Sở Duyệt đã sớm thu hết những bao gạo ở cửa vào không gian, hai người cẩn thận mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài cũng đen sì, chỉ còn ánh đèn xanh của đèn thoát hiểm đang nhấp nháy, như sắp tắt. Trên mặt đất, thi thể và tay chân của thây ma đã bắt đầu thối rữa, không khí tràn ngập mùi hôi thối.  Đã lâu không ngửi thấy mùi hương đặc trưng của tận thế, Sở Duyệt hít sâu một hơi để làm quen một chút. Thực sự đỉnh!
An Kiệt lại không thích ứng được nhanh như vậy, thiếu chút nữa bị hun đến té ngã, không cẩn thận đá phải cây côn bị ném trên mặt đất, phát ra một tiếng “Leng keng” nhỏ, mấy con chuột từ dưới thi thể chạy ra, chạy dọc theo góc tường. Sở Duyệt nhìn mấy con chuột chạy mất, tặc lưỡi lắc đầu thở dài, mấy con chuột sống sót này sau khi ăn thịt thây ma sẽ trở thành những con chuột đột biến, đây là khó khăn lớn nhất khi dọn dẹp thành phố. Những thứ xấu xí này có thể to bằng kích thước của mèo, khi công kích thì hàng trăm hàng ngàn con cùng xông tới, tốc độ nhanh hơn tang thi bình thường rất nhiều, lại rất khó đối phó.
Bất quá đời trước Sở Duyệt đã không sợ mấy con chuột biến dị này, dị năng của cô là hệ lôi cấp 5, tạo một hàng rào điện là có thể đối phó một đám, đốt đến cháy khét. Ai! Lại là hoài niệm lúc có dị năng. An Kiệt vốn dĩ muốn Sở Duyệt ở lại trong phòng phân phối điện, nơi này tạm thời là an toàn nhất. Nhưng ngẫm lại để một cô gái nhỏ ở lại một mình trong căn phòng tối đen, hắn thật sự không đành lòng, liền mang theo Sở Duyệt đi ra ngoài, vốn định tìm một nơi tốt hơn cho cô ở đó chờ đợi, nhưng hóa ra bên ngoài còn tồi tệ hơn. Hiện tại toàn bộ tầng hầm ngầm chính là hiện trường của một bộ phim siêu kinh dị! An Kiệt đang muốn quay đầu kéo Sở Duyệt đi, thì nhìn thấy có một tia sáng lóe lên từ phía xa, giống như là có người soi đèn pin tới đây, liền vội vàng lôi kéo Sở Duyệt trốn ra phía sau một chiếc xe.
Một lát sau, có hai người đẩy xe mua sắm đi tới, trong đó có một người Sở Duyệt đã gặp qua, Trương Đức Bưu. Hai người đó đi đến cạnh một chiếc Minibus, bắt đầu sắp xếp đồ vật, một xe kia của Trương Đức Bưu đều là gạo, một xe khác là mấy túi lớn các loại thức ăn nhanh. Bầu không khí trong tầng hầm ngầm có chút khiếp người, hai người này làm việc, tay chân đều rất nhẹ nhàng.
- Ca, Thi tiên sinh làm lão đại có phải có chút khác lạ không? Em cảm thấy hắn cười vẫn là cười như vậy, nhưng vì sao lại có chút rợn người a?
Người đàn ông vừa lấy túi mua hàng vừa nhẹ giọng nói cùng Trương Đức Bưu. Trương Đức Bưu đem một túi gạo cuối cùng đặt lên xe, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng nói nữa! Trong lòng biết là được, đừng để cho người ta nghe thấy, đến lúc đó không có quả ngọt ăn, Thi lão đại sao có thể so với Thẩm lão đại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play