Trần Diêm cầm hộp thuốc đóng cửa phòng, chỉ có thể nhìn vào gương để bôi thuốc trên người, toàn thân bị mùi thuốc mỡ mát lạnh bao phủ, cơn đau cũng giảm bớt, chỉ còn lại một cơn tê dại nhẹ nhàng.

Sau đó lại kéo cơ thể mệt mỏi lên giường.

Ngày hôm qua cô co người ngủ trong bếp gần như không thể chợp mắt, trong bóng tối chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô cảm thấy bất an chứ đừng nói đến ngủ được.

Bây giờ đầu vừa dính xuống gối, mí mắt đã như nặng ngàn cân, vừa chợp mắt đã ngủ say.

Lần này ngủ rất sâu, thậm chí Trần Diêm còn nằm mơ thấy Trần Phong.

Trong mơ, ông vẫn mặc áo cộc tay đen cũ kỹ, đầu cạo trọc, lông mày rậm, là một khuôn mặt dù lạc trong đám đông cũng không ai có thể nhớ được.

Trần Diêm cũng sắp không nhớ rõ khuôn mặt ông nhìn như thế nào, chỉ nhớ rõ sau tai ông có một vết sẹo, đó là khi cô còn nhỏ Trần Phong đưa cô đi đốt pháo hoa không cẩn bị vụn lửa bắn vào.

Lúc ấy ông vừa nhe răng trợn mắt xoa lỗ tai đỏ bừng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, còn cảm thấy may mắn nói: “Cũng may không làm bé con nhà ta bị thương.”

Lại chớp mắt một cái, đã đổi thành hình bóng ông mặc cảnh phục đã nhiều năm không mặc, ánh mắt ông vô cùng nghiêm túc, mã số cảnh sát “871201” trên ngực sáng lấp lánh.

Ông cúi đầu dặn dò cô, hai bên mắt đã có một nếp nhăn thật sâu: “Bé con, ba phải đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật, tạm thời không thể về được.”

 “Con ở nhà đi học cho tốt, cố gắng cuối kỳ lấy được thành tích tốt cho ba xem có được không? ”

Không được, tuyệt đối không thể đi.

Ba nói dối, ba đi rồi sẽ không về nữa.

Trần Diêm mặc kệ ôm lấy người đàn ông rắn chắc như núi trước mặt, nắm chặt tay áo ông, nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt, nghẹn ngào cầu xin: “Ba ơi, ba đừng đi có được không?"

Nhưng  cho dù cô có ôm chặt đến đâu, Trần Phong cũng chỉ quyến luyến nhẹ nhàng vuốt tóc cô, sau đó một tiếng báo động vang lên, ông cũng đứng dậy, không chút do dự biến mất trong cơn mưa.

Trần Diêm tỉnh dậy, trên mặt còn dính đầy nước mắt, sắc trời bên ngoài đã tối, trong phòng không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người tối đen đứng đầu giường. Cô nhất thời không phân biệt được là mơ hay thực, bối rối lẩm bẩm: "Ba..."

Đối diện truyền đến một tiếng cười mỉa quen thuộc, sau đó đèn ngủ  đầu giường cũng sáng lên, ánh sáng mờ ảo phản chiếu khuôn mặt không vui của Tạ Hành Châu: "Khóc đến mù rồi à? Gọi ai là ba đấy?"

Trần Diêm  hoàn toàn giật mình, khụt khịt cái mũi đỏ bừng vì khóc, không nói gì, nhưng ánh mắt dần ảm đạm.

 “Dì nói cậu ngủ cả ngày hôm nay rồi, cũng không thèm xuống ăn cơm, thế nào, muốn tuyệt thực cho đói chết để chứng minh tôi bắt nạt cậu trước mặt Tạ Chi Bình đúng không?”

 “Tôi nói này Trần Diêm, có phải cậu thù dai quá rồi không, chẳng qua hôm qua tôi không rõ tình hình mới nói cậu vài câu, cậu lại định làm trò này hại tôi hả? ”

 “Tôi không có ý này……” Trần Diêm ôm đầu gối, gục đầu nhỏ giọng cãi lại.

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tạ Hành Châu thuận thế gật đầu, đổi chủ đề: “Được rồi, vậy tôi ở đây xin lỗi cậu, mời cậu ra ngoài ăn một bữa thật ngon. ”

 “Hả? Bây giờ sao?” Trần Diêm hít một hơi, nhìn thoáng qua thời gian trong điện thoại, đã sắp đến 8 giờ: “Bây giờ vẫn còn tiệm cơm nào mở cửa hả?”

Tạ Hành Châu hơi nhướng mày, dường như có chút bất mãn với cô: “Nơi này chính là Lâm Kinh, thành phố không ngủ tiếng tăm lừng lẫy, cho dù có là rạng sáng ra ngoài cũng có thể tìm được mấy cân thịt lấp đầy bụng cậu. ” 

 “Thay quần áo xuống lầu.”

Trần Diêm ngoan ngoãn ừ một tiếng, lấy một bộ quần áo và đôi giày mới trong tủ ra.

Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên lại là váy công chúa màu hồng nhạt, chất liệu đều rất tốt, nắm ở trong tay như sờ vào đám mây, không cần nghĩ cũng biết giá trị xa xỉ.

Cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại chấp nhận số phận, chấp nhận thẩm mỹ thẳng nam của cha con nhà họ Tạ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thay quần áo xong, cô suy nghĩ một chút rồi quay lại lấy xấp tiền Tạ Chi Bình cho mình trong tủ đầu giường ra, gấp cẩn thận bỏ vào túi mới ra ngoài.

Vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tạ Hành Châu đứng bên cạnh cầu thang nghịch chùm chìa khóa.

Cậu nghiêng đầu nhận điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng rõ ràng đã dịu dàng hơn bình thường.

Trần Diêm đi tới, mơ hồ nghe được một tiếng mắng “Thằng tồi” trong ống nghe, cũng không biết là người nào đó, ngay sau đó đã lập tức cúp máy.

Là bạn gái sao?

Trần Diêm đoán mò, vô thức nắm chặt tay.

Tạ Hành Châu thấy cô đi xuống, ánh mắt cũng theo bản năng nhìn một vòng xung quanh.

Thật ra Trần Diêm mặc đồ màu hồng nhạt rất hợp, dáng người mảnh khảnh da lại trắng cùng với mái tóc đen  dài ngang vai tỏa ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh đèn, mặc váy ngắn càng thêm phần ngọt ngào đáng yêu.

Tuy ánh mắt lạnh nhạt nhưng vẫn có chút dáng vẻ của em gái nhà bên ngọt ngào.

Cổ họng Tạ Hành Châu khẽ lăn, sau đó lại đưa mũ bảo hiểm trong tay cho cô, ra hiệu cho cô đội lên.

 “Có xa lắm không?” Trần Diêm vừa mang mũ, vừa chán nản hỏi.

“Mười phút.”

Tạ Hành Châu đi thẳng tới chỗ xe máy đậu trước cửa, một lúc sau mới quay lại nhìn cô.

Sau khi Trần Diêm đội mũ lên đầu mới nhận ra kích cỡ quá lớn, không vừa với đầu của cô, còn thiếu chút nữa che kín cả mặt.

Cô nhanh chóng duỗi tay đỡ mũ bảo hiểm còn đang lắc lư, cố gắng điều chỉnh khoảng cách dây đeo.

“Được chưa?” Tạ Hành Châu có chút không kiên nhẫn.

“Được rồi, được rồi đây.”

Cô nói là như thế nhưng thực tế càng vội càng làm sai, có kéo như thế nào cũng không được.

Tạ Hành Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng đành chịu thua, vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Trần Diêm vẫn còn cầm mũ bảo hiểm, cuối cùng mới miễn cưỡng bước chậm rãi tới trước mặt cậu.

Tạ Hành Châu cúi đầu giúp cô chỉnh lại mũ bảo hiểm, sau đó mới nhẹ nhàng điều chỉnh dây đeo dưới cằm cô. Những đốt ngón tay ấm áp vô tình cọ vào làn da trên cổ, mang theo cảm giác tê ngứa.

Cô  lập tức nâng cằm, lúng túng kéo sợi dây ra khỏi tay cậu, lắp bắp: “Được rồi, được rồi.”

Mũ bảo hiểm có hơi nặng, đè cô có hơi khó chịu nhưng tốt xấu cũng không thể rơi xuống.

Trần Diêm không dám  lãng phí thêm thời gian nữa, một ngày không có cái gì bỏ bụng, cô cũng có hơi đói.

Cô bước lên mép xe máy, nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó vững vàng ngồi phía sau Tạ Hành Châu, thân xe vững vàng không hề lắc lư, như không có trọng lượng.

Tạ Hành Châu nhìn qua kính chiếu hậu xác định cô đã ngồi vững, mới vặn ga đi.

Tốc độ lái xe của Tạ Hành Châu còn nhanh hơn Trần Diêm nghĩ rất nhiều, mỗi lần phanh gấp vì đèn đỏ cô đều phải giữ chặt tay cầm phía sau, cơ thể cũng theo quán tính khẽ đụng vào người cậu.

Khoảng cách quá gần, thậm chí Trần Diêm còn có thể cảm nhận được sống lưng khẽ cứng đờ của cậu cùng mùi nước xả vải nhẹ nhàng trên áo, cô  lặng lẽ đỏ mặt, không khỏi lùi về sau, thận trọng giữ khoảng cách.

Tới nơi, Trần Diêm vội vàng nhảy khỏi xe, chỉ có một đoạn đường ngắn nhưng hai chân cô đã sắp mềm nhũn. ( truyện trên app T Y T )

Đã có người gọi đồ ăn, kêu Tạ Hành Châu đi qua, Trần Diêm nhìn sang bên đó, phát hiện ở đây có không ít người, không khỏi do dự mà cứng đờ tại chỗ.

Bạn của cậu…… Nhiều như vậy sao?

Chúc Hàm đã nhìn thấy bóng Tạ Hành Châu từ xa, không ngừng vẫy tay gọi: “Anh Hành! Bên này bên này!” 

Tạ Hành Châu đi qua, vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh cậu ta đã cau mày, nhấc chân đá vào mông Chúc Hàm: : “Cậu còn gọi Kha Lâm  tới đây làm gì? Nếu còn như vậy lần nữa, cẩn thận ngày mai bệnh viện sẽ tống cổ cậu ta đi luôn đấy.”

Trần Diêm theo lời cậu nhìn về phía Kha Lâm, trên đầu cậu ta còn quấn một lớp băng gạc thật dày, cánh tay và đùi đều bó thạch cao, dáng vẻ của một bệnh nhân điển hình.

 “Không phải chỉ muốn tới đây xem náo nhiệt một chút thôi sao, cho nên tôi mới nhất thời thời mềm lòng đồng ý. ” Chúc Hàm bị đạp đứng không vững, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, liên tục xin tha: “Qúa tam ba bận, tôi thề đây chắc chắn là lần cuối cùng.”

Tạ Hành Châu cười lạnh, rõ ràng không tin lời cậu ta nói.

Chúc Hàm ngồi lại trên ghế, ánh mắt nhìn qua Trần Diêm đứng bên cạnh Tạ Hành Châu, ngay giấy tiếp theo lại trừng to hai mắt: “Tôi nói này! Tạ Hành Châu cậu đúng là chó, anh em đi với nhau cậu lại mang một cô gái tới đây, thật đúng là thoải mái. ”

 “Nhìn thấy cậu thoát khỏi cô đơn còn khó chịu hơn cả giết tôi.”

Vừa dứt lời, trên bàn đã có vài người nhìn về phía cô.

Cảm nhận được những ánh mắt đánh giá kia chuyển lên người mình, Trần Diêm có hơi mất tự nhiên mà khoanh tay vô thức lùi về sau một bước.

 “Nói bậy cái gì.” Tạ Hành Châu bất đắc dĩ phản bác, kéo hai cái ghế ra, cầm khăn giấy trên bàn lau sạch dầu mỡ một lượt, mới ra hiệu cho Trần Diêm ngồi xuống: “Đây là em gái tôi.”

 “Em cái gì? Em họ?”

“Em gái đang ở tạm nhà tôi.”

Chúc Hàm lập tức phun coca, ho g mấy tiến không ngừng, tỏ vẻ đã hiểu giơ ngón cái lên với cậu.

Đã hiểu, em yêu.

Lại ân cần vươn tay ra với Trần Diêm: “Xin chào em gái, tôi là anh em với anh Hành, gọi tôi là Chúc Hàm là được, còn người bệnh tật bó thạch cao kia là Kha Lâm, có thể gọi cậu ta là Kha Nhi.”

Trần Diêm miễn cưỡng đưa tay ra một chút rồi nhanh chóng buông ra: “Xin chào, tôi là Trần Diêm.”

Chúc Hàm tiếp tục thân thiện hỏi: “Trần nào? Diêm nào vậy? Tên cậu nghe rất hay, là ai đặt vậy? Là ba hay mẹ?”

Trần Diêm bị thế tấn công của cậu ta làm cho giật mình, cả buổi chỉ có thể trả lời được một câu: “Là thủy diêm diêm.”

Chúc Hàm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn lại lạnh lùng của cô gái đối diện, còn không chịu buông tha, nhưng dưới gầm bàn Tạ Hành Châu đã đá mạnh cậu ta một cái, lạnh lùng ngăn lại: “Bớt hỏi vài câu, lo ăn của cậu trước đi .”

Chúc Hàm bị đá liên tục hai lần, cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại.

Tạ Hành Châu chào ông chủ, đặt thêm hai đĩa thịt xiên vừa nướng xong đặt trước mặt cô, gọi cho cô một ly nước cam vắt.

 “Cậu không ăn sao?” Trần Diêm hỏi cậu.

“Ừ, không đói bụng.” Tạ Hành Châu vừa nói vừa rót một cốc bia.

Cậu không đói, người đói bụng thật là Trần Diêm cho nên cô cũng không rảnh quan tâm những người xa lạ, trực tiếp cúi đầu nghiêm túc ăn thịt.

Thăn bò ở cửa hàng này thật sự rất ngon, chất thịt mềm ngọt không bị khô, rắc thêm chút bột ớt và hạt mè, rất hợp khẩu vị của Trần Diêm.

Nhưng  cô không ăn được nhiều đồ cay, chỉ được một lát đã cảm thấy toàn thân nóng bừng, mái tóc xõa luôn xõa ra quanh tai, xõa xuống trước má, vô cùng vướng víu.

Trần Diêm muốn cột tóc lại, nhưng sờ vào cổ tay mới phát hiện mình không mang theo dây cột tóc ra ngoài, cho nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Dáng vẻ này trong lúc vô tình quay đầu bị Tạ Hành Châu nhìn thấy.

Cậu nhìn cô gái trước mặt vì ớt cay mà đỏ bừng cả mặt, trên trán trên cổ đều có mồ hôi mỏng, nhìn qua có vẻ rất nóng.

Ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không nói gì.

Hơn mười phút sau, Trần Diêm cảm thấy mình đã ăn no cũng dừng đũa. Sức ăn của cô nhỏ, đồ ăn trên bàn còn chưa có dấu hiệu giảm bớt đi bao nhiêu.

Hình như lại cảm thấy quá lãng phí, cô do dự nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, suy nghĩ xem có thể gói mang về hay không, ngày mai hâm nóng lại còn đủ ăn được một bữa.

Nhưng còn chưa đợi cô nói nói ra miệng, đã nghe Tạ Hành Châu bên cạnh hỏi: “Không ăn được nữa sao?”

Trần Diêm theo bản năng gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, nghiêm túc nói: : “Nếu không để tôi ăn thêm chút nữa, chờ ngồi yên một lát, tôi lại ăn thêm được.”

Mọi người đều ăn vui vẻ như vậy, cô ăn ít có vẻ sẽ hơi mất hứng.

Tạ Hành Châu cũng không cho cô cơ hội, trực tiếp cầm hai đĩa thịt đã nguội trước mặt cô tới chỗ mình.

Đồng thời còn không quên nói một câu: “Nhiều người như vậy còn thiếu miệng ăn sao? Ăn không được thì đừng có cố.”

Trần Diêm muốn nói lại thôi nhìn cậu cúi đầu ăn một lần hai xiên thịt, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nghi ngờ: “Không phải vừa rồi cậu nói không đói bụng sao?”

 “Hiện tại đột nhiên đói” Tạ Hành Châu mặt không biểu cảm nói, nuốt miếng thịt dê khó nhai trong miệng: “Không cần cậu quan tâm.”

—----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play