Muối Sinh Ngày Xuân

Chương 2


4 tuần

trướctiếp

Trước khi buổi tự học buổi chiều kết thúc, Trần Diêm ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu dùng giấy ướt lau sạch áo.

Đồng phục học sinh là áo sơ mi trắng tinh và váy kẻ sọc dài đến đầu gối, nhưng của cô lại không giống những người khác, từ thắt lưng đến bụng bị người ta cố ý cầm bút vẽ mấy chữ lớn nguệch ngoạc. Mực bút đen quá rõ ràng, cho dù cô có muốn lau thế nào vẫn không mờ đi được.

Trần Diêm không còn cách nào khác nào chỉ có thể mím đôi môi trắng bệch, mặc lại chiếc áo khoác đặt trong hộc bàn che đi áo sơ mi.

Áo khoác gần như ướt sũng, như thể vừa ngâm trong thùng ra, thậm chí còn đang rỉ nước, bên trong bộ đồng phục có vô số dấu chân bẩn thỉu, thậm chí còn có vài lỗ thủng do tàn thuốc lá để lại.

Nhưng cô hình như đã quen,  chỉ vặn nước mấy cái, hơi rùng mình rồi nhanh chóng thích nghi với quần áo ướt.

Ước chừng mười phút sau, chủ nhiệm lớp từ cửa trước nhoài người ra, gọi cô: "Trần Diêm, tới phòng giáo vụ, có người tìm."

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào cô, nhìn cô với ánh mắt đánh giá không rõ.

Trần Diêm đứng lên, từ hàng cuối đi lên trên. Có lẽ do bị quá nhiều người chú ý nên hơi căng thẳng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

Đột nhiên, từ đâu đó có một bàn chân duỗi móc mạnh vào bắp chân, cô đột nhiên mất thăng bằng, cả người quỳ thẳng xuống đất.

Trong không khí ngột ngạt, dưới lớp vang lên vài tiếng cười khinh bỉ, gay gắt đến mức cô chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại.

Chủ nhiệm lớp còn đang đứng ở cửa, tiếp tục thúc giục: “Trần Diêm, sao còn chưa đi?”

Cô lặng lẽ bò dậy khỏi mặt đất, gần như chạy ra khỏi lớp.

Gió lạnh lướt qua tai, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày mấy độ, cô vẫn mặc áo khoác ẩm ướt, hơi lạnh từ sau lưng truyền vào, hai tay gần như lạnh cóng.

Cũng may phòng giáo vụ cách đó không xa, ra khỏi phòng học rẽ trái, đi xuống lầu, ở cuối hành lang tầng một.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, cô cụp mắt xuống, đứng trước cửa gõ cửa.

Bên trong rất nhanh đã có người đáp lại: “Vào đi!”

Trần Diêm đẩy cánh cửa khép hờ bước vào văn phòng, trong không gian nhỏ có hai người đàn ông trưởng thành đang đứng, một người mái tóc hoa râm là hiệu trưởng quay lưng về phía cô đang hút thuốc, còn người còn lại bị che mất không nhìn thấy rõ.

Nàng kéo cổ áo cao hơn,  trong lòng có hơi nghi ngờ.

Nhìn thấy Trần Nghiên đi vào, hiệu trưởng quay người lại, dập thuốc lá, nhẹ nhàng chỉ cô ngồi xuống sô pha, cười giới thiệu với người đối diện: “Đây là học sinh có thành tích học tập tốt nhất trường chúng tôi, Trần Diêm, cũng là người viết đơn xin hỗ trợ tuần trước. Tổng điểm ba môn toán văn anh là bốn trăm hai mươi điểm, khoa học tự nhiên hai trăm bảy mươi, đứng thứ nhất toàn trường, thứ năm toàn thành phố, là mầm non xuất sắc nhất ban tự nhiên.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Trần Diêm, đây là ông Tạ, Tạ Chi Bình cũng là người tài trợ cho em. Có một số việc cụ thể ông ấy sẽ nói với em, thầy còn có việc ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện.”

Nói xong, hiệu trưởng lập tức ra ngoài, chỉ để lại một mình Trần Diêm và ông Tạ này ở lại.

Vừa rồi trong phòng có người hút thuốc, cửa sổ văn phòng vẫn mở, gió lạnh lùa vào, Trần Diêm chỉ có thể lịch sự chờ đối phương mở miệng trước, lại rúc đầu vào trong cổ áo.

Tạ Chi Bình nhận ra cô đang lạnh, liền dập thuốc, đứng dậy đóng cửa sổ lại, đồng thời rót một cốc nước nóng đặt vào tay cô, sau đó ngồi xuống đối diện.

“Bạn học Trần Diêm, nghe nói cháu không có người giám hộ nên muốn xin hỗ trợ tài chính.”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Trần Diêm hơi cử động, bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy, ba cháu mất tích mấy năm cũng đã tuyên bố[1]  qua đời. Cháu vừa đi học vừa đi làm không đủ đóng tiền học phí và thuê nhà, nhưng cháu nhất định phải học tiếp."

“Có một lần tình cờ nhìn thấy thông tin hỗ trợ học sinh của chú trên trang web chính thức của trường, điều kiện đều tương đối phù hợp với cháu, cho nên muốn thử tranh thủ một lần.”

Nói xong, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Khí chất ôn hòa lịch sự, đeo kính gọng vàng, nếu không phải ở khóe mắt có nếp nhăn mờ nhạt thì có lẽ không ai nhận ra người này đã gần bốn mươi tuổi, bất kể là khuy măng sét trên cổ tay áo sơ mi hay quần áo trên dưới đều lộ ra vẻ trang nghiêm, gọn gàng.

Trần Diêm không rõ thân phận của đối phương, chỉ biết đây là người đứng đầu Tạ thị, là người trong tầng lớp thượng lưu nổi tiếng, tài sản nhà cửa vô số đến ngay cả trường trung học phụ thuộc Gia Thành cũng là ông ta bỏ tiền xây dựng, hiệu trưởng nhìn thấy cũng phải cung kính mấy phần.

Loại người này đối với cô đã không còn là khái niệm đẳng cấp nữa, dù sao cô vẫn còn trẻ, tuy bề ngoài rất bình tĩnh nhưng những ngón tay ẩn trong ống tay áo lại bất an co rúm lại.

Tạ Chi Bình nhận ra cô đang căng thẳng, cười khoan dung an ủi: “Không cần lo lắng, cháu rất xuất sắc cũng là người được chọn tốt nhất.”

Ông ta lấy tập hồ sơ trong túi tài liệu ra, đặt trước mặt cô: “Đây là học bổng đã chuẩn bị trước, cháu chỉ cần ký tên sẽ lập tức có hiệu lực, mọi chi phí từ giờ đến khi cháu hoàn thành viêc học sẽ được Tạ thị chi trả. Chỉ là…”

Lông mày hơi nhíu lại, dường như vẫn còn điều gì muốn nói. Bàn tay cầm bút ký của Trần Diêm dừng lại, ngừng thở ngước mắt nhìn người đối diện.

“Bạn học Trần Diêm, tôi có một yêu cầu quá đáng,” Tạ Chi Bình thở dài một hơi, nhéo giữa lông mày, trong mắt ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ, “Tôi hy vọng cháu có thể chuyển trường đến trung học Bắc Nghi, ở lại Tạ gia.”

……

Đi ra khỏi phòng giáo vụ, Trần Diêm đi đường có hơi lơ đãng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô vào nhà vệ sinh rửa sạch mới ngẩng đầu nhìn vào trong gương.

Trần Diêm vốn dĩ đã trắng, gần đây lại ăn uống không điều độ nên bị tụt đường huyết, cả khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, nhìn qua không còn chút máu.

Từ cổ đi xuống, dưới cổ áo sơ mi hở ra có dấu vết bầm tím, đặc biệt ở trước ngực, một vết bầm lớn đặc biệt bắt mắt, sát vào xương quai xanh gầy gò chỉ nhìn qua cũng thấy đáng sợ.

Chủ nhiệm lớp không chỉ một lần nói qua, hỏi cô có bị bắt nạt ở trường hay không, lúc đầu cô cũng ôm hy vọng mong chờ, hy vọng nhà trường có thể ra mặt giải quyết. Nhưng qua quá nhiều lần đều không có kết quả, trong lòng cô cũng chết lặng không còn nhắc đến chuyện này với ai nữa.

Những ngày như thế một ngày dài bằng một năm, mỗi ngày đều rất khó khăn.

Nhưng cho dù có như vậy, cô cũng không muốn rời khỏi Gia Thành, nếu một ngày nào đó ba quay về, ít nhất có thể thấy được nhà mình vẫn còn ở đó.

Cho nên cố từ chối yêu cầu của Tạ Chi Bình, đến cả hồ sơ cũng chưa ký đã đi ra ngoài.

Tạ Chi Bình cũng không làm khó cô, ngược lại còn nhìn chằm chằm vạt áo ướt đẫm của cô, chỉ nói một câu đầy ẩn ý: Bạn học Trần Diêm, cháu sẽ phải đồng ý.

Đúng lúc này, chuông báo tan học buổi chiều vang lên, Trần Diêm thu hồi suy nghĩ, nhớ tới đồ đạc của mình vẫn còn ở phòng học trên lầu, tim đập thình thịch, thầm nghĩ không hay.

Chờ đến khi cô vội vàng chạy lên tầng năm, đã không còn kịp rồi.

Người trong lớp đã đi gần hết, nhưng cả hai cửa trước sau đều có người chặn lại như đang cố ý đợi cô.

Trần Diêm vốn định xoay người bỏ chạy, nhưng nghĩ tới ảnh chụp kẹp trong cuốn sách trong túi, lại do dự dừng chân.

Ngay lúc cô còn đang do dự, Dương Tích đã nhìn qua cửa sổ thấy cô, hắn khẽ hất cằm, mấy tên đàn em bên dưới lập tức hiểu ý, không chút khách khí kéo Trần Diêm vào lớp.

Dương Tích ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế của cô, thô bạo lục cặp sách.

“Không cần tìm, không có tiền.” Trần Diêm nhìn ra ý đồ của hắn, giọng điệu lạnh lùng.

“Con đĩ nghèo.” Dương Tích mắng một câu, nhưng tay vẫn không dừng lại tiếp tục lục hết túi trong cặp cô, bên trong còn rất nhiều bài vở còn chưa học xong, hắn không kiên nhẫn vò nát thành quả bóng vứt ra ngoài cửa sổ, để mặc tất cả dính vào bùn đất.

Ánh mắt Trần Diêm lạnh lùng nhìn động tác của hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nắm đấm dần siết chặt.

Dương Tích nhìn thấy còn cười không biết xấu hổ, cũng không tiếp tục đụng vào cặp của cô mà chỉ hít một hơi thuốc lá, đi đến trước mặt cố tình nhà hết khói vào mặt cô.

“Thế nào? Mới như vậy đã tức giận?”

“Khụ khụ……” Trần Diêm bị mùi khói thuốc làm cho ngạt thở, nhịn không được quay mặt đi, ho khan hai tiếng.

Dương Tích bóp cằm cô, ép cổ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, cầm điếu thuốc cố tình hay vô ý nói: “Nghe nói mày muốn xin trợ cấp trong trường? Xem ra đã thất vọng với thằng cha bán ma túy kia của mày rồi đúng không. Người đó cho mày bao nhiêu tiền? Tốt xấu gì Dương Tích tao cũng che chở cho mày ở trường Gia Thành lâu như vậy, cũng phải bỏ ra đây hai nghìn hiếu kính anh đây chứ ?”

Mấy tên bên cạnh cười phụ họa, mồm miệng toàn lời bẩn thỉu.

“Hai ngàn không đủ, ít nhất cũng phải lấy thân báo đáp.”

“Nếu không Trần Diêm mày theo anh Tích bọn tao đi, đảm bảo cho mày sung sướng.”

“Trần Diêm, cho mày hai nghìn, có đồng ý lên giường với anh Tích bọn tao không?”

Lần này đáp lại bọn họ không phải giọng nữ yếu ớt mà là cái tát tai lạnh lẽo.

Dương Tích sững người tại chỗ, nhất thời còn chưa nhận ra mình vừa bị đánh.

Trần Diêm khẽ run lên, lòng bàn tay phải nóng như lửa, cô gần như đã dùng hết sức lực, nhưng lại không hiểu được sự hận thù của mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dương Tích, im lặng và nổi loạn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Con khốn, mày dám đánh tao!” Dương Tích bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lao tới, tức giận tóm lấy cổ cô.

Trần Diêm rất gầy, gần như bị hắn tức giận dùng một tay khống chế, kéo đến bên bệ cửa sổ, tấm lưng mảnh khảnh đập mạnh vào mép cửa, cô không nhịn kêu lên một tiếng, nửa người gần như rơi ra ngoài cửa sổ.

Không phải cô không phản kháng, mà là sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, sức lực nhỏ bé của cô giống như châu chấu đá xe, giống như kiến càng bám cây, không có chút tác dụng nào, mà thay vào đó lại mơ hồ khơi dậy khát khao chinh phục đầy phấn khích của tên đàn ông khốn nạn trước mặt.

Hai mắt Dương Tích đỏ ngầu, thở hồng hộc, trói hai tay cô lên trên đỉnh đầu, bàn tay muốn đưa vào vạt áo vào eo cô.

Thân thể Trần Diêm đột nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong bụng dâng lên cảm giác  buồn nôn.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cắn chặt môi dưới, gom chút sức lực cuối cùng, nâng đầu gối lên húc mạnh vào bụng Dương Tích.

Lần này, sức mạnh kiềm chế cô cuối cùng cũng biến mất, Dương Tích đau đớn cong người.

Trần Diêm trượt xuống đất, chạy đua với thời gian kéo bàn ghế ra, nhanh chóng lục túi  tìm cuốn sách quen thuộc. Nhưng cho dù có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tìm thấy cuốn sách hướng dẫn dày cộm.

“Mày đang tìm cái này đúng không?” Dương Tích cuối cùng cũng đứng thẳng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, tức giận lấy trong túi ra một tấm ảnh. Trong ảnh là Trần Diêm bảy tám tuổi cùng một người đàn ông im lặng như núi, Trần Diêm thân thiết ôm cánh tay ông, tươi cười rạng rỡ.

Bức ảnh đã cũ, viền xung quanh đã mờ nhưng được bảo quản rất cẩn thận.

Trước đây Trần Diêm chịu bao nhiêu cực khổ cũng không khóc, bỗng nhiên nhìn thấy tấm ảnh này không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nghẹn ngào nói: "Trả lại cho tôi!"

Bụng dưới Dương Tích vẫn còn đau đớn, lửa đốt cháy trong lòng, cười dữ tợn nói: “ Trả cho mày? Tao càng không trả, tao còn muốn xé nát cho mày xem.”

Hắn nháy mắt ra hiệu với tên đàn em bên cạnh, tên đó lập tức hiệu ý đưa điếu thuốc qua.

“Mặt của kẻ bán ma túy nên như vậy ——”

Trước mặt Trần Diêm, Dương Tích cố ý đâm mạnh tàn thuốc còn nóng đỏ vào mặt Trần Phong, làm thủng một lỗ trên bức ảnh. Sau đó còn chưa hết giận xé thành từng mảnh, thản nhiên ném ra cửa sổ.

Những mảnh vỡ rải rác từ tầng năm rơi xuống, giống như một trận tuyết rơi lặng lẽ, cho đến khi chìm trong màn đêm đen tối biến mất.

Đôi mắt của Trần Diêm trống rỗng trong giây lát, đây là bức ảnh duy nhất cũng là cuối cùng cô chụp chung với ba.

Mấy năm nay ông mất tích, cô đã dần quên mất khuôn mặt, quên mất đôi bàn tay thô ráp, cùng tấm lưng rộng lớn vĩnh viễn không mất đi của ông.

Cô chỉ có thể thông qua một tấm ảnh mỏng manh để nhớ tới ba mà thôi.

Mà hiện tại, dấu vết cuối cùng về sự tồn tại đã bị xóa bỏ.

Một ánh đèn pin cực mạnh chiếu qua cửa sổ, bảo vệ tầng dưới giận dữ hét lên: "Lớp 1 khối 11, sao đèn vẫn sáng? Trường sắp đóng cửa rồi còn không nhanh về đi"

Nghe thấy giọng nói này, Dương Tích và đám lưu manh xung quanh liếc mắt nhìn nhau, sợ bị phát hiện, chuẩn bị bỏ chạy.

Trước khi đi, Dương Tích còn nhe răng trợn mắt lắc chân, hung hăng uy hiếp bên tai Trần Diêm: “Việc này còn chưa xong đâu, sau này tốt nhất cầu nguyện đừng để ông đây không bắt được mày, nếu không để tao bắt được một lần đánh một lần.!”

Cả đám lưu manh cùng nhau rời đi, rất nhanh tiếng cãi cọ đã biến mất ở cuối hành lang.

Chờ đến khi tất cả trở lại yên lặng, Trần Diêm mới đứng lên, hàng mi đen đẫm nước, cẩn thận nhét từng tờ giấy trang sách hỗn loạn dưới đất vào cặp.

Tiếp đó lại một mình đi xuống lầu, tìm sách vở của mình bị ném rơi vãi trong bùn đất.

Bóng đêm rất tối, cô bật đèn pin điện thoại di động, cúi xuống cẩn thận dò xét từng tấc đất, cuối cùng tìm được gần hết những mảnh ảnh chưa hoàn chỉnh, cẩn thận gói tất cả vào khăn giấy rồi đặt vào trong túi.

Làm xong tất cả, cửa sắt bên ngoài cũng kêu thành tiếng, bảo vệ thật sự chuẩn bị khóa cửa, cô cố chịu đựng đau đớn khắp người, nhặt cặp sách lên chạy vội ra ngoài trước cổng trường.

Mới vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên đường, đèn pha chiếu thẳng vào cô, ngay sau đó một bóng người quen thuộc bước xuống xe.

“Bạn học Trần Diêm” Không ngờ Tạ Chi Bình vẫn chưa đi, đứng bên cửa xe, nương theo ánh đèn đường cúi xuống nhìn dáng vẻ chật vật của cô, ánh mắt mang theo chút nghiên cứu.

“Bây giờ muốn đổi ý vẫn còn kịp.”


.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp