Buổi sáng, hai vợ chồng trẻ Minh Mỹ hóng chuyện nên đi muộn một chút, đến lúc về nhà ba mẹ vợ thì cũng đã giữa trưa.

Ba của Minh Mỹ - Minh Hướng Đông là tài xế vận tải lớn của công ty giao hàng, nhà bọn họ ở khu dành cho người giao hàng của công ty, so với mấy nhà ở khu vực xưởng máy móc chủ yếu là nhà nhỏ thì nhà ở bên ngày đa số là nhà tầng.
Trang Chí Hi chở vợ của mình vào khu nhà sau đó dừng xe ở dưới lầu khu nhà của Minh Mỹ.
Mẹ của Minh Mỹ là Lam Linh đã đứng ở cửa sổ nhìn từ sáng sớm, bà chờ trái chờ phải cuối cùng cũng nhìn thấy con gái của mình về nhà, vừa thấy bóng dáng của đôi vợ chồng son thì bà cũng mặc kệ thời tiết bên ngoại lạnh lẽo mà đẩy cửa sổ ra hét lớn: “Bé.”
Mẹ của Minh Mỹ là người phương nam, người ở quê bà ấy có thói quen gọi con gái mình là “bé”.

Minh Mỹ ngẩng đầu lên thanh thúy đáp lại một tiếng, ngay sau đó cô cũng cao hứng vẫy vẫy tay.
Sau khi cô vừa nói xong thì một đống người đều từ các cửa sổ ló đầu ra nhìn xuống phía dưới, thời buổi này cũng không có gì để chơi cả nên các hộ gia đình nếu có chút việc gì thì cũng đều vô cùng náo nhiệt hóng chuyện, việc này cũng giống như vậy, việc Minh Mỹ lại nhà cũng được coi như là một chủ đề để nói chuyện phiếm.
Mấy người hàng xóm cũng tự nhiên nhìn chằm chằm xem quà hồi môn của Minh Mỹ như thế nào.
Quà hồi môn có bao nhiêu đều sẽ liên quan đến chuyện người con dâu được nhà chồng coi trọng đến mức nào, cho nên nó được rất nhiều người chú ý.
Khi vừa nhìn thấy thì mọi người đều cảm thán con cá này cũng thật lớn.
Mấy người hàng xóm đang hóng chuyện thì hai vợ chồng son Minh Mỹ đã cất xe đi lên lầu, Lam Linh mở cửa ra đón, bà ấy oán trách nói: “Sao bây giờ các con mới trở về, mẹ đã sớm chờ các con từ lâu rồi.
Mau đi vào đi, ở bên ngoài rất lạnh.” Bà đưa hai người vào nhà.
Nhà họ Minh ở tầng hai, vừa vào đến cửa thì liền thấy người nhà họ Minh đều đang ở đây, cháu trai nhỏ của Minh Mỹ là Tuấn Tuấn cũng chạy lộc cộc đến bên người Minh Mỹ, đứa nhỏ lập tức ôm lấy chân của cô sau đó nhanh chóng nói: “Cô à, cô đi đâu vậy? Sao cô lại không trở về thế? Cháu nhớ cô lắm.”
Minh Mỹ phụt cười một tiếng sau đó bế đứa cháu trai ba tuổi của mình lên, cô lay nhóc con một chút sau đó nói: “Cô kết hôn rồi, kết hôn thì liền phải ở bên ngoài, nhưng mà cô có mua kẹo cho Tuấn Tuấn này.”
Đôi mắt của Tuấn Tuấn sáng lên, nhóc cao hứng vỗ tay: “Ăn kẹo, ăn kẹo.”
Nhóc còn nhỏ hơn cả Tiểu Yến Tử một tuổi.
Minh Mỹ ôm lấy nhóc con sau đó lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho nhóc, gương mặt của đứa nhỏ lập tức tươi cười, lộ ra chiếc răng trắng, đến nước miếng cũng chảy ra.
Minh Mỹ cũng cười tủm tỉm: “Ba, con đã về rồi.”
Minh Hướng Đông chưa đến năm mươi, người cao lớn cường tráng, lưng hùm vai gấu, ở trên góc trán còn có một vết sẹo khiến ông tăng thêm vài phần lệ khí, Minh Mỹ không giống ba mình, cô khá giống mẹ mình Lam Linh, hai anh em nhà họ Minh đều giống mẹ nhiều hơn một chút.
Mặc dù nhìn ba Minh có vẻ ngoài hung ác như vậy nhưng mà khi vừa thấy con gái thì cười vô cùng xán lạn, ông xua tay: “Bé mau lại đây, ba mua điểm tâm mà con thích nhất này.”
Giống như là ông không nhìn thấy đứa con rể của mình.
Trang Chí Hi cũng quen thuộc, anh tự chào hỏi từng người một.
Ba Minh ừ một tiếng xem như đã trả lời.
Còn anh trai của Minh Mỹ là Minh Thành thì cười cười: “Em rể ngồi xuống đi.”.

Minh Thành và Trang Chí Hi đã sớm quen biết nhau, Minh Thành và anh trai của Trang Chí Hi là Trang Chí Viễn là bạn học với nhau từ tiểu học cho đến cấp ba, hiện tại vẫn là đồng nghiệp, khi còn nhỏ Trang Chí Hi thường xuyên chạy theo anh trai của mình để chơi cùng, anh có cái miệng nhỏ ngọt, lúc nào cũng gọi anh trai cho nên Minh Thành có ấn tượng với anh rất tốt.
Nếu không tốt thì anh ấy cũng sẽ không giới thiệu em gái mình cho cậu ta.
Anh ấy cười nói: “Cậu có đối xử tốt với em gái của anh chứ?”
Trang Chí Hi nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành của mình: “Chuyện đó là đương nhiên, dù sao đó cũng là vợ của em, nếu em không tốt với cô ấy thì tốt với ai chứ? Em cưới được người vợ như vậy thì vui đến mức lúc ngủ cũng cười, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được chứ.
Anh Minh Thành, anh hoài nghi em như vậy khiến em rất buồn đấy.”
Ba Minh: “Xùy.”
Trang Chí Hi: “Ba, điều con nói chính là sự thật…, Ôi mẹ ơi, con đến làm trợ thủ cho mẹ nhé.”
Lam Linh chuẩn bị giết thêm một con cá để thêm món ăn, Trang Chí Hi nhanh chóng đứng dậy qua giúp đỡ, Lam Linh: “Không cần đâu, hai người mẹ có thể làm được.”
Bà ấy nói “hai người” tất nhiên không phải nói là con gái mà là con dâu Đào Thanh, Đào Thanh cười cười với Trang Chí Hi.

Trang Chí Hi: “Mẹ, mẹ để cho con thể hiện một chút đi, thật ra con làm thì cũng giống vậy thôi, có thể để con trợ giúp mẹ để chị dâu đi ra phòng khách chơi với Minh Mỹ, con sẽ làm trợ thủ cho mẹ, bồi mẹ nói chuyện.”
Trang Chí Hi cũng thực biết nịnh nọt người khác, mặc dù những lúc lười biếng anh sẽ không làm việc nhưng mà lúc này là đi đến nhà vợ, đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức đến đây, cho nên anh phải thể hiện một chút.
Ít nhất thì điều này cũng khiến cho Lam Linh cảm thấy người con rể này tốt, bà mỉm cười gật đầu nói: “Con là một người đàn ông mà cũng biết vào bếp sao?”
Trang Chí Hi: “Chuyện này thì sao chứ? Đàn ông cũng là người, không phân biệt nam nữ làm việc, để con làm cho.”
Phòng bếp lớn như vậy, ba người họ ở bên trong cũng có chút lộn xộn, Lam Linh nhìn về phía con dâu nói: “Đào Thanh, con đi ra ngoài đi.”
Đào Thanh lại nhìn sang Trang Chí Hi một cái rồi trả lời: “Vâng.”
Người em rể này còn biết làm việc.
Trong phòng bếp lập tức chỉ còn lại hai người, tuy nói rằng đôi vợ chồng son Trang Chí Hi và Minh Mỹ mang theo bốn loại đồ vật nhưng mà nói thật thì Lam Linh cảm thấy con cá này là tốt nhất, dài khoảng ba mươi cm, bốn con cá đều không sai biệt lớn tương đương nhau, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy thích.
Lễ vật này được chuẩn bị thỏa đáng, đương nhiên cũng cho thấy việc con gái của bà ấy được coi trọng, cho nên Lam Linh cảm thấy rất vừa lòng.
Bà nói: “Con gái nhà mẹ từ nhỏ đã được người trong nhà chiều chuộng, tính cách có chút ngây thơ và không biết quan tâm, sau khi hai con kết hôn thì con cố gắng đảm đương nhiều thứ, thật ra con bé là đứa nhỏ đơn thuần, cũng không có tâm cơ gì, có đôi khi lòng tốt của con bé sẽ gây ra chuyện xấu, nếu như con bé có làm không tốt chỗ nào thì con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nói con bé.”
Mặc dù lúc trước có rất nhiều lúc Lam Linh muốn đổi ý về cuộc hôn nhân này nhưng nếu như đã kết hôn thì Lam Linh cũng sẽ không nói những lời khó nghe làm người khác phiền chán, bà nói thật xuôi tai, khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.

Trang Chí Hi: “Minh Mỹ đặc biệt tốt, con thích cô ấy còn không kịp, làm sao có thể cảm ấy cô ấy có điểm nào không tốt chứ.”.

Trang Chí Hi nói rõ ràng từ đầu, nhưng thật ra cũng rất hợp ý với Lam Linh, bà khẽ gật đầu, bà cảm thấy đứa con rể này cũng có rất nhiều chỗ đáng khen, người đàn ông của bà cũng không thể nói được những lời ngon ngọt như vậy.
Bà cười nói: “Nếu như các con sống tốt thì người làm ba mẹ cũng cảm thấy rất yên tâm, bên này của ba mẹ cũng không cần các con nhọc lòng điều gì.
Dù là vợ chồng Minh Thành hay là vợ chồng các con, nếu các con sống tốt thì ba mẹ cũng cảm thấy tốt.
Con cũng đừng để ý đến sắc mặt của ba bọn nhỏ, thật ra trong lòng ông ấy cũng rất thích con, ông ấy chính là người miệng dao găm bụng đậu hũ.”
Trang Chí Hi nhanh chóng nói: “Con biết mà, thật ra ba vợ có chút giống mẹ con, ngày thường mắng chúng con rất hung dữ nhưng mà trong lòng lại rất quan tâm đến chúng con.

Nhưng mà mẹ vợ à, mẹ cứ yên tâm, tuy rằng mẹ con nói năng chua ngoa nhưng mà sẽ không mắng Minh Mỹ mà chỉ mắng con thôi.”
Lam Linh khẽ gật đầu, bà cười nói: “Là ba mẹ đều như vậy, mặc kệ ai đúng ai sai thì cũng sẽ không đi mắng con nhà người ta, còn con của nhà mình nuôi lớn thì sẽ tùy tiện.” Mặc dù giống như là bà đang nói chuyện phiếm nhưng Trang Chí Hi cũng nghe hiểu được ý tứ của mẹ vợ.
Nhưng mà anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước khi anh và Minh Mỹ kết hôn thì anh cũng hiểu được nhà họ Minh nuôi con gái không giống với những nhà khác, đó là bảo bối nhà họ.
Bảo bối của nhà làm sao có thể để cho người khác bắt nạt chứ.
Trang Chí Hi nghĩ đến đây thì anh nhanh chóng nói: “Mẹ, nhà con phân nhà ạ.”
Đôi mắt của Lam Linh nhảy dựng lên, kiềm chế sự vui sướng nói: “Phân nhà? Chuyện khi nào vậy?”
Trang Chí Hi: “Ngày đầu tiên chúng con kết hôn thì cả gia đình đã họp mặt và quyết định phân nhà, không đúng, thật ra cũng không tính là phân nhà.
Nhà của chúng con không chia, cũng không nấu ăn riêng, vẫn là ở cạnh nhau.
Nhưng mà sau này chúng con chỉ nộp tiền cơm, còn những mặt khác ba mẹ con sẽ không quan tâm.
Tiền của chúng con thì chúng con sẽ tự giữ, ba mẹ con cũng sẽ không quản tiền, mà tiền của hai chúng con sẽ do vợ con quản lí.”

Khóe miệng của Lam Linh cong lên, lúc này bà không nhịn được cười nói: “Được rồi, những việc này thì hai vợ chồng con tự tính toán mà làm, ba mẹ con mặc kệ thì tất nhiên ba mẹ bên này cũng như vậy, sẽ không gây phiền cho các con.”
Vậy mà bà lại không nghĩ tới bà thông gia nói chuyện lại giữ lời như vậy, nói là sẽ cho con gái bà một công đạo, thật sự là đã cho.
Thật ra ban đầu Lam Linh cũng không đặt chuyện này trong lòng, cũng chỉ ước định qua lời nói, cũng không có gì hiệu quả.
Mà cũng không có gì là đáng ngạc nhiên khi nhà của người bình thường muốn trợ giúp con cả nhiều hơn, cũng không có gì là ngoài ý muốn.
Nhưng mà bà lại không nghĩ đến bà thông gia nói được thì lại làm được như vậy.
Tâm tình của bà tốt hơn vài phần, bà ngâm nga một chút giai điệu sau đó cho cá vào nồi, bà nói: “Cá này rất ngon.”
Nếu như đây không phải đồ hồi môn thì bà cũng ngượng ngùng không dám nhận nhiều cá như vậy, nhưng nếu như là lễ hồi môn của con gái thì bà cũng không nhiều lời câu nệ.
Bà đậy nắp nồi lên sau đó nói: “Được rồi, con đi ra ngoài đi, chỉ còn đợi đồ ăn một chút là có thể bưng lên bàn được, con cứ ra bên ngoài ngồi đi, giữa trưa hôm nay bồi người lớn uống hai ly.”
Trang Chí Hi: “Vâng.”
Bữa cơm hồi môn của con gái, nhà họ Minh chuẩn bị vô cùng phong phú, cá thịt đều có, nhìn vô cùng có thể diện, còn tốt hơn so với hỉ yến ngày bọn họ kết hôn.
Cả nhà ngồi vào bàn, ba Minh lấy ra một chai Mao Đài.
Trang Chí Hi: “Có vẻ như loại rượu này rất đắt.”
Ba Minh: “Uống thì uống đi, sao lại nói nhiều như vậy?”.

Đối với con heo ăn mất cải thìa nhà mình thì người làm ba như ông cũng không quá thích.
Nhưng mà nếu như nói không thích thì cũng không phải, ông ấy rót cho con rể mình một cái, sau đó lại rót cho con trai, bảo sao mọi người đều nói là điệu kiện nhà mẹ đẻ của Minh Mỹ tốt.

Lời này cũng không phải là giả, trước kia Minh Mỹ còn là học sinh thì ba Minh đã chạy xe vận tải lớn, mẹ của Minh Mỹ là người bán vé xe buýt, đó được gọi là vợ chồng công nhân viên.
Sau đó anh trai của Minh Mỹ cũng đến ga tàu hỏa làm việc, nhưng cũng là người bán vé ở ga tàu hỏa, có thể nói là cả nhà đều làm việc có thể diện, lương thu vào cũng không ít.

Mặc dù sau này Lam Linh nhường lại công việc cho con gái nhưng mà điều kiện sinh hoạt của nhà họ vẫn rất tốt.
Rốt cuộc, ba Minh chính là người chạy xe vận tải lớn, vào thời buổi này nếu làm được tài xế như vậy thì cũng được coi là một công việc có rất nhiều chỗ tốt, nếu như anh có thể ra bên ngoài chạy xe chuyển hàng như vậy thì chỗ tốt lại càng nhiều hơn (Editor LyLy: kiểu ngoài lương còn có thêm lậu ý).
Nhà họ Minh có điều kiện không kém, cũng chính là không kém ở điểm này.
“Nào, nào nào, con rể, ba nói cho con biết, con bé chưa từng chịu uất ức ở trong cái nhà này, nếu như con mà khiến con bé ấm ức thì ba liền đánh con…”
“Ba nuôi lớn con gái thật tốt, mới hai mươi mấy tuổi đã phải gả chồng, con nói xem con có phải đồ phá hoại không? Con nói xem làm sao mà con bé lại có thể nhìn trúng một đứa nhóc thúi như con? Nếu như chỉ nhìn mặt thì chắc chắn là con đẹp, mấy đứa con gái thì thường thích đồ đẹp như vậy.
Hồi còn nhỏ con bé có nhìn thấy một cây kim vàng, không biết người khác có muốn hay không nhưng mà vừa nhìn thấy thì con bé liền không rời mắt mà nắm chắc không thả lỏng…”
“Ba thấy thằng nhóc con là miệng lưỡi trơn tru nhưng mà cũng có điểm khiến cho ba cảm thấy yên tâm, nếu mà ba biết được con trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài thì ba sẽ đánh chết con! Ba nói cho con biết, ba có rất nhiều anh em, có thể thu thập được mười đứa như con, việc thu thập con chỉ giống như việc thu thập một con gà con thôi…”
“Nếu như con dám làm bậy thì ba có thể đánh con cả một trăm…”
Ba Minh mới uống được nửa non ly rượu liền say, sau đó không còn vẻ mặt lãnh khốc như khi anh mới vào cửa mà thay vào đó là ông mang vẻ mặt phiền muộn, bắt đầu nói nhảm.
Sống lưng Trang Chí Hi ngồi thẳng lên mang một bộ dáng khiêm tốn nghe lời, ba Minh vẫn còn đang nói liên tục, Lam Linh liếc nhìn chồng mình một cái sau đó lại liếc nhìn con rể, bà ý vị thâm trường sau đó bật cười…Bà nói: “Được rồi, ông ăn cơm thì ăn cơm đi hù dọa con rể làm cái gì, đứa con rể này tôi thấy cũng rất tốt.”
“Hừ, tục ngữ nói cũng đúng, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa lòng, tôi thấy bà đây là không có lập trường.” Ba Minh lại làm một ngụm, ánh mắt càng thêm mê ly: “Tóm lại, tóm lại, nếu như bắt nạt con gái của tôi thì tôi sẽ xách rìu đến cửa dạy dỗ lại cậu…”
Trang Chí Hi: “Được được được, nếu như con làm chỗ nào không tốt thì ba cứ việc đến dạy dỗ lại.”
Ba Minh trừng mắt: “Cậu còn muốn làm không tốt sao?”
Trang Chí Hi liền nhanh chóng sửa miệng: “Con đảm bảo là sẽ làm tốt! Ba yên tâm, con nhất định sẽ không để cho ba có cơ hội dạy dỗ con.”
Ba Minh tiếp tục trừng mắt: “Tôi là ba vợ của cậu, ngay cả cơ hội giáo dục cậu cũng không có sao?”
Trang Chí Hi: “Được chứ, chuyện này sao không được? Ba cứ yên tâm giáo dục, con nghe ba hết.”
Ba Minh: “! Vậy thì còn nghe tạm được.”

Lam Linh: “Tốt rồi, anh đủ chưa, nhanh chóng ăn cơm đi. Đừng hù dọa con rể.”

Ba Minh: “Hừ!” 

Vợ chồng Minh Thành làm bộ chính mình không tồn tại.

Trang Chí Hi lau lau cái trán không có mồ hôi, nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Minh Mỹ nhìn xem cái này, nhìn nhìn cái kia, cười đôi mắt cong như vầng trăng khuyết nhỏ…… Trang Chí Hi xem nụ cười này của cô, nhấc chân đá đá cô, lộ ra khẩu hình: Còn dám cười người đàn ông của em!

Minh Mỹ cười càng vui vẻ.

Trang Chí Hi: “???”

Ba Minh giương mắt: “…… Con đá ba làm gì?”

Minh Mỹ rốt cuộc nhịn không được: “Phốc, ha ha ha ha ha ~”

Trang Chí Hi sửng sốt, cũng bật cười……

Cùng lúc đó, Triệu Quế Hoa cũng ở trong nhà nhắc mãi: “Không biết thằng ranh Trang Chí Hi này hôm nay qua nhà bên kia thế nào.” Nhắc mãi xong rồi lại cảm khái: “Nhưng mà thằng ranh này là loại da mặt dày, có thể ứng phó được ông bà thông gia……”

Cạch cạch...

Ngoài cửa đột nhiên truyền ra một ít âm thanh, Triệu Quế Hoa nhướng mày, đứng dậy liền ầm một phát kéo cửa sổ ra, cúi đầu liền thấy, cửa sổ có ba con “chuột đầu đen lớn”……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play