Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Đến Sún Răng

Chương 1


4 tuần


 

1.

Động cái quần què!

Ta sốt ruột ngồi dậy, giúp hắn kéo lại vạt áo.

Hắn chớp chớp mắt, hàng mi dày cong cong đỡ lấy ánh trăng.

“Tỷ tỷ không cần ta sao?”

Giọng điệu nỉ non vô cùng đáng thương, gương mặt xinh đẹp nhuốm vẻ u sầu.

“Là do A Lam không đẹp sao?”

“Không phải, ta--”

Còn chưa kịp nói xong, Bạch Lam đã vui vẻ trở lại, thò người qua cọ cọ vào mũi ta.

“Vậy tức là tỷ tỷ thấy ta đẹp.”

Hắn vui vẻ một cái là quên sạch sành sanh, giống như mọi lần nhào tới ôm lấy ta, dịu dàng liếm liếm mặt ta.

Cái đuôi sau lưng cũng không chịu an phận mà vẫy liên hồi.

Ta vội vàng kéo con hồ ly nhỏ dính người này ra, nghiêm mặt nói:

"Ngươi bây giờ đang là hình người, đã là đàn ông trưởng thành, không thể ngủ cùng ta nữa.”

Hắn vẫn mặc kệ, ôm lấy cổ ta “Bùm” một tiếng, lập tức biến thành một chú hồ ly nhỏ màu bạc.

"Giờ A Lam lại biến thành hồ ly.”

“Tỷ tỷ mau ôm ta đi!”

2.

Còn lâu!

Ta vung tay cảnh cáo.

“Đi xuống mau, nếu nửa đêm còn dám bò lên giường ta nữa, ta sẽ thu ngươi vào hồ lô.”

Bạch Lam trong hình dạng hồ ly nhăn mũi một cái.

"Tỷ tỷ hung dữ quá đi…”

“Nhưng ta vẫn thích!”

Lúc hắn leo xuống còn thừa dịp ta không chú ý mà nhào tới, bẹp một cái lên mặt ta rồi vội vàng phi đi mất.

Ta vừa lau mặt vừa bất lực thở dài.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu ta bắt đầu phiêu du.

Bạch Lam chính là trùm phản diện trong quyển tiểu thuyết này.

Trong truyện, hắn vốn là thiếu chủ của Hồ tộc trên núi Chương Nga.

Một ngày nọ vì mải chơi mà vô tình chạy khỏi kết giới của núi, bị thuật sĩ bắt được. Chú hồ ly nhỏ bị hành hạ, tra tấn tới mức thân tàn ma dại, suýt thì không giữ được mạng

Lúc được người trong tộc tìm về, Bạch Lam chỉ còn chút hơi tàn.

Từ đó hắn quay sang căm ghét loài người.

Trở lại núi Chương Nga, Bạch Lam bế quan tu luyện, năm trăm năm sau vậy mà trở thành Yêu Vương chấn động một phương.

Vì hận thù, hắn liên thủ với đám tà ma, thực hiện vô số tội ác tày trời, cuối cùng bị nhân vật chính tiêu diệt.

Lúc mới xuyên tới đây, ta lang thang khắp nơi.

Vô tình đụng phải một đám thuật sư đang vây bắt một con hồ ly bạc.

Con hồ ly kia bị thương không nhẹ, nó cố lết chiếc chân q u è, khập khiễng chạy về phía ta.

Mà ta thì vẫn đang mải thắc mắc: Ở dị thế mà cũng có chó Samoyed à???

Con Samoyed này trông chỉ mới có năm, sáu tháng tuổi.

Tình cờ là thân xác mà ta xuyên vào cũng biết chút pháp thuật, ta dựa vào trí nhớ thi một thuật pháp ẩn thân, sau đó ôm lấy bé cún con bỏ chạy.

Đến nơi an toàn, ta băng bó cho bé cún.

Cún con có vẻ rất thích ta, cứ liếm liếm mặt ta bày tỏ sự cảm kích.

Ai ngờ cún con lại đột nhiên biến thành một thiếu niên vô cùng thanh tú.

Mà khoan đã, sao đuôi của ngươi không biến mất???

Đầu gối hắn đặt trên đầu gối ta, mái tóc bạc đổ xuống như thác nước, che đi thân mình vẫn còn đang trần trụi.

! ! !

Trong lúc ta vẫn còn đang ngơ ngác, thiếu niên đã mỉm cười: “Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu mạng.” 

3.

Cho đến khi nghe hắn giới thiệu xong, ta mới nhận ra mình không phải xuyên không bình thường mà là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Lại nhìn người trước mặt một lần nữa.

Thật khó để liên hệ thiếu niên mặt mày tươi cười rạng rỡ này với tên sát nhân gi ế t người không chớp mắt trong quyển truyện kia.

Bắt gặp ánh mắt của ta, hắn còn ngượng ngùng vẫy vẫy đuôi.

“Tỷ tỷ đã cứu ta, ta sẽ lấy thân báo đáp!”

Ta hỏi hắn có biết lấy thân báo đáp là cái gì không.

Bạch Lam gật đầu: “Trong sách viết lấy thân báo đáp chính là gả cho người ta.”

“Tỷ tỷ, chừng nào tỷ mới cưới ta?”

Ta bất lực ôm trán, trong lòng tự nhủ sao hắn đường đường là thiếu chủ núi Chương Nga mà đần thế không biết.

Sau lại nhớ tới trong truyện từng viết Bạch Lam là hồ ly trẻ nhất tộc.

Hắn từ bé đã được người nhà yêu thương chăm sóc, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngày ngày chỉ cần tung tăng đi bắt bướm, hái hoa, vui đùa trên núi.

Hơn nữa, hắn bây giờ cũng vừa mới đủ mười tám tuổi, trong mắt hồ ly, hắn thực sự chỉ là bé con miệng còn hôi sữa, không ai ép hắn đi học.

Ta cứ như vậy mà bị Bạch Lam ăn vạ.

Ta sợ hắn một mình về núi sẽ gặp bất trắc, đành dứt khoát đích thân hộ tống hắn về nhà.

Hồi ức mới theo đến đây, ta liền thấy một cái bóng lén lút thập thò ngoài cửa.

Bạch Lam vẫn giữ nguyên hình hồ ly, thò cái đầu vào: “Tỷ tỷ, ta ngủ một mình, sợ.” 

Ta bất lực vẫy tay với hắn.

"Lại đây, nằm xuống bên cạnh, không được biến thành hình người.”

Tiểu hồ ly nhảy hai cái đã tới bên giường, ngoan ngoãn nằm xuống mép gối.

Sau đó cứ như sợ ta đột nhiên đổi ý, hắn lập tức nhắm chặt hai mắt lại, làm bộ “Ta ngủ rồi”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play