Hồ Điệp băng qua đường theo từng giây đếm ngược của đèn xanh, gió thổi qua làm mái tóc dài và vạt váy của cô không ngừng lay động.

Cô đi đến trước mắt chàng trai, cười nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Kinh Du.”

“Ừm.” Kinh Du đáp lại mới cảm thấy cổ họng khô khốc, anh ho nhẹ một cái theo bản năng: “Cô vẫn luôn ở chỗ này chờ tôi à?”

“Đúng vậy, sợ anh trốn tôi, cho nên tôi liền chủ động đến đây trước.” Hồ Điệp có đôi mắt hoa đào động lòng người, khi cười lấp lánh ánh nước, vô cùng hấp dẫn.

Cô vén sợi tóc dính trên sườn mặt, nói: “Bây giờ xem ra, cách này cũng hiệu quả đấy chứ.”

Kinh Du không biết nói gì, lại “ừ” một tiếng.

“Vậy hôm nay anh rảnh đúng không?” Hồ Điệp quan sát xung quanh: “Tôi rất ít khi ăn uống gần đây, anh có muốn ăn gì không?”

“Đến nhà tôi đi.”

“Hả?” Hồ Điệp quay đầu nhìn anh, vẻ mặt dần trở nên cảnh giác.

Kinh Du cười khẽ, vẻ suy sụp tinh thần cũng vì thế mà giảm đi một chút: “Tôi và bạn chuẩn bị làm tiệc nướng tại nhà, nếu cô không ngại thì cùng tham gia.”

“Nhưng như vậy thì đâu tính là tôi mời anh.”

Kinh Du cũng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trông thoáng thấy siêu thị bách hoá ở góc phố, nói: “Vậy bia tối nay cô phụ trách nhé?”

“Được thôi.” Hồ Điệp đi theo anh về phía trước.

Hai người một trước một sau tiến vào siêu thị, Kinh Du lấy một thùng bia, lại cầm thêm vài chai soda cam, quay đầu hỏi: “Cô uống gì?”

“Cái này đi.” Hồ Điệp cầm một hộp sữa chua từ kệ hàng bên cạnh lên: “Mấy anh cần mua gì nữa không?”

“Không.” Kinh Du đứng dựa vào tủ kính ở quầy thu ngân, chỉ vào mã thanh toán bên cạnh: “Quét cái này.”

“Ừm.” Hồ Điệp đưa sữa chua cho bà chủ, chờ bà ấy quét mã xong, cô lấy điện thoại quét mã thanh toán: “Bao nhiêu tiền?”

Bà chủ: “76 tệ.”

Cô cúi đầu thanh toán, trong cửa hàng lập thức vang lên thông báo chuyển tiền: “Tài khoản Alipay thanh toán 76 tệ.”

Kinh Du ôm thùng bia, tay còn lại định xách túi nước ngọt, nhưng Hồ Điệp đã nhanh tay cầm lên trước: “Để tôi cầm cho.”

Soda cam được đóng trong chai thủy tinh, bảy tám chai xếp cùng nhau không nhẹ chút nào, xách tay thì hơi nặng, Hồ Điệp dứt khoát ôm trong lòng ngực: “Đi chứ?”

“Chờ đã.” Kinh Du đặt thùng bia trong tay xuống, đưa tay cầm cái túi cô đang ôm trong lòng ngực, rồi quay người ôm bia trên bàn lên: “Đi thôi.”

Hồ Điệp đuổi theo bước chân của anh, “Tôi cầm nổi mà.”

“Ừ.”

“Tôi cầm nổi thật đó.”

“Tôi biết.” Kinh Du nói: “Tôi cũng cầm được.”

“…” Hồ Điệp duy trì tốc độ đi ngang bằng với anh: “Anh là người Dung Thành sao?”

“À, không phải.” Bước chân của Kinh Du không quá lớn, chai thủy tinh trong túi va vào nhau phát ra tiếng leng keng: “Hộ khẩu của tôi ở đây, nhưng ba mẹ tôi lại định cư ở thành phố B, từ nhỏ đến lớn tôi đều sống ở bên kia.”

“À.”

“Cô là người ở đây à?”

“Đúng rồi, tôi là người gốc Dung Thành.” Hồ Điệp lại hỏi: “Thế anh đến Dung Thành nghỉ hè à?”

“Ừ.”

“Thích thật đấy.”

Kinh Du nghiêng đầu nhìn cô gái một cái, không hỏi gì nhiều.

Ngôi nhà mà hiện tại Kinh Du đang sống là nhà cũ do ông bà anh để lại, căn nhà hai tầng nằm khuất trong ngõ nhỏ, có cái sân rộng.

Trong sân trồng một cây đa, hàng dây leo phủ kín cả bức tường, giàn nho được đặt ở đình nghỉ mát giữa trời, cây trúc đào đung đưa ở chỗ bóng râm trong góc tường.

Dưới cây đa còn có một cái miệng giếng, Thiệu Quân dựng bếp nướng cạnh đó, lúc Hồ Điệp đi vào sân theo Kinh Du, anh ấy đang bận rộn không ngơi tay.

“Mạc Hải Mạc Hải!! Mau lên, mang quạt ra đây, nóng chết mất.” Thiệu Quân vừa mới đốt than lên, trong sân khói trắng lượn lờ nghi ngút.

Hồ Điệp bị sặc ho vài cái.

Thiệu Quân nghe tiếng, ngẩng đầu thấy Kinh Du vội nói: “Mày về rồi à, đồ này thế nào – –”

Anh ấy nhìn thấy cô gái sau lưng Kinh Du,  ngừng một lúc mới hỏi: “Bạn mày?”

“Ừ.” Kinh Du bước đến, cầm cây quạt hương bồ ở một bên quạt vào bếp than vài cái, ngọn lửa bùng lên thành công.

Anh nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ, giới thiệu hai người với nhau: “Hồ Điệp – –”

Thiệu Quân không hiểu gì cả, ánh mắt nhìn loạn xung quanh: “Bướm á? Bướm ở đâu cơ?” [1]

[1] Hồ điệp có nghĩa là con bươm bướm.

“…” Kinh Du hít sâu một hơi: “Cô ấy tên là Hồ Điệp.”

Cô gái giơ tay chào hỏi cùng Thiệu Quân: “Chào anh.”

Thiệu Quân cười ha hả: “Chào em, anh tên Thiệu Quân, Song Nhĩ Thiệu [2], chữ Quân “昀” trong bộ Nhật “日”, Hồ Điệp là biệt danh của em à?”

[2] Nguyên văn là “双耳邵”: Hai tai “耳” cộng với một đao “刀”  là một cách đọc của chữ Thiệu “邵”.

“Tên thật của em là Hồ Điệp, Cổ Nguyệt Hồ.” [3]

[3] Nguyên văn  là “古月胡”: trong đó, “古” nghĩa là cổ xưa; “月” nghĩa là mặt trăng; ghép lại thì được họ của nữ chính, họ Hồ “胡”.

“À.” Thiệu Quân cười nói: "Tên của hai người thú vị thật đấy, bay trên trời, lặn dưới biển, nghe không giống tên người.”

Hồ Điệp: “…”

Kinh Du: “…”

Thiệu Quân gãi gãi đầu, cười: “Đùa thôi, đừng để ý nha.”

Hồ Điệp sợ đối phương khó xử, không để tâm nói: “Không sao, đã quen rồi.”

Thiệu Quân vẫn luôn là người cởi mở, không cảm thấy xấu hổ một chút gì cả: “Em với Kinh Du quen biết thế nào vậy?”

“Liên quan đếch gì tới mày.” Kinh Du nhét cây quạt hương bồ vào tay anh ta: “Trông bếp đi.”

“Được, mày là nhất.” Thiệu Quân không cãi lại Kinh Du, đem lửa giận dồn hết vào đống lửa mới nhóm, động tác tay vừa nhanh vừa mạnh, làm ngọn lửa bùng lên cao.

Kinh Du chưa rời đi đá vào đầu gối của anh ấy: “Quạt nhẹ thôi.”

“Rồi rồi rồi, biết rồi, tổ tông của tao.” Thiệu Quân nháy mắt ra hiệu với Hồ Điệp: “Có phải nó rất phiền đúng không?”

Kinh Du tức khắc nhìn qua: “Tao không có điếc.”

Thiệu Quân nghẹn lời, im bặt.

Hồ Điệp không nhịn được cười, cô đi qua hỏi Kinh Du: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Không cần.” Anh nhớ tới cái gì đó, rửa sạch tay, lấy hộp sữa chua rồi và một chai soda cam từ trong túi ra, “Đi theo tôi.”

Hồ Điệp không hiểu chuyện gì, cô theo anh vào nhà.

Tivi trong phòng khách đang mở, có một cậu bé ngồi ở đó.

Cô thấy Kinh Du bước đến và gọi: “Mạc Hải.”

Cậu bé quay đầu lại: “Anh, anh về rồi ạ.”

Kinh Du xoa xoa đầu cậu: “Anh Thiệu Quân ở bên ngoài gọi em giúp đỡ sao em không ra?”

Mạc Hải vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lẩm bẩm trong miệng: “Anh ấy quá ngốc, em không muốn giúp anh ấy đâu.”

“Được, cậu ta ngốc, chúng ta không để ý tới cậu ta nữa. Thế anh giao cho em một nhiệm vụ mới.” Nói đoạn, Kinh Du đứng dậy ra hiệu cho Hồ Điệp đến gần: “Đây là chị Hồ Điệp, hôm nay chị ấy đến nhà mình làm khách, em tiếp đãi chị ấy giúp anh được không?”

Hồ Điệp giơ tay lên: “Hi.”

“Chào chị ạ.” Mạc Hải đứng lên, cầm gối đặt trên sô pha, lễ phép nói: “Chị ngồi ạ.”

“Cảm ơn.” Hồ Điệp theo lời nói ngồi xuống, cậu bé lại tiếp tục ngồi xem tivi.

Kinh Du đưa hộp sữa chua cho cô: “Cô xem tivi với thằng bé đi, lát nữa làm xong tôi sẽ gọi hai người ra.”

“Ồ.” Hồ Điệp nhận lấy hộp sữa chua, bên ngoài vỏ chai bị nước ở tay chàng trai thấm ướt, cô vô thức lau đi.

Kinh Du tìm thấy đồ khui trai trên bàn, cạy nắp chai soda ra đưa cho Mạc Hải: “Chiêu đãi chị gái cho tốt.”

“Biết rồi ạ.”

Anh lại nhìn qua Hồ Điệp: “Tôi ra ngoài trước nhé.”

Hồ Điệp gật gật đầu: “Được.”

Tivi đang chiếu phim hoạt hình 《Chú gấu vui nhộn》, Mạc Hải ngửa đầu uống nước ngọt ừng ực, sau đó đứng dậy bỏ chai rỗng vào giỏ nhựa trong góc.

Trong giỏ đã đầy một nửa chai rỗng.

Cậu bé quay lại, không ngồi dưới đất nữa, mà ngồi trên ghế sô pha cùng Hồ Điệp, yên lặng một lúc lâu cậu bé đột ngột lên tiếng: “Chị không uống ạ?”

“Gì cơ?” Hồ Điệp nhanh chóng hiểu ra: “Em muốn uống sao?”

“Không muốn, anh cho chị mà.” Cậu bé nói bảo muốn, nhưng lại không dịch ánh mắt khỏi hộp sữa chua.

Hồ Điệp cắm ống hút vào đưa qua: “Chị không khát, em uống đi.”

Mạc Hải do dự hồi lâu mới đưa tay nhận: “Cảm ơn ạ.”

Hồ Điệp cười: “Không có gì.”

Sắc trời dần tối, cô gọi điện cho Tưởng Mạn nói hôm nay mình về muộn một tí, bà hỏi cô đang ở đâu.

“Ở nhà Kinh Du ạ.” Hồ Điệp giải thích ngắn gọn.

Tưởng Mạn dặn dò: “Về sớm chút, đừng làm phiền người ta quá, lát nữa gửi địa chỉ cho mẹ.”

“Con biết rồi.” Cúp điện thoại, Hồ Điệp gửi vị trí của mình qua Wechat cho Tưởng Mạn, sau đó mở camera lên, chuẩn bị quay một video ngắn gửi qua.

Cô bấm vào nút quay phim, lia ống kính sang phải, vừa lúc quay được cảnh Kinh Du bước vào nhà.

Trong video, chẳng biết chàng trai đeo băng đô màu đen lên từ lúc nào, để lộ phần trán ra, mắt kiếm mày rậm. Dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng.

Tay áo sơ mi được anh xắn lên, đường cong cơ bắp trên cánh tay hiện rõ nhưng không quá khoa trương, những vết sẹo trên cánh tay phải giống như những vết nứt trên một viên ngọc trắng ngần, làm mất đi vẻ đẹp của nó.

Anh vẫn giữ tư thế một chân bước vào nhà, một chân ở bên ngoài, thấy Hồ Điệp đang cầm điện thoại, anh vô thức che mặt đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play