- Tôi và anh Húc vào cùng một năm, lúc anh ấy mới vào tổ trọng án ngầu dữ lắm luôn. Có biết vụ bánh bao xá xíu thịt người không? Khi bắt được hung thủ, phòng bếp vẫn còn rất nhiều tay chân và các bộ phận cơ thể người còn chưa xử lý xong hết, cảnh sát lâu năm cũng không dám vào, lúc này anh Húc là một người mới mà đi vào chẳng cần chuẩn bị tâm lý trước gì cả.
Cam Nhất Tổ nghe không chớp mắt, lập tức bắn ánh mắt sùng bái về phía người đàn ông. Giữa người với người mà sao lại có sự khác biệt to lớn nhường này?
Thi Bình Chi mới vừa từ trong phòng thẩm vấn ra, thấy bên tổ trọng án D còn sáng đèn bèn đẩy cửa bước vào:
- Anh, sao còn chưa về nữa?
Thi Bác Nhân thấy em trai tới, vẫy tay gọi em trai qua. Sau khi đám người bước vào, chú ấy mới duỗi tay choàng lên vai em trai, cười nói:
- Nghe Craig nói chú mới đến đội O (Ủy ban điều tra Hội Tam Hoàng và tội phạm có tổ chức) mà đã hỗ trợ triệt phá một vụ án buôn lậu ma túy rồi hả? Được đó, mai mốt anh nhờ vả chú được rồi!
Thi Bình Chi bỗng nhiên cảm thấy thật áp lực, nói:
- Anh cứ đùa hoài, đội O muốn thăng chức khó hơn CID nhiều.
Chu Phong Húc cũng bước tới vỗ vai Thi Bình Chi, nói:
- Đừng nghe anh cậu nói linh tinh, đội O toàn phải xáp lá cà với những tội phạm liên quan đến băng đảng, người ở phe địch có thể nổ súng bất cứ lúc nào, cơm phải ăn từ từ đường phải đi từng bước. An toàn là quan trọng nhất.
- Anh Húc nói vậy mới phải nè. - Thi Bình Chi lắc nhẹ vai, hất tay của anh già xuống.
Cam Nhất tổ tò mò hỏi:
- Anh Chi, hôm nay anh đi bắt kẻ buôn ma túy có gì thú vị xảy ra không?
- Thú vị? - Thi Bình Chi hễ nghĩ đến là không tài nào quên được chuyện khó hiểu suốt cả buổi trưa, nói: - Thú vị thì không, nhưng ly kỳ thì có. Trước khi tóm tên bán ma túy, gã còn đi coi bói. Đại sư giải đoán vận mệnh đó đoán ra gã bán ma túy, thậm chí còn tính ra bọn anh đang chờ tóm cổ gã.
- Ghê vậy? - Thi Bác Nhân không khỏi liên tưởng đến vụ án tự sát bằng đinh quan tài lần trước, bèn nhìn sang Chu Phong Húc: - Lần trước chú Kiên cũng có nói là đi coi bói nhỉ?
Vừa nói dứt lời…
Điện thoại bàn ở góc văn phòng vang lên, Cam Nhất Tổ ngồi gần nhất nghe điện thoại liền nhìn sếp:
- Sếp Lâm bên EV nói ở công viên Cửu Long vừa mới gọi báo cảnh sát, vụ án rất có thể có tình tiết liên quan đến vụ án ở Trường Sa Loan. Yêu cầu chúng ta qua đó một chuyến.
Đang đau đầu thì vụ án lại có manh mối.
Lúc cả bốn người đến hiện trường, Tô Nhân Nhân đang được ông bà ngoại lo lắng ôm lấy.
- Tình hình ở đây cụ thể là như thế nào? - Chu Phong Húc chủ động đặt câu hỏi trước.
Sếp Lâm gỡ mũ cảnh sát ôm ở trước ngực, thuật lại nhưng lời mà Tô Nhân Nhân suýt nữa bị hại vừa khai rồi chỉ vào cổ cô bé:
- Chỗ này cũng có một vết bầm.
Chu Phong Húc nhìn thấy vết bầm quen thuộc, đôi con ngươi hơi sáng lên. Anh giơ thẻ xác nhận thân phận lên trước mặt Tô Nhân Nhân vẫn còn bàng hoàng, nói:
- Phiền em theo chúng tôi về sở cảnh sát thuật lại chi tiết quá trình bị hại không thành.
Nói xong, anh quay đầu gọi: - Bác Nhân!
- Anh Húc! - Thi Bác Nhân đáp lại.
- Bảo phòng pháp chứng tăng ca, cho chúng ta xem thử vết bầm.
- Không thành vấn đề. - Thi Bác Nhân lập tức móc máy nhắn tin ra.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Nửa đêm, có tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông vang lên bên ngoài hành lang. Sau khi lên đến lầu 3, người nọ đưa tay lên gõ cửa phòng.
Bà Lý khoác áo đi ra mở cửa, ánh mắt nhập nhèm nhìn người đàn ông:
- A Vinh hả con? Sao lại về vào hôm nay?
Người đàn ông trung niên sở hữu vóc dáng cao to rắn rỏi, râu ria xồm xoàm đáp:
- Lâu rồi không về thăm mẹ mà quên mang chìa khóa theo, bởi vậy mới làm phiền mẹ phải mở cửa cho con.
Nói xong, Lý Chí Vinh vào nhà, còn kéo áo khoác kín lại cho bà Lý, trên mặt lộ vẻ quan tâm:
- Sao rồi? Hôm nay có ngủ ngon hơn chút nào không? Có cần mơ thấy ác mộng không?
Con nuôi hiếu thảo khiến bà Lý như được an ủi, bèn vỗ bả vai con trai nói:
- Không có, 8 giờ tối nay đã đi ngủ rồi, tới giờ cũng không nằm mơ luôn.
Trước kia khi mà tình huống trở nên nghiêm trọng, 7 - 8 giờ trời tối sầm vừa đi ngủ là bắt đầu mơ thấy ác mộng rồi. Sau khi Ninh Ninh diệt quỷ đào hoa cho bà cụ, Đúng là bà cụ không còn mơ thấy ác mộng nữa. Bà A Sơn thấy bạn không sao cũng bắt taxi đi về đường Cửu Long.
- Sao lại không có? - Lý Chí Vinh nhíu mày, rồi lại nhanh chóng ý thức được. Gã giả vờ như yên tâm, nói: - Không có thì tốt quá rồi. Con đã bảo là Đừng có mê tín, chỉ cần loại bỏ ảnh hưởng tâm lý là sẽ không nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Con nuôi không thích những thứ mê tín dị đoan, bà Lý biết rõ điều này nên không giải thích gì cả.
Lý Chí Vinh đỡ bà Lý vào phòng ngủ, đầu tiên là nhìn về phía hoa đào ở bệ cửa sổ. Thấy chỉ còn mỏi cái chậu ở đó, gã không vui hỏi:
- Hoa đào đâu rồi?
Giọng nói như một tiếng sấm nện xuống mặt đất, bà Lý bị lối nói chuyện nham hiểm này làm cho giật mình.
- Hoa đào héo rồi.
- Không thể nào. - Lý Chí Vinh lập tức phủ nhận.
- Thật sự héo rồi, bây giờ không phải là mùa hoa đào nên chắc có lẽ không hợp với khí hậu ở Hương Cảng. - Bà Lý ra sức che giấu.
Quả nhiên Lý Chí Vinh không nói gì nữa. Ngay khi bà Lý cho rằng mọi chuyện đến đây là hết, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì Lý Chí Vinh lại đi ra ngoài, không ngờ lúc về còn ôm theo một chậu cây cắm gốc hoa đào. Gã ta sa sầm mặt đặt chậu hoa lên ban công cái phịch, rồi cầm lấy chậu hoa không. Gã nhìn bà Lý, nhoẻn miệng cười:
- Chỗ này phải đặt một cây hoa đào mới đẹp.
Bà Lý quan sát thái độ của Lý Chí Vinh, sợ hãi tới nỗi cả người run lên.
A Vinh… thật sự không biết gì sao?
Lý Chí Vinh đóng cửa phòng ngủ, gương mặt đang tươi cười bỗng nhiên đanh lại. Một đôi bao tay da màu đen bị ném lên bàn.
- Hừ hừ hừ…
Áo hoodie đen bị vứt trên sàn nhà.
Gã đẩy tủ quần áo ra, quơ đại một bộ đồ và chồng lên người. Cả cơ thể nặng nề ngã xuống giường nệm cái rầm.
Ánh đèn tắt ngấm, màn đêm kéo đến. Mọi thứ lại rơi vào im ắng…