Người phụ nữ mặc bộ đồ công sở độn vai màu vàng nhạt, trên chiếc cổ thon thả còn thắt một chiếc khăn lụa trông rất ra vẻ phu nhân nhà giàu thường thấy ở đất Hương Cảng. Sở Nguyệt Ninh thoáng nhìn, thấy nên báo giá trước thì hơn, tránh cho sau này xảy ra tranh chấp, cô nói:

- Giải đoán vận mệnh thì 100 đô một lần nhé.

- Đắt vậy? Thầy bà bên phố Thông Thái bên kia có 21 đô một lần thôi kìa. - Hà Thi Phỉ sửng sốt đẩy kính râm lên lại.  

Sở Nguyệt Ninh hiểu giá cả có sự chênh lệch khá lớn, khách hàng nghi ngờ là điều dễ hiểu. Cô cũng kiên nhẫn giải thích:

- Tiền nào của đó. Chẳng hạn một chiếc áo khoác kiểu dáng tương tự chiếc này, phố Thông Thái và trung tâm thương mại AIA không những khác nhau về giá mà cả về chất lượng nữa. 

- Nếu cô không muốn cũng không sao cả. 

Hà Thi Phỉ lắc đầu, nói:

- Tôi hay đi mua sắm, mấy lời cô nói tôi đều hiểu cả. Người ta thường nói của rẻ là của ôi, tôi quyết định tin cô một lần vậy. 

Sở Nguyệt Ninh nhận được đơn hàng, tâm trạng rất tốt, không tài nào che giấu được nụ cười ở khóe môi, cô nói:

- Cô ngồi trước đi, để tôi làm xong chén chè khoai mỡ bột báng nước cốt dừa đã. 

Hà Thi Phỉ không nói gì nữa, cầm túi xách ngồi xuống cái bàn nhỏ chật chội bên cạnh. 

Sở Nguyệt Ninh xắn tay áo lên, lấy ra một cái chén sạch từ trong thùng xốp trên quầy, sau đó múc một muỗng khoai mỡ mềm mại để trong thùng kem, từng hạt bột báng trong suốt hòa quyện vào khoai mỡ màu tím nhạt. Cô lại cho thêm ít viên đá, cuối cùng mới đổ nước cốt dừa thơm thơm vào. Thế là một chén chè khoai mỡ thơm ngon ngọt ngào ra lò.  

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh thả chiếc thìa ăn canh đã được tiệt trùng vào chén, xoay người đặt lên bàn gỗ:

- Ăn chè trước ha?

Hà Thi Phỉ gật đầu, cô ấy cầm thìa ăn canh lên nếm thử một miếng chè mà không hề tháo kính râm xuống. Chè mát lạnh thơm ngon tiến vào thực quản, cuốn trôi tâm trạng buồn bực trong sáng nay của cô ấy. Sự bất mãn của cô ấy dần dần lắng xuống, cô ấy liên tiếp khen ngợi:

- Chè ngon đấy chứ. 

Sở Nguyệt Ninh mang một cái ghế gỗ ra ngồi xuống đối diện, Hà Thi Phỉ ăn hết chén chè, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau miệng, tô lại son môi rồi mới nhìn Sở Nguyệt Ninh. Hỏi:

- Chúng ta có thể bắt đầu chưa?

- Có thể, nhưng mà… - Sở Nguyệt Ninh khép hai ngón tay lại, điểm nhẹ lên chỗ huyệt Thái Dương của Hà Thi Phỉ và nói: - Chắc cô phải tháo kính râm xuống. 

Trương Kiến Đức nghe nói Sở Nguyệt Ninh lại coi bói nữa, lao từ trong nhà hàng bình dân ra, trên tay còn cầm điếu thuốc, ông ấy đứng cạnh Lâm Gia Hoa rít một hơi thuốc. Hỏi:

- Gì vậy? Ninh Ninh lại giải đoán vận mệnh cho người ta nữa rồi hả? 

Sau vụ chú Kiên, Lâm Gia Hoa cũng trở nên cực kỳ tò mò với chuyện giải đoán vận mệnh này. Anh ấy đẩy nhẹ mắt kính, nói:

- Mới bắt đầu thôi, cứ xem đi đã. 

Hà Thi Phỉ tháo kính râm xuống, mọi người mới nhìn thấy gương mặt của cô ấy hơi tiều tụy. Đôi mắt vừa đỏ hoe vừa sưng húp như quả hạnh đào, thảo nào phải đeo kính râm. 

Hà Thi Phỉ lúng túng nói: - Bắt đầu luôn đi. 

Sở Nguyệt Ninh đan đôi tay lại, sau khi quan sát thật kỹ tướng mạo của Hà Thi Phỉ mới vào việc. 

- Năm nay cô 32 tuổi, mẹ mất từ năm cô lên 8, cha bận làm ăn buôn bán không có thời gian chăm sóc cô, cho nên từ năm 9 tuổi cô đã sống với người cô của mình. 

Trong mắt Hà Thi Phỉ lộ ra vẻ sửng sốt, trong lòng thì đang hết sức khiếp sợ. Đó toàn là những chuyện thời thơ ấu của cô ấy, đó giờ chưa từng nói với người ngoài. Đến cả người bạn nối khố của cô ấy cũng nghĩ rằng cô là mẹ ruột của cô ấy.  

- Cô có điều tra về tôi rồi hả? Sao lại biết rõ vậy?

- Những chuyển biến trong cuộc đời của mỗi con người đều được thể hiện hết trên khuôn mặt, tôi chỉ cần nhìn một cái là biết cô đã từng trải qua những chuyện gì mà. 

Hà Thi Phỉ cho rằng giải đoán vận mệnh tức là hỏi chuyện tương lai, chuẩn hay không đợi sau này mới biết, ai ngờ, Sở Nguyệt Ninh chỉ nhìn một cái là đoán ra được cả chuyện quá khứ. Cô ấy nghĩ thầm trong bụng: 100 đô coi cái này thôi cũng đáng đồng tiền bát gạo. 

Sở Nguyệt Ninh giải thích xong bèn nói tiếp:

- Sau khi trưởng thành, cô dọn về nhà sống chung với ba. Bởi vì xa cách nhiều năm, cô và ba mình không mấy hòa thuận. Thế nhưng ông ấy lại là người thân duy nhất của cô, nên cô sẵn sàng nhường nhịn người cha tính nết kỳ quặc của mình trong tất cả mọi chuyện. 

- Cô mong sao cha cô có thể giống như những gia đình khác, thỉnh thoảng tỏ ra quan tâm đến cô. Ấy vậy mà hôm nay cô cực kỳ thất vọng. 

Nói đến đây, Sở Nguyệt Ninh nghỉ một chút mới tiếp tục nói:

- Bởi vì cha của cô có niềm vui mới rồi, mà niềm vui mới này…

- Là người bạn chơi thân với cô từ nhỏ đến lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play