Muối Sinh Ngày Xuân

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

Trên đường trở về hai người đều im lặng không nói chuyện.

Mãi đến khi  đi lên cửa phòng của hai người, Trần Diêm mới bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Tạ Hằng Châu.

 “Có việc gì?” Tạ Hành Châu nhìn qua có chút mệt mỏi, hai mắt nheo lại, vẻ mặt không kiên nhẫn.

 “Không có gì. ” Trần Diêm siết chặt nắm tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói: “……Chỉ muốn nói với cậu một tiếng, tiền sinh hoạt đã lấy  trả nợ hết cho bọn họ rồi, hiện tại trong tay tôi đã không còn đồng nào cả. .”

Tạ Hành Châu còn tưởng cô muốn nói chuyện gì, kết quả chỉ vì chuyện này.

Cậu ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Yên tâm, ngày mai sẽ đưa tiền cho cậu, đêm nay chỉ có thể để cậu chịu thiệt lo lót trước. ”

 “Tôi không có ý này, cậu cũng không cần trả lại cho tôi.”

Trần Diêm sốt ruột tiến lại gần hai bước, giải thích: “Số tiền này vốn là tiền sinh hoạt chú Tạ cho hai chúng ta, tôi ở đây có cơm ăn áo mặc, cũng không có gì phải dùng đến tiền, cho nên tiền đó vốn định giữ lại cho cậu. ”

Ánh mắt Tạ Hành Châu có chút thay đổi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô gái trước mặt.

Trên đầu cô cột tóc đuôi ngựa thấp dùng dây cột tóc đen cậu vừa mua, nhìn qua vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

 “Cho nên?” Tạ Hành Châu đột nhiên muốn trêu chọc cô, cố ý cúi đầu đối mặt với Trần Diêm: “Nếu nói là để lại cho tôi dùng, vậy bây giờ sao còn tới đây làm nũng?” 

Cô làm nũng lúc nào?

Trần Diêm trợn mắt, vô cùng khó hiểu.

Tạ Hành Châu vừa liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô, chỉ vào góc áo bị cô nắm chặt đến nhăn nheo của, cười lạnh hỏi: “Như thế này còn chưa đủ sao? Đã sắp thành lưu manh rồi.”

Trần Diêm nhẹ “A” một tiếng, như bị lửa cháy lên người, nhanh chóng buông áo cậu ra.

Mỗi lần cô bối rối đều có tật xấu thích nắm lấy tay người khác không buông, sợ đối phương nghe được một nửa đã chạy mất.

Cô chắp tay sau lưng lắp bắp: “Ý của tôi là, bây giờ tiền sinh hoạt của cậu đã bị tôi dùng hết rồi, có thể thời gian này cậu sẽ không có tiền tiêu.”

 “Cái gì gọi là bị cậu dùng hết rồi?” Tạ Hành Châu bị logic của cô làm cho bật cười: “Vậy nói theo ý của cậu là, cậu định kiếm tiền trả lại cho tôi?”

Cậu chỉ định nói đùa một câu không ngờ Trần Diêm lại thật sự gật đầu: “Nếu cậu cần, tôi có thể ra ngoài làm thêm trả lại cho cậu.”

Tạ Hành Châu ngừng cười, yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ gõ một cái vào trán cô.

 “Tôi không cần, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập đi, tiền đó cho cậu, ngày mai tôi trả lại cho cậu. ”

 “Sao có thể, tiền——” Trần Diêm xoa trán, định nói thêm đã bị cậu không kiên nhẫn cắt ngang.

 “Từ lúc vào cấp ba tôi đã không còn xin tiền ông ta nữa, chút tiền sinh hoạt này của Tạ Chi Bình cho tôi cũng chướng mắt.” Tạ Hành Châu bình tĩnh nói xong, còn liếc mắt nhìn cô: “Thật ra tiền nợ đó tôi đã trả hết từ tháng trước rồi, là đám người kia cố ý dọa cậu mà thôi, muốn xem cậu có thể thật sự đưa tiền hay không. ”

Trần Diêm nghe đến đây có hơi sửng sốt, không dám tin tưởng mà ngẩng đầu, vành mắt cũng hơi đỏ lên: “Tạ Hành Châu, vậy bây giờ phải làm sao?”

 “Làm sao là sao?”

Tạ Hành Châu nhìn dáng vẻ này của cô cũng bật cười.

 “Tiền hôm nay cũng không thể nói là hoàn toàn vô dụng, ít nhất đêm nay không để tôi phải đánh nhau, ngày mai cũng không cần bị mắng. ”

Cậu duỗi tay không chút để ý xoa cằm cô.

“Cho nên mà nói đừng có bày ra vẻ mặt đau khổ này nữa, xấu y như chó mặt xệ. ”

 “Mau, cười nhe răng tôi xem nào.”

……

Trần Diêm quay về phòng, vẻ mặt vẫn không vui lên nổi.

Cô chưa từng có nhiều tiền như vậy, vốn dĩ muốn bảo quản thay Tạ Hành Chu, không nghĩ tới lại dễ dàng bị gạt mất.

Trần Diêm chán nản ngòio trước bàn học, đối điện còn có bức ảnh còn chưa ghép lại hoàn chỉnh.

Cô nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, lẩm bẩm hối hận: “Trần Diêm, mày ngu quá!”

Nói xong, lại chán nản gục mặt xuống bàn.

Cả đêm nay cô đều ngủ không ngon, sáng hôm sau còn mang theo quầng thâm mắt đi xuống dưới nhà, vừa thấy những người bận rộn ở bàn ăn, sống lưng cứng đờ.

Tạ Chi Bình đi công tác đã trở lại còn đang rót sữa đậu nành cho bọn họ.

Ông ta vừa nhìn thấy Trần Diêm, ánh mắt cũng hiện lên chút dịu dàng, gọi: “Diêm Diêm mau rửa mặt xuống ăn cơm.”

Trần Diêm chậm rãi đi tới, tìm vị trí ngồi xuống, ngoan ngoãn trả lời: “Chú Tạ buổi sáng tốt lành.”

Tạ Chi Bình cười nhìn cô.

Cô vừa ngồi xuống không lâu, cửa phòng Tạ Hành Châu cũng có tiếng đẩy mạnh ra.

Trên vai đeo ba lô lỏng lẻo bước xuống lầu, hiếm có khi nhìn thấy áo đồng phục bên ngoài áo cộc tay, nhìn thấy Tạ Chi Bình cũng chỉ dừng lại một chút, rất nhanh đã bình thản kéo ghế ngồi xuống đối diện Trần Diêm.

 “Thế nào Diêm Diêm?” Tạ Chi Bình múc muỗng sữa đậu nành, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai người: “Mấy ngày nay chú không có ở nhà, Tạ Hành Châu có bắt nạt cháu không?”

Tạ Hành Châu đang bóc trứng gà khẽ dừng lại, hứng thú nhìn về phía Trần Diêm.

Cậu cũng rất muốn nghe xem rốt cuộc cô định nói gì về mình trước mặt Tạ Chi Bình.

Dù sao mấy ngày nay cậu cũng để con gái người ta ở trong bếp một đêm không quan tâm, để cô đi ăn quán vỉa hè, còn thiếu chút nữa dẫn cô đi đánh nhau.

Cô không giỏi nói dối, có lẽ sẽ lập tức đi cáo trạng với Tạ Chi Bình.

Trần Diêm vốn còn đang ung dung ăn bánh bao, vừa nghe đến đây nhanh chóng nuốt đồ ăn, không cần nghĩ ngợi nói: “Không có, cậu ấy đối với cháu rất tốt, cũng không gây ra chuyện gì cả.”

Cô là người Gia Thành, khi nói chuyện có thói quen kéo dài âm cuối, giọng nói cũng có vẻ nhẹ nhàng dịu dàng hơn.

Nói xong, dường như còn sợ Tạ Chi Bình không tin nên bổ sung thêm:  “Mỗi ngày cậu ấy đều đúng giờ đi học, cũng không đi đánh nhau. Chú Tạ chú xem, trên mặt cậu ấy không có vết thương nào cả.”

Tạ Hành Châu có hơi bất ngờ nhướng mày.

Được rồi, cô gái này còn học được cách che chở cho cậu.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khóe môi lại không nhịn được khẽ cong lên, cũng không biết là đang vui vẻ cái gì.

Tuy Tạ Chi Bình hiểu rõ tính cách của Tạ Hành Châu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn này của Trần Diêm cũng không khỏi có chút tin tưởng, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng dịu đi rất nhiều.

Ông còn đặc biệt gắp bánh bao cho Tạ Hành Châu: “Đi học ngoan là tốt, có thiếu gì cứ nói với ba .”

 “Không cần.” Tạ Hành Châu lạnh lùng từ chối, cũng không đụng vào đồ ăn Tạ Chi Bình vừa gắp.

Cậu liếc mắt nhìn qua Trần Diêm đang tập trung ăn cơm, lại nói: “Chỉ là tiền sinh hoạt ông đưa quá ít, bây giờ không giống trước kia, hiện tại bọn tôi là hai người tiêu. ”

 “Keo kiệt như vậy, tôi còn tưởng ngày mai Tạ thị sẽ đóng cửa luôn rồi. ”

Tạ Hành Châu nói chuyện không hề khách khí, thậm chí còn có ý châm chọc nói móc. Nhưng Tạ Chi Bình nghe xong cũng không tức giận, ngược lại còn kinh ngạc nhìn cậu.

Trong ấn tượng của ông ta, Tạ Hành Châu chưa bao giờ chủ động mở miệng nói đến chuyện tiền nong. Thằng nhóc này thật sự rất cứng đầu, cho dù có chết ở đầu đường xó chợ cũng nhất quyết không chấp nhận chịu khuất phục.

Tạ Chi Bình nghĩ lại đúng là mình đưa quá ít tiền, còn chưa đủ mua một đôi giày, vội vàng lấy một xấp tiền trong ví da.

 “Bây giờ ba không có nhiều tiền mặt, đợi chút nữa để lão Trần đến ngân hàng rút một ít. Hay là cứ chuyển khoản đi, hiện tại người trẻ chủ yếu đều chỉ dùng điện thoại trả tiền, mang nhiều tiền mặt trên người không an toàn. ”

Tay còn chưa đụng vào cặp sách của Tạ Hành Châu, đã bị cậu tránh đi.

“Đưa cho tôi làm gì?” Tạ Hành Châu có chút không kiên nhẫn kéo dây cặp tránh đi, chỉ vào Trần Diêm: “Đưa cho cậu ấy đi.”

 “Ừ đúng đúng, ba quên mất, bây giờ tiền của hai đứa đều giao cho Diêm Diêm giữ. ” Tạ Chi Bình sáng suốt đổi đối tượng, cười nhìn cô: “Diêm Diêm cầm đi?”

Bình thường Trần Diêm đều rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại nhất quyết đứng thẳng lưng không chịu nhận lấy.

 “Nhận đi.” Tạ Hành Châu không cần nhìn cũng biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô: “Hai ngày nữa phải tới Bắc Nghi đi học, buổi trưa phải ăn cơm với bạn học, đồ dùng học tập sách vở, có cái nào không cần đến tiền? ”

 “Cậu không cần nhưng tôi cần. Cậu cũng không muốn nhìn thấy bạn học ở sau lưng nói tôi là một tên nghèo khổ đúng không? ”

Tên lừa đảo.

Trần Diêm chửi thầm trong lòng, rõ ràng ngày hôm qua còn nói từ lúc lên cấp ba đã không còn đụng đến tiền của chú Tạ. ( truyện trên app tyt )

Huống chi dựa vào gia cảnh của cậu, một đôi giày bình thường có lẽ cũng đã hơn một người, lấy đâu ra có người không có mắt nói hắn nghèo.

Cho dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nhận tiền.

Nếu lỡ có một ngày nào đó Tạ Hành Châu thật sự không có tiền mà cần dùng gấp thì sao? Vậy để cô giữ cho cậu.

Thời gian của Tạ Chi Bình chỉ đủ ở lại ăn sáng với hai đứa nhỏ, ăn xong lại vội chạy tới công ty họp.

Trước khi đi vẫn không quên dặn Trần Diêm chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, thủ tục chuyển trường đến ngày mai là hoàn tất, có thể tới trường đi học.

 “Đúng rồi, mấy ngày nữa có lẽ thời tiết sẽ trở lạnh, Diêm Diêm cháu nhớ nhắc Hành Châu mặc thêm áo khoác, thằng nhóc này trời lạnh cũng không biết mặc thêm áo, cả ngày chỉ toàn mặc mấy cái áo cộc tay ngắn cũn cỡn đó, cũng không sợ bị cảm lạnh. ”

 “Cháu cũng mặc thêm vào, bình thường cũng phải ăn nhiều cơm, nhìn xem người gầy quá. ”

 “Vâng, cháu biết rồi” Trần Diêm đứng ở lối vào gật đầu: “Chú đi chậm một chút.”

Sau khi tiễn Tạ Chi Bình đi, cô mới lên lầu lấy tiền tiêu vặt ra đếm thử.

Nghĩ tới những chi phí Tạ Hành Châu nhắc đến, cô tự để lại cho bản thân 500 tệ phòng trường hợp khẩn cấp, còn toàn bộ số tiền còn lại đều khóa trong ngăn tủ. 

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Trần Diêm đột nhiên rung lên, cô mở tin nhắn, phát hiện trong ngân hàng của cô lại nhận được một khoản tiền từ một tài khoản xa lạ.

Mỗi tháng tài khoản này đều sẽ chuyển một số tiền tới cho cô, số tiền không nhiều không ít, nhưng không biết bắt nguồn từ đâu.

Lần đầu tiên Trần Diêm nhận được tiền còn muốn lập tức báo cảnh sát, nhưng cuối cùng bấm được nửa chừng lại dừng lại.

Cô nghĩ, nếu là Trần Phong chuyển tiền cho mình thì sao?

Có phải vì ba không tiện gặp mặt, cho nên mới dùng cách này nhắc nhở cô, ông vẫn còn sống.

Nhịp tim Trần Diêm tăng vọt, cũng giống như những lần trước, giữ nguyên số tiền này, sau đó mới sửa sang lại cặp sách, trải bài thi cùng sách vở lên bàn.

May mắn lần trước Dương Tích chỉ vứt bài thi cô đã làm xong, sách giáo khoa dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể dùng tạm được.

Ngón tay Trần Diêm có thể nhẹ nhàng lật từng trang sách.

Cũng không biết hoàn cảnh học tập của Bắc Nghi có khác nhiều so với trường trung học Gia Thành hay không. 

Lúc trước tuy cô vẫn ổn định đứng nhất ở trường Gia Thành, nhưng giáo viên và chất lượng giảng dạy đều cao hơn Gia Thành rất nhiều, thành tích của học sinh đương nhiên cũng không kém.

Trong lòng cô có chút cảm giác bất an.

Vì thế cả ngày hôm sau, ngoại trừ xuống nhà ăn cơm, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng tập trung học bài.

Liên tục đọc mấy trang sách toán hướng dẫn, cuối cùng cô cũng chịu dừng lại để thay ruột bút đã dùng hết, vừa nhìn ra bên ngoài đã thấy trời tối đen.

Mười phút trước, Tạ Hành Châu nhắn tin cho cô sẽ không về ăn cơm tối, nhờ cô báo với dì Hồ một tiếng.

Trần Diêm thích chó, ảnh đại diện WeChat cũng là một chú chó nhỏ tạo dáng hình trái tim vô cùng đáng yêu.

Ngày đó, Tạ Hành Châu đã thêm Wechat với cô, còn liếc qua ảnh đại diện của cô, bình thản đánh giá một câu: “Ảnh rất hợp với người.”

Vì thế lập tức đổi ghi chú tên cô thành Trần tiểu cẩu.

Vì thế Trần Diêm tức giận đến mức cả đêm không nói chuyện với cô, cũng hung ác đổi ghi chú tên thành chó cũng không thèm để ý.

Bây giờ hết giận, cô vẫn không thể hào hứng chào hỏi nhiệt tình, trong lòng còn đang âm thầm lo lắng chuyện đi học ngày mai, không khỏi cầm di động hỏi thêm một câu.

 [Ngày mai tôi đến báo cáo ở lớp nào? ]

Người ở đầu bên kia có vẻ rất bận rộn, phải rất lâu sau mới trả lời lại.

Chó cũng không thèm để ý: [ Ngoại trừ lớp hai là ban xã hội, còn lại đều là ban tự nhiên, cậu có thể chuyển tới lớp một bọn  tôi. Lúc tới cứ đến phòng giáo vụ trước đã, sẽ có giáo viên dẫn cậu đi.]

Trần Diêm gõ chữ.

[ Vậy tối nay cậu có về ngủ không? Có cần để cửa cho cậu không? ]

Lần này Tạ Hành Châu trả lời rất nhanh.

Chó cũng không thèm để ý: [Có, không phải ngày mai còn phải đưa cậu đến trường sao?]

Đưa cô đi cái gì chứ, rõ ràng là đi học cùng nhau.

Trần Diêm mím môi, không dám phản bác.

—--


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp