Nước mắt lăn dài trên má Triệu Lan Hương, vành mắt đỏ bừng.
Cô nắm bàn tay dày rộng ấm áp trên chiếc giường bệnh, khóc không thành tiếng.
“Lan Hương, em không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế.”
Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút sức lực nào.
Anh đã già rồi, vết thương cũ chồng chất trên người vài chục năm nay ùn ùn kéo tới, bệnh tật nhanh chóng quật ngã anh. Khi còn trẻ phải chịu cảnh tù tội hơn mười năm, khiến toàn thân mắc bệnh trầm kha, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là quá may mắn rồi.
Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến ngắm nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp đến nao lòng như vậy.
Khi gương mặt dịu dàng ấy cười rộ lên, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng non, cũng là dáng vẻ mà anh yêu nhất.
“Cười một cái cho anh xem?”
Triệu Lan Hương lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười với chồng mình trên giường.
Hạ Tùng Bách vừa lòng nhắm mắt lại.
Cô che miệng cố kìm nén tiếng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Thư ký Hà đứng bên cạnh đẩy gọng kính mạ vàng lên, duỗi tay kiểm tra hơi thở của người đàn ông.
Anh ta khó khăn lắm mới thốt ra được lời an ủi: “Phu nhân, xin nén bi thương. Phần di sản Đổng Sự Trưởng để lại cho ngài, hôm sau sẽ có luật sư tới nói chuyện với ngài.”
Thư ký Hà nhìn người đàn ông đã trút hơi thở cuối cùng trên giường, vừa kính sợ lại vừa tiếc hận.
Cuộc đời của người đàn ông này có thể được miêu tả là gập ghềnh và chăm chỉ, xuất thân bần hàn, mười chín tuổi đã vào tù, ngồi trong ngục mười lăm năm, sau khi ra ngoài thì tay trắng dốc sức làm việc mười năm, cứ thế từ một anh thanh niên nghèo khổ không có bối cảnh gì đã xoay người trở thành một ông lớn trong lĩnh vực thương mại, đánh cho một loạt các thương nhân lão luyện dày dặn kinh nghiệm có uy tín lâu năm không gượng dậy nổi, có thể nói là một truyền kỳ.
……
Bên má Triệu Lan Hương bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt. Phùng Liên, mẹ của Lan Hương, xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của cô, lầu bầu chọc vào trán của cô nói: “Bị sốt thôi cũng khóc, yếu ớt đến mức này nếu để cha con thấy, lại bị la cho một trận.”
Triệu Lan Hương mở mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm vào Phùng Liên cả buổi.
Phùng Liên thở dài, lại nói tiếp: “Đầu năm nay gả ai mà không phải là gả? Mẹ và cha con gặp mặt lần đầu tiên cũng vào ngày lấy giấy đăng ký kết hôn, căn bản giống như nhắm mắt làm ngơ. Cuộc sống không phải vẫn diễn ra tốt đẹp sao?”
Triệu Lan Hương chỉ cho rằng mình đang nằm mơ, trong lòng vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương vì mất chồng, mãi lâu sau vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Nhưng cho dù nằm mơ cũng không thể đến mức u mê như vậy chứ... Mơ thấy mẹ cô hồi còn trẻ.
Phùng Liên thấy con gái không đáp lại lời bà, còn cho rằng cô bướng bỉnh, trong lòng còn đang giận bà. Bà lại chọc chọc vào trán con gái mình, chỉ hận sắt không thành thép nói:
“Dù sao cũng là hôn sự được định từ nhỏ, thích hủy thì hủy nhưng cha con cũng sẽ khó xử…… Cha mẹ người ta còn là thủ trưởng của cha con nữa!”
Trên trán Triệu Lan Hương đau xót, cuối cùng cô cũng nhìn thẳng vào mẹ mình đang lãi nhãi cằn nhằn, nhanh chóng bò dậy.
Cô tinh mắt nhận ra tờ lịch đang để trên bàn: Ngày 16 tháng 4 năm 1976.
Triệu Lan Hương bàng hoàng, sửng sốt một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, để cho con suy nghĩ thật kỹ được không ạ?"
Phùng Liên nhìn cô con gái trổ mã duyên dáng yêu kiều mình đã nuôi mười bảy năm, hôm nay lại ốm yếu bệnh tật, vậy mà vẫn nhỏ giọng cầu xin bà, bà cũng không khỏi mềm lòng, không đành lòng ép buộc con mình nữa.
Triệu Lan Hương lúc này đã hồi thần lại từ trong cơn hoảng sợ, cô đã quay trở về bốn mươi năm trước!
Bốn mươi năm trước, cô yêu Tưởng Kiến Quân, một anh lính cao lớn và lạnh lùng, tất cả những gì cô nghĩ là làm thế nào để Tưởng Kiến Quân chấp nhận cô, vì vậy đương nhiên cô không đồng ý với cuộc hôn nhân do cha mẹ cô sắp đặt.
Cũng chính trong năm này, cô chết sống quấn quít lấy gã, rốt cuộc cũng toại nguyện được gả đi.
Đáng tiếc người trong lòng Tưởng Kiến Quân không phải là cô, Triệu Lan Hương liên tiếp sảy mất hai đứa con, cuối cùng mới lạnh tâm, tỉnh táo lại ly hôn với Tưởng Kiến Quân.
Triệu Lan Hương nhìn đồ bổ chất đầy trên bàn. Trong khoảng thời gian này, Tưởng Kiến Quân bị thương nhập viện, những đồ này đều là do cô mua để bồi bổ thân thể gã.
Ttrong mắt Triệu Lan Hương lóe lên vẻ lạnh lẽo, cũng may thời điểm cô trở về vẫn còn sớm, nếu chậm thêm nửa năm nữa, đời này lại phải dính vào thứ cặn bã đấy, thì cô sẽ tức giận đến mức có chết cũng không nhắm mắt mất.
Tưởng Kiến Quân là chồng trước của cô, sau khi rời khỏi gã, cô mới có may mắn gặp được Hạ Tùng Bách.
Nhưng bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt về Tưởng Kiến Quân, Triệu Lan Hương nhớ rõ, trong hai năm này ông chồng già nhà cô lỡ tay đánh chết người, bị nhốt vào tù!
Cô cho tinh chất sữa mạch nha, mật ong và sữa bột vào trong túi hành lý, rồi xếp thêm một vài bộ quần áo.
Cô muốn tranh thủ thời gian đi tìm ông chồng già nhà mình!
. . .
Đến khi cha mẹ họ Triệu biết được con gái thừa dịp mình không đề phòng, tự nguyện báo danh "Cùng trèo lên núi, cùng xuống nông thôn" [1], thì tình thế đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
[1] Cùng treo lên núi, cùng xuống nông thôn: Là khẩu hiệu của phong trào văn hóa vào những năm 1950 do Mao Trạch Đông khởi xướng, đưa các thanh niên tri thức về nông thôn.
Nếu như xuống nông thôn, thì cũng đồng nghĩa với việc hôn sự của Triệu Lan Hương và con trai chủ tịch ngân hàng đã tan thành mây khói.
Triệu Vĩnh Khánh tức giận đến mức ăn cũng không ngon, vẻ mặt bình tĩnh âm trầm, dạy dỗ con gái:
"Con cho rằng cánh của mình đủ cứng cáp rồi, chúng ta không quản được có đúng không?"
Phùng Liên đau lòng, vừa giúp con gái thu thập hành lý, vừa càu nhàu: "Ba của con thật vất vả mới giúp con tránh thoát lần triệu tập này, thế mà con lại chủ động đi báo danh. Nữu Nữu của mẹ à, chân tay con lèo khèo như vậy, có làm được việc nhà nông không?"
Triệu Lan Hương nhìn cha mẹ quan tâm mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
"Xuống nông thôn là một chuyện vinh quang mà, hầu hết những nhà có thanh niên đến tuổi đều xuống nông thôn, mà con lại ở lại nhà, nếu vậy cha cũng không nở mày nở mặt nổi đâu."
"Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà, tuyệt đối sẽ không để cho hai người mất mặt."
Triệu Vĩnh Khánh nhìn vẻ mặt kiên định của con gái, trong lòng ngược lại cũng không còn tức giận như vậy nữa, để cho con bé đi ăn chút cực khổ cũng không sao. Cả ngày ở nhà được mẹ chiều chuộng chẳng ra cái thể thống gì!
Ở trong mắt ông, việc xuống nông thôn nếu như có thể tôi luyện được ý chí con gái thì vẫn có thể coi như là một chuyện tốt. Nếu thật sự không chịu được thì ông cũng có thể khơi thông quan hệ, đưa con gái đến nơi cách nhà không xa lắm.
"Bà khóc cái gì mà khóc, tranh thủ thời gian thu xếp cho con mới là chuyện nên làm."
Triệu Vĩnh Khánh đen mặt trừng vợ mình một cái.
Ngược lại ông nói với con gái: "Đây là lựa chọn của con, về sau tốt nhất đừng có đánh điện báo về tố khổ với chúng ta, cha với mẹ con không có năng lực duỗi tay dài đến vậy đâu!"
Tiểu Hổ Tử chạy bình bịch đến bên người chị gái, ôm đùi cô, nước mắt lưng tròng như chực rơi xuống, ngẩng đầu nhìn cô nức nở, "Đại Nữu muốn đi một nơi rất xa sao?"
Triệu Lan Hương bế em trai lên, hôn một cái, "Đúng vậy đó."
Tiểu Hổ Tử vùi vào trong cổ cô, gào khóc đến chảy cả nước mũi, dáng vẻ ủy khuất kia khiến Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười. Đứa bé còn thơm mùi sữa trước mặt này, vậy mà về sau trưởng thành thành một đại thần mặt đen khiến người người đều sợ, đánh cho cái tên cặn bã Tưởng Kiến Quân một trận bầm dập không hề nương tay, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà.
Cô ôm chặt lấy Tiểu Hổ Tử, lấy kẹo ở trên người ra đưa hết cho thằng bé.
Nước mắt của Tiểu Hổ Tử rơi lên quần áo của cô, nghẹn ngào không nói nên lời.
Triệu Lan Hương biết em trai đã hiểu lầm, vuốt ve đầu tóc mềm của thằng bé. Giải thích: "Không phải giống như ông ngoại bà ngoại đi một nơi rất xa kia, cuối cùng cũng không về được. Chờ đến Tết chị sẽ về."
Triệu Vĩnh Khánh nghe xong lời con gái nói, thì khẽ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, "Con còn biết mình còn có thể về được sao?"
Triệu Lan Hương gật đầu.
Nơi cô muốn đi là thành phố N, cách nơi này của bọn họ cũng không tính là xa, đi một ngày xe lửa là có thể đến. Hơn nữa, cô cũng đã tính rồi, qua thêm một năm nữa, thì cũng đến thời gian thanh niên trí thức về thành phố, nhóm bọn họ đi sau, thật đúng là tránh không phải chịu tội giống như mấy đám thanh niên trí thức đi trước.
Hơn nữa lui một vạn bước mà nói, cho dù thực sự phải ăn hết đau khổ... Thì bên kia không phải còn có người đàn ông của cô sao.
Buổi tối, Triệu Vĩnh Khánh móc từ trong túi quần ra một xấp tiền mặt, đếm đủ một trăm tờ để ra, nghiêm túc dạy dỗ con gái: "Đi nông thôn phải nghiêm túc nghe lời chỉ đạo viên, tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo, phải ở chung với người khác cho tốt, con cầm số tiền này đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt mà mình cần đi."
Triệu Lan Hương nhận tiền, ngọt ngào kêu một tiếng ba.
Triệu Vĩnh Khánh chịu không nổi nhất là việc con gái làm nũng gọi ông như vậy, gương mặt đen như đít nồi của ông cuối cũng cũng giãn ra không còn kéo căng được nữa.
Triệu Lan Hương là đứa con đầu của bọn họ, hơn nữa lớn lên rất đáng yêu, trắng nõn nà giống như em bé trong tranh mừng thọ, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Trước kia, lúc Triệu Vĩnh Khánh vẫn còn là nhân viên ngân hàng bình thường, còn mang theo con gái đến nơi làm việc, dùng vải bố cột con bé lên trên người, cứ như vậy hết năm này qua năm khác nuôi cô lớn lên.
Trên bàn để mười tờ nhân dân tệ ngay ngắn, một bàn tay to chuyển nó đến trước mặt con gái.
Có thể tùy tiện móc ra khoảng trăm đồng từ túi quần, Triệu Vĩnh Khánh cũng là người có bản lĩnh.
Ông đã bắt kịp chuyến tàu cuối cùng của làn sóng sinh viên đại học vào những năm 1960, sau đó vài năm, các trường cao đẳng và đại học ngừng tuyển sinh, kết quả là tấm bằng này cũng trở nên có giá trị. Ngoài ra, Triệu Vĩnh Khánh cũng là người cần cù, chịu thương, chịu khó, đến giờ đã là giám đốc ngân hàng, lương tháng tính theo bậc mười lĩnh bảy mươi ba tệ năm mươi xu đủ cho cả gia đình sống thoải mái.
Thế nhưng Triệu Vĩnh Khánh hào phóng móc ra một trăm đồng cho Triệu Lan Hương như vậy, cũng khiến Triệu Lan Hương có chút thụ sủng nhược kinh.
Phùng Liên lúc này cũng thu thập xong hành lý của con gái, thu xếp quần áo đủ cho cả bốn mùa, "Ngày mai chờ mẹ tan việc, thì sẽ dẫn con đi chọn ít đồ dùng sinh hoạt nhé."
Triệu Lan Hương ngoan ngoãn đáp ứng.
. . .
Triệu Lan Hương toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc mau chạy về nông thôn cứu ông chồng nhà mình, nên đã sớm vứt cái tên cặn bã Tưởng Kiến Quân lên chín tầng mây.
Cô cẩn thận nhặt những món đồ mà cô từng dùng để đem đi nông thôn, mua mấy cuộn vải bông vải nhung sợi tổng hợp, mua vài túi sữa mạch nha sữa bột A Giao, rồi găng tay giấy vệ sinh, kem tuyết [1] Bách Tước Linh, và mấy nhu yếu phẩm hàng ngày vụn vặt khác, một vật cũng không thiếu.
[1] Kem tuyết được làm bằng phương pháp vật lý với thành phần chính là bột ngọc trai tự nhiên, không pha thêm bất kỳ chất nào khác, cũng như không phá hủy bất kỳ chất nào, là món đồ được mọi người săn đón ở Thượng Hải vào thế kỷ 19.
Lão chồng già đáng ghét kia thường xuyên vào lúc đêm khuya thủ thỉ với cô, "Nếu lúc đó em nhìn thấy anh, thì đảm bảo em sẽ ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc một cái đâu."
"Khi đó anh vừa nghèo vừa túng quẫn, nhếch nhác đến nỗi không bằng một con chó, nguyện vọng lớn nhất chính là ăn được một bánh bao không nhân làm từ bột mỳ, bộ đồ tốt nhất mặc trên người cũng là nhặt của người khác. May mắn lúc gặp em, là lúc anh đã có năng lực."
Triệu Lan Hương từ khi sinh ra chưa từng phải chịu cảnh đói rét cùng cực, tự nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm chặt ông chồng già, hứa suông: "Khi đó trong nhà của em kinh tế khá là dư dả, nếu như em có thể gặp anh, em xin cam đoan sẽ cho anh ăn no nê, nuôi anh thành trắng trẻo hồng hào."
Lúc Triệu Lan Hương mua thêm đồ dùng để đem về nông thôn, thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng này của nhiều năm trước, nên lại nhặt thêm một ít đồ đạc cho ông chồng già nhà mình vứt vào trong rổ.
Cô chưa từng nghĩ rằng ý tưởng phi thực tế này sẽ có ngày được thực hiện.