- Bạn học, có muốn một chén chè không? Mát lạnh như băng, ăn xong tinh thần phấn chấn sảng khoái cực kỳ!
*
Tại cổng trường Trung học Sùng Chính
Các bạn học sinh cực kỳ tò mò nhìn vào quầy hàng bán chè, tủ kiếng trên xe bày các loại trái cây như xoài, dưa hấu,... và một chậu hoa đào. Bà chủ rất đẹp, đôi bàn tay trắng nõn lật qua lật lại cái chén đựng chè.
Các bạn học nam xì xầm to nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp mắt cười cong cả mi mắt của Sở Nguyệt Ninh, cả đám đưa mắt nhìn nhau, người này đẩy người kia. Cuối cùng, có một bạn học nam cao ráo mặc áo sơ mi trắng bước ra từ trong đám đông.
Bạn học nam cụp mắt, đi đến trước quầy chè, cậu bạn nhìn bảng hiệu treo ở trước tủ kiếng, nhíu chặt quần tây và căng thẳng nói:
- Cho em một chén chè xoài bột báng nước cốt dừa, một chén chè củ năng đường phèn và một chén tuyết yến bột báng.
- Có ngay. - Sở Nguyệt Ninh đeo tạp dề lên, nhìn bạn học nam rồi khe khẽ cười: - Chờ một chút nhé, sẽ có ngay thôi.
Lỗ tai của bạn học nam ửng đỏ, nghe thấy đám bạn bên cạnh xôn xao cả lên, cậu bạn lập tức quay đầu làm mặt hung dữ, sau đó nhanh chóng quay lại đứng rất ngay ngắn.
- Xong rồi. - Sở Nguyệt Ninh để riêng ba phần chè rồi đưa cho bạn học nam, còn dặn dò cẩn thận rằng: - Phải ăn lúc lạnh, hết lạnh rồi ăn không ngon đâu.
Bạn học nam nhận chè xong liên tục gật đầu, móc trong túi quần tây ra tờ 100 đô Hồng Kông nguyên đưa cho Sở Nguyệt Ninh rồi vội vàng xoay người chạy đi.
- Ê! - Sở Nguyệt Ninh nhìn tờ 100 đô, hết chớp mắt rồi lại ngước nhìn bạn học nam. Cậu bạn đã đưa hai phần chè còn lại cho bạn mình, ba đứa vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi vào cổng trường.
- Ba chén chè còn chưa đến 30 đô, sao lại đưa nhiều quá vậy? - Sở Nguyệt Ninh nhét tiền vào túi, cô cởi tạp dề, khom người xuống rồi duỗi tay ôm lấy chậu hoa đào đặt trên mặt bàn, lẩm bẩm: - Đành phải tự mình đi đưa tiền lại vậy.
Ba người bạn đi khá nhanh, cả đám đã đến bậc thang và đang bước lên lầu. Sau khi lên đến hành lang lại rẽ vào lớp 7/5. Hai người bạn kia ném chén chè vào thùng rác, rồi xoay người trêu chọc:
- Anh Tinh, chị gái bán chè xinh quá. Tan học đi cua chỉ đi?
Kiều Tinh đẩy cậu bạn ra, tìm chỗ ngồi xuống rồi tức giận nói:
- Giỡn hoài, tôi nhỏ hơn chị ấy nhiều lắm.
- Nhỏ thì có gì đâu mà sơ? Chị gái xinh đẹp cỡ đó, hơn mấy tuổi cũng có làm sao. - Người bạn chồm tới nói: - Này, cậu là thiếu gia của tập đoàn Kiều thị thì có loại con gái nào không cua được chứ?
- Câm mồm!
Kiều Tinh vừa dứt lời thì có ai đó vỗ lưng cậu ta, cậu ta quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Sở Nguyệt Ninh. Cậu ta lúng túng đứng dậy, nghĩ rằng Sở Nguyệt Ninh đã nghe thấy mình và các bạn nói chuyện nên đỏ mặt nói xin lỗi:
- Xin lỗi ạ, chị đừng có nghe tụi nó nói bừa.
Sở Nguyệt Ninh thắc mắc: - Gì cơ?
Rồi lại đưa mắt nhìn hai cậu bạn kia, sau đó nghiêng đầu hỏi lại:
- Có chuyện gì mà chị không nghe được hả?
Hai bạn nam nhanh chóng xua tay, nói:
- Không có, không có. Tụi em có nói gì đâu.
- Ò. - Sở Nguyệt Ninh đặt 70 đô tiền lẻ lên bàn học của Kiều Tinh, nói: - Ba phần chè tổng cộng 28 đô, không tới 100 đô đâu.
- Phần còn lại tiền tip ạ. - Kiều Tinh giải thích: - Bình thường em đi nhà hàng cũng cho…
Tính nói là “cũng cho người phục vụ tiền tip", nhưng sực nhớ ra Sở Nguyệt Ninh là chủ. Hình như… ở Hương Cảng thật sự chưa có thói quen cho chủ tiền tip nhỉ?
- Không cần đâu. Chị chỉ bán chè, không cần tiền tip. - Sở Nguyệt Ninh ôm chậu hoa đào, lắm miệng hỏi thêm một câu: - Phải rồi, căn tin của các em ở đâu vậy?
Kiều Tinh chỉ về một phía, tò mò hỏi:
- Chị muốn đến căn tin của tụi em hả?
- Ừ. - Sở Nguyệt Ninh nhìn chậu hoa đào trong lòng, cười đầy ẩn ý: - Đi trả một thứ.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Ký túc xá của nhân viên căn tin nằm ở ngọn đồi phía sau trường học, những ngôi nhà gỗ thấp tè nằm liền kề nhau.
- A Vinh, hồi nữa nhớ làm nhanh tay lên đừng để trễ cơm của mấy đứa học sinh đấy! - Đồng nghiệp thấy Lý Chí Vinh lại đi về ký túc xá, sợ gã lại đến trễ như lần trước nên vội vàng nói với theo.
Lý Chí Vinh mất kiên nhẫn dừng chân, nói:
- Phiền ghê, không cần cậu nhắc!
Đồng nghiệp càm ràm:
- Còn dám nói là không cần tôi nhắc? Cậu phụ trách việc phân chia thức ăn, lần trước bận tối mặt tối mũi, tưởng đâu cậu đã chia đồ ăn xong hết rồi, nào ngờ 1 giờ thầy hiệu trưởng hớt hơ hớt hải chạy vào hỏi sao còn chưa dọn cơm lên.
Lý Chí Vinh như quả pháo bị bật kíp nổ, cơn giận trào dâng, vẻ mặt hung dữ, nói:
- Chuyện của tao không cần mày lo! Còn dông dài nữa coi chừng tao giết mày bây giờ!
Đồng nghiệp hoảng hồn liên tục lùi lại, trong lòng run rẩy không dám hó hé.
Lý Chí Vinh đi đến một căn nhà gỗ, gã móc chiếc chìa khóa ở trước ngực ra mở cửa. Nhà gỗ bé tẹo, khắp phòng là đủ thứ đồ đạc và rác rến, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy giường nệm lộn xộn, sàn nhà ngổn ngang hộp thuốc điều trị viêm phế quản mãn tính.
Lý Chí Vinh lầm lì đi vào nhà gỗ, gã kéo cửa mành nhà tắm, rồi đẩy bồn nước lớn màu trắng cao hơn 1 mét trên sàn nhà tắm ra, lộ ra một tấm sắt đã bị rỉ sét có móc kéo tròn.
Gã lại kéo ván sắt ra, cầm chiếc đèn pin vỏ sắt trên mặt đất lên, đẩy về phía trước để bật đèn, rồi men theo cầu thang trèo xuống. Bên trong không gian nhỏ hẹp, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề và khó khăn của Lý Chí Vinh. Phải đi một đoạn mới nhìn thấy ánh sáng.
Giữa phòng có một cái bục sắt, trên đó là một thi thể nữ giới. Lý Chí Vinh dùng ánh mắt say đắm đánh giá cô ấy, khi nhìn thấy những vết bầm trên người thi thể nữ này, ánh mắt của gã lại trở nên điên dại chộp lấy thi thể và bắt đầu lay.