Ba thằng nhóc phân công hợp tác, nếu ở nhà người khác đứa trẻ lớn như vậy ít nhiều đều có thể chia sẻ một chút việc trong nhà, nhưng ba thằng nhóc này thì không, bọn nó còn đang nghĩ cách kéo bè lũ làm chuyện xấu đây, lại còn rất có tinh thần.

Triệu Quế Hoa cũng không hiểu được chuyện này, căn bản không biết là nguy hiểm sắp xảy ra à.

Thời điểm nửa buổi chiều bà liền đi ra nhà xí, mới vừa đi ra sân, thì ba thằng nhóc đã chuẩn bị mưu mô đầy đủ lén lút bám theo.

Nói thật là, muốn nói trong nhà này ai không quen nổi với cái WC này, lại không phải là Minh Mỹ vốn đang ở nhà tầng chuyển sang ở tứ hợp viện, tuy rằng Minh Mỹ coi như đang từ xa hoa phải làm quen với cuộc sống khó khăn, nhưng chính cô là người của thời đại này, cũng quen với việc dùng hố xí như vậy rồi, tuy khi ở nhà bố mẹ cô không dùng, nhưng lúc ở bên ngoài cũng có lúc phải dùng, dù rằng có chút gian nan, nhưng còn xem như có thể chịu đựng được.

Người duy nhất không chịu đựng được, chỉ có thể là Triệu Quế Hoa, bà coi như là vài chục năm nay không dùng đến hố xí như vậy, mỗi lần đi WC, con mẹ nó thực sự phải làm công tác tư tưởng, an ủi chính mình một chút mới có thể cất bước đi vào WC.

Thật là khổ quá!

Bà để tay ở trong tay áo, bước nhanh đi vào WC, mục đích chính là tốc chiến tốc thắng.

Triệu Quế Hoa bay nhanh vào WC, quả là rất nhanh như gió lốc, mà vừa thấy Triệu Quế Hoa đã tiến vào WC, ba thằng nhóc Kim Lai lập tức vòng tới ao phân mặt sau WC, xé mở hộp que diêm, một cơn gió thổi qua, phần phật một chút liền làm que diêm bị dập tắt.

Kim Lai nhỏ giọng chửi bây, thật nhanh tay đốt thêm, que diêm cũng phải tiêu tiền mua, nó cũng thật đau lòng. Nó nhanh chóng đốt lên que diêm thứ hai, lần này rốt cuộc đem lửa đốt được pháo, trực tiếp hướng về ao phân ném một cái…… Ầm!

Triệu Quế Hoa tốc độ nhanh, bà không chút trì hoãn đi WC, càng không tám chuyện, bay nhanh vào, bay nhanh ra, bởi thế, bà rất nhanh đã ra khỏi WC, chỉ là còn chưa đi được hai bước, liền nghe được một tiếng động vang lên, trong WC truyền ra tiếng mắng chửi người: “cái đứa bỏ mẹ chết tiệt nào, thế nhưng ném pháo vào trong WC, muốn chết à!”

Một người phụ nữ túm quần chạy ra ngoài, có thể nhìn thấy vị trí cẳng chân cô ấy đều là phân lấm tấm.

Triệu Quế Hoa: “Cô này……” Không đợi hỏi rõ chuyện gì xảy ra, liền nhìn đến ba thằng nhóc thối Kim Lai, Triệu Quế Hoa hét lớn một tiếng: “Có phải hay không trò này do ba thằng nhóc mày bày ra?”

Ba thằng nhóc vừa nghe thấy liền chạy, bọn nó nhưng không nghĩ tới sẽ bị bắt quả tang.

Bọn nó vốn dĩ nghĩ Triệu Quế Hoa bị một bài học chắc chắn là sẽ không có phản ứng nhanh được như vậy, nhưng ai biết, Triệu Quế Hoa đi WC thật quá nhanh, bà đã ra ngoài luôn rồi. Thế là ba thằng nhãi lập tức hoảng sợ, mà một người bị hại vô tội khác thì gào một tiếng, liền vọt lên, bắt lấy Kim Lai, bạch bạch chính là hai cái tát.

“Mày là thằng nhóc mất nết, bà đánh chết mày, thế mà mày lại hướng vào WC ném……”

Do Đồng Lai vẫn là đứa nhỏ, vừa thấy anh trai bị đánh, oa oa khóc lớn, kêu: “Chúng cháu không nghĩ ném bà, chúng cháu là nghĩ ném vào bà già Triệu chết tiệt……”

Triệu Quế Hoa lập tức phản ứng ra, hoá ra mấy thằng nhóc là nhằm vào bà, cũng nổi giận, bắt lấy ba thằng nhóc liền mắng chửi. Triệu Quế Hoa cùng với bà chị nạn nhân này đều không phải dạng vừa, tiếng hai người chửi bậy, còn có tiếng khóc của trẻ con lập tức liền làm mọi người đi ra vây xem.

“Đây là sao?”

“Đang yên đang lành sao lại đánh trẻ con? Như vậy không tốt à!”

Bà thím bị hại không vui, lớn tiếng kêu: “Biến đi, không biết sự tình trải qua giả vờ làm người tốt cái gì? Này thằng ranh con này…… Blah blah blah……” Thím ta lớn tiếng đem chuyện vừa rồi nói một lần.

Triệu Quế Hoa cũng không cam lòng yếu thế: “Con mẹ nó ba thằng ranh con này là hướng tới tôi, nếu không phải tôi đi ra sớm, cũng bị dính luôn. Mấy người nói chuyện này phải tính làm sao?”

Đồng Lai kêu: “Ai bảo bà không cho chúng tôi cá!”

Triệu Quế Hoa: “Tao nhổ vào!”

Bà nắm lỗ tai đứa nhỏ rồi mắng: “Tao dựa vào cái gì cho mày cá? Tao đúng là ngày hôm qua đi bờ song tìm mấy người câu cá để đổi cá, nhưng đó là tao phải chuẩn bị đồ cho con dâu nhỏ nhà tao cầm về hồi môn, sáng nay đã mang đi.

Ba thằng nhãi ranh này đến nhà tôi đòi hỏi, nói tôi không cho thì là không có tình yêu thương, mọi người nói có chuyện như vậy hay sao? Hiện tại nhà ai không thiếu ăn uống? Như thế nào nhà chúng nó thiếu, người khác phải cho, không cho thì trả thù? Nhà chúng mày như thế nào giáo dục mấy đứa đầu trâu mặt ngựa chúng mày?”

Triệu Quế Hoa gào một hồi, người xung quanh sôi nổi gật đầu.

Chuyện này thì nhà ai cũng sẽ không thể cho, là dạng gia đình nào mà tùy tùy tiện tiện có thể cho người khác đồ vật quý giá như vậy.

Hiện trường loạn thành một đoàn, mụ già Tô khóc sướt mướt chạy ra: “Kim Lai Ngân Lai……”

“Mụ thiếu mèo khóc chuột, mụ nói đi, có phải hay không là mụ dạy đứa nhỏ này? Nếu không chúng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Triệu Quế Hoa lời lẽ chính đáng, chính là một phương chiếm lý.

“Bọn chúng không phải……”

“Bọn nó không phải cái con khỉ, bọn nó chính là cố ý. Em gái lớn, chị giúp em trông chừng ba thằng nhãi ranh này, em cứ về nhà trước để đổi quần đi, đến lúc đó em tới khu nhà bọn chị, chị giúp em làm chứng, để nhà bọn họ bồi thường em, chứ không có chuyện quịt được.” Triệu Quế Hoa nhìn bà thím tự nhiên bị vạ lây, cảm thấy bà thím này mới là thật sự đen đủi, thật buồn nôn! Trên quần đều dính lấm tấm phân.

“Được, chị gái, em tin chị!”

Lúc này bà Vương cũng đi ra, bà phụ trách quản khu nhà bọn họ, tự nhiên không muốn để sự tình càng khó coi, nói: “Mặc kệ làm sao, mọi người về sân trước đã, ở cửa WC cãi nhau giống cái dạng gì. Đi đi đi.”

Bà đẩy người trở về, chẳng qua cho dù vào sân thì có thể làm mọi người tiêu tán bớt nhiệt tình hóng chuyện sao?

Không thể, thực sự là không thể á.

Cho nên là, cứ thể mọi người vây vào, người đi theo xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng luôn.

Trang Chí Hi cùng Minh Mỹ trở về, chính là thấy tình huống như vậy. Nghe xong sự tình, Trang Chí Hi thấy đúng là hết chỗ nói rồi, cái nhà kia sao lại không biết xấu hổ như vậy á. Loại người gì không biết. Anh không chút khách khí, nói: “Thím Tô à, thím cũng đừng khóc, thím cứ khóc sướt mướt như vậy, cứ như là nhà chúng cháu bắt nạt thím ý. Cho dù thím có khóc hơn nữa, cũng là nhà mấy người không đúng, trẻ con nhà thím làm ra chuyện này, đó không phải là chuyện con người có thể làm ra á. Như thế nào, thời buổi này cứ không có lý thì khóc là được sao? Không có lý cũng chiếm ba phần? Cháu nói thím hay, cũng không phải cứ khóc là có thể đem chuyện này lừa gạt trôi qua. Không có chuyện bắt nạt người khác như vậy.”

Minh Mỹ: “Đúng đó, mấy người chính là thấy chúng tôi cả nhà đều không ở nhà, mới bắt nạt mẹ tôi.”

Cô nhanh chóng đứng cạnh sườn bên kia của mẹ chồng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà, cho bà thoải mái hơn, nói: “Mẹ tôi thật là một người quá thành thật hàm hậu, mấy người nhìn xem các người chọc mẹ tôi tức đến thế nào! Làm sao lại có thể làm việc như vậy? Mấy người thật đúng là quá đáng.”

Quần chúng vây xem lại lần nữa tỏ ra mê mang nhìn nhau: Thành thật, hàm hậu????

Mụ già Tô bị mấy lời này làm nghẹn một chút, làm mất đi tiết tấu khóc sướt mướt.

Trang Chí Hi: “Muốn cháu nói ba đứa nhỏ nhà thím cũng nên quan tâm một chút, cả ngày trộm cắp như vậy là làm sao, hiện tại lại càng quá mức, lại còn trả thù. 

Về sau có phải hay không hàng xóm quê nhà chúng ta không cho nhà thím đồ vật, ba đứa nhỏ nhà thím đều phải trả thù người ta, thế thì khu nhà này của chúng ta ai còn dám ở sao? Mọi người còn dám ở hay không?”

Trang Chí Hi vừa nói như vậy, hàng xóm trong khu liền tưởng tượng, ôi đúng vậy, lời này nói đúng là thật, chuyện này có quan hệ đến ích lợi của bọn họ, lập tức mọi người liền mồm năm miệng mười. Người người sôi nổi tỏ vẻ chính mình không hài lòng.

“Chị Tô à, mấy đứa nhỏ nhà chị thật không thể như vậy, tôi xem Tiểu Trang nói đúng, không thể làm như vậy.”

“Còn không phải à, hôm qua mới trộm đậu phộng, hôm nay liền lại muốn đòi cá xong lại trả thù, đứa nhỏ này cứ mặc kệ là không được.”

“Trước kia tôi đã nói như vậy không được, mấy người còn nói là bé trai bướng bỉnh, nhưng mọi người nhìn xem……”

“Khu nhà chúng ta cứ như vậy thì không thể được……”

“đúng đó đúng đó.”

Mụ Tô che mặt khóc, liếc trộm Trang Chí Hi một cái, trong lòng mắng: mày là thằng ranh đáng chết, chỉ biết khoe mày biết ăn nói, mày biết kéo bè kéo cánh. Cái loại đáng chết. Như thế nào không bị sét đánh chết đi.

Dù cho trong lòng đem Trang Chí Hi mắng chửi điên cuồng, trên mặt lại một chút cũng không lộ ra, ngược lại là biểu hiện vài phần áy náy. 

“Là tôi không quản lý tốt mấy đứa trẻ, là tôi sai, tôi thân thể không tốt, không đủ tâm sức quản lý bọn nhỏ, là tôi sai……” Mụ ta cũng thật có khả năng, làm bộ như thế này, cũng không phải sử dụng lần đầu tiên: “Quế Hoa, bà biết tôi đó, con người của tôi cả đời hiếu thắng, nếu không phải tôi thật sự không đủ tinh lực, tôi sao có thể cho bọn nhỏ chạy khắp nơi, để rồi học hư với một ít đứa nhỏ khác. Nhưng xin bà tin tưởng tôi, bà tin tôi đi, sau này mặc kệ thế nào, tôi nhất định sẽ quản giáo chúng nó thật tốt. Lần này còn xin bà tha thứ cho bọn nó, tôi đây liền quỳ xuống trước bà ……”

Mụ ta trong khi nói chuyện liền định quỳ, chẳng qua còn không có quỳ xuống đã bị bà Vương kéo lại, bà ấy nhíu mày lại nói: “Bà Tô à bà làm gì vậy, hiện tại là xã hội mới, nhưng không được làm mấy trò này, đừng hơi tí là quỳ.” 

Mụ già Tô trong mắt toàn là nước mắt, nói: “Tôi xấu hổ à!”

Mụ vỗ vỗ phía sau lưng mấy thằng nhỏ, nói: “Ba thằng nhóc chết tiệt các cháu, các cháu xem các cháu đã làm chuyện gì hả. Làm gì có ai như các cháu vậy. Bà không phải đã nói với các cháu hay sao? Nhà chúng ta nghèo thì nghèo, nhưng lại không thể chí đoản, các cháu sao lại không nghe thế!” Mụ ta vỗ thật giả vờ, một chút cũng không đau.

Minh Mỹ nhìn, gật đầu phụ họa: “Bọn nó đúng thật không nghe lời, cháu gả lại đây ba bốn ngày, đã nghe thím nói hai lần. Cháu đều đã nhớ kỹ, bọn nó ba thằng nhóc lại vẫn không nhớ kỹ được. Loại tình huống này, theo như kinh nghiệm của cháu, thím đánh cho một trận thì tốt rồi.”

Mụ già Tô: “Hả……”

Con mẹ nó mày đang quấy rầy tiết tấu của tao có biết không!

Có Biết Không!

Quấy rầy!

Việc gì đến mày!

Mụ liếc mắt nhìn đôi vợ chồng son này, thật là phiền chán một ngàn lần một vạn lần, sao cái chỗ nào đều có mặt chúng mày thế!

Minh Mỹ mắt mở to nhìn xung quanh, tầm mắt dừng ở cây gậy gỗ mụ già Chu Lý đặt ở cửa, nói: “Đó, kia không phải có gậy gỗ? Thím đừng dùng tay đánh, thím suy yếu như vậy, đánh mạnh thì chính mình cũng bị đau, thím dùng gậy gỗ á. Thím cứ dùng gậy gỗ đánh, bảo đảm dạy dỗ bọn họ từ nay về sau đều nhớ.”

Buổi chiều ở khu Tứ hợp viện thật là im ắng.

Đám người vây xem lúc này thật đúng là không biết nói cái gì, trong lúc nhất thời tắt luôn tiếng líu ríu.

Mụ già Tô sắc mặt tái nhợt sưng lên thành màu gan heo, Trang Chí Hi vỗ tay: “Úi đúng vậy, thím nhìn xem, việc dạy dỗ trẻ nhỏ phải như cô vợ cháu ý, thím coi cô ấy nói thật quá có đạo lý. Thím Tô nhưng không cần cảm tạ chúng cháu.”

Bà Vương đỡ mụ Tô, đó là phòng ngừa mụ ta quỳ xuống, loại tập tục xấu này không thể có, bà phụ trách quản lý sân, luôn phải chú ý điểm này, nhưng hiện tại á, bà rõ ràng là cảm giác được mụ Tô có điểm run nhè nhẹ.

Không biết là xấu hổ hay là…… Tức.

Triệu Quế Hoa đã mắng một hồi lâu, thấy con trai với con dâu nhảy ra, bà thật ra có thể có thời gian nghỉ ngơi một chút, Nhưng mà á, bà phát hiện chính mình dậm chân mắng chửi người, mụ Tô cũng chưa bực tức như vậy, thế mà con trai con dâu bà nói mấy câu ngắn ngủn, thiếu chút nữa đem mụ kia tức ngất đi.

Triệu Quế Hoa chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như là học được.

Còn đừng nói, người xưa nói thật không sai á, sống đến già, học đến già, thật là đúng.

Có đôi khi cạnh khoé thâm nho so với trực tiếp mắng chửi người càng dễ chọc giận người khác.

Minh Mỹ vẫn còn đang mồm mép: “Thím Tô à, muốn làm đứa nhỏ nhớ thật kỹ bài học, tốt nhất là treo lên, lột sạch quần áo rồi đánh.”

Mọi người xung quanh: “…… Hic.” Thật tàn nhẫn!

Mọi người phát ra âm thanh giống như đau răng.

Minh Mỹ khuôn mặt đơn thuần, nhưng lời nói dễ làm người ta giận: “Chỉ có bài học đủ lớn mới có thể làm bọn trẻ nhớ được lâu, không thì thím cứ nhẹ nhẹ nhàng nhàng mắng hai câu, bọn nó lần sau còn làm như vậy. Chẳng qua nếu thím đánh xong nhớ khuấy chút nước muối rồi hắt lên người bọn nhỏ nhé.”

Người xung quanh: “…… hic.” Thật tàn nhẫn thật tàn nhẫn!

Thế thì không đau đến chết?

Trang Chí Hi: “Vì sao làm vậy á?”

Anh tò mò hỏi, Minh Mỹ nghiêm túc phổ cập khoa học: “Cây gậy gỗ cũng không sạch sẽ, đánh xong sát trùng sát trùng đó.”

“Oa…… Không cần đánh cháu, không cần đánh cháu, không cần dùng gậy gỗ đánh cháu, cô là người xấu, cô là người xấu hư hỏng nhất trên đời này, ô ô ô……” Đồng Lai bị dọa luôn, oa oa khóc lớn!

Kim Lai cùng Ngân Lai cũng mang theo vài phần sợ hãi, bọn nó thì không sợ người trong nhà đánh người, nhưng lại sợ những người khác trong viện động thủ đối bọn họ. Đừng thấy ngày hôm qua Kim Lai dám đá mụ già Chu Lý, đó là bởi vì nó hiểu được chú Chu Quần thích nó, sẽ không đi ra đánh nó.

Bà nội lẫn mẹ nó đều đang ở đó, chắc chắn sẽ không để nó bị bắt nạt, cho dù là bị đánh đôi chút, nó cũng sẽ không bị thiệt.

 Nhưng là người nhà họ Trang…… Bọn họ với nó không cái “quan hệ” này á.

Mẹ nó không ở nhà, Bạch Phấn Đấu cũng không có, chỉ có mỗi bà nội nó, làm sao được?

Hai đứa nhỏ cũng có chút sợ hãi, vẫn luôn trốn ở phía sau bà nội nó.

Minh Mỹ vẫn đang tiếp tục lảm nhảm: “Đứa nhỏ ít tuổi, nếu sợ đánh ra chuyện gì thì cũng đừng đánh vào người, đánh mông á, mông thịt nhiều, đánh xong khẳng định một chút chuyện cũng không có.”

Cô còn mười phần nhiệt tình cung cấp kiến nghị nên đánh chỗ nào.

Triệu Quế Hoa: “Tôi thấy con dâu của tôi nói rất đúng.”

Bà cười lạnh một tiếng, nói: “Thằng ranh này nên giáo dục thật tốt, bằng không về sau bọn nó còn tiếp tục.”

“Không dám, cháu về sau không dám, không cần đánh cháu, đều là anh cả làm, tất cả đều là chủ ý của anh cả, không phải cháu……” Ngân Lai thấy càng ngày tình hình càng không đúng, quyết đoán bán đứng anh ruột. Mọi người vây xem thẳng thắn cảm khái, đứa nhỏ này làm sao lại thế.

Kim Lai cũng bực: “Mày là đồ mất nết, tao là anh trai mày!”

“Ô ô ô, em không muốn bị đánh, là anh là anh chính là anh, là chủ ý của anh là anh làm……”

Các bạn nhỏ, chó cắn chó.

“Nhường một chút, đều cho tôi nhường một chút, chị gái, tôi đã quay lại đây. 

Đền tiền, mấy người làm phân bắn lên đầy quần tôi, nhanh lên đền tiền đi!” Một bà thím là người bị hại khác rốt cuộc đã trở lại. Sau khi về nhà một chuyến, thím ta đã bình tĩnh hơn nhiều, quyết đoán lựa chọn đòi tiền.

Việc dạy dỗ mấy thằng nhóc này, liên quan gì đến thím ta?

Vẫn là đòi tiền càng tốt hơn, đòi tiền rồi mua thịt ăn không ngon sao?

“Đền tiền! Mấy người xem quần tôi này, ít nhất phải đền tôi tiền một cái quần ……” Nói giá chính là như vậy, trước đòi giá cao, sau đó chậm rãi mặc cả đi xuống. Thím ta giở công phu hét giá. Quả nhiên làm mọi người xung quanh đều hít hà một hơi.

Triệu Quế Hoa nhưng thật ra không có biểu tình gì, mà bà Vương lại nói: “em gái lớn này, em cũng không thể như vậy, bọn họ cố nhiên có sai, nhưng như thế cũng quá nhiều, em xem quần của em rửa rửa còn có thể mặc, nên là chúng ta bớt chút tiền bồi thường nhé…”

Mọi người đều biết, bỏ qua là không có khả năng bỏ qua, dựa vào cái gì chứ.

Nếu là chút bùn đất, không ai nói gì, nhưng đây là phân á.

Hiện trường lập tức lại rơi vào quá trình kịch liệt cò kè mặc cả. Một cái quần, như thế nào cũng cần mấy đồng tiền, đền toàn bộ là không có khả năng, sau khi hai bên kịch liệt cò kè mặc cả, cuối cùng đem tiền bồi thường định giá là tám hào.

Bà thím - người bị hại cầm tiền, vênh váo đắc rời đi.

Mụ Tô cực kỳ đau lòng, tiền một cân thịt á! Cứ thế phải bồi thường cho người ngoài như vậy!

“Được rồi được rồi, mọi người đều về đi……”

Triệu Quế Hoa hét lớn một tiếng: “Về cái gì về! Chuyện của cô ta bên kia nói rõ ràng, tôi bên này nói rõ ràng chưa? Nhà bọn họ nếu là không giải quyết với tôi, tôi quyết không để yên hôm nay. Ai biết được không dạy dỗ mấy thằng nhãi ranh này, bọn nó ngày mai có thể hay không lại mai phục tôi đi WC.”

Minh Mỹ lớn tiếng theo: “Đúng rồi á! Sao lại có thể như vậy!”

Trang Chí Hi: “Cần thiết phải lấy lại công bằng cho chúng ta.”

Bà Vương xoa xoa huyệt Thái Dương, ngắn ngủn thời gian bà liền đã nhìn ra, cô con dâu nhỏ mới tới nhà họ Trang này, cũng không phải loại người tầm thường! Nguyên bản nhà họ Trang chỉ có một Triệu Quế Hoa, hiện tại con nhóc này thể hiện cũng rất hung hãn đó.

Minh Mỹ trong lòng thầm nhủ: Nịnh nọt, phải ở thời cơ thật thích hợp, chính là thời điểm hiện tại!

Cô vén tay áo: “Nhà mấy người nếu không làm cho mẹ chồng tôi hài lòng, tôi liền đối với mấy người không khách khí, Tôi nói cho mà biết, tôi chính là tay không có thể tóm được bảy thằng ăn trộm! Đối phó nhà mấy người chỉ là một bữa ăn sáng! Dạy cho mấy người sáng mắt ra, liền giống như thái rau mà thôi!”

Trang Chí Hi nhếch lên khóe miệng: “Vợ của anh giỏi quá.”

Triệu Quế Hoa: “……”

Bà còn đã quên, cái cô con dâu út nhỏ này đúng thật là một người lợi hại.

Minh Mỹ so với Trang Chí Hi đi làm còn sau hơn nửa năm, gần một năm luôn, vì cái gì tiền lương so với Trang Chí Hi cao hơn á, chính là bởi vì cô ấy đã từng được khen ngợi, tăng tiền lương. Mà nguyên nhân được khen ngợi chính là bởi vì lập tức bắt một đội ăn trộm gồm bảy người ở xe buýt.

Nghe nói lúc ấy thằng ăn trộm còn giơ dao lên, nhưng mà không có dùng được, bảy thằng đàn ông để cho một cô gái nhỏ đánh đến mặt mũi bầm dập, thời điểm các chú công an đuổi tới, bọn chúng khóc nước mắt nước mũi tùm lum. Quần chúng vây xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Sau lại nghe nói đồng bọn của mấy thằng ăn trộm đó không có dám “làm ăn” ở tuyến xe mà Minh Mỹ làm người bán vé.

Đương nhiên, mấy điều đó đều là bà Triệu Quế Hoa sau này mới biết đến.

Theo lý thuyết, hiện tại bà còn chưa biết. Rốt cuộc Minh Mỹ mới vừa gả lại đây, còn chưa có đề cập đến chuyện đó. Nhưng mà nếu hiện tại cô đã nói ra thì… Bà Triệu Quế Hoa chống nạnh: “Mấy người đừng có mà không tin, con dâu của tôi liền ăn trộm đều dám bắt, thu thập mấy cái loại thằng ranh như này, đó là nhẹ như lông hồng.”

Bà Vương xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy chính mình bị mấy người này làm ồn ào đến đau đầu, chẳng qua bà lại không phải người có thể mặc kệ chuyện này.

Bà nghĩ một chút, nói: “Chuyện này đúng thật không thể như vậy bỏ qua, bằng không đứa nhỏ không chịu dạy dỗ sẽ không ngoan. Nhưng mà treo lên đánh thì hơi quá…… Như vậy, tôi đưa ra chủ ý này mọi người xem có được hay không. Ba thằng nhóc này phải nghiêm túc xin lỗi bà Triệu, sau đó phạt các cháu quét sân một tháng, mọi người thấy thế nào?”

Trừng phạt như thế này, cũng không coi là nhẹ.

Một tháng đó!

Mụ Tô vừa định kể lể khó khăn để “mặc cả xuống”, thì nghe Triệu Quế Hoa nói: “Hai tháng! Một tháng quá ít!”

Bà Vương khuyên bà: “Vẫn là một tháng đi, bà thấy mấy thằng bé này đúng là không ngoan, nhưng thật ra chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng đúng không? Chúng ta cũng không thể quá cứng rắn, cũng cho mấy đứa trẻ một cơ hội sửa sai. Nếu bọn nó dám có lần sau, chúng ta lại tăng thêm, lần này là lần đầu tiên, cho chúng nó một cơ hội nhé. Tôi tin là quét một tháng đã là cho chúng một bài học rồi.”

Mụ Tô vừa rồi còn tưởng mặc cả, thấy Triệu Quế Hoa còn muốn nâng giá, cũng nhanh chóng chấp nhận, mụ này đúng là người rất thức thời.

Mụ ta lập tức nói: “Nhà chúng tôi đồng ý, là chúng tôi sai, chúng tôi nguyện ý quét sân một tháng.”

Triệu Quế Hoa cũng hiểu được chuyện này cũng không thể quá cứng rắn, rốt cuộc tựa như Bà Vương nói, tuy rằng bọn họ có tâm tư xấu xa, nhưng là, bà xác thật không bị tổn hại gì. Bà mím môi, hừ thật mạnh một tiếng, nói: “thôi được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play