Chùa Đàm Hải trải qua một trăm năm, hương khói hưng thịnh, du khách đến hành hương nườm nượp không dứt, nhưng mà đường lên núi dâng hương không dễ như tưởng tượng.
Đảo Đàm vốn được hình thành từ một ngọn núi, ngôi chùa được xây ở vị trí cao nhất của đảo, để lên được chùa phải bước 9981 bậc thang, vượt qua tám khúc ngoặt, ngụ ý tám nỗi khổ trong cuộc đời: Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Yêu đương phải chia lìa, Oán hận lâu dài, Cầu mà không được, Bị mê lạc bởi những điều thấy được, cuối cùng đều tan biến trong hơn 9000 bậc thang này.
Dựa theo chân núi tính lên thì Sinh xếp ở dưới cùng, cho dù người cầu cái gì, chỉ có tìm kế sinh nhai là khó nhất, nhưng khi ra khỏi chùa, nó lại ở vị trí đầu tiên, tức là con người sinh ra nhất định gian khổ, không có sinh thì không có tử, càng không có sáu nỗi khổ còn lại.
Đường lên núi quanh co khúc khuỷu, không có xe buýt hay cáp treo, muốn lên được đỉnh núi, chỉ có thể dựa vào sức của đôi chân đi lên.
Một nhóm người ngoại trừ Hồ Điệp và Mạc Hải, tất cả đều là vận động viên, đi lên bậc thang như đi trên đất phẳng, vì suy nghĩ cho cô và Mạc Hải, tốc độ của mọi người cũng không quá nhanh.
Qua được ba nỗi khổ, thể lực của Hồ Điệp có phần không chịu được, tốc độ càng lúc càng chậm, Kinh Du lấy chai nước trong túi đưa cho cô: “Uống một chút.”
Hồ Điệp dừng lại uống hai ngụm, ngừng một lúc rồi nói: “Em không lên nữa đâu, vốn dĩ em cũng không định vào đó dâng hương, em ngồi ở đình nghỉ mát đợi mọi người vậy.”
“Được.” Kinh Du đưa nắp chai nước cho cô: “Em với Mạc Hải vào trong ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại cho họ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT