Nghĩ đến đây Đổng béo liển đứng ngồi không yên, chú vội chạy ra khỏi bếp để kiểm chứng suy đoán của mình.
Nhìn thấy Đổng béo không nói một tiếng nào đã vội chạy đi, lão Vương vội hỏi:
"Anh đi đâu đó?"
Đổng béo để lại một câu "Tôi đi tìm một đứa nhóc" rồi biến mất sau cánh cửa tre, để lại lão Vương với gương mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi Đổng béo chạy đến gốc cây long não thì cũng vừa lúc bé Cốc Dụ đang nấu bữa trưa, hôm nay bé bắt được một ít ốc ở dưới dòng suối, bé không biết nấu như thế nào nên cũng chỉ nướng lên.
Những con ốc sau khi bị nướng liền hé hết miệng lộ ra lớp thịt tươi ngon bên trong, bé Cốc Dụ cầm nhánh cây đã rửa sạch lật miếng thịt ốc chưa chín và nướng tiếp cho chín. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Bé Cốc Dụ tập trung nấu bữa trưa nên không chú ý có người xuất hiện trước mặt mình. Đổng béo cũng không nói chuyện mà im lặng nhìn bé Cốc Dụ nấu ăn.
Mấy phút sau, bé Cốc Dụ đem hết ốc đã chín đặt lên lá cây sạch. Làm xong bé ngẩng đầu lên và thấy Đổng béo đang nhìn mình cách đó không xa. Đôi mắt bé Cốc Dụ sáng lên, bé đưa vẫy tay về hướng Đổng béo:
"Chú Đổng, con làm bữa trưa xong rồi chú có muốn ăn một chút không ạ?"
Được bé Cốc Dụ nhiệt tình mời như thế, Đổng béo gật đầu rồi đi về hướng bé Cốc Dụ.
Thấy chú đang đi đến, bé Cốc Dụ vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình - nơi được lót bởi một tấm lá chuối xanh - cho Đổng béo.
"Chú ngồi đây đi ạ, con sẽ tìm một chiếc là khác."
Nói xong không đợi Đổng béo từ chối, bé Cốc Dụ đẩy chiếc lá chuối về hướng của chú rồi bé chạy đi. Một lúc sau bé chạy về mang theo một chiếc lá chuối còn to hơn bé.
Bé Cốc Dụ trải lá chuối lên mặt đất và ngồi xuống. Rồi bé thấy hình như mình ngồi hơi xa chú Đổng, bé lười đứng dậy nên một bên vừa kéo lá chuối một bên nhếch mông một chút. Đến khi cảm thấy chỗ ngồi này tốt rồi, bé cười mãn nguyện.
"Chú Đổng, cái này cho chú ạ!"
Đã vài ngày bé Cốc Dụ không ăn cũng người khác, đối phương lại là chú Đổng mà bé thích nên bé rất vui, ví như trên đầu có gắn angten chắc bây giờ đã dựng thẳng lên.
Số ốc bé Cốc Dụ đưa cho Đổng béo ngon hơn, vừa đưa tay ra nhận chú Đổng đã biết. Đổng béo khựng người lại một lát.
Đôi tay nhỏ trắng của nhóc con...đem tất cả đồ ngon cho mình, Đổng béo không biết phải làm sao.
Bé Cốc Dụ nhìn chú Đổng đang thất thần, bé thầm nghĩ chắc chú không thích đồ ăn mình làm, bé thận trọng nói:
"Chú ơi...nếu không thích chú không cần ép chính mình đâu, lần sau con làm món khác cho chú!"
Đuôi mắt của bé đỏ lên, hốc mắt có giọt nước mắt chực trào sắp rơi ra. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Vốn là người có trái tim mỏng manh nên Đổng béo làm sao chịu được. Chú lắc đầu:
"Chú thích ăn, cảm ơn nhóc đã mời"
"Dạ, chú ăn nhiều một chút, hiện tại con chưa đói lắm!"
Nghe thấy vậy bé Cốc Dụ lấy phần ốc trên lá cây của mình chia bớt cho Đổng béo. Rồi bé tròn xoe mắt nhìn về hướng Đổng béo như đang đợi lời chú nếm xong rồi cho lời khen ngợi.
Đổng béo nhìn bé Cốc Dụ, chú lấy một chút thịt ốc cho vào miệng. Thịt ốc khi nấu nếu không nêm gia vị thì chẳng có chút hương vị nào, nhạt đến không thể nhạt hơn. Vậy mà thần kì thay, Đổng béo vẫn nhạy bén phát hiện hương vị của thịt ốc này khác với miếng thịt đông pha khi nãy.
Bé Cốc Dụ khi nấu ăn không cho bất kì hương liệu nào vậy mà lại làm cho Đổng béo - một quỷ ngàn năm lại có thể nếm ra được hương vị.
Đổng béo nhìn về hướng bé Cốc Dụ, trên mặt bé bây giờ giống như đang hiện ra vài chữ "sao ạ, ăn ngon không ạ? ". Lần đầu tiên chú nở nụ cười với bé Cốc Dụ:
"Ăn rất ngon".
Nói rồi Đổng béo tiếp tục ăn số thịt ốc còn lại. Không lâu sau bên chân Đổng béo chỉ còn những vỏ ốc rơi đầy đất. Chú đã xác định được, bé Cốc Dụ chính là lý do chú có thể nếm ra được hương vị của thức ăn.
Đổng béo có suy tư, chợt một âm thanh từ phía đối diện truyền thẳng vào tai làm cắt ngang suy nghĩ của chú.
Nơi phát ra âm thanh ----- chính là bụng của bé Cốc Dụ
Mặt bé đỏ lên, đôi tai cũng ửng hồng, bé có chút xấu hổ với cái bụng của mình.
Lúc này Đổng béo mới phản ứng lại, thì ra nãy giờ chú đã ăn không ít thức ăn trưa của bé Cốc Dụ. Mà nhóc con bởi vì cho mình ăn quá nhiều nên chiếc bụng đói mới "kêu gào" như thế. Nội tâm Đổng béo có chút ảo não, sau đó chú đứng dậy rồi nói với bé Cốc Dụ:
"Nhóc ngồi ở đây chờ một chút chú trở lại liền".
"Dạ chú!"
Bé Cốc Dụ ngồi trên tàu lá chuối ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy bé ngoan như vậy, lương tâm càng trở nên bức rức, bước chân của chú càng đi nhanh đến nhà lão Vương.