Hà Thi Phỉ đau đớn ra mặt, cô ấy muốn biện hộ, nhưng vừa há miệng lại cảm thấy bất lực, chỉ có thể rút một tờ khăn giấy ra rồi cúi đầu lau đi nước mắt. Cho thấy, Sở Nguyệt Ninh nói đúng toàn bộ. Những người xung quanh đồng loạt thốt lên một tiếng “quao".  

- Quao, chồng già vợ trẻ là tiên! 

Lâm Gia Hoa không hiểu, bèn hỏi:

- Nếu cha của cô ấy đã góa vợ từ lâu, sao lại không thể tìm một cô bạn gái chứ?

- Cậu có bị đần không? - Trương Kiến Đức liếc xéo anh ấy một cái, chỉ vào Hà Thi Phỉ, dùng tay phải kéo dây móc quần tây ra rồi bắn cái bụp lên bụng của mình, nói: - Nếu là bạn thân của cổ thì chắc chắn tuổi tác cũng xấp xỉ cổ. Cha cổ dồn hết tình yêu cho bạn thân cổ, lấy ai để ý cổ nữa? Người ta hay bảo có người phải dùng cả đời để chữa lành thời ấu thơ mà. 

Không biết người nào đó bỗng nhiên tiếp lời:

- Chồng già vợ trẻ cũng có tình yêu đích thực chứ bộ. 

Bà cụ A Sơn cầm lược gỗ đào chải đầu, người xung quanh đến hóng chuyện đông hơn rồi. Bà cụ ỷ mình nhỏ người bèn chen lên trước hai người. 

- Tình yêu đích thực? Tôi dám chắc cô gái trẻ tuổi kia chắc chắn là hám của mới đi cặp với một ông già lớn tuổi hơn cổ, chứ không cổ cặp với ổng làm gì? Hương vị người già từ một ông già sắp xuống lỗ hả? 

Hà Thi Phỉ khổ sở lắc đầu, nói:

- Ai cũng được mà, sao lại là A Nhàn chứ? Tôi nói với ba tôi là có A Nhàn sẽ không có tôi, có tôi sẽ không có A Nhàn. Chỉ cần hai người họ còn đến với nhau thì tôi không bao giờ trở về nhà. 

- Nhưng mà cũng còn may lắm, tôi mất đi người cha vẫn còn một người chồng yêu thương tôi. Tôi đã sẵn sàng cả đời này không qua lại với bọn họ nữa rồi, tôi có chồng tôi là đủ. Lần này chủ yếu là tôi muốn hỏi xem chừng nào tôi và chồng tôi mới có con. 

- Có con? - Sở Nguyệt Ninh lắc đầu, nói: - Cô và anh nhà không có con được đâu. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Hà Thi Phỉ chớp mắt, quên luôn cả khóc. Cô ấy sững người, hỏi:

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chồng cô đã có người khác rồi. 

Sở Nguyệt Ninh vừa nói dứt lời, Hà Thi Phỉ đã lập tức phản bác:

- Không thể nào! Chồng tôi yêu tôi lắm, chắc chắn ảnh không có ngoại tình đâu. 

- Hay cô cho tôi cả ngày tháng năm sinh đi. - Sở Nguyệt Ninh nhận được ngày tháng năm sinh của Hà Thi Phỉ, bèn bấm ngón tay tính: - Hai người biết nhau lúc đi hát karaoke đúng không?

Hà Thi Phỉ nhớ lại lúc đó, đau khổ trên mặt chậm rãi vơi đi, cô ấy không khỏi nở một nụ cười, đủ thấy cô ấy cảm thấy giai đoạn yêu đương này tốt đẹp cỡ nào. 

- Đúng vậy, tôi và A Nhàn hay hẹn nhau đến quán karaoke. Mà ngộ lắm nha, lần nào tôi cũng gặp được ảnh. Hồi đó ảnh đẹp trai ve kêu, cứ như là Lưu Đức Hoa ấy, còn là phó tổng giám đốc của một xí nghiệp vừa mới lên sàn, vừa lịch thiệp vừa khiêm tốn. 

Sở Nguyệt Ninh nói ra những gì mình tính toán được:

- Tiếc thay, nếu như đó là duyên phận thì hay biết mấy. Hai người tình cờ gặp gỡ là do anh ta cố tình tạo ra, anh ta đã điều tra về cô từ rất lâu trước đó rồi. Cái anh ta đánh giá cao chỉ có tiền của cô thôi. 

Trước kia Hà Thi Phỉ bán đồ make-up xách tay, tuổi vẫn còn trẻ mà đã có rất nhiều tài sản nên trở thành đối tượng số một trong mắt đám đàn ông dưới đáy xã hội. 

Hiển nhiên Hà Thi Phỉ không tài nào vui lên được với kết quả này, cô ấy nói:

- Không đâu, A Viễn sẽ không lừa gạt tôi đâu. Ảnh từng nói là ảnh thật lòng với tôi, cả sau khi kết hôn rồi mà ảnh cũng chưa từng bớt nhiệt tình với tôi mà.  

Sở Nguyệt Ninh tiếp tục nói hết kết quả mà cô vừa tính ra được:

- Dựa trên ngày tháng năm sinh này thì cô sẽ nhanh chóng mất rất nhiều tiền, mấy nay cô và chồng cô có ký một vài hợp đồng đúng không?

Hà Thi Phỉ sửng sốt, nói:

- Cái này mà cô cũng coi ra được sao? Hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của hai chúng tôi, ảnh rất có lòng, cố ý chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến nữa, ăn tối xong thì ảnh mang mấy hợp đồng đến bảo tôi ký tên. Nói là muốn dùng chúng để kinh doanh gì đó. 

- Cô không xem lại hợp đồng sao?

- Vợ chồng với nhau thì phải tin tưởng nhau chứ. Vả lại tôi mới uống rượu nên cũng hơi chếnh choáng, thế là thuận tay ký luôn. 

Hà Thi Phỉ nghe Sở Nguyệt Ninh nói vậy, càng lúc càng thấy hoảng sợ. Cô ấy miễn cưỡng vui cười:

- Yên tâm, A Viễn không làm vậy đâu. Ảnh mà gài bẫy lấy đi cổ phần công ty của tôi thì tôi sẽ phải gánh một khoản nợ kếch xù mất…  

Sở Nguyệt Ninh gật đầu, nói:

- Vì vậy, nửa đời sau cô sẽ sống trong cảnh thất vọng và nghèo khổ. Tất cả những gì chồng cô dựng lên đều là giả hết, anh ta cẩn thận bày ra mọi chuyện chỉ để lừa đảo tài sản của cô thôi. Cô tìm khắp chân trời góc bể cũng không thấy anh ta đâu, bởi vì tin sai người mà cô trở nên chán nản hết quãng đời còn lại, cuối cùng thành trầm cảm luôn. 

- Nghiêm… nghiêm trọng vậy sao? - Hà Thi Phỉ hơi do dự. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play