“Người phía trước đi về phía sau một chút, phía sau còn có nhiều không gian trống, đi về phía sau đi ạ.”
“Hành khách lên xe xin đừng nóng vội, chuyến xe cuối cùng mọi người chăm sóc lẫn nhau một chút.”
“Cửa trước lên xe cửa sau xuống xe, lên xe mua vé!”
Minh Mỹ nhìn thấy người trong xe rậm rạp giống như cá đóng trong hộp, lại kêu lên: “Phía sau vẫn còn chỗ rất rộng, mọi người dồn về phía sau đi ạ...”
Những người chưa lên được xe nhìn đám người rậm rạp qua cửa kính xe, thầm nghĩ, cô nhân viên bán vé xinh đẹp này thật đúng là lừa gạt người mà, phía sau cũng chen chúc như cá đóng hộp thế kia, có còn chỗ trống nào nữa đâu mà.
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, vẫn là chen về phía sau, cố gắng chen chúc một chút
Không đi dồn về phía sau, thì người bên ngoài cũng không lên xe dược.
Những năm này, người đơn thuần chất phác vẫn còn rất nhiều.
“Chuẩn bị chạy rồi ạ...” Minh Mỹ lại hô mấy tiếng, bưng ấm nước ấm của mình lên, buổi trưa đã thêm nước ấm, bây giờ không còn được bao nhiêu.
Cô lắc lư chút nước bên trong, vặn cốc.
Chuyến tàu cuối cùng, kết thúc công việc!
Minh Mỹ hít sâu một hơi, tiếp tục hô: “Mọi người thông cảm cho nhau một chút nha~”
Nhìn thấy mọi người cuối cùng cũng chen hết lên xe, Minh Mỹ giơ tay ra hiệu, tài xế nhấn nút đóng cửa xe lại, cuối cùng xe cũng chạy lên phía trước, con đường Minh Mỹ đi đúng lúc xem như tuyến đường nóng, trên đường đi còn đi ngang qua Vương Phủ Tỉnh, con đường này, ngày thường thì còn ổn, nhưng chỉ cần mấy dịp gần lễ tết, nơi này người nhiều như kiến, rậm rạp chằng chịt.
Xe dừng lại từng trạm, số người trên tàu cũng theo đó vơi dần đi, cuối cùng Minh Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng sắp tan làm rồi.
Mùa đông trời tối sớm, Minh Mỹ lại tan làm muộn hơn người bình thường một chút, lúc cô trở về nhà thì trời đã tối đen, vừa mới vào trong sân đã ngửi thấy mùi thức ăn của rất nhiều nhà, tối nay cũng không có mùi cá thơm ngát như tối hôm qua.
Hai đứa trẻ nhà họ Trang cầm băng ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, vừa nhìn thấy Minh Mỹ, lập tức vui vẻ kêu lên: “Thím út về rồi!”
Mặc dù hai đứa nhóc này thật ra không quá thân quen với Minh Mỹ, thậm chí là rất xa lạ, nhưng dù sao chúng nó cũng biết đây là người nhà mình, không giống như hàng xóm.
Vì vậy, khi Minh Mỹ trở về, chúng nó rất phấn khích và hạnh phúc.
Tuy rằng Hổ Đầu đã sáu tuổi, nhưng dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, trong nhà không có người lớn, cũng không có cơm tối, các bạn nhỏ khác đều về nhà ăn cơm, trong lòng cậu bé chua xót không biết nên làm gì bây giờ.
Vừa nhìn thấy Minh Mỹ về, đã lập tức chạy tới.
Minh Mỹ vốn đang đi bộ cũng nhanh bước chân như đang chạy chậm, cả gương mặt đỏ bừng, cô vội vàng tiến lên, nói: “Tại sao hai đứa không vào nhà? Ngồi ở cửa làm gì chứ, vào nhà đi.”
Cô dẫn hai nhóc vào nhà, lúc này mới bật đèn lên.
Trong phòng lập tức sáng lên, Minh Mỹ: “Hai đứa đói bụng rồi đúng không?”
Hổ Đầu có chút ngượng ngùng gật đầu, Tiểu Yến Tử còn nhỏ không hiểu những chuyện kia, trái lại mềm mại nói: “Tiểu Yến Tử đói bụng, trong nhà không có ai, không có cơm.”
Minh Mỹ: “Được, chờ thím út đi nấu cơm.”
Cô bỏ đồ đạc của mình xuống, mở tủ chén và nói: “Chúng ta ăn gì nhỉ? Để thím xem nào! Làm một món canh mì, được không? Các cháu thấy thế nào?” Nghĩ hôm nay trời lạnh như vậy, chờ mấy người kia trở về khẳng định cũng sẽ muốn húp một chút canh ấm bụng, bèn nghĩ đến canh mì.
Đây là lần đầu tiên Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử được người khác hỏi đến ý kiến, hai đứa nhóc nghiêm túc liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Được ạ.”
Minh Mỹ: “Được rồi, vậy quyết định nấu canh mì nhé, chúng ta cần thêm chút rau xanh, hai đứa có biết đồ ăn trong nhà đặt ở đâu không?”
Hổ Đầu lập tức nói: “Cháu biết, có trong hầm.”
Minh Mỹ: “Chúng ta đi lấy một ít cải trắng nào.”
Cô liếc nhìn đồ tồn kho trong nhà, do dự rồi nói: “Cháu nói xem, nếu thím bỏ thêm một quả trứng vào trong canh mì, liệu bà nội của cháu có mắng thím không?”
Hổ Đầu: “!!!”
Tiểu Yến Tử: Ừng ực, nuốt nước bọt.
Minh Mỹ chớp chớp mắt to hỏi hai đứa bé: “Các cháu nghĩ thím có nên bỏ thêm hay không đây?”
Hổ Đầu cũng không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, cậu bé cũng thèm ăn, nhưng mà! Cậu bé nhìn thím út, thím út là vì tin tưởng nên mới cái gì cũng hỏi bọn chúng, cậu bé không thể gạt người, gạt người thì không phải là một đứa trẻ ngoan.
Cậu nhóc thì thầm: “! Có.”
Minh Mỹ: “Cái gì cơ?”
Hổ Đầu: “Bà nội sẽ mắng thím.”
Trứng gà à, trứng gà bay đi mất rồi.
Minh Mỹ lập tức gục đầu xuống, ngay cả hai bím tóc cũng thiếu đi vài phần sức sống, sâu kín thở dài một tiếng: “Haizzz~”
Hổ Đầu cũng làm theo: “Haiz~”
Tiểu Yến Tử không hiểu lắm, giọng sữa cũng học theo: “Haiz~”
Minh Mỹ nhìn Hổ Đầu, lại nhìn Tiểu Yến Tử, suy nghĩ một chút nói: “Hôm nay người trong nhà đều đã đi ra ngoài làm chuyện quan trọng.”
Hổ Đầu ngẩng đầu lên.
Minh Mỹ: “Trời lạnh như vậy, lại ra ngoài làm chuyện quan trọng, lúc trở về khẳng định rất lạnh lẽo.
Nếu lạnh lẽo, nên ăn tốt hơn một chút để bổ sung dinh dưỡng.
Có dinh dưỡng, vậy thì sẽ không bị gió thổi lạnh mà nhiễm bệnh.”
Hổ Đầu: “Hả???”
Tiểu Yến tử: “...” Nghe không hiểu.
Minh Mỹ vươn một ngón tay ra, biểu hiện cho số ‘một’, nói: “Chúng ta chỉ dùng một quả thôi, bổ sung dinh dưỡng.
Đây là điều rất nên làm, không phải là một sự lãng phí, các cháu nói xem có đúng không”
Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử đồng loạt gật đầu.
Minh Mỹ tiếp tục: “Nếu thím bị mắng, các cháu có thể nói chuyện giúp thím không?”
Hổ Đầu vội vàng gật đầu: “Có thể!!!”
Cậu bé vỗ ngực và đảm bảo: “Cháu là một người đàn ông!”
Minh Mỹ: “Phụt!”
Tiểu Yến Tử cũng học theo bộ dáng của anh trai, vỗ ngực đảm bảo: “Có thể!”
Minh Mỹ mỉm cười: “Được rồi, thím tin tưởng hai cháu.”
Cô lấy bột ngô và bột mì ra, rồi lấy thêm một quả trứng từ tủ ra, xong lại giao việc cho Hổ Đầu: “Cháu đi đến hầm lấy cho thím một cây cải trắng mang tới đây.”
Hổ Đầu: “Được ạ.”
Cậu bé giống như chân có khinh công bay nhanh ra cửa, Minh Mỹ hành động rất nhanh.
Thật ra cả nhà tính cả già và trẻ nhỏ thì là tám người, trong canh mì chỉ bỏ một quả trứng gà, thật sự dinh dưỡng cực cực cực kỳ ít, cũng chỉ là ngửi được mùi mà thôi.
Nhưng nếu bỏ nhiều, Minh Mỹ lo lắng mẹ chồng của cô sẽ bùng nổ mất.
Trứng gà ở nhà bình thường là một thứ rất quý giá, nhà mẹ đẻ của Minh Mỹ có điều kiện tốt hơn một chút, mà cũng xem nó là bảo vật.
Thứ này, có đôi khi có tiền cũng không mua được.
Minh Mỹ làm rất nhanh, đầu năm nay con gái chẳng có ai là không biết nấu cơm, đừng nói là con gái, ngay cả con trai không biết nấu ăn cũng rất ít.
Chỉ là nếu nói đến các món ăn lớn, khẳng định Minh Mỹ không nấu được, nhưng canh mì thì quá đơn giản rồi, vẫn có thể làm được.
Món canh mì chín rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã làm xong, một lớn hai nhỏ ngồi lại, ba người mỗi người nâng một chén, xì xụp uống, Hổ Đầu nhìn thấy mảnh trứng nhỏ trong chén, vui vẻ đến mức muốn vẫy đuôi.
“Mụ già Tô, mụ ra đây cho tôi! Ra đây ngay!”
Ba người đang ăn uống thoải mái, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gọi ngang ngược, Minh Mỹ lập tức vọt tới cửa, mở ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Hổ Đầu yên lặng tiến đến, Tiểu Yến Tử cũng yên lặng tiến tới, từ trên xuống dưới, ba cái đầu, từ khe cửa nhìn chằm chằm vào trong sân.
Người trong sân cũng không phải ai xa lạ, chính là tuyển thủ chiến đấu - mụ Chu, mụ ta chống thắt lưng, gương mặt khắc nghiệt, đứng ở cửa nhà mụ Tô kế bên, điên cuồng giậm chân: “mụ Tô, Vương Hương Tú chúng mày ra đây cho tao, ra đây! Đừng nghĩ rằng trốn ở trong nhà thì không có vấn đề gì! mụ không dám ra ngoài, đúng không? Không ra thì tao sẽ tìm Tổ dân phố, không thể chúng mày bắt nạt người khác như vậy được.
Có phải là có người sinh nhưng không có người dạy hay không hả? Thằng súc sinh nhà chúng mày trộm đồ nhà tao, chúng mày thì mặc kệ!”
Cuối cùng lúc này Vương Hương Tú cũng đã mở cửa, cô ta vừa tủi thân vừa phẫn nộ nhìn mụ Chu, nói; “Thím Chu, có ai nói như thím chứ? Ngay cả khi nhà cháu không có đàn ông, thím cũng không thể nói như vậy.
Thím nói nhà cháu bắt nạt người khác, cháu thấy thím mới là đang bắt nạt người khác, tới cửa mắng chửi, không có ai làm như thím vậy cả.”
“Cũng đúng đó, thím Chu à, thím cũng quá đáng quá, nào có ai nói như thím chứ, đây không phải là bắt nạt người khác sao.”
“Bà Chu vẫn là cứ ngang ngược trước sau như một, đây không phải là đang bắt nạt quả phụ nhà người ta sao.
“Tôi thấy bà Chu cố ý bới lông tìm vết đó, bà ta chính là hận Vương Hương Tú.”
Người vây xem xì xào bàn tán, so với mụ Chu khắc nghiệt cứng rắn miệng thối, mọi người cũng chẳng thèm hỏi tới nguyên nhân là gì, dù sao nhất định là mụ già bắt nạt quả phụ trẻ.
mụ Chu chậc một tiếng, mắng: “Liên quan gì tới mấy người hả? mấy người biết cái rắm, lại dám xen mồm ở đây. Thứ vô duyên mất nết!”
Mụ mắng đủ rồi, quay đầu lại nói: “Con đĩ này mày làm bộ làm tịch cho ai xem hả? Ba thằng nhóc nhà mày đến nhà tao trộm đậu phộng, màu nhìn xem, hơn phân nửa túi đậu phộng này lại bị mấy đứa nhóc hư đốn kia ăn trộm không còn chút gì, thật đúng là quá đáng mà! Đậu phộng này, mỗi năm ra được bao nhiêu đâu? Ba thằng nhãi ranh nhà mày lại lấy hết sạch của tao, tao còn không thể tìm tới cửa đòi bọn mày giải thích à? Mất thì đền, đền tiền cho tao!”
Hốc mắt Vương Hương Tú đỏ lên nói: “Thím Chu, thím nói gì vậy? Con của cháu sao có thể làm chuyện đó chứ? Chúng nó là những đứa trẻ hiểu chuyện, cháu biết thím không thích chúng nó, nhưng thím không thể đổ hết tội lên đầu con của cháu được!”
“Mày còn không thừa nhận? Mày gọi tất cả mấy đứa trẻ trong khu này ra hỏi xem có phải ba đứa con của mày ăn đậu phộng ở cửa chiều nay không? Đó là của nhà tao!” Mụ Chu còn đang giậm chân, mắng: “Mày đừng tưởng rằng mày diễn xuất như vậy là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hổ Đầu, Hổ Đầu cháu ra đây, cháu nói xem cháu có thấy hay không!”
Bà Chu thấy nói chuyện không được thì bắt đầu muốn tìm nhân chứng, Minh Mỹ nhanh chóng quyết đoán đóng chặt cửa lại.
Cô không hiểu biết nhiều về những người trong khu, nhưng nghe mẹ chồng giới thiệu một chút thì biết thật ra ai cũng chẳng phải là đèn cạn dầu gì cả.
Bây giờ những người khác trong nhà không có ở đây, cô mới không thèm ra nhúng tay vào vũng nước đục kia, cô quyết đoán đóng cửa, nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa các cháu có nhìn thấy khong?”
Hổ Đầu gật đầu, nói: “Có thấy!”
Đứa trẻ kể lại sự thật: “Bà Chu đặt đậu phộng bên ngoài cửa, Kim Lai Ngân Lai đã chạy qua lấy. Bà Chu nhìn thấy bọn họ lấy, còn cười.” Nói đến đây, Hổ Đầu có chút mờ mịt gãi đầu: “Không biết là bà Chu cười cái gì.”
Minh Mỹ: “???”
Cười á?
Mụ già này còn cười nữa chứ?
Nhưng là, đồ của mụ ta bị mất thì sao mụ ta lại cười chứ?
Hổ Đầu bĩu môi: “Kim Lai nói, nếu cháu học tiếng chó sủa một tiếng thì sẽ cho cháu ăn, cháu là một người đàn ông, cháu không phải chó, cháu không cần! Cái đậu phộng đó bị hỏng, cháu không ăn!”
Minh Mỹ nghe xong những lời này, vẻ mặt không dễ nhìn, thầm nghĩ trẻ con nhà kia được dạy dỗ như thế nào vậy chứ.
Thật sự chẳng khác gì lũ mất dạy cả!
Cô xoa đầu Hổ Đầu và nói: “Không cần là đúng, chúng ta không cần đồ ăn cắp! Thứ gì vậy chứ, chờ bà nội của cháu về, chúng ta đi mách bà!”
Hổ Đầu: “Được ạ!”
Tiểu Yến Tử cũng vội vàng gia nhập: “Được ạ ~”