Mụ Chu Lý gào khóc bên ngoài mấy tiếng, Hổ Đầu cũng không xuất hiện, Vương Hương Tú lập tức đứng lên, nói: " Thím coi, không ai thèm quan tâm đến mụ tú bà như thím. Thím chỉ dám bắt nạt đến cô nhi quả phụ chúng tôi, ngoài ra thím có thể làm gì chứ?"
"Mày mắng ai là tú bà cơ, con đê tiện này, để xem tao có đánh chết mày không?"
Mụ Chu Lý bước lên một bước muốn tát Vương Hương Tú, Vương Hương Tú né tránh, mụ ta ngã vào khoảng không, đụng phải cửa, mụ ta đụng vào cửa khiến đầu váng mắt hoa, ngồi sụp xuống đất, gào thét: "Không có lương tâm mà, mọi người mau đến xem này, quả phụ này không có lương tâm còn đi bắt nạt một bà lão như tôi. Bắt nạt người khác đến như vậy, ôi trời ơi, thiên địa ơi, mau hiển linh đánh chết con ả đê tiện này..."
Minh Mỹ nghe thấy tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài, chuyện này không thể không hóng được..
Tới tận bây giờ, chưa bao giờ cô được xem cả.
Minh Mỹ ghé sát khe cửa, hai đứa nhỏ không nhịn được, cái đầu nhỏ ngó ra bên ngoài.
Đang xem, Minh Mỹ "ôi" một tiếng hít thở sâu, mụ Chu Lý nằm luôn ở trước cửa nhà họ Tô, hai chân không ngừng đạp trên mặt đất, cánh tay thì vỗ lên đùi, lại còn khóc lóc. Tiếng khóc như tiếng ma quỷ khóc giữa đêm vậy.
Minh Mỹ: "Thật kích động."
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, đương nhiên không phải Hổ Đầu nhà cô, mà là một bé trai trông như mười mấy tuổi chạy từ trong phòng ra, lao ra trong chớp mắt đá lên lưng của mụ Chu Lý.
Minh Mỹ không nhịn được, lại "ôi" một tiếng.
Đứa nhỏ kêu lên: "Ai cho bà bắt nạt mẹ tôi? Ai cho bà bắt nạt mẹ tôi hả?"
Bắt đầu đánh lên người bà, tuy mụ Chu Lý bị đạp một phát nhưng vẫn là người trưởng thành, tát một cái sang: "Mày là thằng súc sinh đi trộm đồ."
Đứa nhỏ này chính là cháu trai trưởng của Tô gia, tên Tô Kim, năm nay chín tuổi (editor: vậy mà trông như mười mấy tuổi, trong cái thời đại những năm 70 này mà nuôi tốt thật, thế mà nhà đó suốt ngày khóc lóc than nghèo kể khổ).
Nó bị đánh trúng, khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, âm u nhìn chằm chằm mụ Chu Lý, nói: "Mụ tú bà khốn nạn này, chết tiệt, bà dám đánh tôi à?"
"Tao đánh mày thì sao, tao đánh chết mày." Mụ Chu Lý lại giơ tay, nhưng đúng lúc này, tay của bà bị người khác bắt lấy, quay đầu nhìn, hóa ra là Bạch Phấn Đấu.
Bạch Phấn Đấu quát lớn: "Bà Chu, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn đánh trẻ con nhà người ta? Có ai làm thế không? Bà cũng bắt nạt người khác quá rồi đấy."
Mụ Chu Lý nghẹn lại, giơ móng vuốt lên, nhanh chóng cào vào mặt Bạch Phấn Đấu "Đây có chuyện của mày à, mày là cái loại ế chỏng ế chơ, còn muốn làm loạn với quả phụ."
"Mụ đáng chết..."
"Mụ muốn hủy đi sự trong sạch của tôi à..."
Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn, một mình mụ Chu Lý không địch lại được nhiều người, con dâu mụ ta cũng nhanh chóng chạy ra ngoài "Mấy người trộm đồ còn bắt nạt người khác, không được đánh mẹ chồng tôi." Nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến.
"Bà dám bắt nạt anh trai tôi..." Ngân Lai Đồng Lai xông ra gia nhập cuộc chiến.
Mụ Chu Lý túm lấy Kim Lai liền tát.
Ngân Lai Đồng Lai cắn tay mụ Chu Lý.
Bạch Phấn Đấu túm tóc mụ Chu Lý kéo về phía sau, mụ Chu Lý giơ tay đánh mặt Bạch Phấn Đấu.
Vương Hương Tú túm tóc con dâu Khương Lô của mụ Chu Lý đánh thành một đoàn.
Minh Mỹ trợn mắt há miệng ngước nhìn.
Cô không tốn tiền cũng có thể được xem biểu diễn đánh nhau lộn tùng phèo sao?
Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình gả đến đây quá đáng giá, ở nhà mẹ đẻ sinh họat hai mươi năm nay, cô chưa từng nhìn thấy chuyện này, mấy người này dám ra tay quá.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ chồng cô khi cô vừa mới tới đây ngày đầu tiên đã giới thiệu hết cho cô biết mọi người trong viện.
Quả nhiên, có thể được người đã sống lại nhớ kĩ đều không phải chuyện bình thường.
Minh Mỹ khiếp sợ: "Ôi trời đất ơi..."
Hổ Đầu nhe răng, hai tay nhỏ bé giữ cửa phòng, tư thế chỉ cần có người tiến đến sẽ đóng cửa.
Tiểu Yến Tử bịt mắt lại, nhưng ngón tay út lại hơi hé ra nhìn trộm, cái miệng nhỏ: "ôi ôi ôi..." lẩm bẩm, giống như đang phối nhạc.
Nhìn qua lại mấy người, mỗi người một vẻ, Minh Mỹ chuyên nghiệp bình luận, đánh cũng bình thường, không hề có kỹ xảo nhưng vô cùng dũng mãnh.
Đương nhiên là dũng mãnh rồi, ngoại trừ hai nhà bọn họ, toàn bộ đại viện đều tới để hóng chuyện hết.
Mọi người cũng không dám tiến lên nhúng tay vào.
Nhưng, Minh Mỹ vừa mới nghĩ thầm như vậy, liền nghe thấy có tiếng người hét lớn: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Minh Mỹ nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy một bác gái cao lớn hùng dũng bước tới.
Minh Mỹ chấn động, không phải chứ? Năm nay ai cũng gầy, muốn tìm được một người mập mạp quá khó khăn.
Bác gái trước mặt này thì không phải, là rất cường tráng đó..
Minh Mỹ lập tức nhớ ra bà là ai, bà ấy cũng tham gia tiệc mừng cưới của cô, hình thể đặc thù như vậy, cô không nhớ được ai cũng có thể nhớ ra được bà.
Bà là vợ của ông đầu bếp Lý, thím Vương.
Quả nhiên gia đình đầu bếp không lo thiếu ăn, biểu hiện rất rõ ràng.
Đương nhiên, Minh Mỹ có thể lý giải vì sao ủy ban cư trú lại sắp xếp cho bà Vương phụ trách, với cơ thể này, cho dù là nam hay nữ, ai mà không sợ bà chứ.
Thực sự có chuyện gì xảy ra, bà cũng có thể nói chuyện dựa vào sức mạnh thể chất.
Trong lúc Minh Mỹ đang suy nghĩ, liền nghe thấy bà Vương cao giọng quát lớn: "Mấy người nhìn lại bản thân mình xem, một đám không biết muốn làm gì.
Lớn đến như vậy rồi còn không biết mặt mũi là gì đúng không.
Tất cả buông nhau ra ngay."
Sau khi nghe thấy tiếng quát của bà Vương, cả đám đều buông tay ra.
Bà Vương: "Nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì thế này?"
Mụ Chu Lý lập tức kêu lên: "Thằng nhóc nhà họ Tô trộm đậu phộng của tôi, tôi muốn đến nói thì nhà mụ ta đánh người. Cái tên nhóc Bạch Phấn Đấu này đến giúp người thương của nó, đánh tôi."
Bạch Phấn Đấu trừng mắt: " Mụ đừng có nói bậy, tôi không thể nhìn mụ bắt nạt chị Tú thôi."
"Ha ha, chị Tú cơ, thân thiết thật đấy, ha ha, khốn nạn thật."
Bạch Phấn Đấu: " Mụ già này, mụ cho rằng tôi không dám đánh mụ sao..."
"Bạch Phấn Đấu."
Bà Vương: " Cháu yên tĩnh cho thím, chờ một chút rồi nói sau, trước tiên nói chuyện trộm đồ.
Bà Chu, bà nói bà có bằng chứng gì.”
Mụ Chu: "Tôi thấy, đứa bé trong viện cũng nhìn thấy, không tin thì hỏi Hổ Đầu, bà hỏi hai đứa cháu bà đi.”
Bà Vương nhìn về phía Vương Hương Tú, nói: "Đây là nhà cháu không đúng.”
Vương Hương Tú che mặt khóc: "Bắt trộm phải bắt quả tang, các người đang nói cái gì vậy? Đây không phải là bắt nạt gia đình tôi sao? Gia đình tôi không có đàn ông, tôi liền bị bắt nạt? Hu hu..."
"Tú Nhi, con im miệng cho mẹ." Lúc này một mụ già ở trong phòng đi ra, sắc mặt mụ tái nhợt, trông có vẻ vô cùng suy yếu, nói: "Tú Nhi, quả phụ chúng ta khổ, không liên quan đến người khác, phải chính mình cố gắng, không nên kêu ca yếu thế trước mặt người khác, nếu không người ta sẽ càng bắt nạt con."
Mụ vịn khung cửa nói: "Tôi bị bệnh, tôi không đi ra, nhưng tôi hiểu, đây là lỗi của gia đình tôi. Chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ đền tiền."
Mụ Chu Lý đắc ý, đang muốn mở miệng đòi thêm chút tiền thuốc men, chợt thấy mụ già Tô mở lòng bàn tay, nói: "Vừa rồi mấy người cãi nhau, tôi chống đỡ thân mình đi tìm kiếm trong túi sách của bọn trẻ, không ngờ bọn nó thực sự lấy, đúng là nhà chúng tôi sai, chúng tôi đền tiền.
Nhưng mà tôi vẫn phải nói, mọi người nhìn đậu phộng này, là thứ có thể ăn được sao?"
Mọi người nhìn kỹ, ai nấy đều ghét bỏ.
Đậu phộng này đã mọc lông rồi, trên vỏ đậu phộng đều là lông xanh, ăn cũng sợ độc chết.
Mụ Tô dịu dàng: "Chúng tôi đồng ý bồi thường tiền, nhưng nếu nói ba đứa nhỏ là cố ý trộm đồ, tôi vẫn phải hỏi một chút, người bình thường nhìn thấy thứ như vậy đặt ở bên ngoài cửa, sẽ cảm thấy là thứ tốt sao?”
Mụ đỏ hốc mắt, lau nước mắt nói: "Tôi épi hỏi Đồng Lai, thằng bé còn nhỏ, không hiểu những điều đó, tôi hỏi và thằng bé cũng đã nói, thằng bé nói thứ này được đặt bên ngoài cửa, nghĩ rằng là đồ vứt đi.
Thằng bé nghĩ vậy nên chủ động hỗ trợ.
Mấy đứa trẻ cũng là có lòng tốt mà thôi, cũng tại nhà chúng tôi quá khó khăn, mấy đứa nhóc choai choai này suy sụp quá, bọn nhỏ đói, nên đi tìm mấy đồ người khác không cần mà ăn."
Mụ cắn môi, rõ ràng lớn tuổi rồi, nhưng có thể nhìn ra vài phần quật cường đáng thương.
"Chúng tôi thừa nhận chúng tôi đã lấy, cũng thừa nhận rằng đứa trẻ đã sai, nhưng để nói về ăn cắp, thực sự không thể nhận.
Mọi người nhìn xem, đứa nhỏ không biết, bọn chúng ăn, tôi sợ xảy ra chuyện mất.”.
Những lời vừa nói khiến cho mọi người nhao nhao gật đầu, cuộc sống của ai thì cũng khó khăn.
Nhưng đậu phộng này, khó khăn hơn nữa cũng không ai ăn.
Mẹ kiếp, ăn xong không phải bị độc sao? Tất cả đều mọc lông xanh.
Lại nghĩ đến tính cách của mụ Chu Lý, sợ rằng mụ ta cố ý lấy ra cho bọn trẻ mắc bẫy, nghĩ đến nhân phẩm của mụ lại thấy có thể như vậy lắm, chỉ trong một lúc mà mọi người đã nhao nhao chỉ trích.
Mụ Chu Lý thấy vậy, ngồi bệt trên mặt đất, lại đạp chân gào thét, nhưng lại khiến mọi người nói nhiều hơn, hiện trường ồn ào hỗn loạn.
Bà Vương: "Được rồi, chuyện này bà Chu làm không đúng." Rồi lại nhìn Kim Lai: "Đứa nhỏ cũng không đúng, nhưng đứa nhỏ cũng bị đánh rồi, chuyện này cứ vậy cho xong, quên đi.”
"Làm sao có thể ..."
"Có cái gì không được! Bà đặt đậu phộng mốc bên ngoài, tất cả mọi người đều biết.
Bà còn muốn cái gì nữa chứ? Hơn nữa, bà còn đánh đứa nhỏ nhà người ta."
"Tôi cũng bị đánh, thằng nhóc Bạch Phấn Đấu không công này..."
"Được rồi, Bạch Phấn Đấu không đánh bà, người ta chỉ là túm lấy bà, bà cũng cào người ta không ít, còn phải tính toán xem ai bị thương nặng hơn sao? Chuyện này dừng ở đây được rồi, mọi người trở về nhà mình đi." Bà Vương nói chuyện, việc hỗn loạn này cứ vậy mà kết thúc.
Minh Mỹ xem một vở kịch lớn, tròng mắt trừng to như bóng đèn, cô cảm khái: "Viện này, quả nhiên không giống bình thường.”
Không thể không nói chấn động sâu sắc.
Người trong viện không có kịch xem, tốp năm tốp ba về nhà, Minh Mỹ cũng không nằm sấp ở khe cửa nữa, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, cảm khái: "Đúng là không phải đèn đã cạn dầu.”
Mụ Tô kia nhìn nhu nhược, lại có thể xoay chuyển cục diện từng phút, bảo sao mẹ chồng cô nói mụ ta không dễ chọc.
Thật đúng vậy!
"Viện này, thật náo nhiệt, bà thím nào nhìn qua đều rất lợi hại." Minh Mỹ cảm thán.
Hổ Đầu gật đầu, mật báo nói: "Thím nhỏ, bên ngoài đều nói viện chúng ta có bốn con hổ cái! ”
Đôi mắt đẹp sáng lên, vội vàng hỏi: "Ai vậy?"
Hổ Đầu tự hào ngẩng đầu lên, nói: "Bà là một!"
Minh Mỹ gật đầu: "Không ngoài dự đoán không ngoài dự đoán, vừa nhìn thấy bà hung dữ liền biết không phải là người hiền lành."
Vừa dứt lời, Triệu Quế Hoa đẩy cửa ra, bà mím môi: "..."
Minh Mỹ: "..."
Vừa mới nói lén đã bị bắt.