Mộ Tiểu Tiểu đang suy nghĩ có nên gọi Doãn Thiếu Kiệt ra ngoài hay không thì nghe Lục Dĩ Thần bên cạnh nói: “Đúng thật là hôm nay cô ấy mới chuyển đến đây nên chưa có thẻ học sinh, bây giờ cô ấy đang đến văn phòng trường báo cáo, cháu có thể chứng minh điều đó cho cô ấy."
Bác bảo vệ nhận ra Lục Dĩ Thần, bừng tỉnh nói: "Bác nhận ra cháu, cháu là Lục Dĩ Thần phải không? Thôi được rồi, vì lợi ích của cháu, bác sẽ cho con bé vào."
Lục Dĩ Thần khẽ gật đầu và nói: "Cảm ơn bác."
Mộ Tiểu Tiểu vẫn không vui như cũ, mặc dù Lục Dĩ Thần đã giúp cô, cô cũng rất biết ơn anh ấy, nhưng thái độ của bác bảo vệ khiến cô có chút khó chịu, ánh mắt nhìn cô giống như đang đề phòng kẻ trộm.
Cô tự nhận mình rất ngọt ngào và dễ thương nên không thể nào lại nghi ngờ như vậy được.
"Cảm ơn, nhưng em không cần sự giúp đỡ của anh, em muốn dựa vào bản thân." Cô nói với Lục Dĩ Thần, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Doãn Thiếu Kiệt.
Giọng nói lười biếng của Doãn Thiếu Kiệt vang lên: “Ơi, có chuyện gì thế?”
Mộ Tiểu Tiểu vừa nói đã không nhịn được mà cảm thấy có chút ấm ức: “Tôi bị bảo vệ chặn lại, ông ta không cho tôi vào, không tin tôi là học sinh chuyển trường."
Doãn Thiếu Kiệt cười sảng khoái.
Mộ Tiểu Tiểu bị phản ứng của anh làm cho càng tức giận hơn, lúc cô đang định hét tên anh, Doãn Thiếu Kiệt đã kiềm chế, nói: "Nghe thấy em đang rất ấm ức, đợi một chút, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Cô đột nhiên nghe thấy bên cạnh anh vang lên giọng của một cô gái, như đang hỏi là ai gọi điện cho anh, giọng nói còn rất yếu đuối, là loại mà nam sinh khó có thể cưỡng lại nhất. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Anh đang ở cạnh ai thế?" Cô hỏi, giọng điệu có chút tức giận, cô còn đang chịu ấm ức ở ngoài, thế mà anh còn đi tán gái.
Doãn Thiếu Kiệt không biết là không nghe thấy, hay nghe thấy mà không muốn trả lời, cúp điện thoại.
“Này!” Mộ Tiểu Tiểu tức giận hét vào điện thoại.
Lục Dĩ Thần lo lắng nhìn cô hỏi: "Em không sao chứ? Có chuyện gì vậy?"
Nhìn cô như vậy, là dáng vẻ cô rất tức giận.
Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi, không vui nói: "Có người vì sắc bỏ bạn!"
Nhưng đợi chưa đầy một phút, điện thoại di động của bác bảo vệ vang lên, lúc ông ta nhìn thấy tên người gọi thì rất hoảng sợ, ông ta cung kính trả lời, không biết nghe được gì mà ngạc nhiên nhìn Mộ Tiểu Tiểu.
Sau khi cúp điện thoại, thái độ của bảo vệ thay đổi 180 độ, nở nụ cười lấy lòng nói: "Xin lỗi, là hiểu lầm, là lỗi của bác, ngài có thể vào, hiệu trưởng đang đợi ngài.”
Mộ Tiểu Tiểu lúc này mới hài lòng và bước vào, cái cằm nhỏ ngẩng cao.
Lục Dĩ Thần đi theo cô với vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Hiệu trưởng? Rốt cuộc em là ai mà dám gọi cả hiệu trưởng thế?"
Mộ Tiểu Tiểu cười lớn, giơ một ngón tay lắc lắc về phía anh ấy, thần bí nói: "Bí mật! Chờ anh quen biết em, em sẽ nói cho anh biết."
Lục Dĩ Thần nhẹ nhàng mỉm cười: "Ý của em là muốn bắt chuyện sao? Anh không phải người tùy tiện kết bạn." ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Em biết, anh là học sinh xuất sắc. Học sinh xuất sắc rất kén chọn bạn bè, đặc biệt là một người vừa đẹp trai vừa học giỏi như anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái quấn lấy anh, muốn đến gần anh phải không?" Mộ Tiểu Tiểu kiêu hãnh, mỉm cười rất vui vẻ đến mức ném tên Doãn Thiếu Kiệt vì sắc mà bỏ bạn ra sau đầu.
“Sao em biết anh là học sinh suất sắc?” Anh ấy tò mò liếc nhìn cô.
Mộ Tiểu Tiểu nhướng mày cười nói: “Bởi vì em thông minh! Em liếc mắt một cái là có thể biết anh là học sinh xuất sắc, có phải em đoán rất chuẩn không, đúng rồi, lúc nãy bác bảo vệ nói nhận ra anh, vì sao thế? Anh rất nổi tiếng ở trường đúng không?"