Vương Hương Tú loáng thoáng ngửi thấy mùi tanh, cô ta xoay người, hít hít mũi, thầm nghĩ là mùi này không sai được.
"Nhà ai đang làm cá."
Vương Hương Tú còn chưa mở miệng, nghe được mẹ chồng cô mở miệng.
Cô ta xoay người, hỏi: "Mẹ cũng không ngủ được à?"
Nhà cô ta có mấy gian phòng, tách ra ngủ xa cũng được, nhưng cũng không nỡ mua thêm một cái giường.
Hơn nữa, mùa đông chia phòng ngủ, phải đốt bao nhiêu than, đừng nói nhà bọn họ, người bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
Mụ Tô ngồi dậy, tiến đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hai hộ gia đình bên trái đều tắt đèn, bên tay phải lại bật đèn, mụ rất khẳng định nói: "Là nhà họ Trang.”
Mụ thì thầm: "Cá từ đâu đến nhà đó thế."
Vương Hương Tú cũng ngồi dậy, bĩu môi nói: "Ai biết được, không chừng là đi chợ đen mua.
Hôm qua nấu cá, hôm nay lại làm cá, thực sự là mỗi bọn họ có thể sao, mẹ nó.
Cưới một cô vợ có điều kiện tốt, không phô trương thì chết sao?”
Mụ Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Hôm nay mọi người cãi nhau, con có thấy người nhà bà ấy đi ra hóng chuyện không?”
Vương Hương Tú suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không nhớ rõ, hẳn là không có.”
Khi đó cô ta chỉ lo bảo vệ con trai mình, làm sao còn quan tâm người khác có phải đang vây xem hay không, người khác là cái gì chứ, trời đất rộng lớn, con trai cô ta là lớn nhất.
Nghĩ đến con trai, cô ta phẫn nộ nói: " Mụ Chu thật sự là thiếu đạo đức, không phải chỉ ăn mấy hạt đậu phộng của mụ ta, có thể chết sao.
Còn muốn dùng đậu phộng lông dài đi ăn vạ, đây là thiếu đạo đức tám đời."
Cô ta càng nói càng tức giận, lại mắng: "Nhà họ Trang này cũng là không có thiện tâm, chúng ta đều khó khăn như vậy, có cá nên tặng cho chúng ta một con chứ.
Nhà bà ấy sao có thể ăn một mình như thế, bọn nhóc nhà chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn, là thời điểm thiếu dinh dưỡng.”
Mụ Tô đồng ý gật đầu, mụ nói: "Còn không phải thế thì sao.”.
Mụ lau mặt một cái, nói: "Ai, nhà bà ta có cũng sẽ không cho nhà chúng ta, Triệu Quế Hoa thật mạnh mẽ, vừa soi mói lại không dễ chọc, muốn lấy chút gì đó trong tay bà, khó lắm.
Chúng ta đừng nghĩ đến chuyện tốt này.”
Mụ nói như vậy nhưng lại chờ mong nhìn con dâu.
Vương Hương Tú: "Không được, cho dù không được đi chăng nữa, chúng ta cũng phải mở miệng hỏi, chúng ta có thể không ăn, bọn trẻ có thể không ăn sao? Mẹ, chuyện này mẹ không cần quan tâm nữa, ngày mai con sẽ đi nói với thím Triệu.
Tuy bà ta keo kiệt nhưng cũng không phải không suy nghĩ chút nào, con kể khổ, khóc một tiếng, vẫn có thể xin được bà ấy một hai con, bà ta khẩu xà tâm phật.”
Mụ Tô yên lặng bật cười rồi lập tức tỏ ra do dự nói: "Làm vậy có được không? Nếu bà ấy làm con xấu hổ thì sao?” Mụ đưa tay nắm lấy tay con dâu, nói: "Mẹ không muốn con phải chịu tủi thân này, chúng ta tuy nghèo, nhưng người nghèo chí không nghèo.”
Vương Hương Tú kiên định: "Không việc gì hết, mẹ yên tâm, con có thể chắc chắn.”
Cô lại nhìn về phía nhà họ Trang, vừa lúc nhà họ tắt đèn, cô nói: "Được rồi, chúng ta cũng ngủ đi, nhất định là bọn họ đi chợ đen mua.
Thím Triệu xưa nay keo kiệt như vậy, không biết bỏ được tiêu tiền từ bao giờ.”
Mụ Tô lập tức nhớ tới, vỗ đầu nói: "A, mẹ biết tại sao hôm nay nhà bọn họ lại mua cá rồi, ngày mai Trang Chí Hi cùng vợ trở về nhà ngoại.
Nhà nó cưới Minh Mỹ là trèo cao, cũng phải biểu hiện thật tốt.”
Vương Hương Tú: "Bất công thật đấy, sao con không thấy bà ấy tốt với Lương Mỹ Phân như vậy! Không phải vì điều kiện nhà Minh Mỹ tốt hay sao.”
Cô ta ghen tị lẩm bẩm, ở trong viện bọn họ, Minh Mỹ là nàng dâu có điều kiện tốt nhất.
Mụ Tô cầm tay Vương Hương Tú nói, trấn an nói: "Mẹ mặc kệ người bên ngoài như thế nào, ở trong lòng mẹ, con là người tốt nhất, đừng nói đại viện chúng ta, cả khu phố này của chúng ta, có mấy người vợ có thể liên tiếp sinh ba đứa con trai? Đây chính là thứ người khác không thể so sánh được, hâm mộ cũng không được.”
Vương Hương Tú đắc ý, kiêu ngạo cười cười, đây chính là chuyện cô ta đắc ý nhất.
Cô ta hừ một tiếng với nhà họ Trang, thầm nghĩ: Gia cảnh tốt thì thế nào? Sinh được ba đứa con trai luôn không? Nếu như không sinh được con trai thì gia cảnh tốt để làm gì, kiêu ngạo thế nào được nữa.
Để xem Triệu Quế Hoa còn có thể coi cô là con dâu tốt, Trang Chí Hi còn có thể thương cô không.
Vương Hương Tú bên này điên cuồng mà giễu cợt, rồi cảm thấy mỹ mãn.
Cô ta nghĩ như thế nào, người trong cuộc tuyệt đối không hiểu được, lúc này Minh Mỹ và Trang Chí Hi vừa mới vận động buổi tốt xong, hai người dựa vào nhau, Minh Mỹ cũng không biết trong lòng người khác đang nghĩ cô thế nào.
Ai mà nghĩ đến chuyện đó được chứ. Cũng không chơi cùng nhau đã bị coi là kẻ địch giả tưởng, đúng là bị bệnh nặng mà.
Hiện tại Minh Mỹ không biết chút nào, cô đang tò mò chuyện khác, cô dựa vào người Trang Chí Hi: "Em có chuyện muốn hỏi anh, anh nhất định phải nói cho em biết."
Lúc này, trên trán Trang Chí Hi toàn là mồ hôi, còn vướng tóc dài của Minh Mỹ, anh nói: "Chuyện gì thế?”
Minh Mỹ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bốn con hổ cái lớn là những ai vậy?”
Trang Chí Hi: "Ặc."
Anh trăm triệu lần không nghĩ tới, Minh Mỹ lại hỏi điều này, anh bật cười: "Vậy em nghĩ là ai?"
Minh Mỹ chớp chớp mắt, lông mi thật dài cong lên, nói: "Dù sao nhất định là có mẹ.”
Trang Chí Hi: "Đúng vậy, còn ai nữa nào?"
Minh Mỹ: "Khẳng định có mụ Chu Lý rồi, mụ ta như vậy, không thể nào không có mụ.
Em mới chỉ mới lấy chồng được hai ngày, mụ ấy đã biểu diễn mấy lần.”
Trang Chí Hi: "Lại đoán đúng rồi, đoán thêm một chút?”
Minh Mỹ suy nghĩ một chút, nói: " Thím Vương sao? Trông bà ấy rất mạnh mẽ.”.
Trang Chí Hi cười lớn hơn, nói: "Em xem, không phải em đã đoán đúng ba người sao? Còn thiếu một người cũng không khó đoán chứ?”
Minh Mỹ do dự: "! Chẳng lẽ, là thím Tô? ”
Tuy rằng nghe nói thím Tô không dễ chọc, nhưng nhìn bà yếu đuối không ra khỏi gió, nói chuyện cũng nhu nhu nhược nhược, nếu còn trẻ ba mươi năm, bảo đảm bà là một đóa hoa trắng mềm yếu.
Cho nên muốn nói về hổ cái, Minh Mỹ luôn cảm thấy kỳ quái.
Nhưng ngược lại, Trang Chí Hi gật đầu, thừa nhận lời của Minh Mỹ.
Đôi mắt đẹp của cô mở to ngay lập tức, cô nói "Bà ấy trông không giống"
Trang Chí Hi: "Không giống không có nghĩa là không phải, anh chưa từng gặp qua, nhưng mẹ nói, lúc còn trẻ, thím Tô từng cầm dao múa trước mặt nam nhân viên tạp vụ dám đùa giỡ bà ta."
Minh Mỹ: "Oa.
Thật không thể tưởng tượng được!”
Trang Chí Hi: "Chuyện em không thể tưởng tượng được có nhiều lắm.”
Minh Mỹ: "Gì cơ?"
Trang Chí Hi: "Sau này chậm rãi cho em hóng chuyện, chúng ta tiếp tục nửa sau?”
Ánh mắt anh sáng ngời nhìn vợ, Minh Mỹ vội vàng lăn sang một bên, quấn chăn quanh người, ngáy: "Khò khò."
Trang Chí Hi dở khóc dở cười: "Em giả bộ ngủ thật rõ ràng, coi anh như kẻ ngốc sao.”
Minh Mỹ: "Khò khò! "
Mặc kệ, vẫn là đang ngủ.
Trang Chí Hi thấy cô không muốn, cũng không kiên trì, đưa tay kéo người như con kén vào trong ngực, nói: "Em cũng cho anh một chút chăn nào, anh cũng sợ lạnh mà."
Minh Mỹ kiên quyết không buông lỏng, dường như rất không tín nhiệm anh.
Trang Chí Hi: "Thực sự ngủ thật, không đụng vào em nữa, tin anh đi! Ngày mai còn phải về mẹ vợ lại mặt chứ, anh có chừng mực.”
Minh Mỹ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc bắt đầu anh cũng nói có chừng mực."
Trang Chí Hi bật cười: "Này, em còn gây chuyện đúng không? Em có tin anh sẽ càng không có chừng mực không? ”
Minh Mỹ quyết đoán: "Khò khò."
Được rồi, giả bộ ngủ vạn năm luôn.
Trang Chí Hi cười cười, ôm Minh Mỹ vào trong ngực, bản thân kéo góc chăn ra, chui vào, trời lạnh, ôm nhau ngủ mới là ấm áp nhất! Anh ôm Minh Mỹ, bàn tay to phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, ôm cả người cô vào lòng, nói: "Ngủ đi.”
Minh Mỹ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ánh trăng lộ ra từ khe hở rèm cửa sổ phủ lên trang Chí Hi, nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên, anh thấp giọng: "Vợ anh thật tốt.”
Minh Mỹ tươi cười càng lớn, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng rất tốt! "
Trang Chí Hi: "Em đừng có hà hơi với anh, anh lại nghĩ em muốn hiệp nữa đấy."
Minh Mỹ: "Khò khò."
Trang Chí Hi bật cười, ôm lấy cô nhắm mắt lại, vợ anh thật tốt, ấm áp lại có thịt rất mềm mại, mới nhìn qua thì thấy Minh Mỹ gầy, không hề mập chút nào, nhưng thật ra cô có bộ xương nhỏ, trên người vẫn có thịt, người ngoài nhìn không ra, là người đàn ông của cô, Trang Chí Hi thật sự rất thích cô.
"Ngủ ngon."
Minh Mỹ nở nụ cười, rụt vào lòng anh.
Trang Chí Hi ôm vợ, còn chưa ngủ, nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, biết đây là anh trai anh đã trở về, vừa rồi anh trai anh mò mẫm đi tặng lễ để người khác không nhìn thấy.
Anh tìm một góc độ thoải mái, nhắm mắt lại!
Người trẻ tuổi thể lực tốt, tuy nói Trang Chí Hi buổi tối sức sống vô hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến buổi sáng rời giường, hiện tại cũng không có ai ngủ nướng, các nhà đều dậy sớm có tiếng động, muốn ngủ sâu cũng không được.
Sáng sớm, Trang Chí Hi bưng nước nóng rửa mặt cho vợ, Minh Mỹ cũng không nể nang gì chuyên tâm để anh hầu hạ.
Hai vợ chồng trẻ ăn mặc chỉnh tề, xách lễ hồi môn ra cửa, vừa ra khỏi cửa vừa vặn gặp được Vương Hương Tú, tròng mắt Vương Hương Tú lập tức dính vào cá, bốn con cá lớn, không con nào nhỏ cả..
Cô ta cười gượng một tiếng, vội vàng tiến lên, nói: "Ôi, con cá này thật lớn, đây là cửa hàng thực phẩm cung cấp sao? Nhà chúng tôi cũng không đổi được mất, sắp qua năm mới rồi, năm mới nếu không có cá kiểu gì cũng cảm thấy không đủ, cậu xem con cá này nhà cậu có ăn không..."
Trang Chí Hi ngắt lời cô ta: "Chị dâu Tô, chúng em còn vội về nhà ngoại, đi trước.”
Anh ôm lấy vai của Minh Mỹ nói: "Đi thôi, chúng ta còn phải đi cửa hàng mậu dịch."
Minh Mỹ chớp mắt, xua tay: "Tạm biệt!”
Hai vợ chồng Trang Chí Hi và Minh Mỹ chở nhau, đạp xe, rẽ một cái liền không thấy đâu, cơ bản không nói chuyện dài dòng cùng Vương Hương Tú, Vương Hương Tú khó chịu dậm chân: "Sao lại đi rồi!”
Thằng nhóc, keo kiệt chết người.
Bảo sao hôm qua ngửi thấy mùi tanh nồng như vậy, bốn con cá lớn quá.
Về lại mặt thôi mà nhiều như vậy sao?
Bạch Phấn Đấu đắc ý đạp xe đi ra, nhìn thấy Vương Hương Tú dậm chân, hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vương Hương Tú đảo quanh tròng mắt, tỏ ra tủi thân, nói: "Còn không phải Trang Chí Hi, nó xách bốn con cá lớn, chị chỉ muốn hỏi nó mua ở đâu, nó liền đạp xe đi nhanh như chớp, giống như chị có thể lấy của nó ấy.
Cậu nói xem thằng nhóc này từ hồi là trẻ con đã ích kỷ, sao cũng không thay đổi.”
Bạch Phấn Đấu: "Ôi giời, chị chấp nhặt với nó làm gì, không phải một con cá hay sao? À không đúng, không phải cá nhà tôi đã mua cho nhà chị rồi còn gì?"
Vương Hương Tú: "Chỉ vậy sao đủ ăn được? Ba thằng nhóc nhà chị đến tuổi ăn rồi, con cá của cậu được bao nhiêu chứ? Cậu không thấy cá của Trang Chí Hi, nó to đến mức nào.
Bạch Phấn Đấu, cậu biết chị khó khăn thế nào mà, cậu giúp chị được không?"
Mặt mày cô ta có vài phần xuân ý, hờn dỗi nói: "Chị sẽ không quên đại ân đại đức của cậu mà.”
Bạch Phấn Đấu lập tức lấy lại tinh thần, giống như đả thông được hai mạch nhâm đốc: "Ôi chị nói gì vậy, không sao hết, chúng ta đều là hàng xóm tốt, chị còn là chị Tú của tôi, giúp một chút cũng không có gì, chị chờ hôm nay tôi dành thời gian đi đến hồ xem một chút, nếu có thì đổi cho chị hai con.
Phía bên kia đều là con lớn."
Vương Hương Tú: "Chị biết cậu là người tốt mà.”
Bạch Phấn Đấu "ngượng ngùng" cười, sờ sờ đầu: "Hai chúng ta có là gì chứ.”
Hắn ta nhanh chóng nói: "Chị, chị lên xe, tôi sẽ đưa chị đi một đoạn."
Vương Hương Tú: "Được rồi, chị cũng cảm nhận chiếc xe mới này của cậu chút, Vĩnh Cửu đúng là không giống, đàn ông như cậu nên đi một chiếc xe tốt như vậy..."
"Vậy cũng không phải."
Hai người nói chuyện, giọng nói theo gió bay đi, lại không phát hiện, nơi hẻm rẽ có hai người đứng dán vào tường, bên cạnh còn đặt một chiếc xe đạp.
Lỗ tai hai người dựng thẳng lên cao, nghe được nhe răng há miệng.
Hai người này không phải người ngoài, chính là hai vợ chồng Trang Chí Hi và Minh Mỹ.
Trang Chí Hi: "Thấy rồi chứ, thấy không? Có phải là tăng kiến thức không?”
Minh Mỹ cảm nhận sâu sắc: "Thấy rồi."
Trang Chí Hi: "Còn tự nhiên hơn diễn xuất trong phim?”
Minh Mỹ càng thêm đồng ý gật đầu: "Đúng vậy."
Trang Chí Hi: "Em quan sát chị dâu Tô một chút, cũng không thể coi cô ta là người tốt.”
Minh Mỹ dùng sức gật đầu: "Em hiểu!”
Minh Mỹ một lần nữa phát ra cảm khái: Đây có phải là thứ mà cô có thể xem mà không tốn tiền không?
Hai người này cũng thật nhàn rỗi, còn vụng trộm trốn trong góc, thật hóng chuyện.
"Không được, em phải về nhà nhắc nhở mẹ một chút, nhà họ soi mói nhà chúng ta, phải chú ý nhiều hơn. Ba đứa trẻ nhà cô ta tay chân không sạch sẽ, ăn cắp ăn trộm!”
Minh Mỹ: "Đi nhanh rồi quay lại."
Ai dám ăn cắp con cá lớn của cô thì đến thử Vịnh Xuân