Triệu Quế Hoa cũng không phải vừa mới trở về, bọn họ về lúc đang náo loạn ầm ỹ.
Nhưng bà cũng không ngốc mà vào viện lúc này, đây không phải là cụ ông ngại sống thọ quá muốn treo cổ à, muốn chết sao? Bọn họ bắt nhiều cá như vậy, nếu như để cho người ta nhìn thấy, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện.
Cho nên Triệu Quế Hoa rất cẩn thận.
Bà bước vào cửa, chẳng qua, vừa vào cửa đã nghe thấy một lớn một nhỏ này đang đứng thành hàng.
Bà liếc nhìn Hổ Đầu, Hổ Đầu rụt ra phía sau Minh Mỹ, vừa rồi còn nói mình là đàn ông, hiện tại là một kẻ nhát gan nhát gan sợ chuyện, không hề đáng tin cậy.
Ánh mắt Minh Mỹ hơi hốt hoảng, ha ha, ha ha không ngừng.
Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô, nói: "Càng ngày con càng được đấy nhỉ, còn ở sau lưng nói lén mẹ.”
Minh Mỹ giật mình, lập tức nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm con, con không có ý này, thật ra là con tôn kính mẹ nhất.
Con nói vừa nhìn liền biết mẹ không dễ chọc, cũng không phải có ý nói mẹ không tốt.
Bản thân con cũng không dễ chọc, không dễ chọc thực ra rất tốt.”
Cô vỗ ngực nói: "Con cảm thấy, đôi khi không dễ chọc cũng là ưu điểm, không dễ chọc, ít phiền toái.”
Triệu Quế Hoa: "Con đấy.”
Minh Mỹ quan sát sắc mặt, thấy mẹ chồng cô hình như cũng không tức giận, lập tức tiến lên, nói: "Mẹ, mọi người đi làm cái gì vậy?”
Cô tò mò nhìn, đôi mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: "Nhiều cá quá đi.”
Cá trông rất hấp dẫn, vừa nhìn đã ngon, Minh Mỹ: "Thật béo.”
Triệu Quế Hoa: "Được rồi, đừng có tán dóc với mẹ nữa, mau hỗ trợ.”

Tầm mắt của bà rơi vào hai đứa cháu nói: "Mấy đứa về phòng đi, đừng có ở đây hết như vậy."
"Được ạ." Hổ Đầu dẫn em gái Tiểu Yến Tử, nhanh chóng rút lui, trước khi đi còn có chút trượng nghĩa nói: "Bà nội, trong canh mì có một quả trứng gà, bà đừng mắng thím nhỏ. Tại con tham lam.”
Nói xong, sợ bị đánh, lôi kéo em gái nhanh chóng chạy tới phòng mình, Triệu Quế Hoa lại liếc mắt nhìn Minh Mỹ một cái, nói: "Con làm trứng gà rồi sao?"
Minh Mỹ lập tức gật đầu, cười mềm mại, nói: "Con nghĩ hôm nay mọi người đi ra ngoài chắc chắn làm chuyện lớn, trở về ăn chút canh nước cũng ấm bụng một chút.
Thêm một quả trứng nâng cao hương vị.”
Triệu Quế Hoa: "Con cho có 1 quả trứng quá ít rồi.”
Minh Mỹ: "À, hả?"
Cô ngây người.
Cô kinh ngạc nhìn mẹ chồng, Triệu Quế Hoa trừng mắt, nói: "Sao? Ở trong lòng con mẹ nhỏ mọn đến mức đó cơ à? Một quả trứng cũng không nỡ ăn sao? Nồi canh lớn vậy mà có một quả trứng gà, làm sao mà còn nhìn thấy được quả trứng gà chứ, già trẻ lớn bé tám người cơ đấy.

Cũng phải được hai quả chứ.”

Mặt mày Minh Mỹ đều là ý cười, nói: "Con biết mẹ không giống người bình thường.”

Triệu Quế Hoa: "Con bớt vỗ mông ngựa.”

Minh Mỹ nghiêm túc: "Con không có mà, mẹ là người phụ nữ có năng lực nhất.

Lời này tuyệt đối không sai, mẹ nói xem người bình thường làm sao có thể bắt được nhiều cá lớn như vậy? Đúng rồi, chồng con đâu ạ?”

Lúc này cô mới nghĩ đến chuyện không nhìn thấy Trang Chí Hi, Trang Chí Hi đâu?

Triệu Quế Hoa: "Mẹ bảo bọn họ chờ một lát, mẹ trở về thăm dò tình huống trước, không thể để cho người ta nhìn thấy."

Minh Mỹ giơ ngón tay cái lên, nói: "Mẹ, vẫn là mẹ có trù tính."

Triệu Quế Hoa cười, cảm thấy cô con dâu này tuy rằng thật sự không làm việc nhà được, còn là một con mèo tham ăn, nhưng ngược lại vừa ý người khác mà! Luôn luôn thích nói thật, là một người thực thà.

"Hôm nay trong viện lại xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy? Mỗi ngày đều nhàn rỗi mà." Triệu Quế Hoa hỏi.

Minh Mỹ lập tức hăng hái, là một người vừa ăn dưa (hóng được chuyện), vui vẻ chia sẻ dưa mình biết cho người khác, cô khoa tay múa chân, hiện trường không có hiện vật biểu diễn, nhanh chóng diễn một trận, cuối cùng hưng phấn nói: "Ôi, chính là như vậy! ”

Triệu Quế Hoa: "..."

Con hưng phấn thế.

Nhưng bà vẫn bình tĩnh nói: "Không có gì tốt, mụ Chu Lý thực sự bày kế cho mấy đứa nhỏ Tô Kim, mụ ta biết chân tay của ba đứa nhỏ nhà họ Tô không sạch sẽ, cố ý đem đậu phộng không thể ăn ra ngoài để bị trộm, như vậy có thể đòi bồi thường.

Mấy thằng ranh nhà họ Tô quả thật tay chân không sạch sẽ, nhưng mẹ đoán đậu phộng phía trên khẳng định là tốt.
Nếu thực sự là lông xanh dài không thể ăn, chúng nó sẽ không lấy, chúng nó tham làm chứ không phải là ngu ngốc.

Nếu thực sự tất cả đều là loại này, bọn trẻ sẽ không lấy nó.
Mụ Chu Lý muốn lừa tiền chắc chắn phải có một lớp không hỏng.
Bọn họ khẳng định cũng chiếm được hời, ai cũng đừng nói là ai.
Mụ Chu Lý là trộm gà không thành mất nắm gạo, thằng nhóc ăn vụng bị đánh cũng bình thường.”
Minh Mỹ lại giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là mẹ lợi hại, con cũng không nghĩ ra, đúng là gừng càng già càng cay.
Mẹ thực sự rất giỏi.”
Triệu Quế Hoa đắc ý bật cười, nói: "Mẹ còn không rõ bọn họ sao? Không nghĩ cũng biết bọn họ muốn gì."
Nói đến chuyện này, Minh Mỹ lại nhớ tới một chuyện, tò mò nói: "Mẹ.
Mụ Chu Lý ý, không phải mụ họ Lý sao? Vì sao đều gọi mụ là bà Chu nhỉ.
Cũng không phải họ của mình thật kỳ quái.”

Triệu Quế Hoa bĩu môi, ghét bỏ vô cùng, nói: "Còn có thể là ai? Còn không phải là tại mụ Tô kia sao? Năm đó lão Tô cùng lão Chu hai người ở xưởng cùng nhau xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cả hai đều trở thành góa phụ.
Ba đứa con trong nhà mụ Tô, cuộc sống khẳng định so với nhà bà Chu càng khó khăn hơn, mụ ta đến nhà máy khóc lóc kể lể nhiều lần, thề cả đời này mình cũng không tái giá, chỉ muốn nuôi con thật tốt, sinh ra là người nhà họ Tô, chết là quỷ nhà họ Tô, về sau không có tên thật của mụ là Triệu Nhị Nha nữa, chỉ có chị dâu Tô.
Bản thân mụ ta có hoàn cảnh càng gian nan hơn, hơn nữa là người biết tỏ ra yếu thế, lấy được nhiều hơn nhà họ Chu.
Mụ Chu Lý miệng lưỡi không tốt, mắt nhìn cũng không tốt, còn biểu hiện ra ngoài, tự nhiên sẽ không được người ta đối xử tốt.

Mụ ta đành học theo mụ Tô, hồi trẻ là chị Chu, hiện tại là thím Chu/bà Chu."
Minh Mỹ: "..."
Trong lúc nhất thời cô không biết nói cái gì mới tốt.

Triệu Quế Hoa: "Năm đó nhà họ Tô lấy được nhiều hơn nhà họ Chu, mụ Chu Lý liền hận mụ Tô, hơn nữa lúc đó mụ Tô cũng vào xưởng, khắp nơi biểu hiện giẫm lên mụ Chu Lý, Đều là quả phụ, sẽ bị người ta so sánh? Chờ tên nhóc nhà họ Tô cùng Chu Quần lớn lên, hai tên nhóc này cũng bị so sánh.
Thằng con nhà họ Tô đã sinh ba đứa con trai, Chu Quần không có một đứa nhỏ nào.
Con nói xem trong lòng mụ Chu Lý có thể chịu nổi không? Ngày thằng nhóc nhà họ Tô xảy ra chuyện, mụ Chu Lý vui vẻ mua một con vịt quay chúc mừng, con nói xem nhà bọn họ hận nhau đến mức nào chứ?"
Minh Mỹ: "Than ôi, thế này thì quá đáng quá.
Nhà người ta có người qua đời, mụ ta còn ăn mừng."
Triệu Quế Hoa: "Cho nên quan hệ hai nhà bọn họ rất tồi, nhưng quan hệ của nhà chúng ta cùng nhà bọn họ cũng không tốt bao nhiêu."
Minh Mỹ: "..."
Triệu Quế Hoa nở nụ cười, nhưng nụ cười lại mang theo vài phần đùa cợt, nói: "Cho nên mẹ nói cho con biết, viện này không có người nào là đèn đã cạn dầu đâu.
Hai người đàn ông nhà họ Bạch độc thân không có phụ nữ, nhà đầu bếp Lý không có con, nhà họ Tô cùng nhà họ Chu đều không có đàn ông, nhà họ Chu còn chưa có đời cháu.
Nói đi cũng phải nói lại, đoàn tụ nhất chính là nhà chúng ta.

Có đôi khi, nhà ai sống viên mãn, cũng là lý do người khác nhìn không vừa mắt.”
Minh Mỹ im lặng, một lúc lâu, cô lấy hết can đảm, nói: "Thế thì sao chứ? Bọn họ càng ghen tị, chúng ta càng sống tốt."
Triệu Quế Hoa: "Đúng vậy, chúng ta sống tốt.”
Minh Mỹ nghe được tiếng phụ họa, bật cười, đúng lúc này, cửa ọp ẹp một tiếng mở ra, mấy người khác của nhà cô lặng lẽ nhanh chóng vào cửa.

Ông Trang “hũ nút” tủi thân nhìn bà nhà ông, tố cáo: "Cái bà này nữa, không phải bà nói sau khi trở về thấy không vấn đề gì liền báo cho chúng tôi sao? Chúng tôi chờ trái chờ phải, đều không chờ nổi, cũng may thằng ba trộm đi điều tra, nếu không chúng tôi chờ dài đằng đẵng mất."
Khuôn mặt già của Triệu Quế Hoa đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chuyện này, thật đúng là bà đã quên.
Nhưng chuyện này bà có đáng trách không? Có? Đáng? Trách không?
Không hề.
Bà quyết định: "Minh Mỹ kéo tôi lải nhải, chậm trễ."
Minh Mỹ mở to hai mắt, a...!Sao vô duyên vô cớ cô lại gánh tội thay! Thật là mang tiếng quá mà.
Triệu Quế Hoa ngượng ngùng, cũng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt già nua đỏ lên trong thời gian ngắn ngủi, quyết đoán cứng rắn, nói: "Các người chờ một chút thì làm sao? Trở lại muộn không an toàn hơn sao? Nếu như để cho người ta nhìn thấy, đi trộm của chúng ta, tên trộm ngay cách vách đó thôi."
"Ôi, vừa rồi trong viện ồn ào là bởi vì chuyện này à?"
"Đương nhiên rồi."
Triệu Quế Hoa quyết đoán chuyển đề tài, nói: "Được rồi, tôi thu dọn cá một chút, làm thành cá muối, sau này cũng có nhiều món mặn.”

Vừa nhắc tới chuyện này, cả nhà họ Trang đều vui mừng, sao có thể không vui mừng được chứ? Chiều nay họ có 40-50 con cá.

Năm nay đi lễ, đều tính mang cái này, rất đàng hoàng, còn tiết kiệm tiền mua đồ."
Trang Chí Viễn: "Mẹ, mẹ để lại cho con bốn con, muốn đi mừng năm mới một chuyến."
Muốn công việc được thuận lợi, không thể thiếu tặng quà tết.
Công việc này của anh không giống với xưởng cơ khí, một công nhân như ông Trang “hũ nút”, nghiêm túc làm việc cũng không có ai trêu chọc.

Trang Chí Viễn muốn chạy tàu đường dài như vậy, muốn xếp hạng tốt hơn, muốn nghỉ phép dễ hơn, không thể không làm một chút.
Nếu không, ngày 30 Tết và mùng 1 vẫn còn trên tàu.

Lúc mới đi làm, anh không hiểu, chịu không ít thiệt thòi, hiện tại "hiểu chuyện" hơn nhiều.
Triệu Quế Hoa: "Cái này mẹ biết, mẹ chuẩn bị cho con, Minh Mỹ, ngày mai con về nhà cũng lấy hai con..." Dừng một chút lại nói: "Hay là mang bốn con đi, thêm một con gà.
Đến cửa hàng thực phẩm mua một cân điểm tâm, mua một cân đường, cho có thể diện.”
Minh Mỹ gật đầu đồng ý: "Được.”
Lễ hồi môn như vậy, xem như không tồi.
Quả nhiên, cô nhanh chóng chiếm được ánh mắt ai oán lại ghen tị của chị dâu Lương Mỹ Phân, Minh Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực: Ghen tị thì kệ chị.
"Mẹ, con biết mẹ yêu con nhất." Minh Mỹ ngọt ngào hướng về phía Triệu Quế Hoa làm nũng, nói: "Con thích mẹ quá.”
Triệu Quế Hoa run rẩy, da gà cũng nổi trên người: "Con nói chuyện đàng hoàng cho mẹ."
Minh Mỹ tươi cười rạng rỡ, nói: "Nói chuyện đàng hoàng vẫn thích mẹ nhất, mẹ thật sự là mẹ chồng tốt nhất."
Khóe miệng Triệu Quế Hoa nhếch lên...
Lương Mỹ Phân: Nịnh bợ, nịnh nọt thành tinh rồi.
Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là một kẻ thảo mai chuyên nịnh nọt! Vạch trần bộ mặt thật của cô.
...
Vương Hương Tú nằm trên giường, nhớ đến những chuyện phải chịu đựng hôm nay, yên lặng rơi nước mắt, không biết tại sao, cô ta phảng phất là ngửi được một mùi tanh...
Có phải là cá không?
Nhà ai lại có cá?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play