Hai người Trang Chí Hi cùng Minh Mỹ ở nhà bố vợ lăn lộn ban ngày, thời điểm trước khi về, còn bị mẹ vợ nhét cho một con gà, gà mái già ku ku ku, thoạt nhìn làm người ta thích. Con gà mái già này ý, rửa sạch cổ, nhổ nhổ lông, thêm vào mấy cái nấm nhỏ, lại thêm một chút măng khô, hầm bằng lửa lớn, sôi ùng ục thì nhỏ lửa, đó chính là một món ăn cực kì ngon nha.

Chỉ nghĩ một chút liền nhịn không được chảy nước miếng.

Cho nên nói Trang Chí Hi thông qua con gà mái già này, cảm nhận sâu sắc được câu chân lý: “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng”.

Phải biết rằng á, anh trai anh mấy năm nay cũng mang chị dâu về nhà bố mẹ vợ vô số lần, nhưng không có một lần nào có đãi ngộ như vậy, nhưng là anh Trang Chí Hi bất đồng, anh có! Cho nên mặc dù là thời tiết thật quá lạnh, gió bắc thổi vù vù, Trang Chí Hi đạp xe đạp cũng rất có lực nhé.

Minh Mỹ ngồi ở ghế sau xe, ôm eo Trang Chí Hi, cảm thấy quả nhiên hai người lái xe chính là tốt, thật giúp chắn gió á.

Vợ chồng son lái xe về tới ngõ nhỏ, còn chưa tới nhà, liền nhìn đến ngõ nhỏ ba tầng trong ba tầng ngoài, người thật nhiều, phải biết rằng hiện tại còn không có nghỉ đâu, mọi người đều đi làm, có thể đến nhiều người như vậy, hầu như trước ngõ nhỏ sau ngõ nhỏ đều lại đây, bằng không tuyệt đối không có nhiều người như vậy.

Trang Chí Hi: “Này lại làm sao vậy?”

Minh Mỹ lập tức từ yên xe nhảy xuống, nhón chân nhìn xung quanh, tò mò hỏi thăm: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Trang Chí Hi: “Không hiểu được á, hình như là vây quanh ở sân khu nhà chúng ta bên kia, không biết là nhà ai có việc nhỉ……”

Anh cao giọng: “Nhường một chút, nhường một chút, già trẻ đàn ông cho tôi đi qua nào, tôi về nhà à.”

Anh vừa cao giọng kêu, lập tức liền có ánh mắt đưa tới, một bà thím mặt như trái dưa nhìn thấy anh liền nói: “Tiểu Trang đấy à, cháu trở về vừa lúc, mẹ cháu lại nổi giận đấy, cháu nhanh chóng trở về nhìn xem, nhiều ít khuyên một chút.”

Trang Chí Hi: “mẹ cháu?”

Hả, hóa ra là nhà mình?

Anh rất nhanh liền đi qua đám người, trong lúc mọi người khu hẻm này nhường ra đường vào, bước vào sân, người trong viện cũng không ít, đồng chí Triệu Quế Hoa hai tay chống nạnh, miệng phun lời “ngọc”, công lực mắng chửi người không chút nào kém so với người liên tiếp xuất chiến là mụ già Chu Lý.

Bà không hề có chút thở dốc, mắng ào ào: “Thằng ranh con thiếu đạo đức dám nghĩ chuyện chơi xấu đến trên người bà mày à, thật đúng là coi bà mày là con mèo con ngoan ngoãn chắc? Loại cho má không có người dạy dỗ, thiếu đạo đức không tưởng được, thế nào? Bà nội với mẹ mày chiều mày thì trên đời này tất cả mọi người đều phải chiều mày? Tao là cha mày hay gì? Tao nếu là cha mày liền trực tiếp đá mày vào nhà xí, cái loại thiếu đạo đức. Mày còn nghĩ tới việc đòi đồ vật nhà tao? Tao nhổ vào, thật là không biết tao là ai đúng không. Nhà chúng mày sống khó khăn? Nhà ai sống không khó khăn? Nhà người khác như thế nào đều có thể ăn mặc cần kiệm sinh hoạt ổn thỏa? Chỉ nhà chúng mày, liên tục một lần một lần lại một lần! Chỉ biết đi chiếm lợi của người khác đúng không? Không cho liền trả đũa đúng không?”

“Mụ già Tô, mụ cũng đừng giả vờ nhu nhược với tôi, giả vờ cho ai xem đấy, tôi là mấy ông già đó sao? Bà già tôi mới không để ý bộ dáng õng ẹo đấy nhé. Mụ vẫn là tem tém lại đi. Người khác nguyện ý cho nhà mụ là chuyện của chính bọn họ, đừng có nghĩ đến lột da người nhà tôi. Mụ cũng không nhìn xem chính mình là cái quái gì! Như thế nào cứ kêu ngại ngùng nhưng lại khiến trẻ con giở trò? Còn muốn trả thù lại? Nhà mụ như thế nào thiếu đạo đức như vậy hả? Sao không cho 1 tia sét đánh xuống đánh chết loại thiếu đạo đức nhà các người đi.”

Triệu Quế Hoa mắng chửi vui sướng tràn trề, gắt gao nhìn chằm chằm người nhà họ Tô, quả thực giống như muốn ăn thịt người.

Trang Chí Hi: Ôi thật là…. ~

Anh nhanh chóng tiến lên, hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Ai bắt nạt mẹ?”

Minh Mỹ ở một bên đi theo giả bộ xắn tay áo, nói: “Đúng vậy, mẹ, ai bắt nạt ngài, để con giúp mẹ giáo huấn mụ ta nhé!”

quần chúng đang đứng xem: “……”

Cái j cơ, mẹ mấy người như vậy, ai bắt nạt nổi? Bà ấy không bắt nạt người khác là tốt rồi á!

Nếu là nói dựa theo trạng thái ngày xưa, Triệu Quế Hoa ở vào trạng thái cuồng bạo như vậy, khẳng định có người muốn xông ra tỏ vẻ chính nghĩa, nói hai câu lời hay ba phải, nhưng là hôm nay nhưng thật ra không có, bởi vì hôm nay chuyện này ý hả……

Ây da…… Khó mà nói.

Nhưng là muốn nói Triệu Quế Hoa bị thiệt, đó là không có khả năng, như thế nào đều không thể.

Sự tình muốn nói bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, đúng vậy, chuyện này có hơi dài, nhưng thật cũng không phải là một sự kiện thực phức tạp á……

Tuy nói đã là cuối năm, nhưng là ngày này liền cùng một ngày bình thường giống nhau, ăn xong cơm trưa, loại bé trai tràn đầy sức sống như Hổ Đầu cũng không nghỉ ngơi, cũng không sợ lạnh, mang theo em gái liền đi trên đường chơi.

Hiện tại đã cho nghỉ đông, trên đường trẻ nhỏ giống như là ong mật nhỏ, từng bầy ong ong ong..

Hổ Đầu mang em gái ra cửa, trực tiếp về phía trước phố, đi tìm đồng bọn nhỏ tuổi của chính mình. Hai đứa nhỏ vừa rời đi, Lương Mỹ Phân cũng thay đổi quần áo ra khỏi nhà, cô ta tính toán đi chỗ tổ dân phố một chuyến. Trước kia cô ta có công tác thì không sao, nhưng hiện tại là không có công tác, liền ít đi một phần thu nhập.

Cô ta lúc đầu tính toán khá hay ho, dù sao cả nhà là sống cùng nhau, trong nhà nhiều công nhân như vậy, cũng không thiếu được miệng ăn của một phòng bọn họ. Nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới mẹ chồng cô thế nhưng không đi con đường tầm thường. Tuy nói hiện tại là không phân nhà, nhưng là so với phân nhà lại không có gì khác nhau.

Cô ta không chiếm được lợi ích gì, lại thiếu đi tiền lương của một người, chỉ có thể suy nghĩ nhiều biện pháp. Nếu nói muốn tìm lại một cái công tác chính thức, mơ cũng ko cần mơ. Cho dù cô ta là tốt nghiệp trung học cấp 3 cũng đừng nghĩ, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.

Hiện tại khí thế xuống nông thôn đang hừng hực, gia đình dù có chút quyền lực nho nhỏ đều không thể bảo đảm trong nhà mỗi đứa con đều có thể có một phần công tác chính thức để được ở tại trong thành phố, càng đừng nói tình huống nhà cô ta như vậy. Lương Mỹ Phân tuy rằng đầu óc không được rõ ràng, nhưng đạo lý này cũng là hiểu được.

Mà bởi là vì hiểu được, cô ta mới muốn đi đăng ký một chút với tổ dân phố, hỏi một câu có hay không có việc vặt mà cô ta có khả năng làm, kiếm thêm vào chút tiền tiêu vặt. Mà cô ta cũng hiểu được, tình huống nhà cô ta như vậy, một nhà tám miệng ăn, bốn người công nhân, có hai trong đó còn là trẻ nhỏ, thuộc về loại gia đình có điều kiện khá, tình hình chung tổ dân phố nếu muốn sắp xếp một ít việc vặt, cũng không phải cái kiểu người gì cũng sắp xếp, đều là tăng cường trước với hộ khó khăn.

Nhà bọn họ như kia khẳng định không được xem như hộ cực khổ gì, một gia đình mỗi người thu vào thấp hơn năm đồng tiền một tháng, mới gọi là hộ khó khăn. Nhà bọn họ tám người, chỉ cần thu nhập trên 40 đồng tiền, liền không phải hộ khó khăn. Riêng bố chồng cô ta, tiền lương một người đã 55 đồng tiền, thì làm sao nói nổi!

Nhà bọn họ nói rách trời đều không được, cũng không thể dễ dàng sắp xếp công việc cho gia đình bọn họ.

Cho nên Lương Mỹ Phân mấy ngày gần nhất chỉ cần không có việc gì liền thường xuyên đi đến tổ dân phố thám thính, dù sao da mặt dày, thường xuyên thò mặt ra, hy vọng tổ dân phố có thể thấy cô ta thường đi, cho một chút việc, dán thùng giấy hay dán hộp đựng diêm gì đó, cô ta đều vui lòng làm.

Bởi lý do này, hôm nay Lương Mỹ Phân cũng ở lúc sau cơm trưa rời nhà đi, cả gia đình chỉ có mỗi bà Triệu Quế Hoa ở nhà, Triệu Quế Hoa thì đang cân nhắc tình huống con trai út mang con dâu về nhà gái hồi môn. Bà nhớ rõ chuyện này ở đời trước, kiếp trước bởi vì nhà bọn họ không có phân tích rõ ràng, tuy rằng cho con dâu nhỏ 500 đồng tiền làm tiền riêng, nhưng là nhà họ Minh cũng rất không vừa lòng.

Trang Chí Hi qua đó cũng không nhận được thái độ hoà nhã gì, Triệu Quế Hoa nghĩ đến chuyện trước kia, tuy rằng bà mạnh miệng, nhưng trong lòng cũng loáng thoáng có chút hối hận, ở đời trước thì chuyện này đúng thật là bà làm không có tốt.

Suy nghĩ mãi, liền nghe được ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, Triệu Quế Hoa lập tức bước nhanh tiến tới, lập tức kéo ra cửa sổ, quả nhiên, cửa sổ có ba con “chuột đầu đen lớn”.

Ba thằng nhóc lén lút, Triệu Quế Hoa nhìn Kim Lai Ngân Lai Đồng Lai ba thằng nhỏ, mở miệng hỏi: “Mấy đứa ở chỗ này làm gì?”

Kim Lai không nghĩ tới chính mình bị bắt tại chỗ, xấu hổ mà cười miễn cưỡng một chút, vừa xoay tròng mắt liền nghĩ đến một cái cớ, nói: “Chúng cháu chơi chơi trốn tìm á.”

Triệu Quế Hoa nhướng mày, nhưng không mấy tin được ba con “Chuột đầu đen lớn” này, chẳng qua bà thật ra cũng không khó xử trẻ con, bà cười ha hả một tiếng, nói: “Nơi này có thể giấu người kiểu gì? Chơi trốn tìm đi ra ngoài chơi.”

Nói xong liền muốn đóng cửa sổ, không nghĩ tới bà không so đo, thế mà ba cái thằng ranh con lại không biết xấu hổ.

Kim Lai tối hôm qua tỉnh ngủ thì buồn đi tiểu, chính là nghe được bà nội với mẹ nó nói thầm, nhà họ Trang có cá đấy. Kỳ thật nhà nó cũng có, nhưng là nhà nó muốn giữ lại để ăn tết mới ăn, nhà họ Trang điều kiện tốt như vậy, chia cho nhà bọn nó một chút thì có làm sao!

Đều là hàng xóm quê nhà, sao có thể ăn mảnh?

Thằng ranh này từ nhỏ đã bị người trong nhà cưng chiều, tính cách cũng cực kỳ ích kỷ, nghĩ theo hướng kia, liền nhanh chóng mở miệng: “Bà Triệu ơi, cháu muốn ăn cá.”

Triệu Quế Hoa tạm dừng tay đóng cửa sổ một chút, nhìn về phía cái thằng ranh con này, thằng ranh con ngửa đầu, vẻ mặt đương nhiên, nó nói: “Cháu ngửi được nhà bà có mùi cá, cháu cũng muốn ăn.”

Triệu Quế Hoa phụt một tiếng bật cười, thật sự cảm thấy quá buồn cười, bà lạnh lùng nói: “Mày mơ tưởng cái chuyện gì đó, nhãi ranh, nhà bà có cá thì phải cho mày ăn? Mày có mặt mũi lớn như thế nào vậy? người nhà mày dạy mày như vậy à? Thật là buồn cười. Mày là chín tuổi, cũng không phải giống em út mày, mới năm tuổi. Nếu là đứa trẻ năm tuổi nói cái lời nói này, bà có thể coi nó là loại không hiểu chuyện, mày không cảm thấy chính mày là một đứa lớn chín tuổi còn nói như vậy, không biết xấu hổ sao?”

Kim Lai có thật không hiểu đạo lý này sao?

Nó hiểu, cũng biết hiện tại đồ ăn cũng không phải là tùy tùy tiện tiện là có thể cho người khác, nhưng là bà nội nó và mẹ nó thường xuyên nói nhà mình cỡ nào khó khăn, người khác có cuộc sống tốt thì nên là cùng nhau chia sẻ, nghe quá nhiều, nó liền cảm thấy lời này rất đúng, mười phần đương nhiên.

“Nhà cháu thường ăn không đủ no, bà như thế nào lại không có tình yêu thương như vậy? Cho chúng cháu một chút thì đã làm sao! Bà khắc nghiệt như vậy, tương lai khẳng định không ai chăm lo khi già á!” Kim Lai học theo lời mẹ nó hay nói nhất, trách cứ Triệu Quế Hoa.

Triệu Quế Hoa tâm tình vốn dĩ đã không tốt, vừa nghe nó nói, lập tức liền cực kỳ tức giận.

Bà không chút nào khách khí, chỉ vào Kim Lai ba thằng nhóc liền mắng: “Thằng ranh con, muốn đến nhà chúng ta chiếm lợi đúng không? Tình yêu thương? Mày có tình yêu thương như thế nào không đem đồ vật trong nhà mày lấy ra? Cả ngày chỉ biết ra ngoài trộm cắp, cái loại nhóc con đen đủi, mày là có người sinh không có người dạy đúng không? Bà đây không thèm chấp nhặt với loại trẻ ranh, mày mau mang em trai cút xéo cho bà, lại để bà nhìn đến mày qua đây, bà không đánh trẻ con, nhưng bà quyết không tha cho bà nội mày với mẹ mày! Cái loại chó má gì chứ, một thằng nhóc choai choai còn chạy đến chỗ bà làm bộ làm tịch. Mày là cái thứ gì!”

Kim Lai Ngân Lai Đồng Lai ba bé trai, không chỉ ở trong nhà được chiều, dù là ở bên ngoài, ai nhìn thấy không nói một tiếng tốt. Một lần đẻ được ba đứa con trai, đánh hổ phải có anh em ruột, ba đứa con trai luôn á. Chuyện như vậy thật đáng vênh váo.

Bọn nó đi ra ngoài chơi cùng người khác, đều là chiếm cơ trên.

Mà người trong viện cũng rất là thích bọn nó, đừng coi mụ già Chu Lý đối với nhà bọn nó hùng hùng hổ hổ, nhưng là có đôi khi cũng sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn nó, ba đứa con trai ai không thèm? Hai bố con nhà họ Bạch thì càng không cần phải nói, lão già thì theo đuôi bà goá già, người trẻ thì bám đít goá phụ trẻ, vậy khẳng định đối xử tốt với ba thằng nhóc.

Ngay cả ông đầu bếp Lý cũng hâm mộ nhà bọn nó, ông ta chỉ có mỗi một cô con gái, tuy rằng kén rể vào nhà, cháu đẻ ra cũng cùng họ với ông ấy, nhưng khát vọng đối với việc có con trai tóm lại vẫn là bất đồng. Nhà người khác thì hoặc nhiều hoặc ít, cũng là sẽ tỏ ra vẻ hâm mộ.

Bởi vậy, ba thằng nhóc Kim Lai ở  dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét, là rất hưởng thụ.

Này thình lình bị mắng, tự nhiên là lập tức liền tức không chịu được, căm hận nhìn chằm chằm Triệu Quế Hoa, Triệu Quế Hoa: “Nhìn cái gì mà nhìn, thằng nhóc mất dạy còn dám nhìn bà như vậy , có tin bà đánh mày hay không?”

Đứa trẻ chín tuổi dù lớn cũng không dám đánh nhau cùng người trưởng thành, Triệu Quế Hoa lại thật sự hung dữ, Kim Lai hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Quế Hoa một cái, lôi kéo hai đứa em trai chạy đi.

Triệu Quế Hoa nhìn thấy mấy đứa nhỏ chạy ra, lắc đầu, thầm nghĩ nhà này thật là không biết nuôi dạy trẻ, mấy đứa nhỏ như vậy, giáo dục thành cái dạng gì thế này. Nhà bọn nó đúng thật so với nhà người khác khó khăn một chút, nhưng là muốn nói nhà bọn nó cuộc sống khó khăn không chịu nổi, Triệu Quế Hoa không ủng hộ được cách nói như vậy.

Đời trước bà đã không sáng suốt, cảm thấy đều là hàng xóm quê nhà, hai người phụ nữ mang theo ba đứa nhóc sàn sàn, nhà chỉ có một người đi làm, vậy nếu có thể giúp đỡ thì giúp một chút. Chính là sau bà mới phát hiện, chuyện lại không phải như vậy.

Vương Hương Tú một người đi làm là kiếm không nhiều lắm, nhưng là nguồn kiếm tiền của cô ta lại rộng á.

Đừng coi Vương Hương Tú không phải loại phụ nữ theo kiểu chim nhỏ nép vào người vừa dịu dàng như nước, nhưng là cô ta có bộ dạng không tồi, đặc biệt là ngực to mông vểnh, mười phần phù hợp thẩm mỹ thời đại này, trong tay có không ít đàn ông giúp đỡ à.

Cho dù không thấy được thật sự làm cái gì, nhưng là chắc chắn được – bị chiếm lợi là không thiếu. Theo cách nói của vài mươi năm sau này, cô ta là loại hai tay bắt không ít cá. Chẳng qua những người đàn ông của cô ta đều không đi làm ở nhà máy, mà đàn ông cũng không thế nào buôn chuyện những việc như thế này, cho nên mấy hộ gia đình ở bên ngõ này của bọn họ đều không thế nào hiểu được thôi.

Mà còn cả mẹ chồng cô ta – mụ già Tô ý, tuy rằng lớn tuổi, nhưng là nhờ vào dáng vẻ luôn nhu nhu nhược nhược giả vờ vừa cực kỳ đáng thương vừa ốm yếu, cũng là không thiếu việc chiếm lợi của hàng xóm quê nhà. Mà càng không cần phải nói, nhà bọn họ còn có hai người con gái chỉ biết mù quáng giúp đỡ em trai (Đỡ Đệ Ma).

Em trai đã chết, liền chuyển sang giúp đỡ cháu trai không ít hơn tí nào.

Con dâu của bà Lương Mỹ Phân đã đủ mù quáng giúp đỡ em trai đi, nhưng so sánh cùng với hai đứa con gái nhà họ Tô thì là gặp sư phụ.

Cho nên theo thực tế này, Triệu Quế Hoa cũng biết năm đó chính mình là không nhìn rõ, trên thực tế, cuộc sống nhà kia thật sự là chẳng thiệt thòi gì. Chưa biết chừng ăn uống so với chính bà Triệu Quế Hoa còn tốt hơn ý, đến nỗi mụ già Tô cũng chẳng phải thân thể gầy yếu gì, bà nhổ vào, mụ ta cũng chỉ so với chính bà sống thiếu mấy năm mà thôi, thân thể ốm yếu á, vẫn sống đến tận 95 kìa.

Ở cái tuổi đấy á, cỏ mọc xanh mộ cái mụ già Chu Lý mà hiện tại đang tung tăng nhảy nhót kìa.

Triệu Quế Hoa giờ không tin mụ Tô thật sự là thân thể không tốt, đây chỉ là một loại thủ đoạn của mụ già Tô thôi. Bà ghét bỏ mà nói thầm: “Làm bộ làm tịch.”

Triệu Quế Hoa nghĩ lại chuyện cũ, lại không biết là, ba thằng ranh con bị mắng một trận thì mười phần tức giận, Kim Lai mang hai đứa em trai đi ra bên ngoài sân, hùng hùng hổ hổ: “ Mụ già chết tiệt này, không cho nhà của chúng ta cá còn mắng anh, sao mụ ta không ăn đến chết đi! Nên bị xương cá hóc rách họng, để mụ đẹp mặt!”

Ngân Lai híp mắt nói: “Anh à, anh mắng cũng vô dụng, bà ta không cho chúng ta đó, chúng ta không có cá ăn. Nếu không, chúng ta ăn trộm?”

Đồng Lai ở một bên gật đầu, nó nhỏ hơn Hổ Đầu một tuổi, nhưng là không có sự hoạt bát đáng yêu giống Hổ Đầu, thằng nhỏ tham lam nói: “Không cho chúng ta ăn thì mình trộm sạch, cái gì cũng không để lại. Cho nhà bọn họ ăn phân đi!”

Lời này vừa nói ra, Kim Lai và Ngân Lai đồng thời nhìn về phía em trai, Đồng Lai: “gì?”

Kim Lai trong ánh mắt lóe lên sự ác độc, nói: “Mụ già chết tiệt này không cho đồ vật còn mắng chửi người, chúng ta cần giáo huấn mụ ta một chút. Có thù không báo không phải quân tử, chúng ta tuy rằng là đứa nhỏ, nhưng cũng không phải là dễ bắt nạt.”

Ngân Lai Đồng Lai gật đầu, động tác nhất trí: “Anh, anh bảo làm sao bây giờ! Chúng em nghe anh.”

Kim Lai ác độc nói: “Nếu mụ ta không cho chúng ta ăn, chúng ta liền cho mụ ăn.”

Ngân Lai Đồng Lai: “???”

Cho bà ấy ăn?

Chính bọn họ đều không đủ đồ ăn á! Làm sao còn có thể cho người khác?

Hai đứa nhóc hư hỏng mê mang.

Kim Lai khặc khặc khặc khặc cười xấu xa, nói: “Tụi mình liền nghe em trai út đi, để cho mụ ta ăn phân!”

“Hả?!!!”

Bọn họ là thật sự sợ ngây người, chẳng qua nghĩ đến cái hình ảnh kia, ngay sau đó cao hứng vỗ tay: “Tốt, như vậy thật tốt! Phải cho mụ ta một bài học! bài học này thật tốt.”

Ngân Lai: “Anh, anh bảo bây giờ phải làm sao?”

Kim Lai: “Anh ngẫm lại đã, anh cần cân nhắc suy nghĩ một chút.”

Nó trầm ngâm nửa ngày, nói: “Chúng ta canh chừng cái sân, mụ ta không có khả năng vẫn luôn ở trong phòng, khẳng định có lúc phải đi WC, chỉ cần mụ ta đi ra tới WC, chúng ta liền vòng đến mặt sau á, đem pháo đốt rồi ném vào trong WC. Nếu may mắn, mụ ta có thể rơi vào WC, vậy còn không ăn phân? Nếu không may lắm, mụ ta không ngã xuống, như vậy cũng bắn phân đầy người, chúng ta cũng có lời!”

“Cái chủ ý này tốt nha, nhưng mà chúng ta không có pháo á.”

“Anh, em muốn chơi pháo.”

Kim Lai cân nhắc một lúc, nói: “Bà nội mình khẳng định sẽ không thể cho tiền, chúng ta cần nghĩ biện pháp khác.”

Đồng Lai: “Ông Bạch ý, đòi ông Bạch cho.”

Kim Lai: “Đúng vậy, anh đi tìm ông Bạch, nếu tìm không thấy ông Bạch, tìm chú Bạch cũng đúng, anh sẽ nói chính mình muốn đốt pháo, bọn họ khẳng định có thể cho, anh đi đòi liền đây, bọn em hai người ở chỗ này nhìn chằm chằm mụ già chết tiệt đó.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play