Ngày hôm sau dậy sớm, bầu trời xám xịt, một đêm mưa xuân.
Quả nhiên đúng như Tạ Chi Bình nói, nhiệt độ bên ngoài đã bắt đầu xuống thấp.
Bởi vì hôm nay còn phải đi học, nên hai người xuống ăn sáng từ rất sớm.
Bọn họ đi học có tài xế lão Trương đưa đón, Trần Diêm ngồi trong xe vuốt thẳng áo khoác len mỏng bên ngoài đồng phục học sinh, sau đó lại ngước mắt nhìn Tạ Hành Châu vẫn mặc áo ngắn tay.
Nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phải lên tiếng nhắc nhở: : “Trước khi đi, chú Tạ có dặn tôi để tôi nhắc cậu mặc thêm áo khoác, mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp rất dễ bị cảm lạnh. ”
“Cậu có muốn quay về mặc thêm áo khoác không?”
Tạ Hành Châu đang nhắm mắt, nghe thấy chỉ khẽ mở mắt châm biếm một cậu: “Bảo ông ta đừng xen vào việc của người khác.”
Trần Diêm nắm chặt quai cặp, thắc mắc: “Chú Tạ đang quan tâm đến cậu, sao có thể nói là xen vào việc của người khác?”
Từ nhỏ quan hệ trong nhà của cô đã rất tốt, nếu không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cũng sẽ là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Bởi vậy cô thật sự không hiểu tại sao lúc nào Tạ Hành Châu cũng khó chịu với ba mình, làm quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.
Rõ ràng có được mối quan hệ huyết thống thân thiết nhất trên thế gian nhưng lúc nào cũng gay gắt như kẻ thù truyền kiếp.
Cô muốn thay Tạ Chi Bình giải thích một câu: “Tuy ngày thường chú Tạ bận rộn, nhưng thật ra rất quan tâm đến cậu, giống như hôm qua ông ấy….”
Cô còn chưa nói xong, Tạ Hành Châu đã như bị đụng phải công tác nào đó, lạnh lùng mở to mắt, đôi mắt như đóng băng, không hề khách khí mắng: “Câm miệng, cậu biết cái gì? Đừng có xen vào việc người khác.”
Trần Diêm bị vẻ hung dữ của cậu làm cho giật mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên từ lúc quen nhau Tạ Hành Châu dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Cô cụp mắt mím môi, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, đoạn đường tiếp theo đều ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Tới cổng trường, Tạ Hành Châu xuống xe trước, không chờ cô đã đã đi thẳng vào trường trước.
Trần Diêm di chuyển rất chậm, chờ đến khi bóng Tạ Hành Châu hoàn toàn biến mất mới bước từ trên xe xuống.
Tài xế Lão Trương hạ cửa kính xuống, nhìn khuôn mặt chán nản rõ ràng của cô bé trước mặt, mỉm cười an ủi: “Không cần để bụng, đứa nhỏ này tính tình như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện của ba nó, ai khuyên cũng không thuyết phục được. ”
“Mau đi học đi, buồi chiều tan học chú lại ở đây chờ. ”
Trần Diêm gật đầu đồng ý, tạm biệt tài xế, cùng các học sinh khác vào trường.
Diện tích của Bắc Nghi lớn hơn trường Gia Thành rất nhiều, khu dạy học nói tiếp nhau, tráng lệ đến hoa cả mắt.
Bởi vì cô còn chưa quen hoàn cảnh ở đây, nên phải đi vòng quanh trường một lượt mới tìm được khối mười một, dựa theo lời dặn lúc trước của Tạ Hành Châu nên tới phòng giáo vụ trước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ là một người phụ nữ đeo kính vuông, tóc ngắn, ít nói ít cười, nhìn qua có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Đối phương nhìn lướt qua hồ sơ nhập học của cô: “Trần Diêm?”
“Vâng ạ.”
“Thành tích học tập của em ở trường Gia Thành trước đây rất tốt, cơ bản đều đứng nhất trường. ” Chủ nhiệm đỡ mặt kính, trong mắt lộ ra vẻ dò xét: “Có thật không?”
Cho dù Trần Diêm không thích câu hỏi như thẩm vấn này, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.
“Nhưng trình độ giảng dạy ở Gia Thành và Bắc Nghi vẫn có khoảng cách, thành tích trước đây cũng không thể hiện được ý nghĩa gì.”.
Người phụ nữ cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm.
“Chờ đến khi Bắc Nghi khai giảng, sẽ dựa vào thành tích cuối kỳ để chia lớp, trước tiên để em ở lại lớp 6, có phản đối gì không?”
“Nhưng, cô ơi, em muốn……”
“Cứ quyết định như vậy đi” Chủ nhiệm đơn phương đưa ra quyết định, nở nụ cười đầu tiên trong ngày, quay người chào hỏi người tới: “Hồng Cừ, tới đón học sinh mới chuyển tới của về lớp cô.”
Trần Diêm nuốt lại nửa câu sau, hơi nhăn mày.
……
Cùng lúc đó.
Toàn bộ lớp 1, khối 11.
Tạ Hành Châu đặc biệt đến sớm đi vào cửa chính, nằm bò lên bàn cạnh cửa sổ chợp mắt một lát, cuối cùng cũng có vẻ bớt buồn ngủ.
Cậu ngẩng đầu nheo mắt, cố ý nhìn cẩn thận quanh phòng học một lần, nhưng vẫn không thấy được bóng người quen thuộc lại không nhịn được cau mày.
Chẳng qua ngày đầu tiên tới báo danh còn phải tới phòng giáo vụ, đến trễ cũng rất bình thường.
Tạ Hành Châu nôn nóng gõ ngón tay lên bàn, từ trên bàn lấy ra một quyển sách tiếng anh, lơ đãng lật sách.
Nhưng mãi cho đến khi tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, cũng không chờ được bóng Trần Diêm bước vào phòng học.
Sắc mặt Tạ Hành Châu càng ngày càng khó coi, cậu đã mơ hồ đoán được chuyện gì, một chân đá vào ghế người trước mặt.
Chúc Hàm đang vội vàng chép bù bài tập toán hôm qua, bị đá một cái cũng đứng không vững, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không phải hôm nay có học sinh chuyển trường tới lớp chúng ta sao?”
“Học sinh chuyển trường cái gì?” Bình thường Chúc Hàm tự xưng là người tinh thông mọi chuyện trong lớp, chuyện gió thổi cỏ lay gì cậu ta cũng biết, nhưng giờ phút này cũng có chút bối rối: “Không nghe, cũng không nghe có ai nhắc tới.”
Cậu ta đặt bút xuống tỏ vẻ hứng thú, quay ghế bắt tay đặt tay trên bàn của Tạ Hành Châu: “Cậu từng gặp rồi à? Thế nào? Tên gọi là gì?”
Tạ Hành Châu nghiêm mặt không nói chuyện.
Lúc này, ủy viên ban văn nghệ Lận Thanh Gia đi qua cửa sổ đi vào phòng học, lại tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải Tạ Hành Châu: “Hôm nay đúng là hiếm có, không có cô nào vây quanh cậu.”
Cô ta đưa tay nghịch tóc, mái tóc dài xoăn sóng được tạo kiểu rất cẩn thận.
Váy đồng phục của Bắc Nghi dài qua đầu gối, nhưng cô ta mặc lại chỉ vừa chạm đến gối, lộ ra một phần đôi chân thon dài trắng nõn.
Rất rõ ràng, từ sau khi Lận Thanh Gia vào lớp, trong phòng học đã có không ít ánh mắt lén vây quanh Tạ Hành Châu.
“Mới vừa rồi hình như tôi nghe các cậu đang nói gì đó, là học sinh chuyển tới sao?” Lận Thanh Gia làm như vô tình hỏi.
Chúc Hàm búng tay: “Trúng phóc, bạn học A Lận quá thông minh. Mới vừa rồi anh Hành còn đang hỏi tôi sao không thấy bạn học mới chuyển tới đó.”
“Tôi vừa đến lớp 6 kiểm tra kỷ luật, nghe nói lớp bọn họ có một bạn học nữ mới chuyển tới, là từ Gia Thành tới.” Lận Thanh Gia vừa nói vừa nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt của Tạ Hành Châu, thành công phát hiện một chút kinh ngạc trong mắt chàng trai
“Ai sắp xếp?” Giọng điệu của Tạ Hành Châu cực kỳ không tốt: “Ai để cậu ấy tới lớp 6?”
“Có lẽ là chủ nhiệm phòng giáo vụ, chỉ là học sinh chuyển trường cũng có quyền lựa chọn, có thể học ở lớp mình mong muốn.” Lận Thanh Gia suy đoán, sau đó lại thử thăm dò: “Sao vậy Hành Châu? Cậu biết bạn mới tới à?”
Sắc mặt Tạ Hành Châu vô cùng khó coi, nghĩ đến Trần Diêm có lẽ là vì muốn né tránh mình mà đặc biệt xin đến lớp 6, liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nghe được câu hỏi của Lận Thanh Gia, cậu im lặng một lát mới cười lạnh: “Không quen.”
……
Trần Diêm đi theo Lâm Hồng Cừ vào lớp 6, còn chưa đẩy cửa đi vào đã bị tiếng ồn ào trong phòng làm cho ù cả tai.
Chuyện này không khỏi làm cô nhớ tới lớp học không mấy thân thiện lúc còn ở Gia Thành, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
Lâm Hồng Cừ lại tập mãi thành quen đẩy cửa đi vào, hùng hổ dọa nạt: “Cả trường chỉ có cái lớp này là ồn nhất, có phải muốn ra ngoài chịu phải không?”
Bên trong lập tức im lặng.
Giáo viên quay qua ra hiệu với Trần Diêm, ra hiệu cho cô tự giới thiệu.
Trần Diêm không phải người giỏi nói chuyện trước đám đông, chỉ viết đơn giản một cái tên trên bảng đen, đối diện với ánh mắt của mọi người, phun ra mấy chữ như vàng: “Mình tên Trần Diêm, từ trường trung học phụ thuộc Gia Thành chuyển tới, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Nhưng cô không cần mở miệng, khuôn mặt đặc biệt bắt mắt này tự nhiên sẽ là lời giới thiệu cho cô.
Bên dưới có mấy nam sinh huýt sáo vỗ tay ầm ĩ.
Lúc này, một nam sinh đeo kính ngồi ở hàng ghế đầu quay lại ngăn cản: “Chúng ta còn đang trong lớp, các bạn chú ý.”
Hàng phía sau lập tức im lặng.
Trần Diêm đi xuống bục giảng, Lâm Hồng Cừ chỉ vào một bàn trống, trên bàn có chứa đầy đồ đạc sách vở lộn xộn.
“Làm phiền cậu dọn chỗ này một chút.” Trần Diêm nói với bạn ngồi cùng bàn: “Mình muốn ngồi ở đây.”
“Thật là, phiền muốn chết” Cô gái đặt gương trang điểm trong tay xuống, thẳng thắn oán giận:“Cũng không phải không dọn, giục cái gì mà giục”
Nói xong mới miễn cưỡng bắt đầu thu dọn đồ đạc chất đống trên bàn..
“Mạn Chi, mình giúp cậu.” Một cô gái đeo kính tròn, có mụn trên chóp mũi ngồi bàn trên chủ động quay người lại đặt sách vở kia xuống chân.
Mấy người ầm ĩ qua lại, Lâm Hồng Cừ đứng trên bục giảng nhìn thấy đã lên tiếng: “Chu Mạn Chi, Hà Nguyệt, muốn dọn đồ thì nhanh lên, cọ tới cọ lui, một tiết tự học có bao nhiêu thời gian đã bị lãng phí hết rồi!”
Hai người dọn dẹp một lúc lâu mới miễn cưỡng dọn được bàn cho Trần Diêm.
Cô bĩnh tĩnh dùng khăn giấy lau sạch bụi trên bàn, đặt cặp sách ngồi xuống, tiết tự học buổi sáng cũng vừa lúc kết thúc
Chu Mạn Chi lại lấy gương trang điểm ra, kiểm tra tóc mái có hơi xù lên: “Lão Lâm đúng là, có phải gần đây đến thời kỳ mãn kinh rồi đúng không, chưa làm gì đã giận”.
“Không phải vừa rồi chị Thanh Gia đã tới kiểm tra kỷ luật rồi sao, lớp chúng ta ồn như nói không chừng đã bị trừ điểm, đương nhiên cô ấy không vui được rồi. ”
Gương trang điểm đóng lại thật mạnh, Chu Mạn Chi bắt chéo chân, vẻ mặt không hề thay đổi: “Tôi tưởng cậu ta đã sớm quen rồi.”
“Dù sao mỗi lần cho điểm, lớp chúng ta đều là từ dưới đếm lên. ”
Cô ta lại cầm bút chọc Hà Nguyệt phía trước: “Lận Thanh Gia có nói tìm tôi không?”
Trần Diêm nhìn chằm chằm sau lưng áo Hà Nguyệt bị mực đen chọc kín.
Cô khẽ cau mày, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức không vui.
Nhưng Hà Nguyệt lại như không có chuyện gì, nhiệt tình xoay người lại: “Có, Mạn Chi, chị Thanh Gia nói trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Tạ Hành Châu có ở đó không?” Chu Mạn Chi lại hỏi.
Đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc trong miệng bọn họ, động tác viết bài của Trần Diêm khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bạn cùng bàn.
Hà Nguyệt thành thật trả lời: “Không có.”
Chu Mạn Chi vừa nghe được câu trả lời, vẻ mặt vốn đang tích cực lập tức trở nên lười biếng hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên nhìn gương trang điểm như vừa rồi.
Cô ta không chút để ý nghịch đuôi tóc: “Tôi đã biết từ đầu rồi, cậu ấy rất khó đối phó.”
“Đến cả chị Thanh Gia cũng không hẹn người đi được, chúng ta nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hà Nguyệt an ủi.
Trần Diêm im lặng lắng nghe, không hề có ý tham dự đề tài này, ánh mắt cô vẫn tập trung vào đề toán cuối cùng trong tờ giấy trên bàn, ngòi bút di chuyển rất nhanh, trong lúc hai người kia nói chuyện cô đã nháp được nửa trang giấy.
“Này, học sinh chuyển trường.”
Chu Mạn Chi chán nản liếc cô, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa: “Cậu nói xem, có phải lớp trưởng lớp chúng ta thích cậu không?”
Trần Diêm không trả lời.
“Cậu vừa lên giới thiệu, cậu ta đã bắt cả lớp im lặng để cậu nói. ”
“……”
“Nói ra thì cậu ta cũng mới chuyển tới năm nay, dựa và chút thành tích để lấy lòng giáo v[1] iên mới có thể ngồi lên vị trí lớp trưởng này. ”
“Cậu không cảm thấy cậu ta rất giống mình sao? Cùng đến từ một chỗ nông thôn khỉ ho cò gáy suốt ngày ôm quyển sách, khổ sở hơn tất cả mọi người. Không nghĩ tới thời buổi này rồi vẫn có người cảm thấy đọc sách có thể thay đổi được sự bất hạnh của mình. ”
“……”
“Nói như vậy, các cậu thật đúng là trời sinh một cặp, chi bằng cậu thử viết cho cậu ta một bức thư tình đi, tôi có thể giao cho cậu ta giùm cậu, tôi cũng rất vui vẻ ủng hộ mối nhân duyên này. ”
Đúng lúc này Trần Diêm mới đập mạnh bút xuống bàn, cắt ngang lời cô ta.
Trần Diêm vào lúc này thật mạnh để bút xuống, đánh gãy nàng thanh âm.
“Nếu tôi đoán không sai, cơm trưa nay cậu chính là đầu bếp có phải không. ”
“Tài nấu ăn của cậu chắc chắn phải tốt lắm.”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn dư lại chút ác ý của Chu Mạn Chi, cũng cong môi đáp lễ một câu.
“—— Nếu không sao có thể thêm mắm dặm muối giỏi thế này?”
—------------
.