“Một con bướm có tuổi thọ khoảng ba ngày cho đến một tháng... Mà đa phần, tuổi thọ của bướm chỉ tầm một tuần, tức bảy ngày”
“Sinh mệnh của tôi cũng mong manh như vay. Tôi cũng không khác gì loài bướm. Người bình thường mấy chục năm, với tôi chỉ còn tính bằng tháng, có thể còn ngắn hơn nữa!”
--
Kinh Du lần đầu gặp Hồ Điệp, anh ấy cứ nghĩ cô là thiếu nữ chán đời, định tự tử.
Kinh Du gặp Hồ Điệp lần thứ hai, anh thản nhiên nói:
“Nếu hôm nay cô lại nhảy xuống, tôi sẽ không cứu cô nữa.”
Sau đó, cô nói với anh: “Kinh Du, anh không cần cảm thấy có lỗi với em.”
Thật lâu về sau, Kinh Du trở về sân thi đấu, nhận được vinh quang thuộc về mình.
Dưới ánh đèn flash, anh chợt nhớ đến giọng nói của người con gái, và nói một lời thiếu suy nghĩ trước mặt hàng nghìn người.
--
Tiểu Hồ Điệp à.
Xin lỗi em, anh bơi không nổi nữa rồi.
--
“Anh là cá voi ngao du đại dương, chợt vào một ngày tình cờ, một chú bướm vô tình xông vào tần số của anh.”
“Đó là giây phút đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.”