Theo Điều 19 "Luật Tố tụng hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa": Nếu Viện Kiểm sát nhân dân phát hiện trong quá trình giám sát pháp luật các hoạt động tố tụng, cán bộ tư pháp lợi dụng quyền hạn để thực hiện việc giam giữ trái phép lấy lời khai, khám xét, xâm phạm quyền công dân và làm mất đi sự công bằng của tư pháp. Viện kiểm sát nhân dân có thể khởi tố và điều tra. Nếu vụ án hình sự do cán bộ cơ quan nhà nước thuộc thẩm quyền của cơ quan công an lợi dụng quyền hạn thực hiện cần được Viện kiểm sát nhân dân trực tiếp thụ lý, có thể khởi tố điều tra vụ án theo quyết định của Viện kiểm sát nhân dân hoặc ban ngành cấp tỉnh cao hơn.
Hiện giờ, trong video của Tần Phong cho thấy tôi không chỉ đưa con rắn độc đến gần Tôn Dĩ Vũ mà còn tiết lộ việc Cục điều tra hình sự Tân Hà chúng tôi đã triệu tập cậu ta nhiều lần, giam giữ trái quy định. Hai điều này sẽ khiến Viện kiểm sát càng để ý.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Tần Phong lại chủ động hợp tác với Hách Mạnh Nghĩa ở lại đội điều tra tội phạm, cố ý yêu đợi trong phòng thẩm vấn 3 ngày và yêu cầu đích danh tôi tới thẩm vấn.
Hóa ra cậu ta đã lên kế hoạch từ lâu: Đợi đến khi vụ án được chuyển đến Viện kiểm sát, việc chúng tôi triệu tập nhiều lần và bắt tạm giam cậu ta quá thời hạn quy định chắc chắn sẽ là bằng chứng cho những lời khiếu nại, nói chúng tôi xử lý vụ án trái pháp luật.
Chỉ là tôi không hiểu: Tại sao Tần Phong lại hại tôi? Năm vụ án "ngoài ý muốn" kia rõ ràng được thiết kế rất hoàn hảo, cậu ta sẽ được trắng án. Nhưng tại sao lại chủ động tìm tôi, muốn tôi gi.ết Phùng Cẩm Quế và Tôn Dĩ Vũ?
Tôi nghĩ mãi không ra, mà hiện giờ cũng chẳng có thời gian để tôi phân tích.
Bởi vì trước khi xe cảnh sát về đến đội điều tra hình sự, lãnh đạo Thành ủy và Văn phòng thành phố đã gọi điện đến di động của Lê Vệ Quốc.
Nội dung rất đơn giản: Cơ quan công tố rất coi trọng đoạn video trên mạng, quyết định can thiệp vào vụ án hình sự này. Vì tôi là nghi phạm chính, bị tình nghi xử lý vụ án theo cách trái quy định, cộng thêm tư cách là cựu Đội trưởng đội điều tra hình sự Tân Hà nên tôi sẽ bị thẩm tra bởi phía cảnh sát nơi khác. Trước mắt sẽ đưa đến Viện kiểm sát thành phố Tân Hà để giam giữ.
Sau khi Lê Vệ Quốc cúp máy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi.
Mặc dù anh ấy đã tranh cãi gay gắt qua điện thoại chỉ để chứng minh sự thật rằng tôi đang thực hiện một "nhiệm vụ bí mật", nhưng tôi vẫn phải ở lại Viện kiểm sát 10 ngày.
Nếu sau 10 ngày không tìm được chứng cứ chứng minh tôi vô tội, vậy tôi sẽ bị chuyển thẳng về thành phố Phì Thủy để Sở tỉnh trực tiếp xem xét.
Tại Viện kiểm sát.
Suốt 20 năm cảnh sát, tôi đã đến đây hàng nghìn lần, nhưng lần này không giống trước, tôi bị gán mác "nghi phạm chính trong vụ gi.ết người" và bị áp giải đến đây.
Trong phòng giam, tôi bị còng tay, ngồi trên ghế thẩm vấn, ngoài cửa là các cảnh sát trang bị vũ trang đầy đủ đang canh gác.
Một đêm trôi qua, ngoại trừ lúc đi vệ sinh, họ tiến hành thẩm vấn bất ngờ, yêu cầu tôi giải thích mọi chuyện.
Mãi đến buổi chiều ngày hôm sau, một người phụ nữ trung niên đeo kính, mặc đồng phục xanh nước biển bước vào cùng Lê Vệ Quốc.
"Lão Trần, đây là công tố viên Vương Du Thanh, vụ án của cậu tạm thời do cô ấy phụ trách."
Lê Vệ Quốc giới thiệu.
Tôi buồn bực nói:
"Chúng tôi biết nhau, trước kia có gặp qua vài lần."
Vương Du Thanh đặt một xấp thông tin lên bàn, ngồi đối diện tôi, lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc nói:
"Đồng chí Trần Tuấn Vĩ, mặc dù Phó giám đốc Lê đã cung cấp bằng chứng cho thấy anh đang hoạt động bí mật, nhưng vụ việc lần này liên quan đến tính công bằng của tư pháp, tôi phải xử lý nghiêm khắc, trung thực. Tiếp theo, tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi anh."
Vương Du Thanh mở ra một trang tư liệu, bắt đầu:
"Theo thông tin ghi nhận, anh chủ động xin đình chỉ để tiến hành hoạt động bí mật. Trong quá trình đó, mọi liên lạc của anh với Tần Phong đều không thể chứng minh, cũng không có bằng chứng cho thấy công cụ gây án là hắn đưa cho anh, đúng không?"
"Đúng, nhưng đó là vì Tần Phong quá mưu mô xảo quyệt, cậu ta..."
Tôi còn đang định giải thích, Vương Du Thanh đã ngắt lời:
"Bây giờ anh chỉ cần trả lời đúng hoặc sai, đến lúc cần giải thích, tôi sẽ cho anh thời gian giải thích sau."
Tôi:...
Thôi bỏ đi, đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Vương Du Thanh lật tiếp sang trang thứ hai, hỏi:
"Khi anh được Tần Phong chỉ định tạo ra vụ án gi.ết người đầu tiên, anh có liên lạc trước với Lê Vệ Quốc, tạo ra một cái ch.ết giả, từ đó chiếm được lòng tin của Tần Phong, đúng không?"
"Đúng."
"Vụ án thứ hai, Tần Phong chủ động nói cho anh biết Tôn Dĩ Vũ là học trò của Hách Mạnh Nghĩa, bởi vì lý do nào đó nên mới tham gia thực hiện s.át h.ại Thẩm Lệ Phân, đúng không?"
"Đúng."
" Án bị rắn độc cắn ch.ết, do Tần Phong ném đi động của anh xuống hồ, mà hắn cũng chỉ đưa cho anh một con rắn thôi, phải không?"
"Đúng."
"Khi Tôn Dĩ Vũ bị rắn độc tấn công, vì nóng lòng muốn cứu nạn nhân cho nên anh không kịp đuổi theo Tần Phong, mà lập tức gọi cho Lê Vệ Quốc và Nhạc Lệ Na, phải không?"
"Phải."
...
Trong phòng thẩm vấn, Vương Du Thanh lật từng trang tư liệu, hỏi tôi rất nhiều, nửa giờ sau khi nhận được câu trả lời của tôi, cuối cùng cũng dừng lại."
Bồi thẩm Lê Vệ Quốc vội vàng hỏi:
"Công tố Vương, những câu hỏi này là thế nào? Chuyện gì thế? Đều là người của mình, có cần phải kỹ lưỡng thế không?"
Vương Du Thanh đặt tay lên tư liệu, nói:
"Phó giám đốc Lê, để đảm bảo sự công bằng của ngành tư pháp, nhà cho phép các công tố viên và cơ quan tư pháp làm việc độc lập. Mặc dù anh là người đứng đầu đội đặc nhiệm, nhưng Sở tỉnh đã chuyển giao vụ án này cho viện kiểm sát chúng tôi, nên anh cũng nên tránh mặt chút thì tốt hơn."
Lê Vệ Quốc nói luôn:
"Đương nhiên tôi biết, nhưng chẳng phải chuyện này vẫn chưa chính thức đi vào điều tra sao? Lão Trần chỉ bị giam ở Viện kiểm sát Tân Hà, mười ngày sau chuyển đến Sở tỉnh mới có thể điều tra chính thức. Công tố Vương, tôi tin lão Trần vô tội nên mới mặt dày theo tới đây. Nếu cô nhìn thấu vấn đề, có lẽ mười ngày tới, chúng tôi có thể tìm ta chứng cứ."
Dưới sự yêu cầu của Lê Vệ Quốc, Vương Du Thanh bất lực:
"Đáng tiếc, dựa trên nhưng manh mối hiện có, rất khó để lật ngược vụ án."
"Cái gì?"
Cả tôi và Lê Vệ Quốc đều kinh ngạc sững sờ.
Vương Du Thanh cười khổ nói:
"Từ lúc Tần Phong đến Viện kiểm sát yêu cầu quyền bảo vệ tính mạng, chúng tôi đã bắt đầu điều tra rồi. Theo chứng cứ chúng tôi có được, tất cả những gì đồng chí Trần Tuấn Vĩ vừa nói đều là sai sự thật."
"Sai? Sao có thể?" Lê Vệ Quốc trợn mắt.
Tôi cũng nóng nảy:
"Tôi không nói dối, cho dù là giả, vậy cũng là Tần Phong lừa tôi."
Vương Du Thanh xua tay:
"Tư liệu điều tra của chúng tôi cho thấy, năm 2011, sau khi đồng chí Hách Mạnh Nghĩa mở cuộc tọa đàm tại đại học y Phì Thủy xong, anh ta đã ra nước ngoài giao lưu quan hệ, mãi đến giữa năm 2012 mới về nước. Cho nên, Tần Phong không thể nào gặp riêng Hách Mạnh Nghĩa, càng đừng nói đến khả năng Hách Mạnh Nghĩa can thiệp vào vụ ẩu đả giúp Tần Phong thoát án, bởi vì lúc đó anh ta còn đang ở nước ngoài."
"Tôn Dĩ Vũ thì sao? Cậu ta không phải học trò của Hách Mạnh Nghĩa?" Tôi không cam lòng.
Vương Du Thanh lắc đầu:
"Chúng tôi đã điều tra lý lịch của Tôn Dĩ Vũ. Cậu ta tốt nghiệp cao đẳng, chưa từng theo học tại đại học công an. Trong số 5 vụ án "ngoài ý muốn" cũng chưa bao giờ gặp mặt Thẩm Lệ Phân. Cho nên những gì anh nói hoàn toàn đều sai sự thật."
"Vậy rắn độc thì sao?" Lê Vệ Quốc truy hỏi:
"Tìm ra nguồn gốc của con rắn có thể chứng minh đồng chí Trần Tuấn Vĩ vô tội."
Vương Du Thanh vẫn lắc đầu, thở dài nói:
"Đây chính là nguyên nhân tôi nói rất khó để lật ngược vụ án. Theo điều tra của chúng tôi, không có ghi chép gì về hoạt động trong mười lăm ngày gần nhất của Tần Phong, ngược lại..."
Nói tới đây, Vương Du Thanh liếc tôi thật lâu:
"Dựa trên những bằng chứng Viện kiểm sát thu thập được, đồng chí Trần Tuấn Vĩ đã nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh vào bảy ngày trước."
Lê Vệ Quốc vội lên tiếng:
"Chuyện đó tôi biết, là một bộ dụng cụ câu cá, toàn bộ quá trình lão Trần còn gọi video cho tôi xem."
"Anh chắc chắn đồng chí Trần Tuấn Vĩ có mở bưu kiện được nhận kia sao?" Vương Du Thanh nghiêm túc nói:
"Chúng tôi đã lần theo địa chỉ giao hàng, đó là một quán ăn buôn bán trái phép động vật hoang dã. Hiện chủ quán đang bị giam giữ. Hắn ta thú nhận rằng bảy ngày trước đã gửi hai con rắn hổ mang chúa đến địa chỉ giao hàng nhà Trần Tuấn Vĩ."
"Làm sao có thể!" Lê Vệ Quốc kêu lên.
Tôi đập mạnh vào bàn, chán nản tựa vào lưng ghế, cảm thấy cực kỳ chán nản.
Quả nhiên, tôi đã bị Tần Phong lừa.
Cái gì mà vừa gặp đã quen, cái gì mà giúp Hách Mạnh Nghĩa lên kế hoạch gi.ết vợ, cái gì mà lợi dụng Tôn Dĩ Vũ để g.iết Thẩm Lệ Phân...tất cả đều là giả!
Ngay cả việc tôi nhận được túi dụng cụ câu cá, cũng là do Tần Phong thiết kế.
Cậu ta để tôi nhìn thấy bao dụng cụ, còn dán cả lời nhắn nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của tôi, khiến tôi sơ suất không điều tra ngay người giao hàng.
Hiện tại không có bằng chứng nào để chứng minh bưu kiện tôi nhận được là đồ câu cá, mà Tần Phong lại có đầy đủ bằng chứng cho thấy cậu ta chưa bao giờ mua rắn hổ mang chúa.
Xong rồi.
Xong thật rồi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT