Muối Sinh Ngày Xuân

Chương 4


4 tuần

trướctiếp

Lúc Tạ Hành Châu nhìn thấy tin nhắn là vừa kết thúc một trận bóng rổ, trên sân có rất nhiều người, gió cũng mát mẻ hơn nên đánh bóng cũng thoải mái hơn nhiều.

Trên người cậu còn mặc áo ngắn tay màu đen, đổ mồ hôi đầm đìa, mỗi lần ném bóng đều từ ngoài vạch ba điểm, nhẹ nhàng nới rộng khoảng cách tỷ số, cả người như cục nam châm tự nhiên mang theo lực hút đặc biệt, thu hút toàn bộ ánh nhìn.

Tan cuộc, Tạ Hành Châu phất tay với người trong sân, vén cổ áo lên lau mặt, nhẹ nhàng giơ tay từ chối nước của mấy nữ sinh bên cạnh, định cầm áo khoác rời đi.

Chúc Hàm lại nhảy lên như con khỉ, từ sau lưng kéo cổ cậu lại, hét lên: “Thằng nhóc nhà cậu đánh điên thế, hôm nay đứa nào không có mắt chọc cậu? ”

 “Đêm nay nghe hét đủ rồi, thể diện cũng đã có, cũng hết giận rồi phải không, nói như thế nào cũng nên mời mấy anh em bị cậu hành thảm một câu chứ?”

Tạ Hành Châu  bị cậu ta đánh trúng vai, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Gọi điện thoại đã, đêm nay đến chỗ Bắc Xuyên. ”

Chúc Hàm lập tức hoan hô ầm lên, nhảy khỏi người cậu, cao giọng nói với những người phía sau: “Có nghe không, hôm nay anh Hành bao, mọi người cứ ăn thoải mái, còn chưa say mà bỏ về là không nể mặt anh Hành. ”

Tạ Hành Châu đi phía trước, nghe được lời này, cười mắng: “Cút mẹ cậu đi, nói chuyện cho đàng hoàng. ”

Trong mắt cậu hiện lên nụ cười nhạt, theo bản năng bấm vào tin nhắn chưa đọc trên màn hình.

Tin nhắn đầu tiên từ nửa giờ trước đột nhiên đập vào mắt.

 [ Xin chào, Tạ Hành Châu. Tôi là Trần Diêm, xin lỗi đã làm phiền cậu. Xin hỏi hiện tại cậu có thời gian về nhà không? Ta không cẩn thận bị khóa trong bếp.]

Bếp?

Tạ Hành Châu  sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ ra cửa bếp thật sự có cài đặt khóa điện tử hẹn giờ.

Lúc trước trong nhà có nuôi một con chó nửa đêm thích vào bếp ăn vụng, thuờng xuyên mở cửa lục lọi thùng  rác trong bếp. Sau khi cậu phát hiện đã dạy dỗ mấy ngày cũng không có kết quả, mới quyết định thay khóa cửa, cứ đến 12 giờ đêm cửa sẽ tự động khóa.

Sau này tuy không còn chó trong nhà nhưng khóa cửa vẫn không đổi, 12 giờ đêm trong nhà ngoại trừ cậu căn bản sẽ không có ai, dần dần cũng quên mất chuyện này.

Chúc Hàm nhìn cậu nhăn mày, ánh mắt hóng hớt nhìn lướt qua màn hình điện thoại: “Tin nhắn của ai vậy?”

Cậu quay mặt đi, mặc áo khoác đổi hướng đi: “Mấy cậu đi trước đi, tôi có việc phải về nhà trước, lát nữa để lão Viên ghi tên tôi. ”

 “Thằng tồi.” Chúc Hàm chỉ thẳng ngón giữa vào cậu: “Chúng ta đã nói phải đi thăm tù Kha Nhi cơ mà.”

Tạ Hành Châu nghe đến đây, khẽ dừng lại, cau mày càng chặt: “Hơn nửa đêm cậu còn nổi điên cái gì, muốn đi thì để ban ngày đi, bây giờ bệnh viện nào cho người vào thăm. .”

 “Ban ngày còn phải đi học.” Chúc Hàm tự tin nói, mở lịch sử trò chuyện trong điện thoại ra: “Kha Nhi nói cậu ta ở trong đó sắp nhịn đến điên rồi, cậu ta đã hỏi thử đêm nay hộ sĩ không tới kiểm tra phòng, nói thế nào cũng phải ra ngoài uống mấy ly. ” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tạ Hành Châu cười nhạt một tiếng: “Đức hạnh.”

“Cậu chỉ cần nói cậu có đi hay không, có phải anh em hay không phải dựa vào một câu này của cậu. ”

Cậu đứng im một lát, ngón tay đặt trên màn hình khẽ nhúc nhích, trả lời ngắn gọn một tin nhắn.

Sau đó không chút do dự bỏ điện thoại lại vào túi, quay đầu bước đi, lười biếng nói: “Còn chờ cái gì, đi đón người.”

Trận rượu đêm nay uống đến tận sáng hôm sau mới giải tán.

Tạ Hành Châu đứng trong gió lạnh bắt taxi cho Chúc Hàm đã say khướt, sau đó lại đưa Kha lâm còn quấn băng gác trên đầu trở lại bệnh viện, về đến nhà kim đồng hồ trên tường cũng vừa chỉ qua bốn rưỡi.

Cậu thay giày, cởi áo khoác, cho dù vừa rồi xe máy tốc độ cao trên đường nhưng mùi rượu trên người vẫn chưa tan hết.

Vừa rồi uống chút rượu, cổ họng khô khốc, nhưng cậu lại có thói ở sạch nên định lên lầu đi tắm trước.

Vừa đi vòng qua ghế sofa trong phòng khách, một chân bước lên bậc thang, Tạ Hằng Châu đột nhiên dừng lại, lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn về hướng bên phải phòng bếp.

Ánh mắt trời mờ mờ buổi sáng giờ phút này đã bị cửa kính đóng chặt, khiến căn nhà trống trải nhìn càng thêm ảm đạm.

Cậu khẽ cau mày, cổ họng cuộn lên, trong đầu hắn chậm rãi hiện lên một ý nghĩ kinh ngạc.

Cậu cau mày, cổ họng cuộn lên, trong đầu chậm rãi hiện lên một ý nghĩ bất ngờ.

Chẳng lẽ hiện tại cô gái kia còn chưa ra ngoài, ở trong bếp cả đêm sao?

Tạ Hành Châu nheo mắt, đột nhiên nhìn về căn phòng màu hồng nhạt cạnh phòng mình trên tầng hai.

Mấy ngày trước, cậu đã nhìn thấy Tạ Chi Bình sai người dọn đồ đạc vào trong, trên giường đặt mấy con thú nhồi bông, ngay cả ánh  đèn cũng dùng tông màu ấm.

Hai cụ trong nhà nhất định không ở căn phòng màu hồng công chúa này, giờ nghĩ lại, chắc chắn do Tạ Chi Bình đã chuẩn bị trước cho Trần Diêm.

Nhưng hiện tại cửa phòng trang trí cẩn thận lại mở rộng, chăn bông trên giường lớn được xếp ngay ngắn, không có dấu vết có người ngủ.

Sắc mặt Tạ Hành Châu đột nhiên thay đổi, lập tức xoay người đi về phía phòng bếp.

Khóa cửa còn chưa mở được, nhưng cậu đã quên mật khẩu lúc đó là gì, thử mấy lần vẫn không mở được, Tạ Hằng Châu rất nhanh đã mất hết kiên nhẫn.

Trần Diêm bị tiếng động không nhỏ này đánh thức,  cô dụi mắt, xoay vai cổ tê dại, nín thở nhẹ nhàng đi đến gần cửa, hỏi: "Tạ Hành Châu, là cậu sao?"

 “Ừ.” Đối diện chỉ có một tiếng trả lời rất nhỏ, ngay sau đó lại có tiếng bước chân vội vã rời đi.

Trong lòng Trần Diêm đã bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua 1% trên điện thoại, lại nói: “Vừa rồi tôi đã lên mạng tra thử, loại khóa cửa này bình thường sẽ đặt chế độ tám giờ mở. Nhưng bình thường cậu phải đi học buổi sớm, 7 giờ ngủ dậy vậy có khả năng đến 6 giờ khóa sẽ mở. ”

 “Nếu cậu quên mật khẩu rồi cũng không sao, chỉ cần một tiếng rưỡi nữa sẽ tự ….”

Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói của Tạ Hành Châu cắt ngang: “Cách cửa xa ra, càng xa càng tốt.”

Trần Diêm không rõ nguyên nhân nhưng vẫn làm như lời cậu nói, bả vai tựa vào bồn rửa,  lại nghe Tạ Hành Châu nói: “Bịt tai, nhắm mắt lại. "

Âm thanh bị cửa kính chặn lại có hơi thay đổi, không hiểu sao Trần Diêm vẫn có thể cảm nhận được một chút dịu dàng.

Cô khẽ che tai, cũng lập tức hiểu được Tạ Hành Châu muốn làm gì.

Giây tiếp theo, từ ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh.

Một lần, hai lần.

Tiếng đập vào khung cửa kim loại mạnh mẽ gần như phá vỡ cửa kính.

Trong lòng Trần Diêm cũng bị âm thanh này làm cho run lên, ngón tay che trên tai chuyển sang trắng bệch.

May mắn khoá cửa không quá chắc, chỉ đánh vài cái đã tự động mở ra, cuối cùng cánh cửa cũng có thể mở lại được.  ( truyện trên app tyt )

Cô thấy trên tay Tạ Hành Châu còn cầm gậy bóng chày đi ngược sáng tới chỗ mình, có lẽ cậu vừa dùng cái này để mở khóa.

Ánh ban mai đầu tiên trong ngày mới phản chiếu lên bóng người cao gầy, cũng phác họa rõ ràng đôi cau chặt không vui của cậu.

Tạ Hành Châu khoanh tay dựa vào tủ lạnh, nhướng mày, trong giọng nói có chút khó chịu: “Tối qua cậu không nhận được tin nhắn của tôi sao?”

—— không muốn bị nhốt cả đêm thì cứ đập cửa kính đi .

Trần Diêm cụp mắt, mím môi.

Đương nhiên cô nhận được, trước khi cậu trả lời tin nhắn, gần như cứ hai giây cô lại mở điện thoại ra nhìn một lần.

Nhưng ……

Trần Diêm nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa.

Mí mắt cậu hơi mỏng, đôi mắt hẹp dài hướng lên trên, trong con ngươi đen láy luôn có một chút giễu cợt.

Đôi mắt rất sắc bén, như đang kìm nén sức mạnh bí ẩn gì đó.

“Tạ Hành Châu.” Cô bình tĩnh nói: “Nơi này là nhà cậu, không phải nhà tôi, dù sao tôi cũng phải biết điều một chút.”

Đồ nhà cậu cậu muốn đập thì đập, nhưng tôi chẳng qua chỉ là một người ở nhờ, có tư cách gì mà phá hư đồ ở đây.

Tạ Hành Châu mở to mắt, rõ ràng cũng nghe hiểu ý cô nói, cậu gật đầu, lười biếng ngồi dậy: : “Được rồi cậu muốn ngoan thì mặc kệ cậu. Dù sao chỉ cần đừng mách lẻo với Tạ Chi Bình nói tôi bắt nạt cậu là được.”

Nói xong, cậu  quay người thản nhiên ném cây gậy bóng chày đi, bước ra khỏi bếp rồi đi lên lầu.

Trần Diêm nhìn bóng dáng cậu biến mất trên lầu, lại nhìn căn bếp bừa bộn, thần kinh căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng thả lỏng.

Đêm qua cô nằm trên sàn ngủ không ngon giấc, không chỉ đau  đầu mà vết thương trên người còn chưa bôi thuốc  lại càng thêm đau đớn.

Trần Diêm thu dọn đơn giản trên sàn nhà một chút mới kéo thân thể mệt mỏi về phòng. Thủ tục chuyển trường của cô còn chưa làm xong, mấy ngày nay đều không cần đến trường.

Vì thế Trần Diêm ngồi xuống bàn học thêm lần nữa, lấy cuộn khăn giấy bọc cẩn thận trong túi đồng phục, đặt từng mảnh ảnh nhỏ bé lên bàn.

Bức ảnh đã dính đầy bùn còn bị xé thành nhiều mảnh, cũng không biết còn mấy miếng rơi ở đâu, muốn ghép lại thật sự quá khó.

Cô  tập trung nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong trí nhớ ghép tạm, một vài mảnh lớn hơn được ghép lại với nhau, còn những mảnh còn lại, cô chỉ có thể ngồi nhìn.

Ngay lúc Trần Diêm còn đang ôm mặt chán nản lại đột nhiên có tiếng người gõ cửa.

Cô cau mày, nhanh chóng cầm sách che đồ trên bàn, đứng dậy đi mở cửa.

Làm cô có chút bất ngờ chính là, người đứng sau cánh cửa là Tạ Hành Châu.

Hình như cậu vừa mới tắm xong, trên người mang theo hơi nước, lông mày vẫn hơi nhíu lại như thường lệ, thay một bộ quần áo ngắn tay màu đen, gân xanh trên cánh tay hơi phồng lên.

Bàn tay Trần Diêm siết chặt nắm cửa.

“Có chuyện gì?”Cô bối rối hỏi.

Vừa dứt lời, cô đã cảm nhận được ánh mắt của Tạ Hành Châu dừng trên bờ vai trần của mình.

Trên người cô vẫn mặc quần áo ngủ đã thay đêm qua, áo hai dây cùng quần đùi ngắn.

Chút vải này căn bản không thể che được những vết bầm tím hiện rõ trên người cô. Ngay cả Tạ Hành Châu thường xuyên đánh nhau, nhìn thấy cũng không nhịn được cau mày.

Giọng điệu của cậu có vẻ khó chịu, nhưng trên tay còn cầm theo một hộp thuốc đầy đủ: “Cầm đi.”

Thứ cô tìm cả buổi hôm qua không thấy, bây giờ tự động xuất hiện ở trước mặt, Trần Diêm có hơi bất ngờ nhận lấy.

 “Tự cậu xem đi, không đủ thì nói với tôi, tôi tới hiệu thuốc mua cho cậu.”

Nói xong, Tạ Hành Châu lại không nhịn được nhìn chằm cánh tay cô, như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cậu khoác ba lô lên vai, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Tôi đi học trước đây, có chuyện gì cứ gọi thẳng cho tôi. ”

Trần Diêm đứng ở cửa nhìn chăm chú vào bóng người xuống lầu, lại cúi đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc màu hồng mới tinh trên tay, trong lòng như có sợi lông chim khẽ chạm vào.

Cô cụp mắt, khóe môi hơi cong lên.

Người này thật là……

Mặt lạnh tim nóng.

—------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp