Cuối cùng ăn xong, Trần Diêm đứng dậy định đi tính tiền.
Cho dù Tạ Hành Châu đã nói trước bữa này là cậu mời, nhưng tiền sinh hoạt của hai người hiện tại đều trong tay cô, trên người cậu gần như không còn một xu dính túi, lấy đâu ra tiền đãi khách.
Trần Diêm biết con trai tuổi này thích thể hiện, chờ đến khi người đã đi gần hết cô mới siết chặt ví tiền trong áo, mím môi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Làm gì vậy?” Tạ Hành Châu như có con mắt trên người cô, lười biếng gọi cô lại.
“Trả tiền.” Trần Diêm lời ít ý nhiều: “Ăn xong cậu đưa tôi về, hôm nay tôi còn chưa học bài.”
Tạ Hành Châu nhướng mày: “Không cần, nơi này đến cả nhân viên thu ngân còn không có, tiền ăn đều trả theo tháng.”
Trần Diêm rõ ràng không tin.
Nhưng cô nhìn một vòng, thật sự không thấy nhân viên thu ngân.
Chỉ có một người hình như là ông chủ đang ngồi nà bên cạnh bận rộn chơi mạt chược, thấy cô đến vội vàng nói: “Ai ai, đừng trả tiền, tôi không có tiền lẻ trả lại đâu.”
Trần Diêm chỉ có thể miễn cưỡng đứng im tại chỗ.
Tạ Hành Châu đã đoán trước được, đứng dậy chào hỏi người đang ngồi đánh mạt chược: “Lão tôn, đi trước đi.”
Nói xong ung dung đi qua Trần Diêm, khẽ vỗ lưng cô, ra hiệu cho cô đi theo.
Trần Diêm mím môi quay, lại quay đầu nhìn ông chủ mới ngoan ngoãn đi theo Tạ Hành Châu.
Đi được một đoạn mới phát hiện, Tạ Hành Châu không tới chỗ đậu xe, mà đi sang hướng ngược lại.
Cô lập tức nôn nóng, nhanh chân đi theo bên cạnh, nghiêm túc nói thêm một lần nữa: “Tạ Hành Châu, không còn sớm, tôi thật sự phải về!”
Lúc trước Trần Phong không cho cô ra khỏi nhà một mình sau 10 giờ, lúc cô một mình ở nhà cũng duy trì thói quen này, cho nên hiện tại đã 9 rưỡi làm lòng cô cũng sinh ra cảm giác bất an. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tạ Hành Châu liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó: “Đứng đây chờ tôi một lát, sẽ lập tức trở lại.”:
Hóa ra chỉ là đi mua đồ, Trần Diêm âm thầm thở phào một hơi.
Cô còn tưởng Tạ Hành Châu còn chưa chơi đủ, muốn đi thêm tăng hai.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tạ Hành Châu biến mất sau cánh cửa cửa hàng tiện lợi, Trần Diêm dựa vào thân cây, cúi đầu chán nản nhìn đôi giày da nhỏ dưới chân mình.
Mũi giày tròn, trên dây giày có đính mấy viên ngọc trai mới tinh sáng bóng, không chút tro bụi, hoàn toàn khác với đôi giày thể thao nam đã giặt mòn trước đây của cô.
Nhưng đôi giày thể thao đó lại rất thoải mái, không giống như đôi giày này, nhìn thì đẹp mắt nhưng thực tế lại cọ vào gót chân, cho dù có mang thế nào cũng không cảm thấy vừa vặn.
Trần Diêm đang nhìn chằm chằm cúc ngọc đính trên giày, đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại.
Cô còn tưởng là Tạ Hành Châu quay lại nhưng khi ngẩng đầu mới phát hiện là mấy người đàn ông xa lạ.
Trong lòng Trần Diêm có chút hoảng hốt, lại im lặng nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi, hai tay sau lưng đột nhiên siết chặt: “Mấy người có chuyện gì không?”
Mấy người trước mặt đầu tóc lòe loẹt, trong miệng còn đang ngậm thuốc lá, vừa nói chuyện vừa nhả khói.
Trong đó có một tên tóc xanh lên tiếng trước: “Đừng có giả ngu với ông đây, rõ ràng tao vừa thấy mày đi cùng Tạ Hành Châu, dáng vẻ còn rất thân thiết. Sao vừa đảo mắt đã nói không biết, định chạy đi đâu trốn nợ?”
“Nợ?” Trần Diêm nghi ngờ hỏi lại: “Cậu ấy nợ tiền các người?”
“Đúng vậy, còn không ít. ” Tên tóc xanh hít một hơi thuốc, làm Trần Diêm ho sặc sụa, ánh mắt đầy ác ý: “Nó không nói cho mày biết lại cố ý để mày ở đây, chẳng lẽ muốn dùng mày để gán nợ?”
Mấy tên xung quanh còn nhìn nhau cười vô sỉ.
“Nhìn cũng trắng trẻo, có vẻ cũng đang còn nhỏ. ”
“Khuôn mặt rất xinh, đặt ở trong trường ít nhất cũng thuộc dạng hoa khôi. ”
“Nếu mày chịu chơi cùng các anh một đêm, bọn tao có thể cân nhắc xóa tiền lãi cho nó.”
Ngón tay tên đàn ông dơ bẩn chạm vào tóc cô, lưng Trần Diêm đụng vào cây không thể lùi lại được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tới gần, bàn tay sau lưng đã siết chặt đến trắng bệch.
Đúng lúc này, tên tóc đỏ đứng gần cô nhất bị người ta giật ngược tóc ra sau, chỉ có thể kêu gào thảm thiết.
Tạ Hành Châu mặt mày u ám, trong sắc bén mang theo tàn nhẫn, không chút khách khí đấm liên tục vào mặt đối phương, khiến tên kia máu mũi chảy ròng ròng, chỉ có thể bịt mũi nằm dưới đất kêu gào.
Tạ Hành Châu kéo cánh tay Trần Diêm, bảo vệ cẩn thận sau lưng, cho dù hôm nay lấy ít địch nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn hiện vẻ khó thuần, không hề có ý nhượng bộ.
Tạ Hành Châu lạnh lùng quét mắt qua đám người, giọng nói lạnh lùng: “Thử chạm vào người cô ấy xem?”
Tên tóc xanh bị ánh mắt của cậu làm đến hoảng hốt, miễn cưỡng nói: “Tạ Hành Châu, mày nên suy nghĩ cho kỹ. Hôm nay mày chỉ có một mình, cho dù có đánh thật cũng không thể đánh lại tám người bọn tao.”
“Huống chi thiếu nợ phải trả là chuyện đương nhiên, nếu thật sự không có tiền, chi bằng giao cô gái sau lưng mày ra đây. Nếu không, tối nay hai bọn mày đừng mong được yên thân. .”
Sắc mặt Tạ Hành Châu vẫn không thay đổi, chỉ nghe tiếng đốt ngón tay bóp chặt.
Ánh mắt nặng nề nghiêng đầu, bày tư thế chuẩn bị đánh người, chỉ là cánh tay sau lưng lại đột nhiên bị Trần Diêm kéo lại.
Lòng bàn tay cô lạnh lẽo, sức lực rõ ràng không mạnh, nhưng không hiểu vẫn có thể dễ dàng giữ người lại. ”
“Bọn họ mang theo vũ khí, là dùng vũ khí đánh nhau. ” Môi Trần Diêm tái nhợt, ngón tay siết chặt: “Đừng xông lên đánh bừa.”
Vừa rồi trong lúc giằng co, cô đã phát hiện bọn họ giấu giấu diếm diếm gì đó sau lưng, trong lúc vô tình quay người lại, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, cô phản ứng ngay lập tức.
Là dao, bọn họ có dao.
Tạ Hành Châu im lặng một lát, sau đó lại cười mỉa mai: “Bọn họ đúng là sợ tôi, định tám chọi một, quá mất mặt.”
Lúc này quả tim trong ngực Trần Diêm đập rất nhanh, nhưng đồng thời đại não cũng chạy rất nhanh, đánh nhau không được, cô từ sau lưng Tạ Hành Châu bước ra, móc một xấp tiền mặt trong túi ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi có tiền, cậu ấy nợ mấy người bao nhiêu tiền, tôi trả.”
Lời còn chưa kịp nói xong, xấp tiền trên tay đã bị đám người đó giật mất.
“Thiếu.” Tên tóc xanh ngậm điếu thuốc trong miệng tay vừa đếm tiện, cho dù có cố nén nhưng cũng không giấu được sung sướng tràn ngập trên khóe mắt: “Tháng trước thằng nhóc này nợ bọn tao ba nghìn rưỡi tiền thuốc, tao chỉ lấy 11% một tháng, bây giờ tính toán đâu ra đấy cũng đã hơn một tháng, chút tiền này, chẳng qua chỉ là số lẻ mà thôi. ”
Hắn chỉ lo vui vẻ cầm tiền, lại không đoán được Trần Diêm bỗng nhiên mở miệng phản bác: “Không thể nào.”
Giọng nói của cô gái nhỏ tuy có hơi run rẩy nhưng lại rất rõ ràng, gần như quả quyết, làm Tạ Hằng Châu cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn cô.
“Hôm nay còn chưa quá nửa đêm, không thể tính là một ngày. Cho nên dựa theo cách nói của anh, chúng tôi chỉ trả ba mươi chín ngày cộng cả vốn lẫn lãi, mười một điểm lãi hàng tháng….” Trần Diêm dừng khoảng ba giây, rất nhanh lại tiếp nói tiếp: “Bốn nghìn bảy trăm năm mươi phẩy ba tệ, nhưng vừa rồi anh cầm từ chỗ tôi là năm nghìn tròn.”
Cô đưa tay ra trước mặt tóc vàng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng vẫn mang theo chút dũng cảm.
“Cho nên mà nói, số tiền này không chỉ đã trả hết nợ, mà còn thừa, anh phải trả lại cho bọn tôi hai trăm bốn mươi chín lẻ bảy tệ.”
Tóc vàng nhìn bàn tay cô, không khỏi trợn tròn mắt.
Không chỉ mình hắn, mà tất cả mọi người ở đây đều bị cô làm cho giật mình.
Thật hay giả? Nào có ai lại tính toán nhanh như vậy?
Tóc xanh còn tỏ vẻ không tin móc điện thoại ra, bấm bấm gõ gõ một hồi, chờ xác nhận một lúc, cuối cùng cũng đưa ra đáp án tương tự.
Hắn kêu lên: “Mẹ nó, thật đúng là có thêm hai trăm năm mươi tệ (đồ ngốc), trâu bò!”
Mới vừa nói xong đã bị đập mạnh vào đầu, tóc vàng rút điếu thuốc trong miệng ra, tức giận chửi: "Hai trăm năm mươi(đồ ngốc)! Hai trăm năm mươi(đồ ngốc)! Tao thấy mày mới là đồ ngốc!"
“Đã quên nói.” Tạ Hành Châu trong lúc hỗn loạn nửa thật nửa giả nhắc nhở: “Vừa rồi tao đến đây đã nhờ nhân viên bán hàng gọi cảnh sát, hoặc là hiện tại bọn mày cầm số tiền này cút đi, hoặc là đợi chút ở lại chúng ta cùng nhau lên đồn.”
“Dù sao bọn mày cũng đều đã quen mặt, có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn, à, mà tao cũng có thể tiện miệng kể với cảnh sát chuyện bọn mày bí mật cho vay nặng lãi.” ( truyện trên app tyt )
“Tạ Hành Châu, mày được lắm!” Tóc vàng do dự nhìn chằm chằm cậu, dường như đang muốn xác nhận tính chân thật trong lời nói vừa rồi, nhưng biểu cảm trên mặt cậu thật sự quá thản nhiên, nhất thời khiến người ta đoán không ra.
Tóc vàng nhìn thoáng qua xấp tiền trong tay khẽ cắn môi: “Lần này tha cho bọn mày trước, lần sau sẽ tìm mày tính sổ.”
Dứt lời liền kéo mấy tên đàn em rời đi.
Bọn họ vừa đi không xa, Tạ Hành Châu đã lập tức mím môi nắm chặt tay Trần Diêm, dẫn cô chạy về hướng ngược lại.
Gió đêm thổi mạnh vào mặt, người cậu cao chân dài, bước đi cũng rất lớn, trong nháy mắt đã chạy một quãng rất xa.
Trần Diêm đã sắp không theo kịp tốc độ của cậu, mệt mỏi thở hổn hển, vừa chạy vừa hỏi: “Tại sao phải chạy nhanh như vậy, không phải cậu nói đã báo cảnh sát rồi sao?”
Dáng vẻ vừa rồi của Tạ Hành Châu rất tự nhiên, thậm chí còn làm cô tin tưởng, đến cả nhịp tim cũng ổn định hơn rất nhiều.
Nhưng không ngờ cậu lại quay đầu liếc cô một cái: “Sao có thể, mẹ nó, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bọn nó chặn cậu, đã sớm……”
“……lấy đâu ra thời gian tìm người báo cảnh sát.”
Giọng nói của Tạ Hành Châu bị lẫn với tiếng gió cho nên Trần Diêm cũng không nghe được quá rõ ràng.
Vất vả lắm cô mới nhìn thấy bóng xe máy màu đen quen thuộc, vì chạy vội mà lồng ngực như muốn nổ tung, chống đầu gối thở hổn hển, từ từ nghĩ lại
So sánh với bộ dạng chật vật của cô, Tạ Hành Châu vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể thoải mái dựa vào xe chế nhạo cô thể lực kém.
“Chỉ là vừa rồi, cậu đúng là đã làm tôi bất ngờ, rất có năng lực.”
Cậu lười biếng liếc mắt nhìn qua người cô, sau đó mới cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu cho cô.
“Gan rất lớn, còn tưởng cậu chỉ biết khóc nhè nữa chứ.”
Ánh đèn đường lờ mờ cắt qua quai hàm, mái tóc đen trên trán lộ ra một tia sáng mỏng manh.
Đôi mắt cậu như đốm lửa từ từ thiêu rụi trái tim cô.
Trần Diêm vừa mới khôi phục lại hô hấp, tim lại bắt đầu đập nhanh.
Gió đêm thổi tung làn váy, cũng làm rối mái tóc trên má cô, Trần Diễm đưa tay gạt đi, nhưng còn chưa vuốt phẳng đã bị sức gió phất ngược lại, đập vào mắt cậu.
Cô bất đắc dĩ cởi mũ bảo hiểm, giơ tay chậm rãi vuốt tóc, không biết là do cảm thấy sống sót sau tai nạn hay vì lý do nào khác, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả. .
Lúc này Tạ Hành Châu lại vươn tay ra với cô.
Tư thế rất thản nhiên, tựa như chỉ là một động tác vô ý.
Trần Diêm cụp mắt, nhìn rõ món đồ trong tay cậy, động tác từ từ dừng lại.
Nhẹ nhàng quấn quanh tay cậu.
Rõ ràng là dây thun đen còn chưa bóc vỏ.
—---------