Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Đến Sún Răng

Chương 3


4 tuần


 

---------------------------------------------------------

8.

Nói xong ta cũng không phí lời, lập tức đưa Bạch Lam tiếp tục đi về phía núi Chương Nga.

Đi bộ bốn năm ngày, Bạch Lam phần lớn thời gian đều mè nheo đòi ôm, nói bụng dưới vẫn còn đau lắm.

Ta coi như sáng tỏ, con hồ ly này chắc chắn tưởng ta sẽ đau lòng cho nó.

Thế là mặc kệ hắn nũng nịu bán manh thế nào, ta cũng không ôm nữa.

Bạch Lam không còn cách nào khác đành phải biến lại thành hình người hậm hực theo sau. 

Hôm đó bọn ta đi ngang qua thôn Điềm Thủy, thấy trời đã khuya nên vào tạm một hộ nhà nông trong thôn xin tá túc.

Thấy Bạch Lam quấn quýt bên cạnh ta, bà chủ nhà còn tưởng bọn ta là vợ chồng, trêu ghẹo nói: “Hai vị trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.”

Ta đang định giải thích thì Bạch Lam đã cười tươi như hoa: “Đúng vậy, ta và tỷ tỷ xứng đôi nhất.”

Quên đi, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, để bà ấy hiểu lầm cũng không sao.

Trên núi cũng không có đặc sản gì ngon, bà chủ lại hiếu khách, làm thịt luôn một con gà để chiêu đãi.

Bạch Lam tuy là hồ ly tinh nhưng đã khai mở linh trí bước vào tu hành từ lâu, cũng không mấy hứng thú với thịt.

Tuy nhiên lại vẫn luôn miệng khen ngợi tay nghề của bà chủ không dứt, ta xem mà không nhịn được cười.

Không ngờ tiểu hồ ly nhìn thì không rành thế sự vậy mà lại có suy nghĩ tinh tế đến thế, còn sợ không ăn sẽ khiến bà chủ không vui.

Buổi tối tắm rửa sạch sẽ xong, Bạch Lam lề mề không chịu biến về làm hồ ly.

“Nhỡ ta biến thành hồ ly, dọa bà chủ thì sao?”

Hắn ngồi trước mặt ta, đôi mắt hồ ly lộ ra ý cười ranh mãnh, lại còn bày đặt giả vờ suy nghĩ cho người khác.

Ta vừa bực vừa buồn cười, cho phép hắn giữ nguyên dạng người nhưng tay chân không được phép vượt qua ranh giới.

“Tại sao chứ? Tỷ tỷ không cần ta sao?”

"Trong thoại bản đều nói lấy thân báo đáp là phải ôm ôm nhau ngủ mà.”

Tiểu hồ ly cau mày, có vẻ đáng thương, thấp giọng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ?”

Khỏi phải nói, Bạch Lam trong hình dạng con người thật sự rất đẹp, dáng người cũng tốt, nói không có chút rung động nào là nói dối.

Nhưng hắn chưa hiểu chuyện trần thế, lỡ mà không phân biệt được đâu là biết ơn, đâu là thích, ta không thể lợi dụng việc hắn không biết mà “bắt nạt” hắn được.

“Được rồi, chuyện ngươi nói là sinh hoạt chung của vợ chồng.”

"Đợi ta đưa ngươi về núi Chương Nga, gặp cha mẹ ngươi rồi nói chuyện báo ân sau.” 

Thiếu niên đang còn ấm a ấm ức nằm bên cạnh ta, vừa nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, ngoan ngoãn nghiêng người nhắm mắt đi ngủ.

Ta nằm phía bên kia giường, đang chuẩn bị vào giấc thì trên eo bỗng cảm thấy có thứ gì lông xù quấn lấy.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ bị ta phát hiện.

Ta đưa tay ra túm lấy, liền biết là cái đuôi của Bạch Lam. Có lẽ là túm hơi mạnh, thiếu niên bên cạnh lập tức rên lên một tiếng.

Vừa mở mắt ra liền đụng phải ánh mắt mông lung có chút quyến rũ của Bạch Lam.

Tim ta chợt thắt lại một cái, sau đó bắt đầu gõ liên hồi, vội nghiêm mặt nói: “Làm đau ngươi? Không phải nói không được vượt qua ranh giới sao.”

Nói xong liền đẩy cái đuôi kia ra, cố gắng che giấu cảm giác rung động vừa rồi.

Bạch Lam rên rỉ một tiếng, lại chậm rì rì thò cái đuôi qua: “Tỷ tỷ nói tay chân không được vượt qua ranh giới, chứ không có nói cái đuôi.”

Đúng lý hợp tình, làm ta không thể cáu nổi.

Được được, ta đành ôm lấy cái đuôi hồ ly, còn tiện tay vuốt ve lông trên đó: “Ngủ đi.”

Bạch Lam cũng không biết lại làm sao, mặt đột nhiên đỏ bừng như m áu. 

Sau đó hắn nhanh chóng xoay người, quay lưng lại về phía ta, cả người như chiếc bánh bao vừa mới ra lò, bốc lên từng đợt khí nóng, thậm chí còn hơi hơi run rẩy.

Đệch, hồ ly đúng là khó nuôi quá đi - chẳng hạn như bây giờ, ta thực sự không biết Bạch Lam bị sao nữa.

Thế là ta lại vuốt vuốt cái đuôi hắn thêm hai lần nữa để trấn an.

Đêm khuya, khi cả hai chúng ta đã chìm vào giấc ngủ say, có thứ gì đó rẽ qua cỏ dại ngoài đồng, lặng lẽ tiến lại gần.

9.

Có gì đó không bình thường!

Ta giật mình ngồi dậy, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Âm thanh râm ran của đám ve sầu ếch nhái tan biến trong tức khắc, thay vào đó là sự im lặng đến rợn người!

Bạch Lam vẫn ngủ không biết trời trăng gì, ta nhẹ nhàng đẩy đuôi hắn ra rồi bước xuống giường.

Bên ngoài xộc lên một thứ mùi tanh tưởi, mới đầu chỉ thoang thoảng, song càng bước đến gần cửa thì mùi hương càng nồng.

Chắc chắn là yêu vật, hơn nữa còn là loại đã ăn thịt người mới có thể có thứ mùi này.

Ta bấm ngón tay niệm chú, dùng ý niệm thăm dò tình hình sau bức tường.

Bằng cách này mới có thể phát hiện bên ngoài là một con rắn khổng lồ, thân mình to ngang eo ta. Mãng xà dài đến nỗi vòng hết một vòng căn nhà không nói, đầu rắn khổng lồ bây giờ đang ở ngay trước cửa phòng ta

Hai mắt mãng xà như hai ngọn đèn lồng giữa đêm đen, tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ nhạt yếu ớt.

Tim ta loạn mất một nhịp, giật mình nhận ra: “Chính là nó.”

Ban đầu nguyên thân chính là đối mặt với con xà yêu ngoài kia. Cũng phải nói, mối nghiệt duyên này bắt đầu từ mấy ngày trước, thậm chí còn có liên quan đến Hàn Mặc và Tô Dao Dao.

Ba người vốn cùng nhau xuống núi luyện tập, nhưng do sai lầm của nguyên thân nên Tô Dao Dao bị rơi vào trận pháp của mãng xà, tu vi của nàng ta cũng vì thế mà tụt dốc.

Lúc ấy Hàn Mặc tức giận trách mắng nguyên thân độc ác, cố ý hãm hại đồng môn.

Sau đó ba người đi tiếp, trên đường tình cờ tìm được một loại linh quả có thể tăng tu vi, Hàn Mặc ngay lập tức bảo Lâm San hái nó để tạ lỗi với Tô Dao Dao.

Nguyên thân từ trước tới nay chưa từng từ chối gã, cho nên thật thà đi tới hái bốn trái linh quả trên cây xuống.

Linh quả bình thường đều có yêu thú trấn giữ, lần này cũng không phải ngoại lệ, thứ linh quả mà nguyên thân lấy xuống là do con mãng xà kia trông coi.

Nguyên thân còn chưa kịp đưa linh quả cho Hàn Mặc đã bị mãng xà phát hiện, một người một yêu ngay lập tức lao vào chiến đấu.

Trong lúc hỗn chiến, Hàn Mặc sợ Tô Dao Dao bị thương nên dẫn nàng ta chạy trước, nói cho hay là để Lâm San thủ ở đằng sau.

Nguyên thân bị gã vứt bỏ, tan nát cõi lòng, liều mạng chiến đấu với xà yêu, cuối cùng cũng đẩy lùi được nó.

Sau khi trận chiến kết thúc, Lâm San mất quá nhiều m áu, nằm trong sơn cốc dần dần không còn hô hấp.

Ta xuyên qua đúng lúc nàng ấy tắt thở.

Lúc đó toàn thân ta đau nhức, sau khi nuốt một trái linh quả, mọi vết thương trên người lập tức được cải thiện.

Nhớ tới đây, ta cau mày: Chỉ sợ con mãng xà này có ý xấu nên mới đến đây.

Nhưng nếu cứ như vậy sợ hãi mà bỏ chạy, thì bà chủ nhà sẽ gặp nguy hiểm mất.

Nghĩ một hồi, ta mở cửa, rút kiếm, nhắm thẳng vào mắt con mãng xà.

Yêu quái bị ta chọc giận, đuôi rắn vung lên tấn công lại.

Ta liên tục chọc giận nó, dụ nó lên núi ------- giao chiến ở thôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dân làng.

Trận chiến này đánh tới khó phân thắng bại, nhưng vết thương từ lần trước của ta vẫn chưa khỏi hẳn, gần tới trăm hiệp, ta đã nhanh chóng kiệt sức.

Khí hải trong đan điền gần như cạn kiệt, ta ném liền tù tì mấy tấm bùa chú vào người mãng xà, tạm thời giữ được khoảng cách, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi nó.

Con mãng xà kia có vẻ cũng không khá hơn ta bao nhiêu, loáng cái đã bị ta bỏ lại rất xa. 

Trong lòng vừa vui vẻ, nào biết ngay sau đó một luồng gió mạnh thổi xẹt qua trước mặt ta. Ánh sáng lóe lên, một lưỡi kiếm lao thẳng về phía ta.

Ít nhiều cũng nhờ kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của nguyên thân, ta theo bản năng ngưỡng mặt tránh đi, đồng thời đỡ được đòn đánh lén.

Một lọn tóc bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.

Đến lúc xoay người đáp xuống đất, ta mới thấy rõ kẻ đánh lén, không ai khác ngoài Hàn Mặc, thứ âm binh vừa mới bị ta đá bể trứng hôm bữa.

Lúc này gã một tay cầm kiếm, từ từ tiến đến gần ta.

Mãng xà phía sau cười lạnh, nhàn nhã vặn vẹo đuôi, cũng trườn tới gần.

“Hàn Mặc, ngươi đang làm gì?”

Ta cảnh giác đề phòng bọn họ, cố gắng tìm cách thoát khỏi vòng vây.

Trong lòng lại có chút khó hiểu: Hàn Mặc kia tuy không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến mức bắt tay với yêu ma.

Chẳng lẽ là…

Trong lúc ta còn đang vắt óc suy nghĩ, Hàn Mặc đã tiến về phía ta hai bước.

Tay cầm kiếm của gã run lên, có thể thấy gã cũng đang chột dạ, nhưng vẫn nhất quyết không dừng lại.

Đôi mắt gã đỏ hoe, khàn khàn giọng: “Ta không còn cách nào khác, A Dao đã bị nó bắt đi rồi.”

“Ngươi, là do ngươi trộm quả của nó. Mãng xà nói chỉ cần bắt được ngươi, nó sẽ thả A Dao đi.”

Đồ ngu, rõ ràng nó đang lợi dụng tình cảm ngươi để tóm gọn cả ba người.

Hơn nữa, phần lớn đám linh quả rõ ràng đã vào bụng Tô Dao Dao cả.

Nếu tình đồng môn đã mỏng hơn lá lúa, ta cũng chằng khách khí mà chĩa kiếm về hướng Hàn Mặc.

Mãng xà có để đánh không lại chứ thứ súc vật này là cái thá gì?

Ta xoay kiếm, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ hai hiệp đã túm được Hàn Mặc. 

“Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tự đi mà lấp đầy bụng yêu quái đi!” Ta cười lạnh, túm lấy cổ áo Hàn Mặc, ném gã về phía mãng xà.

Lúc này biến cố đột nhiên xuất hiện, Hàn Mặc thấy không thể làm gì được ta thì bóp nát chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út.

Trong lòng ta nói một tiếng không ổn, vội vàng muốn tháo chiếc nhẫn tương tự trên tay mình xuống.

Chiếc nhẫn ngọc này là pháp khí của “Thương Khê Sơn”, mỗi đệ tử đều có một cái.

Nếu có đồng môn đập vỡ nhẫn ngọc cầu cứu, đệ tử trong bán kính mười dặm sẽ lập tức bị lôi tới cứu viện.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn ngọc của Hàn Mặc vỡ vụn, ta lập tức cảm thấy chính mình không tự chủ được đi về phía gã.

Ta nhanh chóng quyết định, dứt khoát tụ linh lực trên đầu ngón tay, phá vỡ liên kết trên pháp khí rồi quay người rời đi.

Hàn Mặc ở phía sau không thể tin nổi: “Ngươi vi phạm quy định của Thương Khê Sơn, không sợ bị trừng phạt sao?”

Gã hét khàn cả giọng, ta cũng không thèm để ý, sau đó thái dương đột nhiên nhói lên, đau tới mức suýt ngất.

Đm, hình phạt "thấy ch ế t không cứu" tới rồi!

10.

“Thương Khê Sơn” có quy định: Nếu bỏ mặc đồng môn đang cầu cứu sẽ phải chịu hình phạt tương đương với sáu tia Thiên Lôi.

Cổ họng có cảm giác ngòn ngọt, m áu không thể ức chế mà tràn ra miệng.

Mãng xà bắt thấy ta đã suy yếu, lập tức há to miệng, trườn lại đây. 

Ta cố gắng bấm tay niệm chú, nhưng đan điền đã sớm cạn kiệt, căn bản không thể đánh lại được nó.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một cục bông trắng muốt đột nhiên lao tới từ phía sau, giao chiến với mãng xà.

“Bạch Lam!”

Ta hoảng hốt gọi, ngay sau đó cục bông dần dần phình to lên, cao đến độ một quả đồi, lao thẳng về phía ta.

Đợi cho khói bụi lắng xuống, ta mới thấy rõ quả bóng lông khổng lồ kia là tiểu hồ ly phóng to lên gấp mấy lần.

“Tỷ tỷ, mau lên đây.”

Không đợi ta trả lời, Bạch Lam đã cúi đầu nhẹ nhàng ngoạm lấy cổ áo ta, nhấc lên lưng hắn.

Cả người ta chìm vào lớp lông cáo mịn như nhung, nghe Bạch Lam hô một tiếng “Bám chắc”, vô thức ôm chặt lấy cổ hắn.

Cảnh vật xung quanh trôi nhanh như cắt, bóng dáng mãng xà và Hàn Mặc bị bỏ lại phía sau, dần dần hóa thành hai chấm đen nhỏ.

“Hô - vì sao không gọi ta dậy, vừa rồi nguy hiểm quá.”

Bạch Lam thở hổn hển, thấy đối phương không đuổi theo mới thả chậm bước chân.

Giọng điệu của hắn không còn nũng nịu như trước, ngược lại có vẻ nghiêm túc, có vẻ như vừa bị dọa thật sự.

Biết Bạch Lam đang lo lắng cho mình, trong lòng ta mềm nhũn, đưa tay chạm vào đôi tai hồ ly đang cụp xuống, cả khuôn mặt đều vùi vào trong bộ lông mềm mại của hắn.

"Xin lỗi nhé, đã khiến ngươi lo lắng. Lần sau ta nhất định sẽ đưa theo ngươi đi cùng.”

Bạch Lam quay đầu lại, dùng cái mũi hồ ly ướt át cọ mặt ta, thấp giọng nói: “Một lời đã định, không được thất hứa.”

Ta vừa muốn đáp lại, linh đài đột nhiên nhói lên. 

Bạch Lam cảm giác được ta có gì không ổn, lập tức thi triển “Cự linh thuật”, biến lại thành hình người, ôm ngang lấy ta.

“Tỷ tỷ, sao lại suy yếu tới như vậy?”

Tiểu hồ ly luống cuống chân tay, đột nhiên hai mắt sáng lên, cúi người xuống.

Hơi nóng trên người hắn hòa với mùi cỏ cây xộc tới, ta còn  chưa kịp phản ứng thì đã bị một cảm giác mềm mại áp chặt lên môi.

Ta bị tập kích cho trở tay không kịp. 

Hơi thở của Bạch Lam trong nháy mắt trở nên nặng nề, bàn tay đang ôm lấy ta cũng trở nên nóng bỏng.

Hắn ôm càng chặt hơn, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ... ừm, há miệng ra.”

Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly tìm được cơ hội cạy mở răng môi thăm dò vào bên trong.

Trái tim đập liên hồi, đầu lưỡi bỗng nhiên chạm phải thứ gì đó mềm mại và ấm áp, sau đó nó lập tức trượt thẳng xuống bụng.

Khí hải tức khắc tràn đầy, cơn đau nãy giờ cũng dần tan biến.

Bạch Lam lúc này mới buông ta ra, mỉm cười nhìn ta, trong mắt không một chút dục vọng nào.

“Ngươi vừa đem nội đan cho ta?”

Ta kinh ngạc, nội đan của yêu tộc chính là bảo vật có liên quan trực tiếp đến mạng sống, sao hắn có thể cứ như vậy mà giao cho ta?

Bạch Lam cười tươi rói, khẽ dịch người lại gần, giống như một chú cún con muốn được chủ nhân khen ngợi: “Như vậy tỷ tỷ sẽ không khó chịu nữa.”

"Nhưng mà ta sắp phải biến về nguyên hình, tỷ tỷ ôm ta nha!”

Hắn một câu đòi báo đáp cũng không nói, dường như đối với hắn, được ta ôm trên tay đã là phần thưởng tuyệt vời nhất rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play