Chu Mạn Chi đương nhiên hiểu ý cô nói, đôi mắt vốn còn mang theo ý cười cợt lập tức lạnh lẽo.

Cô ta bỏ chân xuống, thận mật vuốt sợi tóc ra sau tai Trần Diêm.

Hai người đứng gần đến mức có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người Chu Mạn Chi.

 “Bạn cùng bàn, gan của cậu cũng lớn lắm, hy vọng sau này lúc nào cũng có thể tiếp tục kiên cường như vậy. ”

Trần Diêm thờ ơ quay đầu đi, rút tóc khỏi tay Chu Mạn Chi, tiếp tục tập trung viết bài.

Đến giờ học tiếng anh, giáo viên có nhắc phải có sách.

Trần Diêm không có, Chu Mạn Chi đương nhiên cũng không hào phóng cho cô xem chung.

Cô mượn một vòng xung quanh, nếu không phải là mình cần dùng thì cũng mập mờ có ý từ chối.

Trần Diêm im lặng, trực tiếp xách ghế của mình lên bàn trên, ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, hỏi cậu ấy: “Có thể cho mình xem cùng được không?”

Lớp trưởng lớp sáu tên Ôn Thiệu, dáng vẻ thanh tú yếu ớt, đeo kính gọng vuông, vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi, thành tích ưu tú.

Trần Diêm đánh cuợc cậu ấy sẽ không mở miệng từ chối cô giống những người khác.

Quả nhiên, Ôn Thiệu nghe xong, lập tức dịch sang bên cạnh thoải mái cho cô xem chung.

Trần Diêm ngồi xuống nhìn qua câu hỏi, phát hiện đề này có khó hơn tưởng tượng của mình một chút. Cô im lặng làm xong tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được sai hai câu. 

Mà Ôn Thiệu mở sách bài tập ra, một hàng đấu đỏ tích đúng cực kỳ bắt mắt.

 “Chờ thêm hai tuần nữa thôi.”

Ôn Thiệu hạ thấp giọng đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.

 “Hả? Cái gì?” Trần Diêm nhìn cậu ấy.

“Chờ thêm hai tuần nữa, sự chú ý của bọn họ đối với cậu sẽ giảm xuống, người xung quanh cũng không cần tỏ vẻ nữa.” Ôn Thiệu bình tĩnh nhìn cô, dùng giọng điệu của một người từng trải nói: “Hiện tại tạm thời cố chịu đựng một chút.”

Trần Diêm hiểu ý của cậu ấy, nhưng không quá đồng tình: “Điều kiện tiên quyết là bọn họ không cố ý gây chuyện.”

Ôn Thiệu khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Buổi trưa tan học, Trần Diêm đặc biệt tới lớp một khối 11 một chuyến.

Tạ Hành Châu không trả lời tin nhắn, cô muốn trực tiếp giải thích cho cậu biết tại sao mình tới lớp sáu.

Lớp 6 và lớp 1 cách nhau xa nhất,ngăn cách bởi một hành lang chéo, muốn đến đó cũng phải đi bộ rất xa.

Chỉ là lúc Trần Diêm đi vào lớp bọn họ lại không nhìn thấy người đâu cả, chỉ có mấy học sinh nữ ngồi tô son cười đùa với nhau, thấy cô đi vào cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái, không hề có ý dừng lại.

Trần Diêm thấy bọn họ, tạm thời thay đổi ý định, định để lại một tờ giấy trước, lát nữa mới quay lại tìm người.

Cô lấy giấy ghi chú trong cặp ra, đặt trên đầu gối viết mấy chữ, sau đó mới hỏi mấy bạn học kia: “Xin hỏi Tạ Hành Châu ngồi ở chỗ nào vậy?”

Mấy nữ sinh rõ im lặng một lúc, sau đó một cô gái có mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng gõ nhẹ vào chỗ mình đang ngồi, cười nói: "Ở đây."

Đối phương nhìn tờ giấy trong tay Trần Diêm, cố ý hỏi: “Cậu muốn gửi cái gì cho cậu ấy à?”

Trần Diêm bị bọn họ nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy tờ giấy trong tay mình nóng đến bỏng tay.

Cô mím  môi giấu đồ sau lưng, phủ nhận: “Không có gì, không cần.”

Nói vội vàng xoay người rời đi.

Nhưng còn chưa đi được một bước, đã thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện ở hành lang, chắn ngang đường cô đi.

Trần Diêm có hơi ngơ ngác nhìn Chu Mạn Chi xuất hiện ở đây.

Trên lưng cô ta đeo ba lô có treo một chuỗi ngôi sao rất đáng yêu, mỗi khi bước đi đều phát ra tiếng vui tai. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nghe qua tai Trần Diêm lại lạnh cả sống lưng, vô thức lùi lại một bước, móng tay sau lưng cắm vào lòng bàn tay.

 “Thật trùng hợp, không nghĩ tới bạn cùng bàn mới của tôi cũng có ở chỗ này.” Chu Mạn Chi tỏ vẻ nhiệt tình đi lên trước, hai tay đè chặt vai cô, ấn cô ngồi mạnh xuống ghế.

Còn quay lại cười giới thiệu: “Thanh gia, để tôi giới thiệu cho cậu biết, đây là học sinh mới chuyển tới trường chúng ta, cũng là bạn cùng bàn mới của tôi, Trần Diêm.”

Sống lưng Trần Diêm căng cứng, bị ép phải ngẩng đầu nhìn cô gái có tóc xoăn dài đối diện.

Cô ta là Lận Thanh Gia.

Khuôn mặt Lận Thanh Gia thanh thoát hơn Chu Mạn Chi, nhìn qua có vẻ hiền lành vô hại.

Nhưng cô ta vừa đứng dậy, mấy người xung quanh cũng đứng lên đi theo.

Lận Thanh Gia đi tới trước mặt Trần Diêm, cúi người nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm một lát, nói một câu mơ hồ: “Hóa ra cậu chính là học sinh chuyển trường kia.”

 “Rất đẹp.”

Khen xong, đầu ngón tay vuốt tóc cô.

 “Giọng nói cũng rất dễ nghe.”

Cô ta giật mấy tờ giấy trong tay Trần Diêm, nhìn chằm chằm hai giây rồi xé thành từng mảnh vò lại nhẹ nhàng ném vào thùng rác.

Tay chống lên bàn học, từ trên cao nhìn xuống Trần Diêm.

 “Cậu rất quen thuộc với Tạ Hành Châu?”

Trần Diêm không nói gì, mạnh mẽ tránh đi lại bị mấy nữ sinh kia đè chặt.

 “Nói chuyện!” Chu Mạn Chi tát mạnh vào mặt cô: “Toàn bộ Bắc Nghi đều biết, Tạ Hành Châu là người của Lận Thanh Gia, mày dám cướp người của cậu ấy, đúng là tìm chết.”

 “Vậy còn cậu?” Trần Diêm thở mạnh, nhìn chằm chằm Chu Mạn Chi: “Thế tại sao cậu lại hỏi trưa nay Tạ Hàn Châu có ở đâu không.”

Lận Thanh Gia nghe xong lập tức chuyển ánh mắt qua Chu Mạn Chi.

Trên mặt Chu Mạn Chi hiện lên một chút hoảng lợn: “…… Nói bậy, tôi, tôi không có hỏi!”

Cô ta hung dữ trừng mắt với Trần Diêm, nhấc cô khỏi chỗ ngồi, không dấu được tức giận: “Dám nói lung tung, Trần Diêm mày chết chắc rồi!”

……

Buổi tối tan học, tài xế Lão Trương  nhìn quanh chỗ cũ gần một tiếng đồng hồ cũng không đợi được Trần Diêm đi ra.

Ông có thể cảm nhận được áp suất thấp tràn ngập trong xe, từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt không vui của vị kia.

 “Có phải Diêm Diêm nhớ nhầm vị trí nên không tìm được không? Nếu không để chú thử gọi lại xem sao?”

Tuy ông nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết rõ đây chỉ là cái cớ để an ủi mà thôi.

Bởi vì xe của Tạ gia chỉ đỗ cách cổng trường khoảng 100 mét, lúc này xe đón học sinh tan học cũng đã rời đi gần hết, chỉ còn chiếc SUV bắt mắt của bọn họ còn đậu tại chỗ.

Cho dù Trần Diêm không nhớ biển số xe, cũng không đến mức đến bây giờ còn chưa tìm được.

Trừ khi là do cô cố ý.

Tạ Hành Châu  thật sự có chút tức giận, mím môi thành một đường mỏng, đè nén cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực, móc điện thoại trong túi ra.

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Tạ Hành Châu còn tưởng Trần Diêm gọi điện tới, theo bản năng đặt điện thoại lên tai.

 “Diêm Diêm……bây giờ cháu đang ở đâu?” Tài xế lão Trương mở micro, cười ngượng ngùng với Tạ Hành Châu, im lặng làm khẩu hình: “Gọi cho chú”.

Tạ Hành Châu mặt không biểu cảm đặt điện thoại xuống, thiếu chút nữa bóp nát màn hình, trong cổ họng phát ra tiếng cười lạnh.

Trần Diêm làm tốt lắm.

Thà gọi cho tài xế cũng không gọi cho cậu.

“…… Cháu không ngồi xe về cùng? Đứa nhỏ này, chú Trương đang dừng xe ở cửa rồi.”

 “……Vậy được, cháu chú ý an toàn, về sớm một chút.”

Lão Trương cúp điện thoại, quay người cẩn thận giải thích với Tạ Hành Châu: “Diêm Diêm nói hôm nay con bé tan học muộn, tự mình bắt xe về, bảo chúng ta không cần đợi. ”

Tạ Hành Châu liếc mắt nhìn món quà đã chuẩn bị sẵn trong tay, cười mỉa mai.

Một lát sau mới lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

……

Khi Trần Diêm ngồi xe bus về đến nhà đã bỏ lỡ thời gian ăn tối khoảng một tiếng.

Ánh sáng cùng bóng tôi chiếu xuống chân cô, lại bị cô giẫm lên.

Lúc đi qua nhà ăn phát hiện đèn vẫn còn sáng, trên bàn còn có một bàn đồ ăn dì Hồ nấu sẵn, Tạ Hành Châu ngồi lặng im một chỗ như tượng, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, không rõ vui buồn.

Đũa đặt bên cạnh vẫn còn sạch sẽ, cậu còn chưa đụng miếng nào.

Trần Diêm đi qua đi, hỏi cậu: “Sao còn chưa ăn cơm?”

“Chờ cậu.”

“Đồ ăn nguội hết rồi, hay để tôi hâm nóng lại nhé?”

“Ừ.”

Trần Diêm bưng đồ ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó múc cơm ngồi xuống đối diện Tạ Hành Châu.

Thật ra cô không hề đói bụng, toàn thân đau nhức mệt mỏi, hiện tại cô chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Cho nên lúc ăn cơm lại y như đếm từng hạt.

Tạ Hành Châu im lặng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên lên tiếng: “Trần Diêm, ngồi một bàn ăn cơm với tôi khó chịu như vậy à?”

 “Xin lỗi, hôm nay tôi không đói lắm.” Trần Diêm siết chặt chiếc đũa, không dám ngẩng đầu.

“Đúng rồi, hôm nay tôi không đến lớp một là vì ——”

“Tôi biết.” Tạ Hành Châu lạnh nhạt nói tiếp: “Ta nhìn thấy tin nhắn.”

Trần Diêm dừng nói, chỉ biết “ừ.” một tiếng.

Vì thế cố lại tiếp tục đánh nhau với bát cơm trước mặt.

Bầu không khí giữa hai người tràn ngập cảm giác áp bức chưa từng có.

 “Tạ Hành Châu.” Trần Diêm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn môi khẽ gọi cậu một tiếng.

 “Ừ.”

“Bắt đầu từ ngày mai chúng ta đừng cùng nhau đi học nữa.”

Cô vừa nói dứt lời, Tạ Hành Châu đã đặt mạnh đũa xuống bàn, vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Trước đây chỉ có người khác làm theo ý cậu, chỉ có một mình Trần Diêm, gần như lúc nào cũng công khai chống đối, còn hận không thể cách xa cậu 800 mét.

Sắc mặt cậu nham hiểm, ánh mắt u ám, cậu chịu đựng cả buổi cuối cùng cũng bùng nổ hết vào giờ khắc này.

 “Tại sao?” Cậu khoanh tay cười lạnh: “Cho tôi một lý do, nếu không có nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Tôi không muốn bị người khác bàn tán, chỉ muốn học tập thật tốt.” Trần Diêm đưa tay ôm bụng, cảm giác nó lại bắt đầu đau đớn, cắn răng trái lương tâm nói: “Cậu tạo thành rắc rối cho tôi.”

Nói xong lời này, Tạ Hành Châu im lặng một lát, lửa giận trong mắt dần dần lắng xuống, trở nên lạnh lẽo.

“Được” Cậu đứng dậy lướt qua cô: “Như cậu mong muốn.”

……

Sau khi Tạ Hành Châu lên lầu một lúc lâu, Trần Diêm mới khẽ nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt của cô lộ ra ánh sáng, lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô ôm bụng khó khăn di chuyển từng bước lên lầu, lại nhanh chóng khóa cửa lại.

Ngồi dưới ổn định một lát, Trần Diêm mới bắt đầu cởi nút áo sơ mi trên người ra.

Động tác của cô rất chậm, mỗi lần cử động đều khẽ run lên vì đau đớn.

Lận Thanh Gia và Chu Mạn Chi rõ ràng đã quen làm chuyện ác ở trường, muốn đối phó với cô đều như chuyện thường ngày. ( truyện trên app tyt )

Cho dù  có đánh nhau, cũng sẽ không đánh mắt và cánh tay dễ bị phát hiện, mà tập trung vào những bộ phận ẩn dưới quần áo, không thể nhìn thấy.

Cũng may Trần Diêm sức lớn, bọn họ cũng không chiếm được lợi ích gì, bốn đánh một còn bị cô tát mạnh cho hai cái.

Trần Diêm lấy hộp thuốc màu hồng nhạt Tạ Hành Châu mua cho mình lần trước, bắt đầu bôi thuốc.

Lúc ấy đánh nhau không cảm thấy đau, bây giờ bình tĩnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi.

Trần Diêm mím môi, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Cô chỉ muốn chăm chỉ học tập mà thôi, kết quả cả ngày đều gặp phải những chuyện không tốt.

Khóc được một lúc, Trần Diêm dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, bất đắc dĩ đi vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua rồi nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Đầu vừa chạm vào gối đã cảm thấy có thứ gì cộm lên.

Trần Diêm đột nhiên mở mắt, nghi ngờ mò tay dưới gối, lấy ra một hộp quà.

Cô mở hộp ra thấy bên trong có một chiếc vòng tay hình con bướm màu xanh lá của nữ rất đẹp, từng viên đá trong suốt sáng bóng, mặt trong dây kim loại còn khắc một chữ tiếng Anh puppy.

Trần Diêm lại không nhịn được cười thành tiếng.

Có ai lại khắc chữ này lên vòng bao giờ, một chiếc vòng tay đẹp đẽ nháy mắt lại biến thành xích chó.

Cho dù không ký tên, cô cũng đoán được món quà này là của ai, nhịp tim đột nhiên đập lỡ một nhịp rồi bắt đầu đập lên mạnh mẽ.

Nhìn chằm chằm sợi dây này khoảng 10 phút, Trần Diêm mới lưu luyến đặt nó trở lại.

Lúc này, cô mới phát hiện dưới lớp nhung đen có một chỗ phình ra không đều, khi mở ra mới phát hiện là một tờ hóa đơn thu tiền, trên đó ghi thời gian và số tiền.

Phản ứng đầu tiên của Trần Diêm là vòng tay này đắt như vậy, Tạ Hành Châu lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra?

Phản ứng thứ hai là tại sao hôm nay cậu lại mua nó, chẳng lẽ không phải đến lớp sao?

Cô sửng sốt một lúc, sau đó cẩn thận nhìn lại thời gian, trong lòng không dấu được rung động.

12 giờ 50 phút.

Hoá ra giờ nghỉ trưa cậu không có ở trường vì đi mua quà xin lỗi cô.

—--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play