Chờ đến khi Trần Diêm khôi phục lại tinh thần, người đã ngồi trên ghế sau xe Tạ Chi Bình.
Thời tiết cuối thu vẫn còn rất lạnh, trong xe bật hệ thống sưởi vừa đủ, trên chân cô còn đắp một tấm thảm mỏng, là vừa rồi Tạ Chi Bình cố ý đưa cho cô.
Hơi ấm trong cơ thể dần trở lại, Trần Diêm mím môi nhìn những ngọn đèn đường mờ ảo lần lượt sáng lên ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua hàng mi đen rũ xuống, cắt thành một bóng đen to lớn.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tạ Chi Bình nhìn vào gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: “Cháu có sao không? Có cần đến bệnh viện không? ”
Trần Diêm theo bản năng lắc đầu, chờ tới khi nhìn thấy biển báo ở ngã tư đánh dấu đường rời khỏi Gia Thành, mới giật mình hỏi: “Chú Tạ, chúng ta đang đi đâu vậy? ”
Tạ Chi Bình bình tĩnh đổi tay lái: “Tới Lâm Kinh. Thủ tục chuyển trường của cháu tôi sẽ chuẩn bị, nếu trong nhà vẫn còn đồ trong nhà, đến lúc đó cứ nói với tôi, tôi sẽ nhờ người dọn đưa tới đây cho cháu. Cháu cứ xem như tới Tạ gia ở một thời gian, chờ đến thi đại học xong, tôi sẽ đích thân đưa cháu về. ”
Trần Diêm nghĩ tới phòng trọ gần như chỉ có bốn bức tường của mình, im lặng lắc đầu: “Cảm ơn chú, không cần.”
Tạ Chi Bình nhìn ra tâm trạng cô không tốt, bắt đầu câu được câu không nói chuyện với cô.
“Nhà tôi cũng có một thằng con trai, có lẽ lớn hơn cháu mấy tháng, không hiểu chuyện, chẳng học được cái gì tốt chỉ suốt ngày cùng mấy thằng bạn không ra gì đi phá hoại. ”
“Nó cũng chỉ có mỗi cái túi da là dùng được, trong trường còn có mấy bạn nữ thích nó. Có lần còn đuổi đến tận cửa nhà, nó cũng không thèm mời người ta vào nhà ngồi, trực tiếp bày cái mặt khó ưa ra nhốt người ta ngoài cửa. ”
“Mấy cô bé lúc tới là đỏ mặt nhưng khi đi lại là đỏ mắt, thật không biết mấy đứa coi trọng thằng nhóc này ở chỗ nào. ”
“Diêm Diêm…… Có thể gọi cháu như vậy được không? ?” Tạ Chi Bình nâng kính lên, quay đầu lại nhìn cô.
Trần Diêm cong môi: “Có thể ạ, cảm ơn chú.”
“Mẹ nó mất sớm, ngày thường tôi lại bận rộn công việc không có thời gian quan tâm. Cháu ngoan hơn nó, thành tích cũng tốt, ở nhà nhớ để ý nó một chút. Nó học không kém nhưng không thích đi học, thái độ với giáo viên cũng không tốt. Nếu nó bắt nạt cháu cứ nói với chú Tạ một tiếng, tôi đánh nó cho cháu. ”
Lúc này Tạ Chi Bình không còn dáng vẻ của một doanh nhân khôn khéo, lịch sự mà chỉ có một người cha bình thường đang trắng mắng con trai mình mà thôi.
Trần chăm chú lắng nghe, cuối cùng ngoan ngoãn gật: “Vâng, cháu biết rồi.”
Xe chạy gần một tiếng, cuối cùng cũng tới Vân Công quán.
Đỗ xe xong, Tạ Chi Bình ra ngoài xe nghe một cuộc điện thoại mới di chuyển ra ghế sau nhẹ nhàng đánh thức Trần Diêm còn đang ngủ.
“lên lầu tắm rửa rồi ngủ tiếp, đừng để cảm lạnh.” Tạ Chi Bình nói.
Trần Diêm đỡ trán, cố gắng để mình táo lại theo Tạ Chi Bình xuống xe.
Tạ gia ở căn biệt thự thứ năm trong khu Vân công quán từ trái qua phải, khoảng năm tầng, tầng hai còn có một ban công lộ thiên rất lớn, ngay cả việc ra vào cũng cần nhận diện khuôn mặt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Sau khi Tạ Chi Bình mở khóa, mời Trần Diêm ngồi xuống sopha, mới nhìn xung quanh phòng khách một vòng, khuôn mặt u ám, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
“Tạ Hành Châu, lập tức cút xuống đây cho tao. ”
Dường như phải qua rất lâu, tầng hai mới vang lên tiếng mở cửa.
Trần Diêm ôm cặp sách, có chút tò mò nhìn về phía cầu thang, chờ tới khi nhìn thấy người tới, nhất thời cũng không rời mắt được.
Vừa rồi Tạ Chi Bình ở trên xe từng nhắc tới người này chỉ được khuôn mặt, xem ra cũng không phải nói ngoa.
Khuôn mặt cậu đúng là rất nổi bật, mí mắt hơi mỏng, đuôi mắt hơi nhếch lên cao, mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn rõ ràng, trên cằm vẫn còn vết thương chưa lành.
Vai rộng chân dài dáng người cũng rất cao, mang theo khí thế nặng nề mạnh mẽ.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tạ Hành Châu cũng quay đầu lại nhìn lướt qua cô hai giây.
Sống lưng Trần Diêm hơi cứng đờ, nhịp tim đập như sấm, cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt kỳ lạ nào như vậy, còn mang theo kiêu ngạo từ tận xương cốt.
Chờ tới khi nhịp tim đập trở lại bình thường, vẫn không nhịn được quay qua nhìn cậu thêm lần nữa, cậu đã nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nghe chửi.
Tạ Chi Bình mặt mày nghiêm khắc, không còn dáng vẻ dịu dàng với người ngoài như vừa rồi, chỉ cau mày chất vấn: “Lại đi đánh nhau?” ( truyện trên app tyt )
Tạ Hành Châu nhướng mày thừa nhận.
“Tao đã nói với mày đừng suốt chơi với đám bạn lông bông không ra gì kia nữa, bọn nó chỉ phá tương lai của mày thôi. ”
“Không phải người lông bông, bọn họ là anh em của tôi.” Tạ Hành Châu còn đang im lặng nghe đến câu này mới phản bác.
“Được lắm, được lắm……” Tạ Chi Bình liên tiếp nói mấy chữ được lắm, rõ ràng là bị chọc cho tức giận, trong lúc nhất thời không nói thành lời: “Chờ lát nữa tao còn có việc phải làm, chờ trở về sẽ tính sổ với mày. ”
Tạ Hành Châu cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng xem như đã tập mãi thành quen, rõ ràng không thèm để trong lòng.
Trần Diêm im lặng ngồi một góc, không lên tiếng.
Cô có thể nhìn rõ quan hệ cha con bọn họ không tốt, đặc biệt là Tạ Hành Châu, lạnh lùng trừng mắt giọng điệu còn mang theo cười cợt, dường như chỉ cần ở đây nói thêm một câu với ba mình cũng là dày vò.
Tạ Chi Bình lại có điện thoại gọi tới, bước chân chuẩn bị đi, ánh mắt lại nhìn thấy Trần Diêm bên cạnh, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, thầm mắng bản thân sơ ý lại vội vàng đi vòng trở lại.
Ông miễn cưỡng hạ giọng, lạnh lùng giới thiệu với Tạ Hành Châu: “Đúng rồi, đây là em gái Trần Diêm của mày, là người tao giúp đỡ ——”
“Con riêng?”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tạ Hành Châu không có ý tốt cắt ngang, ý mỉa mai trong mắt cậu rất rõ ràng, lời nói ra cũng rất cay nghiệt.
“—— Hay là, đây là tình nhân nhỏ nuôi bên ngoài của ông, muốn đưa tới đây để nghe tôi gọi một tiếng mẹ nhỏ.”
Ánh mắt cậu chuyển sang Trần Diêm đang ngồi thẳng lưng trên ghế, đột nhiên bật cười, nhìn qua có vẻ bất cần nhưng trong mắt đều là băng giá: “Ha, có khôn thì nhân lúc tôi còn chưa ra tay thì mau cút khỏi đây đi. ”
“Tạ Hành Châu!” Tạ Chi Bình giận tím mặt, cao giọng: “Mày có biết mày vừa nói những lời khốn nạn gì không!”
Ánh mắt Tạ Chi Bình nhìn quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại trên gạt tàn thuốc lá đặt trên bàn, đi tới cầm lấy, dưới cơn giận muốn ném thẳng vào đầu Tạ Hành Châu.
Trần Diêm nhìn thấy cũng hoảng hốt, gạt tàn nặng như vậy nếu không may đánh vào gáy chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Cô lập tức lao tới giữ chặt cánh tay Tạ Chi Bình, theo bản năng che trước mặt Tạ Hành Châu, khuyên nhủ: “Chú Tạ, đừng xúc động!”
Tạ Hành Châu có hơi bất ngờ nhìn cô gái trước mặt.
Dáng người cô không cao, xương cổ hay hai bờ vai đều gầy gò, rõ ràng rất yếu còn không thể kéo nổi một tay của Tạ Chi Bình nhưng vẫn không chút do dự chặn trước mặt anh.
Tạ Chi Bình bị cô cản lại, gạt tàn trong tay cũng đi lệch hướng, lăn xuống chân Tạ Hành Châu.
Trần Diêm nhìn người đã được cứu mới thở phào một hơi.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào thiếu niên sau lưng mình, mím môi thành đường thẳng, giọng điệu tức giận, “Phiền cậu lịch sự một chút, nghe ba mình nói cho hết lời đừng phán đoán linh tinh.”
“Tôi là học sinh ở trường trung học phụ thuộc Gia Thành được ông Tạ đây giúp đỡ, ba cậu lo cho việc học của cậu cũng sợ tôi có gánh nặng kinh tế nên mới quyết định để tôi chuyển tới đây dạy thêm cho cậu.”
“Tôi không phải em gái cậu càng không phải mẹ nhỏ gì đó, tôi chỉ được chú Tạ giúp đỡ nên tạm thời ở đây, cũng là bạn học cùng trường sau này của cậu.”
“Tôi là Trần Diêm, nhĩ đông trần, thủy diêm điêm.”
1 giây, 2 giây.
Tạ Hành Châu im lặng hồi lâu, mặc dù lúc này không phân biệt được rõ ràng suy nghĩ của đối phương, nhưng Trần Diêm có thể cảm nhận rõ ràng được áp suất không khí xung quanh đã dần thấp xuống, cậu cũng không còn quá hung dữ như vừa rồi.
Cậu không nói một lời đẩy cô ra, tiện tay cầm áo khoác ở sô pha vắt lên vai đi ra khỏi nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng thật mạnh.
Tạ Chi Bình bất lực thở dài, nặng nề xoa xoa lông mày, tháo kính ra lau rồi lại đeo vào, khôi phục lại dáng vẻ chú Tạ dịu dàng trước mặt cô.
“Diêm Diêm, chuyện đêm nay chú xin lỗi cháu. ” Ông ta lấy ví da rút một xấp tiền đưa vào tay Trần Diêm: “Tiền này cháu cứ cầm tiêu trước đi, không đủ thì gọi điện nói với chú”.
Nhìn sơ qua độ dày của xấp tiền này có ít cũng mấy nghìn, Trần Diêm không dám nhận dấu tay ra sau lưng: “Chú Tạ nhiều quá, không cần nhiều như vậy.”
“Cho cháu thì cứ cầm đi, không cần khách sáo.” Tạ Chi Bình cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: “Lâm Kinh không giống Gia Thành, giá cả đắt đỏ muốn làm cái gì cũng cần đến tiền. ”
“Như vậy đi, xem như đây cũng là tiền sinh hoạt của thằng nhóc kia, cháu cứ cầm hết đi là được rồi. Chú phải đi công tác ngay có lẽ phải mấy ngày mới về được, hai đứa ở nhà cầm ít tiền nên tiêu cái gì thì tiêu, cần gì thì cứ mua thoải mái.”
Nói xong, ông kéo tay Trần Diêm từ sau lưng ra, nhét tiền vào tay cô.
“Phòng trên tầng hai chú đã kêu dì dọn cho cháu rồi, cháu tắm rửa xong nhớ đi ngủ sớm. ” Tạ Chi Bình vội vàng móc điện thoại di động, lại như nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, cháu vẫn chưa có số điện thoại của Hành Châu phải không? Nhớ lưu lại, có chuyện gì cứ gọi thẳng nhờ nó giúp. ”
Trần Diêm nhìn chằm chằm dãy số trên điện thoại, do dự một hồi cuối cùng vẫn lưu lại.
Trong lòng cô lại biết rất rõ, có lẽ Tạ Hành Châu sẽ không nhận điện thoại của cô.
Tạ Chi Bình đi rất vội, vừa xếp mấy cái valy nhỏ phòng khách đã nhanh chóng xách đi.
Căn biệt thự to lớn chớp mắt chỉ còn lại một mình Trần Diêm.
Cô ngồi xổm xuống nhặt gạt tàn dưới đất để lại trên bàn trà, sau đó mới ôm lấy cặp sách của mình theo cầu thang xoắn ốc đi lên lầu.
Phòng Tạ Chi Bình chuẩn bị cho cô rất lớn, có khi còn gấp ba phòng cũ ở nhà của cô, bàn học sạch sẽ gọn gàng, chăn đệm mềm mại, ngay cả sàn nhà cũng là sàn gỗ, chân trần dẫm lên cũng không cảm thấy lạnh.
Trần Diêm nhẹ nhàng đặt cặp sách trên ghế, lấy sách vở cùng bài thi rối loạn trong cặp ra vuốt lại cho phẳng.
Làm xong mọi chuyện đã gần 11 giờ, cô cầm quần áo ngủ trên giường xoay người đi vào phòng tắm.
Trên kệ bày rất nhiều chai lọ cô không biết tên, Trần Diêm cầm lấy xem cẩn thận mới miễn cưỡng nhận ra hai lọ có chữ tiếng anh là sữa tắm và dầu gội.
Bởi vì trên người còn bị thương, nước ấm xối trên người còn mang theo đau đớn, Trần Diêm nhìn vào mặt gương bị hơi nước phủ mờ, phát hiện chỗ sau eo bị thương nặng nhất, rách da thậm chí còn có cả máu thâm.
Cô không dám tắm lâu, miễn cưỡng lau sạch người rồi nhanh chóng sấy tóc, đi dép lê vào mới thay áo ngủ.
Trong phòng không có thuốc mỡ, Trần Diêm nằm trên giường một lát, cảm thấy vết thương trên người thật sự rất đau mới cầm điện thoại, cẩn thận đi xuống lầu tìm hòm thuốc.
Cô tìm ở dưới lầu rất lâu, vừa không biết hòm thuốc đặt ở đâu lại không dám làm lộn xộn đồ trong phòng, cúi người đi tìm cả buổi vẫn không thấy.
Cuối cùng cô mệt mỏi nằm bệt trên sô pha, cảm thấy cổ họng khát khô mới quyết định vào bếp đi rót nước.
Trước khi đứng dậy, Trần Diêm còn cố ý móc điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã sắp tới 12 giờ đêm.
Đã đến giờ này, Tạ Hành Châu còn ở bên ngoài còn chưa trở về, không biết có xảy ra chuyện gì không.
Cô nghĩ thầm.
Trần Diêm uống một ngụm nước trong ly, lại thất thần lấy điện thoại ra lướt, đầu ngón tay đặt trên dãy số mới lưu trên cùng, do dự có nên gọi đi hay không.
Tạ Hành Châu là vì cô tới đây mới bỏ đi, về tình về lý cũng nên do cô gọi cậu về.
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của cậu quá hung dữ, chỉ nhìn qua cũng biết là người không dễ chọc, Trần Diêm không muốn tự gây rắc rối cho mình.
Quên đi.
Trần Diêm dứt khoát bỏ điện thoại vào túi áo.
Cô rửa sạch ly đặt lại trên bàn, đáy cốc chạm vào kệ kim loại phát ra một tiếng rất nhỏ, đúng lúc này, đèn trong bếp đột nhiên tắt phụt, có tiếng ổ khóa đóng kín.
Trong lòng Trần [1] Diêm có dự cảm không lành, đẩy cửa ra, phát hiện cửa đã khóa, dù có đẩy mạnh thế nào cũng không đẩy được.
Cô duỗi tay mò mẫm tìm kiếm khe cửa trong bóng tối, xác nhận cửa đã tự động khóa từ bên ngoài, cũng chỉ có bên ngoài mới mở được.
Trần Diêm ngồi xổm xuống ôm đầu gối, co ro trước tủ. Cô không biết cửa sẽ khóa bao lâu, cô sẽ bị nhốt ở đây bao lâu.
Đèn trong bếp đã tắt, Trần Diêm mới muộn màng nhận ra xung quanh tối đen đến đáng sợ, gần như không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Cô sợ tối cũng không muốn ngồi ở một chỗ đen như mực này, mỗi lần như vậy đều cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trước đây ngủ ở nhà cũng phải để lại một cái đèn ngủ mới có thể ngủ được.
Trần Diêm lấy điện thoại ra, độ sáng trên màn hình tạm thời xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên trong lòng cô, nhưng màn hình lại hiển thị pin sắp hết, cô không biết ánh sáng này sẽ kéo dài được bao lâu.
Nhưng trong thâm tâm cô biết rõ dù có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể nào chống đỡ đến sáng.
Hiện tại Trần Diêm chỉ có thể liên lạc hai số điện thoại, Tạ Chi Bình lúc này hẳn là đã lên máy bay, không nhận được điện thoại của cô, vậy chỉ còn lại Tạ Hằng Châu.
Cô nắm chặt vạt áo, nhìn chằm chằm vào nút gọi hồi lâu nhưng vẫn không đủ dũng khí để bấm số.
Cuối cùng, cô chọn viết một tin nhắn lịch sự, đầu ngón tay gõ trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng cũng gửi đi.
Trong hộp tin nhắn là tin nhắn cô đã xóa đi mấy lần.
[Xin chào Tạ Hành Châu, tôi là Trần Diêm, xin lỗi đã làm phiền cậu. Bây giờ cậu có rảnh về nhà một chuyến không? Tôi không cẩn thận bị nhốt trong bếp.]
—-
.