Lần này bị Tần Phong gài bẫy, đừng nói nằm vùng bí mật thu thập chứng cứ, chỉ sợ tiếp theo mình còn phải ngồi trong ngục giam mấy ngày, thậm chí có thể bị buộc tội vi phạm pháp luật, đ.e do.ạ nghi phạm, gi.ết người...chịu án t.ử h.ình!
Không!
Tôi không thể ch.ết được!
Tuyệt đối không thể ch.ết theo kế hoạch của một kẻ s.át nhân.
Tôi vắt óc suy nghĩ.
Rất mau, tôi nghĩ đến một khả năng: Vì sao Tần Phong muốn mượn sức tôi? Tại sao cậu ta yên tâm để tôi tự mình hành động trong kế hoạch gi.ết Phùng Cẩm Quế? Nhưng khi s.át h.ại Tôn Dĩ Vũ, cậu ta lại đích thân đến hiện trường, còn chuẩn bị sẵn hai việc?
Chẳng lẽ...
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, vội vàng hỏi:
"Mọi người đã kiểm tra mối quan hệ giữa Phùng Cẩm Quế, Tôn Dĩ Vũ và 6 nạn nhân trong mấy vụ án trước đó chưa?"
Vương Du Thanh đáp:
"Đã tra kỹ càng, Phùng Cẩm Quế và gia đình Lý Dũng Sướng không quen biết. Nhưng Tôn Dĩ Vũ có chút quan hệ với Thẩm Lệ Phân và Lý Doanh."
"Tôn Dĩ Vũ biết Thẩm Lệ Phân và Lý Doanh?" Tôi hỏi lại.
Vương Du Thanh cho biết:
"Vì mức chiết khấu thấp, Thẩm Lệ Phân và Lý Doanh lúc ấy có gia nhập một công ty bảo hiểm để mua bảo hiểm cho cả gia đình. Sau khi xong xuôi, hai mẹ con lần lượt từ chức trong vòng nửa năm."
"Phải rồi, chắc chắn là như vậy!"
Tôi kích động hét lên.
Lê Vệ Quốc và Vương Du Thanh khó hiểu nhìn tôi.
Lê Vệ Quốc thắc mắc:
"Chắc chắn cái gì? Cậu đang nói cái gì?"
Tôi quá phấn khích, hơi thở dồn dập, nghiến răng nói:
"Những vụ án gi.ết người liên hoàn của Tần Phong vẫn chưa dừng lại. Tuy không biết tại sao cậu ta lại s.át hại Tôn Dĩ Vũ. Nhưng tôi dám chắc cậu ta sẽ còn tiếp tục phạm tội. Công tố Vương, Tần Phong đâu? Mọi người để cậu ta về rồi sao?"
Lần này Vương Du Thanh không hề giấu diếm:
"Sau khi anh bị đưa tới đây, chúng tôi để Tần Phong về rồi, nhưng vẫn giám sát an toàn tại nơi ở."
"Tôi có thể nói chuyện riêng với tổ trưởng Lê không?" Tôi hỏi.
Vương Du Thanh hơi nhíu mi, Lê Vệ Quốc đã chủ động nói:
"Công tố Vương, đều là người một nhà, để tôi nói với lão Trần vài câu. Hơn nữa, hiện giờ cậu ấy bị chỉ bị tạm giam, mười ngày sau mới chính thức giao cho tỉnh ủy xét xử, chẳng lẽ cô không tin tôi?"
"Được rồi, nhưng đừng quá lâu."
Sau khi Vương Du Thanh nói xong, cô tắt màn hình trong phòng thẩm vấn, quay người bước ra ngoài.
Trong phòng, tôi nhìn chằm chằm vào mắt Lê Vệ Quốc:
"Tổ trưởng Lê, anh tin tôi không?"
"Tin! Chắc chắn tin!" Lê Vệ Quốc đáp không chút do dự.
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:
"Vậy hãy giúp tôi một việc, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần tìm cách đưa tôi ra ngoài là được! Ba ngày! Chỉ cần ba ngày, tôi có thể đảm bảo sẽ khiến Tần Phong ngoan ngoãn nhận tội!"
"Chuyện này..."
Lê Vệ Quốc đắn đo.
Dù cái ch.ết của Tôn Dĩ Vũ không liên quan gì đến tôi, nhưng hiện giờ Viện kiểm sát đã can thiệp, vụ án cũng chính thức được chuyển giao xử lý.
Mà tôi lại là nghi phạm chính. Thả tôi ra ngoài là hành vi trái quy định, một khi bị Viện kiểm sát buộc tội, bản thân cũng sẽ phải chịu xử phạt.
"Lão Trần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Lê Vệ Quốc nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi tức giận lên tiếng:
"Tôi chỉ muốn phá án mà thôi! Muốn bắt Tần Phong ra trước công lý! Tính cả cái ch.ết của Tôn Dĩ Vũ đã là bảy mạng rồi! Bảy người! Anh còn muốn nhìn cậu ta tiếp tục gây án sao?"
Không đợi Lê Vệ Quốc đáp lời, tôi nghiến răng tiếp tục nói:
"Ba ngày, tôi chỉ cần ba ngày! Nếu sau ba ngày không thể bắt Tần Phong nhận tội, tôi sẽ tự mình gánh chịu mọi cáo buộc! Tổ trưởng Lê, anh cũng là cảnh sát, chẳng lẽ không muốn phá án sao? Không muốn đưa hung thủ ra ánh sáng? Không giúp nạn nhân có thể an tâm yên nghỉ ư?"
"Chờ chút, để tôi suy nghĩ." Lê Vệ Quốc xua tay, tựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt. Qua một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Nói cho tôi biết kế hoạch của cậu, sao cậu có thể đảm bảo trong vòng ba ngày, Tần Phong sẽ nhận tội?"
Tôi giải thích:
"Thật ra khi điều tra những vụ án trước đây, chúng ta bị tư duy hạn chế nên bỏ qua nhiều chi tiết."
Lê Vệ Quốc gật đầu: "Tiếp tục."
"Lấy vụ s.át h.ại Lý Dũng Sướng làm ví dụ. Khi đó, phản ứng đầu tiên của chúng ta là cần điều tra các mối quan hệ giữa mỗi cá nhân trong vụ án, chắc chắn mục tiêu là tranh chấp lợi ích. Kết quả lại không tiến hành điều tra sâu về những người thường tiếp xúc. Mà cái ch.ết của Tôn Dĩ Vũ đã nhắc nhở tôi rằng nguyên nhân khiến nạn nhân bị Tần Phong s.át h.ại không chỉ là một tranh chấp tình cảm đơn giản. Nếu không, cậu ta đã chẳng vô duyên vô cớ lên kế hoạch gi.ết cả đồng nghiệp từng làm chung nửa năm với Thẩm Lệ Phân và Lý Doanh."
"Ý cậu là muốn điều tra lại một lần tất cả mối quan hệ cá nhân của gia đình Lý Dũng Sướng?" Lê Vệ Quốc hỏi.
Tôi lắc đầu:
"Không cần phiền phức đến vậy, tôi chỉ cần lệnh triệu tập Tần Phong đến một lần nữa là được."
"Hả? Cưỡng chế triệu tập? Chẳng phải đã gọi hắn đến nhiều lần lắm rồi sao?" Lê Vệ Quốc lộ vẻ nghi hoặc:
"Hơn nữa dư luận do đoạn video trên mạng gây ra còn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Nếu Tần Phong lại bị triệu tập, hậu quả lần này nhất định sẽ làm giảm thêm uy tín của hệ thống cảnh sát ở Tân Hà. Cả cậu, tôi và công tố Vương đều sẽ bị cư dân mạng không biết rõ mọi chuyện lao vào sỉ nhục."
Tôi lạnh lùng nói:
"Những lần trước đều là triệu tập bằng lời nói, có sự phối hợp của Tần Phong. Lần này thì khác, tôi muốn tự mình dẫn đội đến nhà cậu ta, cưỡng chế triệu tập!"
"Chẳng lẽ cậu muốn..." Lê Vệ Quốc cũng là cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm, đầu óc cực kỳ nhạy bén, sau khi phản ứng lại, anh ấy lập tức nói:
"Không được, tuyệt đối không được. Cậu có biết nếu làm vậy mà chúng ta lại không tra được bất kỳ chứng cứ nào, cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì không?"
Tôi nghiêm túc:
"Sợ cái gì! Dù sao tôi cũng bị kết án ba tội: b.ạo l.ực cưỡng chế pháp luật, u.y hi.ếp nghi phạm và gi.ết Tôn Dĩ Vũ. Nếu không thể khiến Tần Phong nhận tội, kết quả cuối cùng cũng là án t.ử. Dù sao cũng không tránh khỏi cái ch.ết, vì sao không liều một phen? Một khi bắt được Tần Phong về quy án, anh lập công, tôi thoát tội. Nếu không thể kết án Tần Phong, vậy anh cứ đẩy hết tránh nhiệm lên người tôi là được."
Thấy Lê Vệ Quốc im lặng, tôi lại tiếp tục:
"Chỉ còn 10 ngày! Lão Lê, mười ngày sau tôi sẽ bị chuyển tới tỉnh ủy thẩm tra, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng không kịp nữa. Tôi không sợ ch.ết, nhưng tôi không muốn mạo hiểm cả tính mạng để điều tra, cuối cùng lại để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Giúp tôi đi! Bây giờ anh giúp tôi! Anh là phó giám đốc từ sở tỉnh đến, tôi biết anh nhất định có cách để tôi tạm thời ra ngoài."
"Ba ngày, chỉ cần ba ngày!"
Bởi vì không cam lòng, lần đầu tiên trong đời tôi cúi đầu cầu xin người khác.
Có lẽ cảm xúc chân thành đã khiến Lê Vệ Quốc cảm động.
Đối phương thở dài nặng nề:
"Đề nghị này của cậu quá mạo hiểm, tôi cần phải suy xét kỹ càng. Cho dù bây giờ tôi xin cấp trên thả cậu ra ngoài với danh nghĩa "xác nhận hiện trường" thì cũng phải đến mai mới được chấp thuận. Lão Trần, trước hết cứ nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, ngày mai tôi sẽ đến gặp cậu."
Lê Vệ Quốc nói xong, xoay người rời đi, chỉ còn mình tôi ở phòng thẩm vấn.
Ngày hôm sau, lúc gặp lại anh ấy còn dẫn theo Chu Thản, Tề Bân, Vương Mộng Lỗi đến cùng.
Lê Vệ Quốc đưa công văn giao nộp nghi phạm cho Vương Du Thanh rồi đưa tôi rời đi.
Chờ đến khi lên xe cảnh sát, Lê Vệ Quốc thận trọng nói:
"Lão Trần, tôi lấy cớ tìm được manh mối mới, cần cậu đến xác nhận hiện trường mới có thể đưa cậu ra ngoài. Cậu chỉ có ba ngày, ba ngày sau, mặc kệ cậu có tra được hay không, tôi vẫn phải đưa cậu trở về."
"Yên tâm, nếu sau ba ngày không tìm được gì, tôi sẽ tự mình trở lại." Tôi nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
"Lão Lê, tôi cần anh giúp tôi một việc nữa."
"Nói đi."
"Mong anh tìm cách để Hách Mạnh Nghĩa ra mặt giúp đỡ. Phần còn lại của kế hoạch không thể hoàn thành nếu không có anh ta."
Lê Vệ Quốc sửng sốt:
"Sao thế? Hiện giờ cậu không nghi ngờ người ta nữa à?"
Tôi bật cười hai tiếng:
"Trước đây bị lời nói của Tần Phong đánh lừa, bây giờ tôi càng tin chắc các đồng chí trong hệ thống cảnh sát của chúng ta đều là những tấm gương tốt."
Lê Vệ Quốc gật đầu:
"Haha, đáng lẽ cậu nên có ý thức thế này từ lâu mới phải."
Có lẽ bởi vì chúng tôi đã bị cột vào cùng một sợi dây, cho nên Lê Vệ Quốc sẵn lòng đồng ý. Sau đó đưa lệnh khám xét cho tôi, hỏi tôi định làm gì kế tiếp.
Năm phút sau, Lê Vệ Quốc lên taxi trở về Đội điều tra hình sự, tôi dẫn Tề Bân, Chu Thản và Vương Mộng Lỗi đến nhà Tần Phong.
Đến nơi, dưới tầng đã thấy Triệu Tiểu Hải, Hà Quang và tám chín thành viên của tổ đặc nhiệm đứng chờ sẵn.
Triệu Tiểu Hải thấy tôi, vội tiến lên hỏi:
"Đội trưởng Trần, tổ trưởng Lê yêu cầu chúng tôi tạm thời nhe theo lệnh của anh."
"Đi, lên trước rồi nói!"
Tôi xua tay, dưới ánh mắt tò mò của quần chúng vây xem, tôi dẫn theo hơn chục cảnh sát lên tầng.
"Rầm rầm rầm."
Tôi đập mạnh vào cánh cửa sắt chống trộm phát ra tiếng động lớn.
Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đồng thời vang lên giọng nói của một bà lão:
"Bố nó về đấy à?"
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, mẹ Tần Phong - Hàn Bình đang cười ngây ngốc. Vừa thấy rõ cảnh sát chúng tôi, bà ấy vui mừng kêu lên:
"Tôi đã nhìn thấy các anh, lúc bố đứa nhỏ giành hạng nhất, là các đến trao bảng hiệu. Bảng hiệu đâu? Có phải lại lập công nữa không?"
Dứt lời, Hàn Bình còn không quên vọng vào phòng, hô to:
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, bố con lại lập công, mau ra tiếp khách đi, đừng ngủ nữa."
Theo thông tin chúng tôi có được: Sau khi Tần Thiệu Thanh qua đời, Hàn Bình vì đau thương quá độ dẫn đến xuất huyết não, phải nhập viện điều trị. Sau đó mắc bệnh Alzheimer.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của bà ấy, trong lòng tôi có chút không nỡ. Nhưng vì kế hoạch tiếp theo, tôi dùng sức đẩy Hàn Bình ra, dẫn người xông vào trong.
Vừa tới phòng khách đã thấy cửa buồng vệ sinh bên cạnh phòng ngủ mở ra, Tần Phong cảnh giác nhìn tôi, cao giọng quát:
"Trần Tuấn Vĩ, anh muốn làm gì! Đang trong quá trình giam giữ ở Viện kiểm sát mà tự ý ra ngoài là phạm pháp."
Nói xong, Tần Phong muốn cầm lấy di động.
Sao tôi có thể để cậu ta có cơ hội hành động, ra hiệu cho Tề Bân và Chu Thản:
"Bắt lấy cậu ta."
Khi tới đây, tôi đã nói qua kế hoạch với Tề Bân, Chu Thản, Vương Mộng Lỗi. Đây cũng là lý do vì sao Lê Vệ Quốc cử họ đến giúp tôi.
Ba người họ đều là người của đội điều tra hình sự, cũng là cấp dưới cũ của tôi. Chúng tôi đã làm việc cùng nhiều năm, hiểu rõ và tin tưởng đối phương, cho nên lúc nói ra kế hoạch, mọi người đều đồng ý.
Tần Phong còn chưa kịp lấy điện thoại, Tề Bân và Chu Thản đã lao tới đẩy cậu ta xuống đất, đồng thời kéo hai tay Tần Phong ra sau, còng lại.
Biến hóa xảy ra đột ngột, Tần Phong còn chưa kịp phản ứng. Hàn Bình bị dọa khóc, run rẩy chạy tới, đấm đá đám Tề Bân và Chu Thản, không ngừng la hét:
"Các người làm gì vậy! Buông Tiểu Phong ra, thả con trai tôi ra..."
Mãi đến khi nghe được tiếng kêu của mẹ, Tần Phong mới như sực tỉnh:
"Trần Tuấn Vĩ, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tên khốn kiếp, đừng có dọa mẹ tôi."
Tôi bảo Vương Mộng Lỗi kéo Hàn Bình sang một bên, lấy lệnh khám xét đưa cho Tần Phong, cười khẩy nói:
"Tần Phong, cậu bị tình nghi âm mưu s.át h.ại sáu vụ án gi.ết người. Bây giờ đã được Viện kiểm sát chấp thuận, bị cưỡng chế triệu tập, chúng tôi tới tiến hành khám xét nhà."
Tần Phong bị đè xuống đất, điên cuồng hét lên:
"Khốn kiếp! Tìm không thấy bằng chứng nên định dùng biện pháp mạnh với tôi sao? Thật đúng là làm mất mặt cảnh sát!"
Mặc kệ Tần Phong có mắng mỏ thế nào, tôi vẫn im lặng, chỉ đạo Triệu Tiểu Hải và Hà Quang, cùng các thành viên trong đội đặc nhiệm tiến hành lục sót nhà Tần Phong.
Cố ý gây ra tiếng ồn, Hàn Bình bị Vương Mộng Lỗi kéo lại, vừa khóc vừa mắng chửi.
Còn tôi, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Phong.
Tưởng Lệ Lệ từng nói, Tần Phong là một người con hiếu thảo, hiếu thuận đến mức khó tin.
Cho nên, nếu muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu ta, nhất định phải tấn công từ nơi cậu ta quan tâm nhất.
Có lẽ, tiếng kêu gào đầy bất lực của Hàn Bình đã khơi dậy nỗi lòng của Tần Phong, sau vài phút, hai mắt cậu ta đỏ hoe nhìn tôi:
"Trần Tuấn Vĩ, mặc kệ anh muốn làm gì, tôi đều sẽ phối hợp. Cầu xin anh, đưa tôi đi, mau đưa tôi đi! Đừng làm mẹ tôi sợ, anh đừng dọa mẹ tôi được không?"
Lần đầu nghe được giọng điệu cầu xin của Tần Phong, trong lòng tôi chất đầy cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, tôi đè xuống sự thương hại, lạnh lùng nói:
"Chúng tôi chỉ làm theo quy định, đợi lục soát xong sẽ dẫn cậu rời đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT