Rõ ràng bàn tay đang xoa trên đầu rất lạnh nhưng bé Cốc Dụ lại có cảm giác ấm áp bao quanh cả người mà từ trước đến giờ bé chưa từng cảm nhận được. Bé nhịn không được muốn được vuốt tóc nhiều hơn, thế là cọ cọ mái tóc vào lòng bàn tay Đổng béo, còn gương mặt thì nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

Thoạt nhìn rất giống một chú mèo nhỏ vừa trộm làm được chuyện mà mình thích.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngấy mềm mại, toàn bộ hành động tràn sự tin cậy của bé Cốc Dụ rơi vào đáy mắt Đổng béo. Nhìn hành vi đáng yêu này tuyến phòng ngự của Đổng béo sụp đổ, suýt tí nữa chú đã nhấc bổng bé Cốc Dụ ôm một cái rồi nâng bé lên cao. Sau đó đem bé về nhà nuôi lớn.

Cũng may tia lý trí còn lại của Đổng béo vẫn còn, chú hiểu rõ mình không được tiếp xúc quá nhiều với bé Cốc Dụ. Lỡ không may dính quá nhiều âm khí sẽ làm bé bị bệnh. Hơn nữa bé vẫn còn là một đứa trẻ, điều này thật sự quá nguy hiểm.

Nghĩ đến đây Đổng béo kiềm chế lại ham muốn xóa đầu bé Cốc Dụ mà thu lại bàn tay về.

Bé Cốc Dụ không hề biết suy nghĩ phức tạp của Đổng béo, bé chỉ biết đã lâu lắm rồi không được người nào đối xử thân thiết như thế nên bé muốn được cảm nhận nhiều hơn. Bé ngẩng cao đầu, suy nghĩ một lát rồi đưa tay ôm chặt lấy đùi của Đổng béo, bé dán gương mặt và cả thân ấm nóng của mình lên đùi lạnh lẽo của Đổng béo. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đổng béo: !!!!!

Chú không thể nghĩ ra chuyện bé Cốc Dụ vậy mà ôm đùi của chú. Đại não của chú hoàn toàn trống rỗng, rất nhanh sau đó chú lùi bước tránh xa cái ôm của bé Cốc Dụ. Chú nhìn thật nhanh trên toàn bộ cơ thể bé Cốc Dụ có lưu lại âm khí nào của bản thân hay không. Khi xác nhận trên người bé không có chút âm khí nào sự lo lắng trong lòng Đổng béo cũng được hạ xuống, chú thở một cái nhẹ nhàng.

Không phải do chú làm quá lên là do lúc trước khi chung đụng với lão Vương chú vô tình đụng vào cổ tay của lão, chỉ một chút nhưng thiếu chút nữa đã tiễn lão Vương đi bán muối. Cũng may khi đó lão Vương còn khỏe mạnh, nếu đổi lại là một người già nào khác thì có lẽ bây giờ đã nằm im một chỗ mất rồi.

Từ sau chuyện đó Đổng béo rất chú trọng đến khoảng cách khi nói chuyện cùng người khác.

Chuyện này đối với Đổng béo mà nói là do chú đang nghĩ cho sức khỏe của bé Cốc Dụ còn bé thì không biết những chuyện đó. Khi Đổng béo đột nhiên lùi về sau làm cho bé Cốc Dụ cũng vì thế là lảo đảo bước chân, khó lắm bé mới đứng vững lại được. Đôi mắt nhỏ hơi rơm rớm nước mắt mà bé cũng không tức giận vì hành động của Đổng béo. Bé cho rằng do vấn đề của mình, do chính bé không khống chế được hành động của bản thân mà ra. Bé nhớ là chú Đổng không thích bị người khác chạm vào vậy mà vì chút lòng ham muốn được chú sờ tóc nhiều hơn một chút lại xông tới ôm lấy chân của chú. Nghĩ đến đây bé có chút xíu hối hận.

Mà Đổng béo bên này nhìn thấy nước mắt lưng tròng của bé thì trong lòng hối hận không thôi.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, bé Cốc Dụ mở miệng nói trước:

"Thật xin lỗi, đều tại con, biết chú không thích người khác chạm vào mà con còn muốn ôm chú! Đã đồng ý với chú từ trước, vậy mà...."

Bé Cốc Dụ cúi thấp đầu, cả cơ thể lộ ra sự chán nản, nhìn y hệt một chú mèo ướt, đáng thương vô cùng. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Nghe vậy Đổng béo giật mình, chú không nghĩ bé Cốc Dụ lên tiếng giải thích trước, lại càng không nghĩ bé ôm hết lỗi về mình. Nhóc con này thật sự làm cho người ta đau lòng mà.

"Không có gì, là lỗi tại chú!"

Đổng béo có chút không chịu được, chú sợ cứ nhìn thấy bộ dạng của bé Cốc Dụ thì không nhịn được sẽ nói với bé có muốn sống với chú hay không. Chú là một con quỷ...chú không có cách nào nuôi một đứa trẻ, chưa kể chú cũng chẳng có văn hóa. Chú nghe lão Vương nói qua hiện tại mấy đứa trẻ đều được giáo dục rất tốt, các bậc cha mẹ thiếu điều dạy bọn nhỏ đủ mười tám loại võ công.

Mà chú chỉ là một đầu bếp làm sao làm được như vậy.

Đổng béo thu lại nét mặt, một lần nữa chú làm ra vẻ mặt lạnh lùng:

"Chú về đây, nhóc tiếp tục ăn đi!"

Bé Cốc Dụ gật đầu.

Nhìn Đổng béo bước đi xa, cơ thể gầy gò của bé không nhịn được mà run lên, nước mắt rơi đầy mặt. Bé nghĩ, chắc chú Đồng giận mình thật rồi! Chú Đổng sẽ không thích bé nữa vì bé đã không giữ đúng lời hứa. Bé không phải là bé ngoan!

Đứng dưới gốc cây bé Cốc Dụ không dám khóc lên tiếng, nước mắt cứ chảy dài trên má rồi rơi xuống đất. Bé sợ nếu bé khóc to sẽ bị chú Đổng nghe được. Vốn đã không phải bé ngoan mà còn gào khóc sẽ làm người ta càng thêm ghét mình.

Khóc một hồi bé cũng nín lại, đôi mắt đỏ lên như thỏ con. Bé cầm lấy cái chén chú Đổng vừa cho hồi nãy, bé ăn hết sạch thịt đông pha trong đó. Ăn xong bé cầm chén đi đến bên dòng suối. Sau khi rửa sạch chén bé đem chén đặt trước cửa nhà Đổng béo. Bé hy vọng có thể cứu lại chút hình tượng của mình với chú béo.

Mấy giờ sau, Đổng béo mở cửa chuẩn bị đến nhà lão Vương nấu cơm chiều. Vừa bước chân ra chú đã thấy cái chén sạch loáng.

Nhóc con này, đói đến tội nghiệp, vậy mà lại liếm sạch hết nước trong chén.

Trái tim Đổng béo cũng vậy mà mềm mại hơn một chút. Lúc đi ngang qua chòi rơm chú bước chậm lại và nhìn vào trong nhưng không thấy nhóc con đâu.

Không có ở trong này...chắc nhóc con đi kiềm thức ăn rồi!

Đổng béo bước nhanh qua chiếc chòi rơm.

Chú cầm chiếc chén đi đến nhà lão Vương, lão Vương liếc thấy chén sạch loáng, nhịn không được nhướng mày hỏi:

"Uầy, anh đổi tính hả, còn biết rửa sạch chén cho tôi cơ đấy!"

Đổng béo: "...mèo liếm".

Căn bản lão Vương không tin: "Mèo nhà anh có thể liếm sạch vậy luôn hả?"

Tuy không tin nhưng lão Vương cũng đem chén rửa lại một lần rồi đặt vào kệ chén.

Đổng béo tự giác lấy con gà ra, chú lưu loát chặt gà thành từng cục nhỏ vừa ăn, tiếp đến bước ra cửa lấy vài cọng hành non cắt thành từng đoạn nhỏ. Sau đó đập hai quả trứng vào chén, dùng đũa khuấy đều, rồi lại cắt một chút hành nhỏ bỏ vào tiếp tục khuấy. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Lão Vương cũng không rảnh tay, thấy Đổng béo bắt đầu nấu ăn, lão cũng nhanh chóng nhóm lửa lên

Đặt nồi lên bếp, Đổng béo chờ dầu trong nồi nóng lên chú cho tỏi băm nhuyển vào và đảo thật nhanh, tiếp đến cho chén trứng đã khuấy đều vào. Khói bốc lên thật cao nhưng chú cũng không né tránh, cứ đứng yên như vậy mà nhìn thức ăn trong nồi.

Đợi đến khi trứng bắt đầu vàng ươm, chú trở mặt trứng lên, Vài phút sau, Đổng béo đặt món trứng chiên ra bàn.

Mười phút sau món gà cũng được đặt lên bàn, lão Vương nuốt nước bọt nói với Đổng béo:

"Uống chút rượu chứ?"

"Bỏ đi, tôi cũng không nếm ra hương vị gì cả, ăn cũng chỉ lãng phí, còn không bằng cho mèo ăn"

Nói rồi Đổng béo gắp vài miếng gà nhiều thịt cho vào trong chén rồi gắp thêm một chút trứng chiên để lên trên.

Chú không dám gắp nhiều vì lo bé Cốc Dụ ăn nhiều sẽ bị nhiễm âm khí.

Nhìn thấy Đổng béo quan tâm mèo con như vậy, lão Vương liền hỏi:

"Anh đem con mèo về nhà nuôi rồi sao?"

Đổng béo lắc đầu: "Bộ dạng buổi tối của tôi lão cũng biết mà, mèo con bị dọa đấy!"

Nghe vậy lão Vương thở dài một hơi: "Cũng đúng...haizz"

"Cũng không có gì, đã nhiều năm như vậy nên tôi cũng đã quen".

Đổng béo không ăn nên cuối cũng lão Vương quét sạch hết thức ăn trên bàn, lão uống rượu xái yêu thích đến đỏ cả mặt còn Đổng béo vẫn bình thường. Đối với chú mà nói thì loại rượu xái này không khác gì nước lọc bình thường.

Thấy lão Vương uống say không biết trời đất, Đổng béo đành đưa lão vào giường rồi mới cầm chén thức ăn rời đi.

Khi rời khỏi nhà lão Vương, ráng chiều cũng bắt đầu buông xuống, Đổng béo đi thẳng về hướng gốc cây long não.

Quả nhiên đến trước cửa chú nhìn thấy bé Cốc Dụ đang nhóm lửa, trên tấm lá chuối còn đặt vài con ốc.

Bé Cốc Dụ không giống lúc trước chạy đến trước mặt Đổng béo chào hỏi nữa, bé ngồi im trên lá chuối rồi cười với Đổng béo:

"Chào buổi tối, chú Đổng!"

Cảm giác không giống như lúc trước nên trong lòng Đổng béo có chút không vui nhưng chú cũng biết đây là do bé Cốc Dụ đang nghiêm khắc không chạm vào mình.

"Ờ, cho nhóc chút đồ ăn, sẵn còn nóng nhanh ăn đi!" - Đổng béo đưa chén thức ăn qua. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Bé Cốc Dụ ngại ngùng nói vài lời cảm ơn. Bé nghĩ chú Đổng thật sự là người tốt, bé là đứa trẻ không ngoan vậy mà chú lại cho bé đồ ăn nữa.

"Chú ăn chưa ạ?"

Nương theo ánh lửa bé Cốc Dụ nhìn thấy rõ thức ăn trong chén, là trứng chiên cùng với gà kho.

Vốn có thể tùy tiện nói một chút cho qua chuyện nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Đổng béo lắc đầu:

"Ăn hay không cũng không khác gì mấy"

"Không thể không ăn, không ăn sẽ bệnh!"

Bé Cốc Dụ thường nghe mấy người trong thôn dạy mấy đứa trẻ như vậy nên khi nghe Đổng béo nói bé liền nói to. Nói rồi bé có chút hối hận, bé cũng không phải con của chú Đổng thì sao có tư cách quản chú Đổng chứ!

Đổng béo ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của bé, chú dịu giọng nói:

"Ờ, chú ăn rồi, nhóc nhanh ăn đi!"

Vẻ mặt bé Cốc Dụ thiếu điều hiện rõ mấy chữ, chú nói dối!

Đổng béo: "..."

Không cho Đổng béo từ chối, bé Cốc Dụ nhanh tay gắp một miếng thịt gà và đưa đến trước mặt Đổng béo. Mắt bé tròn xoe nhìn thẳng Đổng béo, ý là nếu chú Đổng từ chối thì bé sẽ khóc ngay.

Đổng béo đành phải thành thật há miệng cắn miếng thịt gà, uhm hương vị không tệ chút nào. Nhấm nhấm một chút, Đổng béo nhíu mày một cái, đã mấy năm không nấu ăn tay nghề xuống mất rồi, nếu nêm nếm mạnh tay thì thức ăn sẽ thơm và ngon hơn.

Bé Cốc Dụ không hiều suy nghĩ của Đổng béo, bé nghĩ do mình bắt ép chú Đổng ăn nên chú mới nhíu mày. Nước mắt của bé tự nhiên rơi xuống.

Đổng béo: "?????"

Không phải đã ăn sao? Sao nhóc con này còn khóc?

Nhất thời Đổng béo luống cuống tay chân, ôm cũng không được mà lớn giọng mắng cũng không xong. Nhìn thấy bé Cốc Dụ cứ vậy là khóc lớn, Đổng béo đần mặt ra. Chú nghĩ nhóc con này khóc chắc chắn là do mình, còn tại sao do mình thì chú cũng không rõ. Chú chậm rãi nói:

"Đừng khóc nữa!"

Bé Cốc Dụ lắc đầu thút thít khóc.

Đổng béo kiên nhẫn hỏi:

"Sao thế, tại sao mà nhóc khóc?"

Thật sự chú không hiểu đứa nhỏ này. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Tuy rằng đang khóc nhưng nghe Đổng béo hỏi, bé Cốc Dụ không thể không trả lời, bé ngập ngừng nói:

"Con xin lỗi, là con sai! Rõ ràng đã chạm vào người chú còn muốn chú đừng ghét con...huhuhu vừa rồi con còn không ngoan, ép chú ăn..."

Càng nói bé Cốc Dụ càng khóc!

Cuối cùng cũng nghe được mọi việc, thì ra nhóc con vì mình mặt lạnh mà nghĩ mình ghét nhóc nên mới khóc như vậy. Đã biết rõ nguyên nhân, Đổng béo liền nói:

"Chú không ghét nhóc, nếu ghét nhóc thì chú sẽ không đem thịt cho nhóc ăn rồi. Còn vừa nãy khi ăn thịt gà chú cảm thấy lần này chú nấu chưa ngon lắm nên mới vậy chứ không liên quan gì đến nhóc cả. Chú thích được nhóc cho ăn!"

Nghe vậy, bé Cốc Dụ ngừng khóc, mí mặt vẫn còn vương nước mắt chưa kịp rơi xuống, bé nửa tin nửa không hỏi:

“Thật vậy sao ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play