Triệu Lan Hương ngọt ngào nói: “Em phải giữ nó thật tốt mới được, mấy bảo bối này đều là vật gia truyền có giá trị, phải truyền từ đời này sang đời khác......”
Trước kia cô nghe ông chồng già nhà mình kể, anh chỉ bán đi mấy món đồ lớn thì đã có thể lấy lại vốn liếng ban đầu, hơn nữa anh bán nó tầm những năm 1980-1990. Khi đó đồ cổ tuy rằng đáng giá, nhưng vẫn chưa tới nỗi giá cao ngất trời. Qua thế kỷ 21, giá trị đồ cổ càng lúc càng tăng, sau này anh phải bỏ ra số tiền cao gấp chục lần, thậm chí gấp cả trăm lần để mua lại những món đồ gia truyền đã bán đó.
Triệu Lan Hương cảm giác thứ mình cầm trong tay không phải là một tờ giấy mỏng mà là một núi vàng nặng trĩu.
Hạ Tùng Bách bật cười, miệng anh dán sát tai cô, nói: “Bà nói với anh, bảo anh nhanh đi lãnh chứng với em.”
 “Sợ em lại chạy.”
Triệu Lan Hương nhịn không được trừng anh, “Bà nói như vậy thật à?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, “Không nói vậy, nhưng anh thấy chính là ý này...... bà đã chọn được mấy ngày tốt, bảo chúng ta lãnh chứng sớm một chút để đầu xuân dễ làm đám cưới.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play