Tô Mẫn: ".."
Chẳng lẽ nửa đêm y bị mộng du để chơi Kính Tiên?
Đúng lúc đó, rạp chiếu phim nhắc đến: [Xin chào, Tô Mẫn. Vui lòng nhận kịch bản của cậu càng sớm càng tốt.]
Tô Mẫn nhận và đọc thầm.
Một ánh điện lóe lên trong tâm trí y. Kịch bản của rạp chiếu phim cho phép y nhớ y đã ở đâu.
Kịch bản thức ăn gia súc của pháo hôi. Như cái tên đã ngụ ý, nó là một chữ viết cho các loại bia đỡ đạn.
Không giống như nhân vật chính được định mệnh ràng buộc từ đầu đến cuối, những viên đại bác thường không sống đủ lâu để xem đến chung kết, vì vậy kịch bản không có nhiều thông tin như vậy.
Kịch bản của Tô Mẫn chỉ có cảnh nhân vật của y chết. Nội dung của toàn bộ phim không rõ ràng.
Tất cả những gì được viết trên đó là cảnh gọt táo.
Nhân vật trùng tên với y này đang cắt quả táo để tìm kiếm nửa kia của mình, nhưng chẳng được bao lâu thì da bị rạn. Đương nhiên, yêu cầu cho Kính Tiên không thành công, và nhân vật này cuối cùng chết một cách mờ mịt.
Tôi thậm chí không thể sống được một phút.
Tô Mẫn bắt đầu nghĩ rằng những khán giả chọn không trải nghiệm một bộ phim kinh dị đã lựa chọn đúng; số tiền dùng để mua vé chỉ dẫn đến một phút chơi đáng giá và mất máu.
Quả táo đã được cắt một nửa. Y chỉ có thể vượt qua chuyện này với.
Tô Mẫn chưa bao giờ gọt trái cây liên tục trước đây. Thông thường, y sẽ ăn vỏ trực tiếp, và nếu y bóc nó, y sẽ làm như vậy một cách ngẫu nhiên.
Y đã ở trong một bài toán khó rồi.
Tô Mẫn thì thầm, "Tôi hy vọng Kính Tiên không phiền."
Tốc độ của y đã bị chậm lại rất nhiều do sợ làm vỡ vỏ táo. Tuy nhiên, y đang ở trong một bộ phim kinh dị, vì vậy ai biết có phải nó sẽ ngắt kết nối một cách ngẫu nhiên hay không.
Rốt cuộc, cái chết của y trong kịch bản là do lớp vỏ bị hỏng.
Y càng lo lắng, thì khả năng xảy ra sai sót càng cao. Tô Mẫn lỡ tay cắt quá sát bề mặt một chút. Y nhìn làn da lung lay trên thành bồn rửa, chỉ vừa đủ bám chặt.
Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Đệch má thật mà, hồi hộp quá, cáu quá a~
Ánh nến khẽ lung lay, như có một cơn gió thoảng qua.
Tô Mẫn mím môi không ngừng mà tiếp tục bóc. Y phớt lờ cảm giác ớn lạnh khó tả đang len lỏi khắp sống lưng và xuyên thẳng vào tim y.
Trong tiềm thức, y ngẩng đầu lên.
Trong gương, Tô Mẫn có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ của một khuôn mặt. Như thể có ai đó đang đứng bên cạnh y, cùng y nhìn chằm chằm vào gương.
Đôi mắt ấy dường như đang nhìn thẳng vào y.
Tô Mẫn hít một hơi thật sâu và cúi đầu xuống. Môi y hé mở và y nói ra những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, "Thịnh vượng, dân chủ, lịch sự..."
Từ này đến từ khác.
Có thể là do ánh hào quang của bữa tiệc đã chiếu vào y, nhưng cuối cùng Tô Mẫn cũng bình tĩnh lại. Y tiếp tục đọc thuộc lòng trong khi rón rén gọt trái cây.
Toàn bộ quả táo to khủng khiếp, giống với quả táo hòa bình mà mọi người tặng nhau trong dịp lễ Giáng sinh. Nó gần như đã bị bong tróc hoàn toàn. Y ước tính y sẽ hoàn thành trong khoảng một phút.
Tô Mẫn dừng lại.
Đôi khi, y thấy mình định vị con dao sai cách, gần như khiến linh hồn y sợ hãi.
May mắn thay, vận may của y cũng khá tốt và lớp vỏ ngày càng tăng dần về kích thước. Chỉ còn một phần trước khi y lột toàn bộ.
Tô Mẫn mở to mắt, định chứng kiến giây phút thần kỳ cuối cùng này.
Chỉ còn một phần. Y đặt dao chuẩn bị cắt chỉ thấy phần vỏ được nhặt sạch, rồi xé mỏng.
Một sự phá vỡ tự nhiên là không thể, nó đã bị đứt ra.
Tô Mẫn, "..." Thật bất bình.
Không có ai ở đây ngoài y. Chỉ có một con ma mới có thể làm được điều đó.
Cả phòng tắm bắt đầu bừng sáng với ánh sáng đỏ yếu ớt từ ánh nến, như thể bộ phim kinh dị đã đặt nó ở đây chỉ vì cảnh này. Khuôn mặt của y có thể được nhìn thấy hoàn toàn, và khuôn mặt bên cạnh y đã trở lại hình dạng trong gương.
Nhìn tình cảnh không mấy yên tâm này, Tô Mẫn định ném quả táo chạy đi, nhưng lại bị một bàn tay lạnh như băng đang nằm chặt lấy cổ tay y ngăn lại.
Tô Mẫn không thể nhìn thấy nó.
Tay y đang nhấc lên, và đột nhiên, quả táo bị thiếu một mảnh, giống như ai đó vừa mới căn một miếng vậy.
Tô Mẫn bế tắc đứng nhìn. Thời gian như kéo dài cho đến khi cảm giác lạnh như băng trên cổ tay y biến mất.
Y nhìn vào gương và bắt gặp hình bóng của một người đàn ông. Hằn đang cử động miệng. Trời ạ, Tô Mẫn chắc chắn là cái bóng vừa ăn quả táo.
Y không thể không hỏi, "Anh, anh bị ốm à?"
Sau cú thúc đó, Tô Mẫn nhớ lại tình huống chết chóc của mình và lòng đầy hối hận. Không muốn chết chỉ sau một phút trải nghiệm, anh quyết định quay người bỏ chạy.
Lúc vừa ra khỏi phòng tắm, Tô Mẫn cảm thấy một luồng khí lạnh sau lưng.
Sau đó, dường như có thứ gì đó đánh cái 'bốp' vào mông y.