Con ma này phải thực sự khủng khiếp nếu nó mò mẫm mông của một người đàn ông.

Tô Mẫn suýt ngã xuống ngưỡng cửa phòng tắm. Y muốn ở càng xa nhà vệ sinh càng tốt và quên thổi nến.

Tuy nhiên, sau khi y rời đi, ngọn nến đã bị dập tắt ngay lập tức.

Bên trong ký túc xá vang lên tiếng lách cách, và trong tích tắc, ánh sáng tràn vào phòng. Không chịu được độ sáng, Tô Mẫn đã đưa tay lên che mắt.

Chóp mũi y hơi chảy ra mồ hôi lạnh.

Là một thức ăn cho đại bác, y được cho là chết trong phòng tâm. Nhưng, chống lại tất cả các tỷ lệ cược, y vẫn sống sót.

Hai người bạn cùng phòng của y đang đợi bên ngoài.

Trong ba người họ, nhân vật của Tô Mẫn là người mềm yếu nhất và có rất ít ham muốn. Kết quả là, y luôn trở thành mục tiêu bất cứ khi nào họ chơi những trò chơi huyền bí.

Hôm nay, họ tình cờ nghe được Làm ơn, Kính Tiên từ một cô gái trong lớp. Nghe cô gái nói chuyện đã khơi gợi sự tò mò của họ và họ muốn chơi nó ngay lập tức.

Tô Mẫn nhìn quanh phòng và thấy chỉ có ba người ở đây, bao gồm cả mình. “Anh chàng kia đâu?”

"Buổi tối nói là tìm nữ thần, chắc giờ ngủ ở ngoài rồi." Bạn cùng phòng Lâm Nhất Nhật nói mà không cần suy nghĩ nhiều. “Cậu có thấy nửa kia của mình không?”

Đó là điều họ quan tâm nhất.

Tô Mẫn không trả lời. Thay vào đó, y nhìn xuống chiếc váy ngủ màu đỏ ôm sát cơ thể mình và hỏi, “Tại sao tôi lại mặc váy ngủ của phụ nữ?”

Chiếc váy ngủ lót trên da khiến y như bị lôi kéo.

Lâm Nhất Nhật nói với giọng nặng nề đầy chế giễu, “Bởi vì cậu không sở hữu bất kỳ bộ quần áo màu đỏ nào, và cửa hàng nội y bên ngoài khuôn viên trường chỉ có chiếc váy ngủ này. Ngoài cái này ra, cậu còn có thể mặc gì nữa? "

Không có sai sót cho lý luận đó.

Kịch bản mà Tô Mẫn nhận được không có bối cảnh cho chiếc váy ngủ. Chỉ khi y sống sót sau cảnh quay thì phim mới tự động chèn dữ liệu vào.

Lâm Nhất Nhật và Chu Như Niên khen ngợi, “Đừng sợ, cậu trông rất đẹp trong bộ nội y đó đó nha. Quên váy ngủ đi và nhanh chóng nói cho bọn này biết đi, cậu đã nhìn thấy nửa kia của mình chưa?"

"Tôi không." Tô Mẫn lắc đầu.

Có một khuôn mặt mơ hồ trong gương, nhưng đó thậm chí không thể được coi là một lựa chọn.

Hơn nữa, y không muốn nói về sự cố đáng xấu hổ mà y vừa trải qua vài phút trước. Nhớ lại cú đánh đó khiến y muốn quay lại và đánh một người nào đó.

Hơn nữa, cho dù là nói ra, y tính là sẽ không có ai tin y.

Những người bạn cùng phòng của y thấy y là một người không bao giờ nói dối, vì vậy liên tiếp, họ quay xung quanh giường của họ, chán nản. Họ không quên nhắc nhở, “Cậu là người cuối cùng đi ngủ, nên cậu tắt đèn đi.”

Tô Mẫn, “...”

Trong ký túc xá, có một quy tắc, người đi lên cuối cùng phải là người tắt đèn.

Nghĩ vậy, Tô Mẫn bình tĩnh lại và tắt công tắc.

Ký túc xá một lần nữa chìm trong bóng tối. Y có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của chính mình, cũng như tiếng sột soạt phát ra từ giường của những người bạn cùng phòng.

Theo trí nhớ của mình, Tô Mẫn đã lên đường đi ngủ.

Chiếc váy ngủ chỉ là một chiếc váy ngủ. Không ai sẽ xem nó dù sao.

Tôi không chết trong phòng tắm, vì vậy kịch bản phải được thay đổi. Nếu điều này tiếp tục, y có thể sống sót đến đêm kết thúc phim. Có lẽ, y thậm chí sẽ đạt được một số điểm đủ cao để làm cho nó được phát hành lại.

Khi đang bàng hoàng, y cảm thấy có người thổi vào tai mình.

Trong ký túc xá nữ tối đen như mực.

Vì đang là mùa hè nên đã bật điều hòa. Ánh trăng bị hạn chế chiếu vào phòng, làm cho ký túc xá bên trong một tầng mây mù mờ mịt.

Vào nửa đêm, Lưu Ly Ly thức dậy với ý muốn đi vệ sinh.

Với đôi mắt nặng trĩu buồn ngủ, cô bước ra khỏi giường và sử dụng ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động đế hướng dẫn vào phòng tắm.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy tấm gương trong tầm nhìn ngoại vi của mình. Bởi vì trời tối mịt mù và lòng can đảm của Lưu Ly Ly còn nhỏ nên cô không dám quay đầu sang một bên.

Cô còn chưa kịp bật đèn thì đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Tách, Tách. Nó dường như đến từ vòi hoa sen.

Nhà trường đã cung cấp rèm để che bồn tắm. Có thể nói, nhu yếu phẩm được cung cấp trong điều kiện rất tốt.

Ai đi tắm mà quên tắt vòi?

Điều này không tốt, hóa đơn tiền nước trong ký túc xá đều được xử lý cùng nhau. Nghe tiếng nước chảy liên hồi, cô không biết mình đã lãng phí bao nhiêu nước.

Trong lúc vội vàng, Lưu Ly Ly quên bật đèn, trực tiếp bước tới kéo rèm cửa ra. Cô thấy bồn tắm gần tràn nước, vòi vẫn chảy.

Đây là âm thanh cô đã nghe thấy.

Lưu Ly Ly với tay để vặn vòi, và cuối cùng nước cũng ngừng chảy.

Cô cúi xuống bồn tắm, tìm kiếm phích cắm. Cô không ngờ rằng trong giây phút tiếp theo, cô sẽ bị đẩy từ phía sau, cả người ngã vào bồn tâm. Nước bắn tung tóe, không thể kiềm chế, theo mọi hướng trên đầu cô.

Lưu Ly Ly cố gắng đứng dậy, nhưng một bàn tay đã giữ cô lại.

Nó thúc mạnh vào đầu cô, nhấn chìm cô xuống nước.

Đôi mắt cô mở to không tin nổi, trái tim run lên vì sợ hãi. Cảm giác ngộp thở ngày càng mạnh, kèm theo đó là tiếng ầm ầm của những bong bóng hỗn loạn.

Rốt cuộc, hai tay khuyu sang một bên, mềm nhũn.

Trong giờ đầu tiên của ngày mới, có thể nghe thấy nhiều tiếng xì xào, giống như tất cả mọi người đang nói chuyện cùng một lúc.

Bị đánh thức bởi tiếng ồn, Tô Mẫn ngồi dậy và ôm lấy cổ mình.

Trong đầu y vang lên giọng nói của rạp chiếu phim. Giọng điệu của nó chứa đầy một sự thân mật khác thường khi nó gợi ý cho y: [Khán giả Tô Mẫn, xin chúc mừng bạn đã thay đổi thành công kịch bản của mình. Hãy kiên trì nỗ lực không ngừng. Như một phần thưởng cho thành tích của bạn, bạn sẽ nhận được các gợi ý từ khóa. Gợi ý đầu tiên: phòng tắm]

Nó thực sự đã thay đổi.

Tô Mẫn vui mừng vì hạnh phúc, nhưng ngay sau đó, y bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Y biết y đã thay đổi điều gì đó vì kịch bản đã được tiết lộ cho y. Trong tương lai, y sẽ không có được những kiến thức xa xỉ đó, vì vậy những gì thực sự sẽ thay đổi sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.

Và gợi ý về phòng tắm... Điều gì sẽ xảy ra trong phòng tăm?

Bên dưới, cả hai người bạn cùng phòng của y đều đang hoảng loạn.

Trong khi y đang xỏ giày, Lâm Nhất Nhật nhìn lên và nói: “Tô Mẫn, mau mặc quần áo đi! Có người chết trong trường! "

Nước da của Tô Mẫn đã thay đổi.

Đây là thói quen trong các bộ phim kinh dị. Sự khởi đầu luôn bắt đầu bằng cái chết của một khẩu đại bác.

Y nhảy ra khỏi giường và thậm chí còn chưa kịp thay quần áo thì Lâm Y Thần đã kéo y và chạy ra khỏi phòng ký túc xá. Trên đường đi, tất cả những chàng trai họ đi qua trên hành lang đều nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tô Mẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play