Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Đến Sún Răng

Chương 2


4 tuần


 

---------------------------------------------------------

4.

"Lâm San, sao ngươi cứ phải gây khó dễ cho tiểu sư muội như thế hả?”

"Nếu tiểu sư muội mà có mệnh hệ gì, ta lấy mạng ngươi đền cho muội ấy!’

“Đồ độc ác!”

Trời sáng.

Ta giật mình tỉnh dậy, vừa rồi không phải mơ mà là ký ức trước đây của thân thể này.

Trong lòng ta không khỏi tự giễu: Hóa ra bản thân ta và chủ nhân thân thể này không chỉ trùng tên trùng họ mà đến cả quá khứ cũng giống nhau.

Bên ngoài vang lên tiếng tiểu nhị trong quán gõ cửa, hỏi ta có muốn dùng nước nóng hay không.

Tiểu hồ ly nghe thấy tiếng động liền bị đánh thức, chép chép miệng, ôm lấy cái đuôi dựa sát lại gần ta ngủ tiếp.

Đúng là chả có tí cảnh giác nào, chẳng trách bị người ta bắt đi.

Ta xấu tính túm lấy cái đuôi của Bạch Lam, tiểu hồ ly nãy giờ đang ngủ rỏ cả dãi lập tức dựng thẳng hai tai, đôi mắt tròn xoe trợn lớn.

"Tỷ… tỷ tỷ, đuôi của ta…mau buông ra .”

“Mau dậy thôi!”

Ta vừa buông cái đuôi của Bạch Lam ra, tay lại thình lình bị bắt lấy.

Quay lại nhìn, tiểu hồ ly đã biến thành hình người.

Thiếu niên mảnh khảnh, xinh đẹp ngồi quỳ trên giường, mái tóc dài màu trắng bạc xõa tung sau lưng.

Hắn vân vê ngón út của ta, hai áng mây đỏ ửng phủ lên gương mặt trắng nõn, hai tròng mắt ngân ngấn nước.  

“Cái đuôi…không thể tùy tiện sờ vào được.”

Càng nói mặt hắn càng đỏ, nói đến chữ “sờ” xong cũng không dám ngước lên nhìn ta.

Ta tưởng chỗ đuôi là mệnh môn gì đó, chạm vào sẽ khiến hắn không thoải mái.

Nên vội xin lỗi: “Được, thật xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý.”

Bạch Lam nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

“Nếu tỷ tỷ muốn thì sờ một chút cũng được.”

Hắn nói nhỏ như muỗi kêu, ta suýt chút nữa thì không nghe thấy.

Chắc là sợ từ chối ta, ta sẽ nổi giận nên mới nói vậy.

Ta nắm lấy tay hắn: “Ừ, rửa mặt chải đường xong chúng ta còn phải lên đường nữa, mau lên.”

Khó khăn lắm mới mò được ra khỏi cửa, ta dặn dò Bạch Lam thu cái đuôi của mình lại lại, đừng chạy cách ta quá xa.

Hắn ngoan ngoãn đồng ý, tay túm lấy ống tay áo của ta: “Như thế này sẽ không bị lạc.”

Ta đánh bay tay hắn: “Thiếu niên loài người không làm nũng giống hồ ly.” 

Hai người chúng ta bước ra khỏi quán trọ, đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng ai đó gọi với theo:

“Lâm San!”

Quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông đang cau có nhìn mình.

Ngoài ra còn có một cô gái trẻ xinh xắn đang núp sau lưng gã, rụt rè gọi ta: “Sư tỷ.”

Hai kẻ này lần lượt là sư huynh Hàn Mặc và sư muội Tô Dao Dao của nguyên chủ.

Ta có ký ức của nguyên chủ, cho nên cũng chả có xíu ấn tượng tốt nào về hai người này.

Hàn Mặc dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Bạch Lam rồi chuyển sang nhìn ta:

"Ngươi mất tích hai ngày, ta và A Dao vất vả bôn ba đi khắp nơi tìm ngươi, vậy mà ngươi lại thản nhiên dan díu với tên này trong quán trọ?”

Bạch Lam mặc dù không rõ tình hình, song vẫn cảm nhận được sự thô lỗ của Hàn Mặc, lập tức đứng ra trước bảo vệ ta.

“Tỷ tỷ đi cùng ta thì làm sao?”

Bạch Lam không hiểu Hàn Mặc thật ra đang chỉ trích ta không có liêm sỉ, qua đêm với đàn ông trong quán trọ.

Mà ta cũng không muốn để Bạch Lam biết. 

Ta nắm lấy tay Bạch Lam, tránh trường hợp đánh nhau lại khiến tiểu hồ ly bị thương.

"Ồ, tìm ta?

“Nếu hôm đó các ngươi không bỏ ta lại thì sao giờ phải đi tìm ta?”

5.

Hàn Mặc nghe vậy thì xụ mặt, liên mồm liệt kê các hành vi của ta.

"Thuật pháp của ngươi lợi hại hơn A Dao, đương nhiên phải để ngươi thủ ở phía sau.”

"Huống hồ nếu không phải tại ngươi thì làm sao A Dao có thể bị thương? Ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện này đâu.”

Tô Dao Dao đứng đằng sau Hàn Mặc, túm lấy ống tay áo gã, rưng rưng nước mắt nói:

“Sư huynh đừng nói nữa, tất cả đều là lỗi của Dao Dao.”

Sau đó lại chuyển hướng sang ta, tỏ ra “tuy ta sai nhưng ta cũng đúng”:

“Nhưng sư tỷ, muội ngưỡng mộ sư huynh là thật, chẳng lẽ muội không thể đấu tranh vì tình cảm của chính mình sao?”

“Chuyện tình cảm vốn không thể ép buộc, sư tỷ —” 

Ta nghe mà sắp ói tới nơi, Bạch Lam cau mày chỉ vào hai người nói:

"Hai người các ngươi cũng kỳ lạ ghê, đường đường là vợ chồng rồi còn tới đây dây dưa với tỷ tỷ làm cái gì.”

Lời còn chưa dứt, Hàn Mặc đã cầm kiếm chĩa vào Bạch Lam:

"Ngươi là người phương nào, dám ở đây nói nhảm.”

Ta nhanh hơn, một cước đá bay kiếm của gã. 

Hàn Mặc ngây người, trong mắt lập tức bốc hỏa: “Ngươi dám vì hắn mà động võ với ta.”

Trong lúc gã còn đang lèm bèm, ta đã cầm trường kiếm trong tay, bảo vệ trước người Bạch Lam.

Bạch Lam bị mắng thì tức anh ách, hét lên: “Ta không có nói nhảm, rõ ràng trên người các ngươi có mùi vợ chồng.”

Nói cái chi đấy?

Ta thực sự hoài nghi con hồ ly nhỏ này bị ngốc.

Không ngờ, Hàn Mặc và Tô Dao Dao vừa nghe thấy thì liếc nhau, khí thế kiêu ngạo mới vừa rồi của Hàn Mặc thế mà giảm đi không ít.

Ta chợt hiểu ra, một cảm giác ghê tởm cuộn trào trong lòng.

Chỉ sợ hai kẻ này đã sớm lăn giường với nhau, nhưng——

Hôn ước giữa ta và Hàn Mặc vẫn còn tồn tại!

Đây gọi là chuyện tình cảm không thể ép buộc đó hả?

6.

Hàn Mặc thấy không giấu được liền nắm lấy tay Tô Dao Dao, sau khi hai người liếc mắt đưa tình xong thì quay sang khinh thường ta:

“Dù chúng ta có hôn ước, nhưng ta không thích loại người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi như ngươi.”

"Đợi kết thúc đợt rèn luyện này ta sẽ về nói lại với sư phụ, cũng sẽ chịu trách nhiệm với Dao Dao.”

Gã hùng hổ tuyên bố, một chút cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào.

Ngược lại còn quay sang trách móc ta, cứ như chuyện bọn họ tằng tịu với nhau là cao quý lắm vậy.

Ta nhịn xuống dục vọng muốn thọc cho hai kẻ này mỗi đứa một kiếm, tra kiếm lại vào vỏ, cười lạnh nhìn Hàn Mặc: "Cảm ơn đã buông tha cho ta, chúc hai người bất dựng bất dục*, con cháu đầy nhà.”

*Bất dựng và bất dục lần lượt dùng để chỉ một chứng bệnh vô sinh ở nữ và nam. Đã chúc người ta vô sinh còn chúc con cháu đầy nhà, chị San thâm quá đi à :)))))))

Nói xong ta ra hiệu với Bạch Lam. Thiếu niên mới nãy còn buồn bực đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, nhào qua ôm lấy cánh tay ta: “Tỷ tỷ lương thiện quá, còn chúc phúc cho bọn họ.”

"Tỷ tỷ, tỷ có thích trẻ con không? Sau này chúng ta cũng có thể con cháu đầy đàn.”

Hồ ly nhỏ không chút tâm cơ thẳng thắn nhìn ta, mặt lại đỏ.

Nếu không phải ban nãy nhắc hắn giấu cái đuôi đi thì có khi bây giờ cái đuôi đã xoay tít như trực thăng rồi.

Nghiêm túc mà nói thì...cũng dễ thương.

Chẳng trách nhiều người thích nuôi tiểu hồ ly như vậy, nũng nịu bán manh, hồn nhiên vô tư, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Cơn bực bội do hai kẻ Hàn, Tô kia ban tặng dần lắng xuống, ta mỉm cười: “Tên nhóc như ngươi nói cái gì đó.”

Bạch Lam tỏ ra không phục: “Ta mới không phải tên nhóc, cha mẹ ta cũng đang sắp xếp hôn sự cho ta đấy.”

Vừa dứt lời hắn lập tức nhận ra mình nói hớ, vội vã che miệng lại rồi liếc nhìn ta.

“Ta… ta sẽ không lấy người khác. Ta chỉ gả cho tỷ thôi.”

Hắn gấp gáp giải thích, ta còn chưa kịp nói gì đã thấy mắt hắn đỏ hoe: “Thật, thật đấy.”

Ta nghi ngờ nếu còn không nói gì nữa, hắn sẽ khóc thật, nên vội vàng gật đầu: “Được rồi, được rồi. Ta tin.”

“Hihi.” Bạch Lam chớp chớp mắt, cười khanh khách.

Tâm trạng vừa mới vui vẻ được một lát thì giọng nói của cái tên Hàn Mặc kia lại vang lên.

"Lâm San, ngươi mới quen hắn được bao lâu, đã tính tới chuyện kết hôn rồi? Chẳng lẽ ngươi gặp ai cũng dây dưa như thế?”

Chó ở đâu sủa nhức hết cả đầu.

Ta dừng bước: “Liên quan quái gì đến ngươi? Các ngươi còn đi theo ta làm gì? Diễn trò mây mưa trước mặt ta à?”

Hàn Mặc bị ta nói đến nghẹn họng, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi: "Loại lời nói này mà ngươi cũng nói ra được, không biết xấu hổ!”

Đúng rồi đó. Bà đây không cần mặt mũi, bà đây chỉ cần cái mạng chó của ngươi thôi.

Ta cầm chắc chuôi kiếm, chuẩn bị dạy chó học cách làm người. 

Ai ngờ còn chưa kịp động thủ đã thấy một luồng sáng trắng lóe lên——

Sau đó là tiếng tên Hàn kia gào lên một tiếng đau khổ, hắn đau tới mức vặn vẹo, ôm chân lăn lộn trên mặt đất.

Cục bông màu bạc kia nhanh chóng trở lại bên cạnh ta, không ai khác ngoài tiểu hồ ly Bạch Lam.

7.

"Ta thay tỷ tỷ đánh ch ết ngươi.”

Bạch Lam nghiến răng nghiến lợi nói, ta vội vàng ôm lấy tiểu hồ ly vào lòng, sờ sờ móng vuốt và miệng của nó, xem có bị thương chỗ nào không.

Cục bông trong tay hừ hừ hai tiếng mới thu lại bộ dạng hung hãn vừa rồi, cái đầu bông xù cọ cọ vào người ta.

Hắn duỗi hai chân trước ra, chỉ vào bụng mình: “Huhu, ban nãy bị hắn đá trúng chỗ này, đau...”

Giọng điệu đáng thương khiến ta đau lòng không thôi, bất đắc dĩ thở dài: “Tự ta cũng đánh được hắn mà.”

Ta xoa xoa dọc theo vị trí hắn chỉ, niệm một thuật pháp giúp Bạch Lam độ linh khí, trợ cho hắn nhanh chóng hồi phục.

Tiểu hồ ly có vẻ vô cùng hưởng thụ, hai cái măng cụt đặt trên vai ta, hoàn toàn không có ý định đi xuống.

Hàn Mặc lúc này cũng được Tô Dao Dao đỡ dậy, thấy thế thì cười quái dị một tiếng, trong miệng lại buông ra lời không sạch sẽ: "Ta còn bảo bị trúng thuật pháp gì, hóa ra là mị thuật của hồ ly tinh.”

Ta liếc gã, chỉ hỏi: “Ngươi vừa dùng chân nào đá hắn?”

Tu vi của nguyên thân đều cao hơn cả Hàn Mặc lẫn Tô Dao Dao, cho nên vừa nghe thấy ta nói vậy, Hàn Mặc vô thức lùi lại.

Song gã vẫn cảm thấy ta sẽ không dám làm gì gã nên vênh mặt lên quát: “Chân nào cũng đá đấy, làm sao?”

Tô Dao Dao nước mắt đầm đìa, chắn trước mặt Hàn Mặc, khuyên nhủ ta: “Sư tỷ, tỷ chẳng lẽ lại vì một con tiểu yêu mới quen mà trở mặt với sư huynh sao?”

Tiểu hồ ly mới quen còn biết bảo vệ ta, còn hai kẻ này thấy mùi nguy hiểm đã vội co giò bỏ chạy, còn có mặt mũi ở đây đôi co. 

Bà đây méo phải người nhẫn nhịn chịu nhục như nguyên thân đâu nhé!

Tình nghĩa đồng môn khỉ gió gì đó đều cút hết cho bà.

Nghe Hàn Mặc nói xong, ta chỉ nói hai chữ “Được, được” sau đó vung tay áo túm lấy Tô Dao Dao, ném ra ngoài như miếng giẻ rách.

Hàn Mặc thấy ta thật sự ra tay, vội vàng lui lại vài bước.

Gã sợ tới mức lắp ba lắp bắp, còn dám lôi sư phụ ra dọa ta: “Sao ngươi… sao ngươi dám, trước khi xuống núi, sư phụ đã nói ngươi phải -------- Aaaaa……!”

Tiếng chó còn chưa dứt, cú đá xé gió của ta đã lao thẳng vào giữa hai chân gã. Ngọc nát trứng tan, hai chân gã lập tức mất lực, sau đó “Bùm” một tiếng ngã xuống đất, mãi không thấy bò dậy.

Ta một tay ôm Bạch Lam, từ trên cao nhìn xuống: “Có chỗ cho ngươi nói chuyện à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play