Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 8: Ôn tập


4 tuần

trướctiếp

Tô Ly chỉ huy tài xế lái xe, cuối cùng thả bọn họ xuống ven đường. Tô Ly nhìn các cửa hàng gần đó, ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng, cô dẫn Triệu Cửu tiến vào một quán sủi cảo.

Cô nhớ quán sủi cảo này rất ngon.

"Dì ơi, cho một phần sủi cảo hấp cỡ lớn, một phần sủi cảo chiên cỡ nhỏ với hai bát mì đậu nghiền." Tô Ly đứng ở cửa sổ nói với dì ở bên trong.

Dì ngẩng đầu lên, mỉm cười, nói: "Sức ăn của bạn nhỏ hôm nay tăng lên rồi à?”

Tô Ly sửng sốt, vội vàng chỉ Triệu Cửu ở đằng sau.

"Không phải, còn bạn nữa ạ."

Dì nhìn qua thì thấy là một thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp thản nhiên đứng một chỗ, làm quán của dì đột nhiên trở nên vừa nhỏ vừa cũ.

"Bạn trai của con đẹp quá." Dì sửng sốt nói.

Tô Ly: "Không phải bạn trai đâu dì."

Là sếp, sếp quản lý tiền lương của cô.

Dì tỏ vẻ đã hiểu, xoay người dặn người làm chuẩn bị sủi cảo, còn dì thì đi làm mì đậu nghiền cho Tô Ly.

Dì cầm một chiếc bát inox lên, chiếc bát gồ ghề, không đều, đối với những quán ăn nhỏ thì loại bát này rẻ nhất và không dễ vỡ, nhưng dùng nhiều thì sẽ trông cũ kỹ.

Dì lại nhìn Triệu Cửu đứng trong quán mình, nghĩ rồi lại đổi sang hai cái bát mới, tốt xấu gì cũng không bị nứt nẻ mà, phải không? Cũng không thể làm bạn nhỏ mất mặt được, đây là lần đầu tiên con bé dẫn bạn trai tới ăn mà.

Tô Ly bê hai bát mì đậu nghiền, chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống.

Lúc này Triệu Cửu mới qua ngồi, anh nhìn bát mì đậu nghiền, nói: "Tôi nhớ trước đây cô cũng làm món này mà?"

Sau khi dẫn Tô Ly về nước, đêm giao thừa đầu tiên cô đã nấu món này tại căn nhà công ty cho thuê.

Tô Ly nhớ tới đêm giao thừa năm ấy, mọi người đều tan ca, cô vừa làm cơm tối xong, tên chó này đã tự mình tới nhà kéo cô tới công ty tăng ca.

Là đêm giao thừa đấy, vào hôm đó không có ai làm mới tới tận nhà để kéo cô đi tăng ca.

Triệu Cửu đối diện với đôi mắt bốc lửa của cô, nói tránh đi: "Sao sủi cảo vẫn chưa ra?"

Tô Ly cầm thìa bắt đầu uống canh: "Phòng bếp nổ rồi, hết."

Triệu Cửu: "..."

Ghi thù đêm giao thừa kéo cô đi tăng ca tới tận bây giờ?

Dì bê sủi cảo ra: "Nổ cái gì?"

Tô Ly vội vàng giơ tay nhận lấy: "Không có gì đâu ạ."

Tô Ly cúi đầu ăn sủi cảo chiên của mình, sếp như chó!

Triệu Cửu dựa vào ghế nhìn thư ký của mình ăn uống vui vẻ, cô thích ăn những món chiên rán này hơn món chính.

Triệu Cửu cầm đôi đũa khác, bắt đầu ăn cùng cô.

Lúc này trong trường liên tục truyền đến tin nhắn diễn đàn, hình của Triệu Cửu đã được truyền rộng rãi, sau đó là ảnh Tô Ly đi theo sau Triệu Cửu.

"Không phải chứ? Nam sinh này đang đợi Tô Ly tan học phải không?"

"Không phải lớp mười lăm nói là Tô Ly nhớ mãi không quên Tưởng Hướng Nam, ngày hôm qua còn đuổi theo Tưởng Hướng Nam ra trường, muốn cùng họ thiết kế quần áo cho đại hội thể thao à?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Bạn gì đó ơi, chuyện này cũng không phải bọn này bịa đâu, nghe Hồ Tiếu nói cả đó. Hồ Tiếu còn nói là Tô Ly muốn ra ở ký túc xá trường vì Tưởng Hướng Nam luôn mà." Người lớp mười lăm nhảy ra nói.

"Nếu thật sự là vậy thì sao nam sinh kia lại chờ Tô Ly lâu như vậy? Đám Hồ Tiếu suy nghĩ nhiều phải không?"

"Thật ra, đổi lại là tao, tao cũng đã sớm từ bỏ Tưởng Hướng Nam rồi, tao nghi ngờ đám Hồ Tiếu nghĩ nhiều quá."

Người lớp mười lăm cảm thấy mặt hơi đau, bọn họ dựa vào việc được tiếp xúc gần với Hồ Tiếu, nắm giữ được một số tin tức liền tuồn ra ngoài, hiện tại trông cứ như bọn họ tự luyến vậy.

Nhưng mà có người mặt đau hơn.

Trong lớp một, Tưởng Hướng Nam đang làm bài tập thì có người đặt điện thoại bên cạnh anh ta.

"Tưởng Hướng Nam, Tô Ly kia thật sự không theo đuổi mày nữa à?"

Tưởng Hướng Nam liếc mắt nhìn, trong ảnh chỉ có hai bóng lưng, một nam sinh đi đằng trước và cô nữ sinh ngoan ngoãn theo sau.

Anh ta khẽ nhíu mày, Tô Ly?

Bạn ngồi cùng bàn anh ta nhỏ giọng nói: "Lớp khác có khả năng không biết chứ tao là tao biết đấy. Hôm nay hình như có người nào đó từ Thánh Đức đột nhiên chuyển qua đây. Cái thằng không mặc đồng phục mà vẫn có thể vào trường này chắc chắn 80-90% là học sinh chuyển trường rồi."

"Nghe nói nó chờ Tô Ly mà đứng ở bảng tin gần hai tiếng đồng hồ. Sau đó có rất nhiều người nhìn thấy hai đứa cùng ra cổng trường, đi bộ ven đường."

"Nói hai người này không có quan hệ gì, đánh chết tao tao cũng không tin."

Tưởng Hướng Nam nhìn bức ảnh trong điện thoại, trong bức ảnh này có thể nhìn thấy được thiếu niên thanh xuân ngời ngời và cô gái đang ngửa đầu nhìn người thiếu niên đó.

Hai người họ rõ ràng có mối quan hệ không bình thường, Tưởng Hướng Nam nắm chặt tay.

Bạn ngồi cùng bàn bắt chéo chân, nhìn bài tập hôm nay trên bảng đen, nói: "Mà cái thằng này có bối cảnh như thế nào nhỉ? Tao không hỏi được gì ở chỗ chú tao hết."

"Vậy mà có thể khiến Tô Ly từ bỏ mày."

Nói được một hồi, cậu bàn cùng bàn này phát hiện Tưởng Hướng Nam chẳng nói chẳng rằng, nhìn biểu cảm của anh ta mới phản ứng lại, vội câm miệng, tiếp tục giải bài tập.

Chỉ lo hóng drama mới mà quên mất drama mới này đang vả vào mặt bạn cùng bàn.

Nhưng bức ảnh này đã được đăng khắp nơi, sớm muộn gì anh ta cũng biết phải không?

Cậu bạn cùng bàn cố gắng an ủi mình, cố gắng phớt lờ áp suất thấp ở bên cạnh, sau đó lại nhỏ giọng hỏi: "À thì, mặc dù người trên diễn đàn đang tám gì đó nhưng nếu thằng này học trường chúng ta, vị trí giáo thảo của mày có lẽ bất ổn lắm nha. Nhưng bọn tao biết mà, bọn họ chỉ thích phóng đại lên thôi."

"Trường chúng ta có nhiều đứa có tiền có thế, nhưng phần lớn vẫn phải dựa vào thành tích mà thôi. Cái thằng chuyển trường này cho dù có là hoàng thái tử, nếu thích tích không ổn thì vứt, chưa tới một học kỳ sẽ thành một đứa dốt nát tầng dưới chót, đíu ai để mắt đến."

"Lần này mắt nhìn người của Tô Ly tệ quá. Học sinh Thánh Đức không học sâu như chúng ta, thằng này mới đến chắc chắn sẽ không theo kịp điểm số ở đây đâu, sớm muộn gì cũng phải chuyển đi."

Cậu ta nói xong, vội vàng cất điện thoại của mình đi, nhét lại vào hộc bàn.

Nếu không phải người lớp mười lăm tuồn việc Tô Ly không thể từ bỏ Tưởng Hướng Nam, mặt anh ta cũng không đau rát như vậy.

Tưởng Hướng Nam chuyển tiếp bức ảnh cho Hồ Tiếu, Hồ Tiếu ở nhà đang xem tin trên diễn đàn, trong lòng thấy nghèn nghẹn, xong lại nhìn thấy tin nhắn Tưởng Hướng Nam gửi đến, cậu ta lập tức luống cuống.

Chính bọn họ luôn miệng nói Tô Ly không thể buông anh Tưởng, mới ngày hôm qua anh Tưởng còn đuổi người ta ở trạm xe buýt.

Bây giờ lại lòi đâu ra một nam sinh trông không thua kém Tưởng Hướng Nam về mọi phương diện.

Đây không phải đang vả mặt anh ta sao?

Cho dù Tô Trừng nói có lẽ Tô Ly không biết nam sinh kia, nhưng bây giờ lời đồn đãi đều đang nói Tô Ly không chừng là người yêu của bạn nam này.

Lúc này Hồ Tiếu bắt đầu nghi ngờ Tô Ly có phải bạn thanh mai trúc mã với người này không, sau đó người này ra nước ngoài, gần đây mới trở về?

Nếu không tại sao nam sinh này lại chờ Tô Ly lâu như vậy?

Vốn Tưởng Hướng Nam đã không thích Tô Ly, vậy cô tìm bạn trai mới không hề có liên quan tới anh ta. 

Vấn đề là bọn họ nói với bên ngoài rằng Tô Ly vẫn thích anh Tưởng, còn trốn học và thay đổi nơi ở vì anh ta, ngày hôm qua anh Tưởng còn bỏ Tô Ly ở nhà ga hành khách.

Hồ Tiếu vội vàng giả vờ như chưa đọc tin, bắt đầu làm bài tập.

Trong quán sủi cảo, hai người ăn xong, bác tài đi ăn đã trở về đưa Tô Ly về trường. Tới cổng trường, Triệu Cửu chờ trên xe, Tô Ly nói một tiếng với bác bảo vệ cho bác tài lái xe vào trường học, giúp Tô Ly dọn đồ lên ký túc xá.

Tô Ly nói cảm ơn rồi vội vàng chạy về phía lớp học, Triệu Cửu về nhà trước. 

Lớp mười ba lặng ngắt như tờ, hôm nay giáo viên canh giờ tự học tối là giáo viên tiếng anh của lớp họ, rất dữ, không ai dám nói gì, cả đám cúi đầu xuống làm bài tập.

Cô Lưu ngẩng đầu nhìn cô một cái, Tô Ly vội vàng ngồi xuống.

Trần Tuyết viết một tờ giấy đưa qua: "Dọn xong chưa?"

Tô Ly cầm bút trả lời: "Mới bê đồ vào thôi, vẫn chưa trải giường chiếu."

Trần Tuyết gật đầu, viết: "Không sao, lát về làm cũng kịp."

Tô Ly mở bài tập ra làm, Trần Tuyết lại nhét một tờ giấy nhỏ qua, Tô Ly mở ra thì thấy bên trong viết: "Tô Ly, cậu biết anh chàng đẹp trai đứng ở bảng tin hả?"

Tô Ly viết trả lời: "Ừm, sao vậy?"

Một tờ giấy nhỏ ném tới: "Hai người các cậu có quan hệ gì!!"

Buổi chiều các cô tắm rửa ở ký túc xá xong, đi ra nhìn thấy bức ảnh này, không ngờ người mà bọn họ thảo luận lâu như vậy có quen biết với Tô Ly, hơn nữa quan hệ còn rất tốt!

Trần Tuyết và Lưu Giai Giai hưng phấn vô cùng vì drama ở ngay bên cạnh họ, các cô sắp được làm một quần chúng ăn dưa!

Lưu Giai Giai chua xót nhìn giáo viên tiếng anh, cô ấy cũng muốn nói tán phét với Tô Ly mà.

Những lúc thế này thật hâm mộ Trần Tuyết.

Tô Ly lại mở ra, bên trong là một loạt dấu chấm than, cô quay đầu lại thấy tia hưng phấn và cả tia sáng của sự hóng hớt tràn đầy trong mắt Trần Tuyết.

Tô Ly: "???"

Trần Tuyết lén lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, chọc vài cái, lại cẩn thận nhìn lên giáo viên phía trên, sau đó lặng lẽ đưa sang cho Tô Ly.

Tô Ly cúi đầu xem, trên điện thoại rõ ràng là cô và Triệu Cửu lúc đi trong trường.

Trần Tuyết lấy lại tờ giấy nhỏ, viết: "Hai bức ảnh này lan truyền rất rộng rãi đấy."

"Tin đồn nói anh chàng đẹp trai ở bảng tin là bạn trai cậu."

Dù sao người này đợi Tô Ly lâu như vậy, thời buổi này nếu không phải đợi bạn gái thì làm gì có ai nhiều kiên nhẫn thế? ( truyện trên app tyt )

Tô Ly nghĩ, kéo tờ giấy qua viết: "Quan hệ chủ nợ và con nợ."

Dù sao tên chó kia vẫn chưa đưa cho cô thẻ ngân hàng.

Trần Tuyết đọc xong, ngây ngốc, gì dở?

Cô ấy nghĩ đến đống tiền của Tô Ly, tay run run, viết tiếp: "Anh ta là người cho cậu mượn tiền?"

Tô Ly nghĩ, gật đầu, nói tên chó này nợ tiền cô cũng không quá đáng tin.

Trong nháy mắt, hình tượng giáo thảo của Triệu Cửu trong lòng Trần Tuyết lập tức tan vỡ thành từng mảnh.

Mặc dù số tiền đó rất nhiều, nhưng học sinh trường trung học phổ thông số một đều rất giàu có, một tháng cũng được hơn hai ngàn tiền tiêu vặt.

Cho nên giáo thảo ở bảng tin vì hai ngàn mà ngồi canh Tô Ly đến tận lúc tan học?

Hơn nữa mới cho mượn hôm qua mà hôm nay đã tới đòi nợ?

Trần Tuyết chợt cảm thấy cái người trong hai bức ảnh kia không còn đẹp trai nữa. Cô ấy vò nát tờ giấy, ném vào góc bàn, chờ sau khi tan học sẽ vứt đi.

Thà học tập còn hơn, đàn ông chỉ là phù du.

Tô Ly cũng cúi đầu làm bài, mặc dù đã qua mười năm nhưng cô vẫn có thể tiếp thu khá nhanh, làm đề cơ bản một lượt là có thể nhớ lại kha khá.

Mặc dù là người đã đi làm, nhưng bây giờ đã quay ngược trở lại, bài tập vẫn phải làm.

Bên kia, lái xe gần hai tiếng, Triệu Cửu trở về nhà, nhìn quản gia đi tới, nói: "Cháu sẽ ở lại trường, giúp cháu dọn đồ." 

Quản gia choáng váng nhìn anh: "Cái gì?"

Cậu chủ nhà mình trông dễ tính và hiền hòa, nhưng ở với anh lâu rồi sẽ phát hiện anh rất hay bắt bẻ.

Anh sẽ nổi giận nếu đồ ăn không ngon, sau đó bỏ luôn, không thèm ăn. Nếu chỗ ở không đủ thoải mái, anh sẽ mắng họ không làm tốt, sau đó đi ở khách sạn. Quần áo năm nay đưa tới không vừa mắt anh, anh sẽ mặc lại quần áo năm ngoái.

Quản gia đang lo hai năm sau anh phải sống thế nào khi ra nước ngoài, vậy mà bây giờ anh lại muốn ở ký túc xá?

"Cậu... cậu chủ?" Quản gia nghi ngờ tinh thần anh có vấn đề.

Triệu Cửu bước hai bước, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của quản gia, nghĩ đến thói quen sinh hoạt của mình trước khi ra nước ngoài, vội nói: "Làm quen trước thôi."

Năm đó, hình như anh cũng không thích ứng được nên lúc đầu mới khốn khổ đến thế, còn khổ hơn cả lúc bị cha anh đưa đi rèn luyện, sau đó anh gặp phải Tô Ly còn thảm hơn cả mình.

Quản gia cũng nghĩ như vậy, bắt đầu từ ký túc xá, như vậy sau này cậu chủ ra nước ngoài một mình cũng không quá khổ sở.

Triệu Cửu trở về phòng, nghĩ đến kết quả đầu vào của mình, anh mở sách ra, trong đời anh chưa bao giờ làm bài thi kém như vậy, đúng là không thể chấp nhận được mà.

Triệu Cửu mở sách ra, tuy có khả năng cao là sẽ không thi lại nhưng không đọc thì anh sẽ cảm thấy khó chịu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp