An Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Duyệt, rốt cuộc ở nhà tiểu sư muội làm gì a? Mở khóa liền không nói, còn khởi động xe thế này! Sở Duyệt đắc ý nhìn An Kiệt nhướng mày:
- Soái ca, có đi hay không?
Kỹ thuật này cô đã sớm luyện đến thuận tay, mấy chiếc xe ở mạt thế đều là không có sẵn chìa khóa a? Đời trước cô từng lái qua mấy chiếc xe có chìa khóa.
- Đi!
An Kiệt cười cười, ném cảm xúc rối rắm ra sau, quay đầu ngồi vào ghế phụ xe. Mặc kệ sư muội là học được từ đâu, lúc này biết không phải tốt hơn sao? Sở Duyệt mở đèn xe, chậm rãi lùi xe, lái xe dọc theo đường đến lối ra của ga ra. Lối ra của Gara có một cửa cuốn kín mít, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, có ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở tiến vào. Trong bóng đêm nhìn thấy một đường ánh sáng này, làm tinh thần con người tức khắc rung lên, giống như nhìn thấy hướng đi của hy vọng. Từ khe hở cửa nhìn ra, bên ngoài là một con phố nhỏ, tang thi không nhiều lắm. Nhưng nếu bọn họ mở cửa cuốn ra, chắc chắn sẽ hấp dẫn tang thi tới. An Kiệt xuống xe, đứng ở cạnh cửa, nói với Sở Duyệt đang ngồi trên xe:
- Chờ một chút anh cửa mở ra, em liền lái xe lao nhanh ra ngoài, không cần lo lắng gì cả, chạy thẳng dọc theo con đường là có thể ra khỏi thành phố. Ra khỏi thành phố, liền đi tìm một nơi an toàn, không được về nhà một mình, không ai biết bên ngoài thế nào, nhưng chính phủ khẳng định sẽ tổ chức tới cứu người, em chờ chính phủ tới, liền đi theo bọn họ, đã biết chưa?
Sở Duyệt kinh ngạc nhìn An Kiệt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT