Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 7: Điện thoại


3 tuần

trướctiếp

Hồ Tiếu hấp tấp chụp ảnh gửi cho Tô Trừng xem.

"Tô Trừng, cậu có biết người bên cạnh Tô Ly là ai không?" Hồ Tiếu có chút lơ mơ, thoạt nhìn quan hệ giữa Tô Ly và học sinh nam này không được bình thường.

Bên trong lớp tám, Tô Trừng còn đang từ tốn thu dọn cặp sách, Hồ Tiếu và Vu Dương Phi đứng trước cửa lớp chờ cô ta, người trong lớp đều biết hai người này đang thay Tưởng Hướng Nam đưa cô ta về nhà.

Từ Liên đã dọn đồ xong từ sớm và ở bên cạnh đợi Tô Trừng, chuyện được Hồ Tiếu và Vu Dương Phi đưa về nhà trông rất oai.

"Trừng Trừng, cậu xem thử tấm hình này đi, dáng vẻ của cậu bạn học đang dựa vào bảng thông báo cũng khá đẹp trai đó!" Từ Liên nghịch điện thoại, thấy được tấm hình kia thì có hơi phấn khích.

Tô Trừng thu dọn cặp sách xong mới nhìn sang, cô ta có phần sửng sốt, hình như cũng khá đẹp trai, chủ yếu là vì toàn thân đều tỏa ra khí chất nên nhìn vào rất sạch sẽ.

"Chỉ cần góc nghiêng này cũng đã có thể cạnh tranh với Tưởng Hướng Nam rồi, nếu học ở trường chúng ta, tớ đoán chừng cậu ấy cũng là một nam thần đó." Từ Liên không nhịn được khen người trong hình.

Tô Trừng không phản đối: "Người này không mặc đồng phục, cũng không phải học ở trường chúng ta, không biết đến từ đâu."

Sao cậu ta có thể so sánh với Tưởng Hướng Nam được chứ?

Tô Trừng cười nhạt, không phải ai lớn lên hơi đẹp trai một chút đều có thể làm nam thần.

Từ Liên tiếp tục xem ảnh chụp, cười nói: "Có người có được Tưởng Hướng Nam rồi, đương nhiên không vừa mắt những người khác."

Cũng đúng, có thể nói Tưởng Hướng Nam gần như là đỉnh nhất rồi.

Nhưng cho dù bạn học nam này không sánh được với Tưởng Hướng Nam thì cũng rất đẹp trai chứ bộ, mặt mũi này, bàn tay này đều đẹp quá chừng.

Tô Trừng bất lực liếc cô ta một cái, sau đó cầm cặp sách chuẩn bị ra về, vừa định nói với bọn Hồ Tiếu cô sắp xong rồi, muốn đi về thì lại nhìn thấy hình chụp Hồ Tiếu gửi qua.

Cô ta hơi sững sờ, trong hình, ánh chiều tà dần buông xuống, cậu thiếu niên đi phía trước, cô gái ở ngay sau lưng.

Bất ngờ chính là người con trai trong ảnh lại là cậu bạn học ở bảng thông báo mà Từ Liên vừa cho cô ta xem.

Tô Trừng giật mình, gửi lại một tin: "Hả?"

Hồ Tiếu thấy cô ta trả lời thi nhanh chóng nhắn lại: "Hình như Tô Ly rất thân với người này. Cậu có biết cậu ta không?"

Tô Trừng xem lại bức ảnh, bóng lưng hai người trong hình có một sự hài hòa không thể giải thích được, dường như giữa hai người có mối quan hệ không bình thường, nhưng nếu nói là một cặp thì vị trí đứng lại có chút kỳ lạ, hơn nữa trước đây lúc Tô Ly theo đuổi Tưởng Hướng Nam cũng không đi theo phía sau anh ta mà sẽ nghĩ tất cả biện pháp đứng ở bên cạnh anh ta.

Tô Trừng trả lời: "Kể từ khi tôi trở về nhà, tôi chưa từng nhìn thấy người này."

Mặc dù bức ảnh này khiến cô ta cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng sau khi cẩn thận phân tích lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Cô ta về hơn một năm rồi, nếu như người này quen biết Tô Ly, quan hệ giữa hai người rất tốt thì nhất định đã xuất hiện từ lâu rồi.

Tấm hình này là do Hồ Tiếu chụp sao? Chắc là lúc đấy Tô Ly chỉ trùng hợp đi tới thôi?

Hay là Tô Ly thấy cậu ta đẹp trai nên chủ động tiến lên bắt chuyện?

Tô Trừng nghĩ, chuyện Tô Ly cố ý đi ngang qua không phải là không thể, chắc là cô muốn thoát khỏi lời đồn bản thân quấn lấy Tưởng Hướng Nam. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hồ Tiếu nhìn tin nhắn Tô Trừng gửi lại, cô ta cũng chưa từng thấy người kia, vậy quan hệ giữa bọn họ không tốt như bề ngoài sao? Chỉ là bạn bè bình thường thôi à?

Hồ Tiếu thoáng an tâm, cậu ta vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy hai người ở cổng trường, bỗng nhiên lại cảm thấy không quá an tâm.

Hẳn là quan hệ bình thường....

Tô Trừng: "Tôi đang ra."

Cô ta xách cặp rời khỏi lớp học với Từ Liên.

Bên ngoài, hai người Triệu Cửu và Tô Ly một trước một sau đi trên đường, mấy học sinh ở phố ăn vặt đối diện nhìn chằm chằm vào Triệu Cửu, đang hưng phấn thì thấy Triệu Cửu đột nhiên quay đầu nhìn Tô Ly đang ở phía sau.

Chàng trai rất cao, hơi cúi đầu nhìn cô gái phía sau.

Những người kia: "..."

Quả nhiên, trai đẹp đều có bạn gái.

Tô Ly ngẩng đầu nhìn Triệu Cửu đột nhiên dừng lại: "Ông chủ?"

Tầm mắt Triệu Cửu nhìn về phía sau lưng cô: "Cặp sách của cô đâu?"

Tô Ly: "Hôm nay tôi vừa mới chuyển sang trọ ở trường, bây giờ trở về nhà lấy hành lý."

Triệu Cửu hơi sửng sốt, lại nghĩ tới mười năm qua cô đã cô đơn như thế nào, anh nói: "Sao cô không ở..."

Triệu Cửu nhìn xuống bộ đồng phục trên người cô, bèn nuốt xuống những lời phía sau.

"Được rồi, đi thôi." Triệu Cửu xoay người đi tiếp, Tô Ly đuổi tới, tài xế ở phía sau thấy hai người bọn họ không có ý định lên xe nên cũng lái xe theo, kết quả đúng lúc tan tầm, cũng ngay giờ phụ huynh đón con nên đường bị tắc nghẽn, tốc độ cũng không hơn hai người đi bộ bao nhiêu.

Hai người đi về phía trước, học sinh gần đó càng ngày càng ít, Tô Ly mới lên tiếng: "Tôi nhớ hôm qua tôi ngủ thiếp đi ở phòng nghỉ, sau đó khi vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở trong lớp học."

Triệu Cửu: "Sau khi cô ngủ không lâu, tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi."

Hôm qua bọn họ vừa mới xuống máy bay, cả hai đều thấm mệt nên lần lượt đều ngủ thiếp đi.

"Anh đã gọi cho Tiểu Ngô hỏi thử chưa?"

Lúc ở phòng nghỉ còn có trợ lý.

Triệu Cửu: "Chưa gọi."

Tô Ly: "Vậy bây giờ chúng ta quay lại phòng nghỉ xem thử, giờ này hầu hết học sinh ngoại trú đều đã rời khỏi trường, mấy người ở ký túc xá hẳn cũng đến căn tin ăn cơm rồi. Toà nhà hành chính ở gần đó cũng không có ai, có lẽ giáo viên cũng đã tan làm rồi."

Rốt cuộc xem ra chỉ có hai người bọn họ ngủ say rồi xuyên về quá khứ, Tiểu Ngô có lẽ đã trông chừng bọn họ.

Triệu Cửu gật đầu: "Ừm."

Anh xoay người, nhìn về phía tài xế chậm chạp đuổi theo phía sau, tài xế hiểu ý dừng xe lại.

Tô Ly bước đến mở cửa xe.

Tài xế đang định bước xuống: "..."

Cô gái nhỏ này đã cướp công việc của ông ta hai lần rồi đó.

Triệu Cửu lên xe, Tô Ly cũng lên theo, thuận miệng nói: "Chú Lý, quay về trường học."

Chú Lý sửng sốt, nhìn Tô Ly ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, sao đứa nhóc này có thể gọi ông ta thuận miệng vậy?

Giống như đã quen biết ông ta từ lâu.

Triệu Cửu ngước mắt nhìn qua, chú Lý vội vàng nói: "Được."

Chú Lý lái xe đi.

Không lâu sau chiếc xe đã dừng trước cổng trường học, chú Lý nhìn hai nhóc học sinh xuống xe, bóng lưng nghiêm túc tựa như có chuyện to tát gì cần làm.

Tô Ly dẫn Triệu Cửu quay lại trường học, vào giờ này, cổng trường đã không có một ai, trên phố cũng trống không.

Tô Ly và Triệu Cửu đứng ở cửa tòa nhà hành chính, tòa nhà này vừa mới được xây xong vài năm, nền nhà và vách tường đều toát ra cảm giác vắng vẻ, lại thêm phần lớn giáo viên đều đã tan làm nên càng khiến nơi này yên tĩnh hơn.

Tô Ly nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai ở gần đó.

Anh nhìn động tác của cô, nhấc chân đi vào bên trong: "Khi cô đi gặp giám đốc của mấy công ty khác, cũng không thấy cô cẩn trọng như thế."

Tô Ly đuổi theo sát phía sau: "Bình thường học sinh đi vào phòng hành chính cũng đều thấp thỏm mà."

Huống chi bây giờ mục đích của hai người bọn họ cũng không đơn thuần.

Hai người vừa vào không bao lâu thì đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, đèn hành lang sáng lên.

Triệu Cửu hơi sửng sốt, anh quay đầu nhìn phía sau, Tô Ly cũng bị dọa sợ hết hồn, cô căng thẳng quay đầu, trừ bọn họ ra không có người thứ ba.

Tô Ly mới phản ứng lại, thầm thở phào, nói: "Quên mất, hình như ở đây dùng đèn cảm ứng."

Kiếp trước khi cô học lớp 12 cũng từng tới đây làm thủ tục đăng ký ở ký túc xá, khi đó trời tối, cô đi vài bước, mấy bóng đèn cũng sáng lên, nhưng xung quanh lại không có ai, rất đáng sợ.

Triệu Cửu ngẩng đầu nhìn bóng đèn phía trên, trầm ngâm lên tiếng: "Cho nên đây là đang nói cho người khác biết ở đây có người?"

Tô Ly nhìn ông chủ Triệu chưa từng làm chuyện như thế này, đi về phía trước: "Ông chủ à, chúng ta chỉ cần bước nhẹ một chút là được."

Triệu Cửu: "..."

Hai người đi đến bên cạnh thang máy, Triệu Cửu lại thuận tay muốn nhấn nút, Tô Ly vội vàng giữ tay của anh lại, sau đó dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn anh.

Bây giờ hai người họ có thể đi thang máy sao?

Triệu Cửu suy nghĩ một chút, rút tay về, anh lại muốn xoay nhẫn, nhưng trên ngón tay chẳng có gì cả.

Triệu Cửu: "..."

Sao lại có cảm giác như mình đang đi trộm gà bắt chó vậy?

Được rồi, cũng không khác nhau cho lắm.

Tô Ly dẫn Triệu Cửu rời khỏi thang máy, phần lớn mọi người đều thích đi thang máy nên đi cầu thang sẽ có xác suất tránh chạm mặt giáo viên cao hơn, lỡ như không cẩn thận gặp phải thì cũng có thể nhân lúc giáo viên chưa kịp nhìn thấy bọn họ mà mau chạy trước.

"Tôi nhớ phòng nghỉ ở lầu bốn." Tô Ly nhỏ giọng nói, Triệu Cửu theo sau, lần lượt đi qua các tầng, khi đến lầu bốn, đèn ở phòng làm việc cách đó không xa vẫn còn sáng trưng, cũng may là cửa đã đóng kín.

Hai người dựa vào ký ức đi tới trước phòng nghỉ, một tay Tô Ly đặt lên chốt cửa, dùng sức đẩy một cái, Tô Ly im lặng, quay đầu dùng khẩu hình miệng nói: "Khóa rồi."

Triệu Cửu nhét tay trong túi quần nhìn về phía cánh cửa, đôi môi mím chặt, như dự đoán, cho dù bình thường không cần sử dụng phòng này thì cũng không thể mở được, nhưng hai người cũng không có ý định từ bỏ mà ôm hi vọng người khác sẽ quên đóng cánh cửa này.

Tô Ly thất vọng nhìn cánh cửa, ngay cả cánh cửa này bọn họ cũng không vào được.

Lúc này, cửa phòng làm việc ở cách đó không xa bỗng mở ra, hai giáo viên mang túi xách đi ra ngoài, đèn hành lang nghe theo tiếng bước chân của hai người kia sáng lên.

Hai người đứng im tại chỗ không dám thở mạnh, vừa may bóng đèn chỉ chiếu sáng đến hai tấm gạch sứ đằng trước bọn họ, nếu sáng thêm một bóng nữa thì hai người bọn họ sẽ bị lộ mất.

Tô Ly nhìn hai giáo viên kia, trong lòng hơi hoảng hốt.

Cũng may hai người họ chỉ đứng ở cửa thang máy, một lát sau thang máy đến, bọn họ sẽ đi thẳng vào trong.

Tô Ly thầm thở phào, cô giơ kéo vạt áo của Triệu Cửu, nhanh chóng xuống lầu, đợi đến khi ra khỏi tòa hành chính và hít thở được bầu không khí trong trẻo bên ngoài thì thần kinh căng thẳng của cô mới được nới lỏng, nhưng rất nhanh sau đó biểu cảm lại trở nên nghiêm nghị. Đừng nói đến việc bọn họ được trở về, bây giờ ngay cả cửa phòng nghỉ cũng không thể mở ra.

Triệu Cửu chau mày, bước đi: "Đoán chừng cánh cửa này sẽ không tùy tiện mở ra."

Tô Ly rủ mắt suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ phòng nghỉ cũng cần phải quét dọn nhỉ?"

Triệu Cửu dừng lại, quay đầu lại: "Sao cơ?"

Anh nghĩ tới tình hình ở công ty, mỗi ngày nhân viên quét dọn đều cần lấy chìa khóa.

Triệu Cửu cầm di động chuẩn bị gọi điện, tay vừa định ấn xuống lại dừng lại.

Không được.

Nếu anh vô cớ đi thăm dò tin tức của dì lao công chẳng có quan hệ với mình, sợ rằng người trong nhà sẽ nghi ngờ anh có vấn đề, nếu họ cẩn thận điều tra, đoán chừng sẽ phát hiện anh có chút khác biệt so với thời trung học.

Hiện tại không biết có thể lập tức quay về hay không, anh phải bình tĩnh một chút.

Triệu Cửu cất điện thoại đi, anh nhìn khu lớp học, trên hành lang khối mười đã xuất hiện vài ba học sinh. Bây giờ anh vẫn là học sinh cấp ba, có hơi phiền toái là luôn bị gia đình quản lý và theo dõi khắp nơi.

Tô Ly nhìn dáng vẻ cậu học sinh cau mày trước mặt, cô nghĩ bây giờ cậu nhóc cũng không được tự do.

"Sáng mai sau khi đến trường lại đi xem thử. Thường thì nhân viên vệ sinh sẽ quét dọn vào buổi sáng."

Triệu Cửu: "Ừm."

Chỉ có thể như vậy thôi.

Hai người tay trắng trở về, chỉ có thể rời khỏi trường học đi vào đường lớn, Tưởng Hướng Nam và mấy người cùng lớp trở về từ căn tin, chuẩn bị quay lại lớp học.

Một bạn học bỗng nhiên lên tiếng: "Người kia hình như là Tô Ly phải không?"

Tưởng Hướng Nam dừng bước, chẳng thèm nhìn ra cổng trường lấy một cái, rồi lại nhấc chân đi vào bên trong, đối với anh ta việc ai đứng ở cổng đều không quan trọng.

Mấy người khác cũng quay đầu theo, nhìn về phía cổng trường, ở đó chỉ có một chiếc xe.

Người kia lại nói: "Vừa rồi tôi thấy Tô Ly đi theo một người con trai lên chiếc xe kia."

Những người khác không nói nên lời: "Giờ này rồi, Tô Ly đã rời khỏi trường từ sớm, hơn nữa chiếc xe kia vừa nhìn đã thấy mắc tiền, gia đình bình thường như Tô Ly khó mà quen biết được chủ nhân của nó."

"Không phải Tưởng Hướng Nam cũng quen Tô Trừng hay sao?" Người kia chưa từ bỏ ý định, mấy người họ quay đầu lại mới phát hiện Tưởng Hướng Nam đã lên lầu từ lâu rồi.

Mọi người: "...”

Được rồi, đương sự đã không thèm quan tâm thì bọn họ buôn chuyện cái gì?

Hơn nữa bây giờ là mấy giờ rồi, học sinh ngoại trú cũng đã về nhà từ lâu rồi.

Chắc là nhìn lầm thôi.

Bọn họ đi vào.

Trên xe, chú Lý lái xe hỏi: "Cậu chủ, đưa bạn học Tô về nhà sao?"

Triệu Cửu dựa vào ghế xe: "Tìm một cửa hàng điện thoại di động trước đã.”

Tô Ly quay đầu lại nhìn anh, Triệu Cửu nói: "Không liên lạc được với cô rất phiền phức.”

Tô Ly ngồi ngay ngắn: "Anh trả tiền à?”

Triệu Cửu nhàn nhạt liếc cô một cái, có lần nào không thanh toán cho cô sao?

Tô Ly hiểu ra: “Ông chủ là số một.”

Triệu Cửu: "...”

Cũng chỉ có lúc này cô mới chịu khen anh.

Xe chạy tới cửa hàng điện thoại di động, Triệu Cửu đang muốn chọn mẫu mới nhất thì Tô Ly chỉ vào một mẫu có lẽ là của mấy năm trước.

Triệu Cửu nhìn cô, anh quên mất, hiện tại cô rất nghèo, nếu sử dụng điện thoại quá tốt sẽ bị người ta nghi ngờ.

Triệu Cửu quẹt thẻ, Tô Ly cầm một chiếc điện thoại di động mới, tuy rằng ông chủ hơi kiêu ngạo, coi trọng thể diện nhưng lại rất hào phóng.

Tô Ly chọn một số mới, cô nhập số điện thoại di động của Triệu Cửu và gọi điện thoại cho anh.

Triệu Cửu lập tài khoản mới, cảm giác bất an tối qua cuối cùng cũng biến mất.

“Đi thôi, đưa cô về nhà trước.”

Tài xế lại đưa hai người về nhà Tô Ly, Triệu Cửu nhìn Tô Ly cầm điện thoại mới, anh khẽ cắn môi, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Có chuyện gì vậy?"

“Quên mất số Q. Q gốc rồi.”

Triệu Cửu đang định gọi điện thoại tra giúp cô thì Tô Ly nói: "Thôi quên đi, số đó cũng không quan trọng lắm.”

Sau khi cô bị Tô Trừng và Tưởng Hướng Nam hãm hại, những người quen biết trước đó đều dần dần xa lánh cô, hiện tại cô không nhớ rõ những người đó, không còn số cũng chẳng sao.

“Tôi đăng ký lại là được.” Tô Ly cúi đầu nghịch ngợm, bàn tay cầm điện thoại của Triệu Cửu hơi siết chặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tài xế lái xe một lúc rồi dừng lại gần khu dân cư, dù sao cũng phải chuyển hành lý.

Tô Ly nhét điện thoại vào tay Triệu Cửu: "Tôi lên lấy hành lý rồi sẽ xuống ngay.”

Tô Ly mở cửa xe ra và đi vào khu dân cư, lúc này, điện thoại di động của Triệu Cửu có tin nhắn gửi tới, anh bấm vào thì thấy kết quả thi đầu vào của mình hiện ra, ngoại trừ điểm tiếng Anh cao ra thì điểm ngữ văn và toán học chỉ vừa đạt điểm tiêu chuẩn, sinh học, vật lý và hóa học rất tệ, nhưng tổng điểm miễn cưỡng vượt qua yêu cầu của người ta.

Triệu Cửu: "...”

Thì ra anh cũng có một ngày thấp kém?

Điện thoại trường học gọi tới, Triệu Cửu ấn nghe máy, bên kia nói những điều cần chú ý khi nhập học, Triệu Cửu nhìn cửa khu dân cư rồi hỏi: "Đúng rồi, em có thể ở trong ký túc xá không?”

Bên kia nói: "Trường khuyến khích học sinh ở ký túc xá, nhưng hiện tại ký túc xá nam không có phòng đơn..."

“Phòng bình thường là được." Triệu Cửu nói, tài xế sửng sốt, cậu chủ muốn ở ký túc xá sao? Còn một phòng bốn người nữa?

Ở trên lầu, Tô Trừng đã về nhà từ sớm, ngay cả Tô Lâm cũng về rồi, Tô Trừng nhìn về phía Phương Lan, cô ta có hơi kinh ngạc, cha đã về rồi sao còn chưa ăn cơm?

Phương Lan liếc nhìn đồng hồ: "Hay là trả điện thoại lại cho Tiểu Ly đi? Giờ này rồi mà con bé còn chưa về.”

Tô Lâm: "Tôi đã bảo là xem kết quả thi giữa kỳ rồi mà, bà đừng nuông chiều con bé nữa, con bé đã bị chúng ta chiều hư rồi."

Phương Lan không hiểu sao lại nhớ tới cảnh sáng nay Tô Ly đeo cặp sách ra ngoài, trong lòng cảm thấy bất an.

Nhưng bà và Tô Lâm đã nghĩ kỹ, từ nay về sau sẽ không chiều Tiểu Ly nữa, con bé mà làm loạn thì cứ mặc nó, chờ khi con bé làm loạn mệt rồi sẽ tự nhiên trở nên hiểu chuyện thôi. ( truyện trên app tyt )

"Không đợi nữa, chúng ta ăn cơm đi, Trừng Trừng không thể chịu đói được." Phương Lan vốn định đợi Tô Ly, nhưng sau khi nghĩ lại thì thôi, bọn họ có thể đợi nhưng Trừng Trừng lại không thể đợi được, trước kia con bé thường xuyên đói bụng nên bị đau dạ dày rồi.

Tô Trừng ngẩng đầu lên, cô ta hoảng hốt, vừa rồi mẹ đang đợi Tô Ly sao? Chẳng phải lúc trước bọn họ đều không đợi sao?

Lúc này, Tô Ly mở cửa nhà ra, thấy ba người còn chưa ăn cơm thì hơi sửng sốt.

"Sao cha mẹ còn chưa ăn cơm, tối nay cha tan làm muộn à?"

Cô nhớ rõ ba năm cấp ba cha mẹ luôn ăn cơm cùng Tô Trừng, nếu cô không về nhà đúng giờ thì khi cô trở về, mở cửa ra sẽ thấy cảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Tô Lâm: "Đang chờ con về ăn cơm, sao lại về trễ thế?"

Tô Ly nhớ tới cẩu tử đang chờ dưới lầu còn chưa ăn cơm, bèn nói: "Con về lấy đồ, không ngờ mọi người lại đang chờ con.”

Tô Ly hoang mang nhìn về phía Phương Lan và Tô Lâm, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Lâm đang định nói có khi nào bọn họ không chờ cô về ăn cơm đâu, nhưng bỗng nhiên ông nhớ tới, từ sau khi Trừng Trừng về nhà, hình như là không đợi cô ăn cơm thật.

“Mau ăn cơm đi." Tô Lâm nói.

Tô Ly: "Con không ăn đâu, lớp tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, con về lấy hành lý thôi, tối nay con sẽ ở ký túc xá.”

Tô Ly bước nhanh về phòng và kéo va li hành lý, sau đó lại ôm chăn đệm trong tủ ra, đặt lên va li rồi cùng kéo đi.

Tô Lâm đang muốn đứng dậy chuẩn bị đưa cô đến trường học, Tô Trừng nhìn thấy hành động của cha bèn nói: "Tiểu Ly, để cha đưa em đi?"

Tô Lâm đang định đứng dậy lại ngồi xuống, chờ Tô Ly lên tiếng.

Tô Trừng cụp mắt xuống, Tô Ly không chỉ không khéo ăn khóe nói mà tính tình còn bướng bỉnh, cô ta nói như vậy, cho dù Tô Lâm chủ động muốn đưa cô đi thì cô cũng sẽ từ chối.

Tô Ly nghĩ đến cẩu tử còn đang chờ dưới lầu, vì vậy nói: "Không cần đâu, có chút đồ thôi mà tự con có thể chuyển được.”

Tô Lâm nghe vậy cau mày, ông cầm đũa lên bắt đầu ăn, nếu con bé đã nói làm được thì để tùy con bé vậy!

"Nhiều đồ như vậy, một mình con..." Phương Lan đang muốn nói nhưng Tô Ly đã đi ra ngoài, bà nhìn cánh cửa đóng lại, bỗng nhiên bà cảm thấy dường như con bé sẽ không trở về nữa.

Nhưng con bé không trở về thì còn có thể đi đâu được chứ?

Tô Lâm nói: "Ăn cơm đi, con bé đã muốn thể hiện thì cứ để tùy nó, gặp khó khăn sẽ biết mình sai thôi."

Tô Ly xuống lầu, cô kéo đồ đến trước cửa khu dân cư, tài xế nhanh chóng xuống xe đi tới giúp cô chuyển đồ, rồi nhét vào cốp xe.

Tô Ly lên xe, cô nhéo nhéo tay mình, đệm và chăn không phải loại nặng bình thường.

Triệu Cửu cầm điện thoại di động, nhìn bản đồ, hỏi: "Quanh đây có quán cơm nào không?"

Tô Ly ngồi thẳng người, thành thật trả lời: "Gần trường trung học phía trước có rất nhiều.”

Mười năm rồi, đã mười năm cô không ăn những món ăn vặt đó rồi.

Triệu Cửu cất điện thoại di động: "Được rồi, chúng ta ăn chút gì đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp