Tội Phạm Hoàn Mỹ 2: Phá Vỡ Cục Diện

Chương 5: Ván thứ hai: Mơ hồ


1 tháng


05.

Nhìn Tôn Dĩ Vũ lăn lộn trên mặt đất, nhớ tới ánh mắt giễu cợt của Tần Phong trước khi rời đi, cuối cùng tôi đã hiểu ra nguyên nhân lẫn kết quả của mọi chuyện.

Hóa ra tất cả đều do cậu ta sắp đặt.

Bởi vì nọc độc của rắn sẽ không làm ch.ết người ngay lập tức...

Tần Phong cố ý đợi Tôn Dĩ Vũ đến bàn bạc với dân làng về việc bồi thường đất nông nghiệp, sau đó mới gọi tôi tới. Trước tiên là ném điện thoại tôi xuống sông, tiếp đó lại thúc giục tôi mau chóng hành động. Mục đích khiến tôi không kịp trở tay, đồng thời sau khi Tôn Dĩ Vũ bị rắn cắn, tôi không thể gọi điện liên lạc với phía bệnh viện.

Trước mặt, hai con rắn không ngừng tấn công Tôn Dĩ Vũ, tiếng kêu của cậu ta ngày càng yếu dần. Tôi không dám trì hoãn, vội vàng leo lên một cái cây gần đó, bẻ gãy một cành dài, sau đó đi đến gần Tôn Dĩ Vũ, cố sức đập đầu rắn.

Kể cũng kỳ lạ, hai con rắn kia dường như chỉ nhắm mục tiêu là Tôn Dĩ Vũ, cho dù tôi dùng mọi cách xua đuổi, đán.h đ.ập, chúng cũng không buông.

Nhưng như vậy cũng tốt, tôi có thể nhanh chóng gi.ết ch.ết chúng, mà lúc này, cả người Tôn Dĩ Vũ đã co giật, hơi thở dồn dập. Tôi lập tức thò tay vào túi cậu ta, lục tìm điện thoại, rất nhanh đã thấy.

Ch.ết tiệt, máy dùng mật khẩu chứ không phải mở khóa bằng vân tay.

Tôi vội giơ điện thoại ra trước mặt Tôn Dĩ Vũ, màn hình quét quét, sau khi mở khóa thành công thì lập tức liên lạc với Lê Vệ Quốc.

"Tút..tút..."

"Tút..."

Không biết có phải do số lạ hay không, tôi gọi hai lần, Lê Vệ Quốc vẫn không bắt máy.

Sau đó đành gọi cho Nhạc Lệ Na.

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.

Nghe tiếng Nhạc Lệ Na thấp giọng hỏi:

"Xin chào, ai vậy?"

"Là tôi, Trần Tuấn Vĩ." Tôi gấp đến nỗi gắt ầm lên:

"Tần Phong lại gây án rồi, mau thông báo đến tổ trưởng, bảo anh ta mang người đến đập chứa nước ở thôn Đại Vương. Đồng thời liên lạc với phía bệnh viện thành phố, mau chóng chuẩn bị huyết thanh kháng nọc độc rắn, càng nhanh càng tốt."

Có lẽ nghe giọng điệu tôi quá gấp gáp, Nhạc Lệ Na không dám thắc mắc nhiều, chỉ hỏi trọng tâm:

"Huyết thanh kháng nọc độc? Loại nào cơ?"

Tôi gắt lên:

"Rắn hổ mang chúa! Mau lên!"

Nhạc Lệ Na nói:

"Trước hết, cậu tìm vật gì buộc tạm gần vị trí rắn cắn của nạn nhân. Bây giờ tôi lập tức đi thông báo với tổ trưởng Lê để sắp xếp người ở đồn cảnh sát gần đó nhất qua hỗ trợ."

Nói xong, Nhạc Lệ Na trực tiếp cúp máy.

Nhìn Tôn Dĩ Vũ vật lộn đau đớn, cuộn tròn thành hình quả bóng dưới đất, tôi vội vàng rút dây thắt lưng, quấn chặt cổ chân và cánh tay cậu ta.

Thời gian từng phút trôi qua, hơi thở của Tôn Dĩ Vũ ngày càng yếu, thân thể nóng bừng, mà người của đội điều tra hình sự vẫn chưa tới, tôi càng thêm luống cuống...

Chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn một người bị hại nữa ch.ết trước mặt mình hay sao?

Đập nước Tân Hà nằm ở ngoại ô phía Tây, cách đồn cảnh sát gần nhất cũng chỉ 11km, tôi không chắc Tôn Dĩ Vũ có thể trụ nổi cho đến bệnh viện hay không.

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát của sở cảnh sát phía Tây thành phố đến trước, bốn người bước xuống, người lớn tuổi nhất vừa nhìn đã nhận ra tôi, ngạc nhiên hỏi:

"Đội trưởng Trần, sao anh lại ở đây?"

Đến khi nhìn thấy Tôn Dĩ Vũ nằm bất động trên đất, cạnh đó còn có xác của hai con hổ mang chúa, anh ta càng khẩn trương:

"Chuyện gì đây?"

"Ôi..."

Tôi chán nản ngồi bệt xuống đất, không buồn giải thích.

Bởi vì không cần phải giải thích nữa.

Năm phút trước khi bọn họ đuổi tới, Tôn Dĩ Vũ đã tắ.t th.ở rồi.

Người cảnh sát trung niên lập tức hét lên với đám người còn lại:

"Mau bảo vệ hiện trường."

Ba cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lấy các cột dây cách ly, rào chắn từ cốp xe, vây tròn quanh tôi.

Vài phút sau, bốn xe cảnh sát của đội điều tra hình sự và xe cấp cứu của bệnh viện cũng đến nơi. Lê Vệ Quốc vừa bước xuống đã vội túm lấy tôi hỏi thăm tình hình. Nhạc Lệ Na dẫn nhân viên kỹ thuật pháp y và người của bệnh viện đến hiện trường cấp cứu.

"Lão Trần, chuyện này là thế nào? Cậu là cảnh sát nhân dân, sao có thể đứng nhìn nạn nhân bị rắn cắn ch.ết ngay trước mặt chứ hả? Lúc Tần Phong đưa rắn độc cho cậu, lẽ ra cậu nên bắt hắn lại ngay. Lần này quá thất trách, lơ là nghiêm trọng."

Vẻ mặt của Lê Vệ Quốc vô cùng nghiêm túc.

Này, này, mẹ nó, giờ lại đổ tội lên đầu tôi?

Bắt Tần Phong vì tội gì? Buôn bán trái phép động vật hoang dã được bảo vệ sao?

Tôi thở dài, kể lại chi tiết cuộc gặp mặt giữa tôi và Tần Phong, cộng thêm việc Tôn Dĩ Vũ bị s.át h.ại, nói:

"Có lẽ Tần Phong đã nhìn thấu cái bẫy mà chúng ta giăng từ đầu. Rõ ràng cậu ta đưa tôi chiếc hộp chỉ đựng một con rắn. Với sự xảo quyệt của Tần Phong, cho dù lúc đó có bị bắt cũng không thể kết tội cậu ta được. Thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu Tôn Dĩ Vũ có phải học trò của Hách Mạnh Nghĩa hay không."

"Cậu..." Lê Vệ Quốc lắc đầu:

"Cậu muốn tôi nói cái gì đây? Hách Mạnh Nghĩa là đồng nghiệp trong ngành của chúng ta, sao có thể liên thủ với Tần Phong cùng phạm tội? Liên quan đến cái ch.ết của vợ cậu ấy, năm đó sở tỉnh đã đưa ra thông báo, loại trừ khả năng Hách Mạnh Nghĩa gi.ết người. Cậu là một cảnh sát nhân nhân bao nhiêu năm, vậy mà thà tin lời hung thủ chứ không chịu tin đồng nghiệp của mình?"

Lê Vệ Quốc thẳng thừng răn dạy tôi, mãi đến khi thấy bóng áo blouse trắng của Nhạc Lệ Na tới gần mới ngừng nói.

Nhạc Lệ Na nhìn hai chúng tôi một hồi rồi lên tiếng:

"Đáng tiếc, chúng ta tới muộn, người bị hại đã tắ.t t.hở rồi."

Tôi vội ngắt lời:

"Tôi chỉ muốn biết, tại sao chỉ với hai vết cắn, còn chưa quá một giờ, nạn nhân đã ch.ết."

Nhạc Lệ Na giải thích:

"Rắn hổ mang chúa không giống với rắn hổ mang thường. Nó thuộc chất kịch độc. Tình tính hung hãn, sẽ chủ động tấn công con người, một khi đã cắn sẽ không buông. Độc tính cực cao, lượng độc tiết ra cũng nhiều, mỗi lần có thể tiết đến 400mg nọc độc, tương đương với một liều thuốc gây ch.ết người. Sau khi bị rắn hổ mang chúa cắn, tỷ lệ t.ử v.ong rơi vào khoảng 60%. Nếu không được tiêm huyết thanh kháng độc kịp thời, nạn nhân sẽ t.ử v.ong trong vòng 30 phút. Mà Tôn Dĩ Vũ lại còn bị hai con hổ mang chúa tấn công..."

Nhạc Lệ Na không nói tiếp. Bởi vì sự thật ngay trước mặt: Từ lúc tôi lục được điện thoại để liên lạc, đến khi bọn họ chạy tới đây đã trôi qua hơn 30 phút.

Tôi liếc nhìn th.i th.ể phủ vải trắng của Tôn Dĩ Vũ phía xa, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

"Trưởng khoa Nhạc, tình huống nào sẽ khiến rắn hổ mang chúa chỉ tấn công một người?"

"Chuyện này?" Nhạc Lệ Na nghĩ nghĩ, trả lời rất nhanh:

"Có lẽ trên người nạn nhân có mùi hương đặc biệt nào đó. Cụ thể thế nào phải chờ chúng tôi xét nghiệm kiểm tra mới có thể báo cáo."

"Được, vậy chị cứ đưa Tôn Dĩ Vũ về khám nghiệm t.ử th.i. Tổ trưởng Lê, tôi xin được triệu tập cưỡng chế với Tần Phong."

Tôi kéo Lê Vệ Quốc, nói ra mấy suy nghĩ trong lòng.

Dù sao vừa rồi Tôn Dĩ Vũ ch.ết trước mặt tôi, mà con rắn này lại là Tần Phong đưa tới, vì đeo găng tay nên trên hộp không có dấu vân tay của cậu ta. Nhưng xe cậu ta vừa đỗ cách đó không xa, mà ở chỗ đập nước câu cá vẫn còn dấu vết của chúng tôi, tất cả những điều này có thể lấy làm chứng cứ điều tra, chứng minh Tần Phong có xuất hiện ở hiện trường vụ án, lên kế hoạch gi.ết người.

Lê Vệ Quốc là tổ trưởng tổ đặc nhiệm do sở tỉnh giao phó, chỉ ước có thể giải quyết xong án "t.ử v.ong ngoài ý muốn" để sớm ngày trở về.

Nghe được ý kiến của tôi, Lê Vệ Quốc gật đầu:

"Được, lập tức gọi lệnh triệu tập Tần Phong."

Nói xong, có vẻ Lê Vệ Quốc còn lo lắng Tần Phong sợ tội bỏ trốn, vội vàng thông báo về Cục, gọi Tề Bân, Chu Thản mau chóng hành động. Chúng tôi cũng lên xe, vội vã trở về.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới là, chúng tôi còn đang trên đường về Cục đã nhận được cuộc gọi từ Tưởng Lệ Lệ:

"Tổ trưởng Lê mau lên mạng xem đi, tin tức Tân Hà bùng nổ rồi."

"Cái gì?"

Lê Vệ Quốc vội vàng mở di động, tiêu đề một đoạn video đã đập thẳng vào mắt.

Trong video, Tần Phong đứng ở cửa Viện kiểm sát, vẻ mặt hoảng hốt, gấp gáp nói:

[Xin chào mọi người, tôi tên Tần Phong, hiện tại đang đứng ở cửa Viện kiểm sát thành phố Tân Hà. Tôi phải nhanh chóng đến đây để tìm lấy sự bảo vệ. Bởi vì an toàn cá nhân của mình đang bị đ.e d.ọa. Nếu như trong 3 ngày tới, tôi không cập nhật thêm video nào khác, điều đó chứng tỏ quyền tự do cá nhân đã bị hạn chế. Dưới phần bình luận, tôi sẽ gửi cho mọi người một đoạn video khác.]

Mà ngay bên dưới chính là hình ảnh: Tôi cầm hộp đến gần Tôn Dĩ Vũ và mấy người nông dân. Vừa đến nơi, đám đông đã hô to có rắn, bỏ chạy tán loạn. Tiếp theo đó là hình ảnh Tôn Dĩ Vũ bị rắn cắn, đau đớn vật lộn dưới đất.

Video của cảnh đầu tiên tại hiện trường rắt ngắn, nhưng góc độ quay chụp rất xảo quyệt, như đánh sâu vào thị giác người xem. Từ lúc dân làng hô hoán đến khi Tôn Dĩ Vũ ngã xuống đất đều không chiếu hình ảnh chiếc hộp trong tay tôi bị hắt văng.

Sau khi video hiện trường án mạng được phát, vẻ mặt sợ hãi lo lắng của Tần Phong lại hiện ra.

[Vừa rồi là Trần Tuấn Vĩ, cựu đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà đã dùng rắn độc để gi.ết người. Tôi biết mọi người sẽ thắc mắc, tại sao tôi lại trùng hợp chụp được. Bởi vì đối phương vẫn luôn u.y hi.ếp tôi.]

[Mọi người còn nhớ "vụ án t.ử v.ong ngoài ý muốn" trước đó không? Chỉ vì quen biết cả gia đình quá cố đó mà Trần Tuấn Vĩ luôn nghi ngờ tôi là hung thủ gi.ết người. Trước đây đã bị gọi đến thẩm vấn mấy lần, cũng hạn chế quyền tự do cá nhân trong nhiều ngày. May mắn thay, tổ đặc nhiệm được cử đến đã chứng minh tôi trong sạch. Sau đó, cũng vì điều tra sai hướng, Trần Tuấn Vĩ bị kỷ luật, tạm thời đình chỉ công tác.]

[Nhưng ai ngờ, vì muốn phục chức, anh ta lại độc ác đến nỗi ép buộc tôi phải nhận tôi. Biết tôi thích câu cá, hơn mười ngày qua, Trần Tuấn Vĩ đã hai lần đến đập nước tìm tôi, muốn gán cho tôi tội danh hung thủ trong " án t.ử v.ong ngoài ý muốn". Nhưng tôi không làm, sao phải nhận tội. Vì vậy, anh ta đã lên kế hoạch cho một vụ gi.ết người khác để gài bẫy tôi.]

[Vừa rồi mọi người đã thấy đoạn video anh ta thả rắn, đó là hành vi xấu xa của cựu đội trưởng đội điều tra tội phạm, anh ta phát rồ sau khi tôi từ chối hợp tác ở hồ chứa nước. May mắn thay, xe của tôi có chức năng ghi hình camera 360 độ, cho nên mới quay được cảnh này.]

[Sau khi chạy trốn khỏi hiện trường, tôi đã nhanh chóng chạy tới Viện kiểm sát. Bởi vì Trần Tuấn Vĩ từng là đội trưởng đội điều tra hình sự, quen biết bao nhiêu bạn bè trong ngành cảnh sát. Cho nên tôi chỉ còn cách gửi hy vọng vào Viện kiểm sát sẽ bảo vệ an toàn tính mạng của mình, đồng thời mong họ sớm nhập cuộc điều tra, trả lại trong sạch cho tôi. Tôi cũng hy vọng mọi người hãy chuyển tiếp video này, cố gắng thu hút được sự chú ý của lãnh đạo thành phố, không để bất cứ tên tội phạm nào trốn thoát khỏi lưới pháp luật.]

Video dài tận 12 phút, phía dưới tag rất nhiều tài khoản truyền thông.

Khu bình luận bị oanh tạc bởi hàng chục nghìn bình luận, điên cuồng mắng chửi tôi là kẻ ác nhân, yêu cầu thẩm phán xét xử cho tội danh cao nhất.

Ngồi trong xe cảnh sát, tôi phẫn nộ tột cùng:

"Mẹ kiếp Tần Phong, dám đặt điều bôi nhọ. Đây nhất định là kế hoạch cậu ta đã chuẩn bị sẵn."

Lê Vệ Quốc liếc tôi một cái, trầm giọng nói:

"Từ lời thoại đến cắt nối biên tập, hắn dễ dàng dẫn dắt dư luận chĩa mũi rìu về phía cậu, ai sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là sắp xếp của Tần Phong. Nhưng chúng ta còn biết sự thật, cư dân mạng chỉ muốn xem náo nhiệt liệu có biết không?"

"Án t.ử v.ong ngoài ý muốn gây ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của hệ thống cảnh sát. Video đã phát đi, chúng ta có thể làm gì đây?"

Nói xong, Lê Vệ Quốc cất điện thoại, chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc nói:

"Có đoạn video này, tôi tin Viện kiểm sát sẽ sớm điều tra, có họ tham gia, cậu..."

Lê Vệ Quốc lắc đầu thở dài. Tôi hiểu rõ tình hình hiện tại, bản thân là người có hiềm nghi lớn nhất, cho dù có Lê Vệ Quốc chứng minh tôi tiến hành kế hoạch "nằm vùng bí mật", chỉ sợ cuối cùng cũng phải đến Viện kiểm sát để tiếp nhận điều tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play