đều là loại không biết tính toán, không biết giấu diếm gì, mỗi người bắt một thùng về nhà, rêu rao cả đường về, chuyện này lập tức liền tuyên truyền công khai. Thế là toi, cũng chỉ hai ba ngày, hồ nước này đừng nói đến cá lớn, ngay cả cá con tin hin đều không có.
Thật là bắt sạch bách.
Triệu Quế Hoa bọn họ ở tại tứ hợp viện bên này đều nghe nói, chờ tới thời điểm bọn họ đi tới chỗ cái hồ á, đã không có cái gì luôn, bà lúc ấy đều thấy phiền muộn và đau lòng ý. Chính là không nhặt được của hời lần đó, bà nhớ thương thật lâu thật lâu, thế cho nên vài thập niên sau vẫn còn nhớ rõ đấy.
Nếu không thì cũng không thể ngay lúc vừa sống lại thì đã nhớ rõ chuyện này, lập tức lên núi đi tìm cái hồ nước này.
Mà cũng nói xem lạ hay không, cái hồ nước này kỳ thật cũng không phải quá khó tìm, nhưng chính là trước kia không ai lưu ý, cũng không ai biết bên trong kỳ thật có cá. Không thể không nói có một số việc, thật là đều xem ý trời. Nhưng mà sống lại một lần, Triệu Quế Hoa là không muốn bỏ lỡ.
Bà nói: “Thừa dịp cuối năm giá thị trường cao, chúng ta bán một chút.”
Triệu Quế Hoa bừng bừng hùng tâm chí khí ở ngực, nhưng những người khác nhà họ Trang đều nhăn mày nhăn mặt, vò đầu bứt tai. Chuyện này rất nguy hiểm đó, không ai đỡ được. Trang Chí Viễn có ý đồ khuyên ngăn mẹ già, nói: “Mẹ, nếu như là mẹ bị bắt……”
Triệu Quế Hoa: “Xí, mẹ còn không biết chạy?”
Bà nói: “Lại nói lúc ấy phải có ý định đập nồi dìm thuyền, thật sự không được mẹ liền dùng cá ném vào bọn họ, đến lúc đó con đoán xem bọn họ là bắt cá hay là đuổi theo mẹ? Một đám đàn ông mấy người, đến lúc có việc thì một chút quyết đoán cũng không có”
Mấy người đàn ông nhà họ Trang bị nhắm tới, nhưng mà một đám vẫn mặt ủ mày chau, thiệt tình không nghĩ làm mẹ già đi mạo hiểm.
Bà Triệu - tám con trâu cũng kéo không trở lại - Quế Hoa: “Chuyện này liền cứ như vậy mà làm!”
“Ấy không được, mẹ……”
“Bà lão này bà từ từ đã……”
Triệu Quế Hoa: “Ông gọi ai là bà lão, tôi còn trẻ, mấy người không thể hỗ trợ cũng đừng làm phiền thêm tôi, biến sang một bên đi.”
Triệu Quế Hoa cảm thấy, cái nhà này á, thật không thể nghe mấy người đàn ông này. Đàn ông gì mà làm việc cứ phải lo trước lo sau. Luôn cho rằng chính mình là suy nghĩ cặn kẽ, nhưng là chờ bọn họ suy nghĩ cẩn thận, mọi thứ đều đã muộn ý.
Thật là ăn phân cũng không ăn được trước.
Lúc này, Lương Mỹ Phân cùng Minh Mỹ hai cô con dâu càng không nói ra tiếng, cũng không dám nói chen vào.
Ba người đàn ông họ Trang đều không nói được, càng đừng nói con dâu mấy cô á, tóm lại là còn kém một tầng nữa cơ. Không thấy này ba nam đồng chí trong nhà đều lo lắng nhíu chặt lông mày sao?
“Mẹ, nhưng mà nhỡ có xảy ra chuyện thì……”
“Thủi phui cái mồm đừng đen như con quạ” Triệu Quế Hoa rất cố chấp, bà nhìn ánh mắt lo lắng của cả đại gia đình, thở dài một hơi nói: “Thôi được rồi, tôi đáp ứng mọi người, tôi chỉ bán một đám cá trước tết thôi, bán xong rồi về sau tôi sẽ không đi chợ đen nữa, được chưa? Chúng ta cũng coi như là đều lùi lại một bước.”
Đều lùi lại một bước?
Ngài đây là lùi ở chỗ nào thế?
Nhưng mà tình hình này, cả nhà cũng hiểu ra là khuyên không được Triệu Quế Hoa, Trang Chí Hi sâu kín thở dài, nói: “Mẹ, ngài cũng thật được, có phải hay không có ngày mẹ phải quản đến cả cửa Cố Cung….”
Triệu Quế Hoa: “……”
Cái nhìn tử vong về phía anh….
Trang Chí Hi: “Vậy mẹ đáp ứng mọi người, chỉ bán đến trước tết thôi nhé.”
Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: “Thì có cái gì không thể đáp ứng! Được rồi, mẹ đồng ý!” Về sau là chuyện về sau lại nói, trước cứ đáp ứng đi đã >:)
Bởi vì Triệu Quế Hoa cực kỳ bướng bỉnh, mấy người đàn ông thời điểm đi làm đều mang theo tâm lý trầm trọng, hai đôi vợ chồng trẻ rời đi, Ông Trang “hũ nút” lo lắng đến mức đầu tóc ra một đống dầu, ông nói: “ Cái bà này, tại sao cứ phải quật cường như thế.”
Triệu Quế Hoa lườm ông một chút, nói: “Tôi còn có thể vì sao, còn không phải là vì cái nhà này của chúng ta? Tôi thật ra cũng chả muốn mạo hiểm, giữ cá lại ăn cũng tốt. Nhưng mà ông xem coi, chỉ chút mùi tanh đã kéo mấy “con mèo thèm ăn vụng” tới cửa. Về lâu về dài á, bảo đảm bị người ta theo dõi, vậy thì hồ nước trên núi kia sau này đã có thể chẳng còn quan hệ gì với chúng ta, chúng ta có thể tới, người khác cũng có thể tới. Lại nói, cho dù không phải từ chúng ta nơi này lộ ra, nếu là người khác tự phát hiện thì sao? Không có chuyện chúng ta gặp được chuyện tốt như vậy, lại không nắm lấy cơ hội đúng không.”
Theo như bà thấy, thật sự là không cảm thấy đi chợ đen là chuyện đại sự gì, Nhưng mà thấy người trong nhà lo lắng như vậy, bà cũng cần trấn an vài câu.
“Thằng cả thằng ba không hiểu, ông còn không hiểu tôi? Tôi là người làm việc thô lỗ bất cẩn hay sao, nếu muốn đi chợ đen, tôi sẽ rất cẩn thận cải trang. Mặc kệ thế nào chúng ta cứ kiếm một mẻ trước.” Triệu Quế Hoa cảm khái: “Ông ý, toàn làm việc mất công mất sức, ngày thường cũng không có món gì có mỡ có thịt, làm sao mà chịu được? Hổ Đầu cùng Tiểu Yến Tử cũng thiếu dinh dưỡng.”
Ông Trang “hũ nút” vừa nghe lời này, cảm động liền, ông thấp giọng: “Tôi hiểu được, tôi hiểu được bà đều là vì cái nhà này, cũng là vì tôi.”
Ông rơm rớm nước mắt, bắt đầu lau nước mắt, bà vợ già nhà ông sao có thể đối với ông tốt như vậy đây, nhà người khác cũng chưa thấy có bà vợ nào tốt như vậy. Ông đúng thật là đã tu luyện phúc khí tám đời.
Lúc này đây, ông nói không nên lời ngăn trở.
Triệu Quế Hoa: “Ông hiểu được thì tốt rồi!”