- Tại sao? Tại sao đàn bà các cô đều đê tiện như vậy? Vợ tôi cũng vậy, các cô cũng vậy! Tôi chỉ là một người làm công ăn lương ở căn tin, công việc của tôi đã thấp kém rồi mà các cô còn liếc mắt đưa tình với tôi?

Lên cơn điên xong, dường như Lý Chí Vinh tỉnh táo được khoảng 1 - 2 phút. Gã buông tay ra, đèn pin theo đó rơi xuống, gã ngồi phịch xuống đất, hai tay bưng mặt khóc nức nở. 

- Tại sao? Tại sao lại đê tiện như vậy? Mấy người không liếc mắt đưa tình với tôi thì đâu có chuyện gì xảy ra đâu? Không sao, chờ tôi giết Tô Nhân Nhân đi, các cô cũng không dám hèn hạ như vậy nữa, không dám quyến rũ đàn ông lung tung nữa…

- Anh không có bản lĩnh lấy được mạng Tô Nhân Nhân một lần nào nữa đâu. 

Bên ngoài tầng hầm có một giọng nói trong trẻo vang lên. Lý Chí Vinh sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại. 

Ánh sáng dần dần trở nên mờ ảo, cô gái ôm chậu hoa đào bước vào, trên gương mặt thờ ơ là đôi mắt quả vải, mái tóc dài được vấn lại bằng chiếc khăn hình tam giác mà một lọn tóc mái rơi ra xõa xuống nốt ruồi nhỏ cạnh mũi. 

Lý Chí Vinh từ sàn nhà đứng bật dậy, đôi mắt dán chặt vào chậu hoa đào, vẽ mặt dần dần trở nên điên cuồng, hỏi:

- Sao hoa đào lại ở đây?

Giọng nói của cô gái có vẻ không quá quan tâm, nói:

- Ý anh là chậu hoa dùng tà thuật trích máu tươi để chăm dưỡng đấy à. Quanh năm không héo, chuyên thu hút quỷ đào hoa?

Sở Nguyệt Ninh nhướng mày, thoáng nhìn hoa đào sau đó vứt ra: 

- Trả cho anh. 

Hoa đào trượt một đường trên không trung, Lý Chí Vinh lo lắng hứng nó vào lòng rồi nhanh chóng kiểm tra xem nó có bị gì hay không. Mãi một lúc sao, giọng nói cực trầm vang lên bên trong căn hầm trống trải: 

- Bà ấy biết hết rồi sao?

- Bà Lý hả?

Sở Nguyệt Ninh nhớ lại sáng nay, trời còn chưa sáng mà bà Lý đã đến gõ cửa nhà cô. Bà cụ ôm một chậu hoa đào trong lòng, bà cụ đáng thương, trước mắt là một mảnh xanh đen, đôi môi tái nhợt và sợ hãi tới mức cả người không ngừng run rẩy. 

“Ninh Ninh, là A Vinh đó. Là A Vinh thật rồi!”. 

“Tuy bà không phải là mẹ ruột của A Vinh, nhưng chính tay bà đã nuôi dưỡng nó nên người. Sao nó lại đối xử với bà như vậy?”. 

Sở Nguyệt Ninh thay bà cụ truyền đạt lại những lời này. 

- Vì sao à? - Lý Chí Vinh không khỏi cảm thấy buồn cười, gã nhanh tay che miệng lại nhưng vẫn không tài nào nhịn xuống được: - Bả không biết vì sao à? Buồn cười thật đấy. Đàn bà trên đời đều hèn hạ như nhau thôi, mặc dù bả là mẹ của tao, nhưng bả cũng chẳng khác gì bọn họ. Hôm đó xem mặt gặp được tao, bả cười vui vẻ lắm, y hệt mấy con đàn bà mỉm cười với tao, quyến rũ tao. Nếu bả đã thích xem mắt như vậy thì chi bằng để đứa con trai như tao thỏa mãn tâm nguyện của bả. 

- Không tự tay giết chết bả đã là sự báo đáp lớn nhất dành cho công ơn nuôi nấng tao của bả rồi. 

- Chưa kể, bả lại nhận nuôi thêm một đứa nữa, có tao là đủ rồi mà, cớ sao lại phải nhận nuôi thêm một đứa nữa cơ chứ? - Lý Chí Vinh cười lạnh, nói: - Hồi đó bả nói sẽ để lại hết toàn bộ tài sản trong nhà cho tao, giờ có tới hai đứa con trai thì bả định chia kiểu gì? Tao ghét nhất là người khác gạt tao, chi bằng nhân lúc chưa muộn cho bả đi chầu Diêm Vương cho rồi. 

Sở Nguyệt Ninh nghe xong bèn bình luận:

- Cười cũng có vấn đề hả? Cười là quyến rũ anh hả? Đúng là một kẻ biến thái. 

Để ý thấy Lý Chí Vinh băng ở ngón giữa, cô hỏi:

- Trận đào hoa là do anh dùng tinh huyết của mình chăm dưỡng đúng không?

Dùng tinh huyết nuôi trận là một loại tà thuật, lặp đi lặp lại trích tinh huyết để dưỡng trận, dù một lúc nào đó bị phá hoại, thì đến đúng giờ vẫn sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Vì vậy cần phải dùng tinh huyết của Lý Chí Vinh làm chất dẫn mới có thể phá trận một cách triệt để.  

Sở Nguyệt Ninh ngáp một cái, nói:

- Làm hại tôi phải chạy đến Sùng Chính từ lúc sáng sớm, đúng là quá đáng. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Lý Chí Vinh còn chưa kịp có phản ứng gì, cô đã móc lá bùa trong túi quần ra và kẹp vào giữa hai ngón tay, hai mắt tập trung, đọc nhanh chú ngữ. 

Một giây sau đó, lá bùa bay đi cái vèo, lấp lánh ánh đỏ, lượn một vòng quay ngón giữa của Lý Chí Vinh. Miếng băng dính bao quanh ngón giữa rơi ra, bị lá bùa cắt cho một vết. Rõ ràng chỉ là một vết thương rất nhỏ, nhưng lại nghiêm trọng như thể vừa bị một món vũ khí sắc bén tấn công. Lý Chí Vinh đặt chậu hoa đào xuống, ôm lấy ngón giữa rồi gào lên đầy đau đớn. 

Một giọt máu đỏ tươi từ ngón giữa nhỏ xuống hoa đào, hoa đào vốn đang tươi tắn bỗng chốc héo tàn rồi hóa thành tro. Sở Nguyệt Ninh nhìn ba luồng khí đen bay lên không trung, khí đen không ngừng lớn mạnh, không ngừng tấn công Lý Chí Vinh, lúc sắp thành công lại bị bắn ngược ra ngoài. Dường như có một tấm màng bọc trong suốt trên người đang bảo vệ gã.   

Cô khom người hỏi: - Anh tin trên đời này có quỷ không?

- Quỷ? - Lý Chí Vinh muốn tóm lấy Sở Nguyệt Ninh, cô hơi lùi lại phía sau, gã bắt trúng không khí, bèn cười dữ tợn: - Tao từng giết người, nếu như thật sự có quỷ thì chúng đã tới giết tao lâu rồi.

- Thế à? - Sở Nguyệt Ninh nhắm mặt niệm một đoạn thần chú, Lý Chí Vinh bỗng nhiên gào lên thảm thiết. Gã kéo áo lên, tận mắt chứng kiến lá bùa trên cổ mình bị đốt cháy. 

- Nếu đã không tin thì đừng đeo bùa hộ mệnh làm gì. - Nói đoạn, cô xoay người đi ra ngoài.

Tròng mắt Lý Chí Vinh đỏ ngầu, cảm nhận được áp lực trên người đã được giải phóng, gã đứng dậy nhặt con dao nằm trên ván sắt, nói:

- Đã vào đây còn muốn đi ra à, muộn rồi!  

Gã còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị ba luồng khí đen khóa chặt, một luồng khí đen trong đó siết lấy cổ gã, một luồng khí đen trả lại cho gã tủi nhục bị cưỡng hiếp lúc còn sống, một luồng khí đen khống chế gã tự cầm dao găm thẻo gọn bên dưới. 

- Aaaaaaa… - Lý Chí Vinh đau đớn gào lên. 

Gã không thể kiểm soát tay mình. Gã đang hứng chịu toàn bộ những thủ đoạn mà gã đã gây ra cho hai cô gái bị sát hại trước đó. Khi ấy, lúc gã ra tay chỉ cảm thấy thật hưng phấn. Hóa ra khi mà những cô gái ấy cầu xin gã dừng tay đã thống khổ như vậy?

Máu tươi cạn dần, đầu óc lại càng lúc càng tỉnh táo…

Vào khoảnh khắc này, Lý Chí Vinh như đang ở trong địa ngục muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. 

Khi Sở Nguyệt Ninh nhìn thấy ánh sáng lần nữa, cô còn chu đáo xoay người đóng tấm ván sắt lại. Khi tấm ván sắt rơi xuống, mọi tiếng kêu thảm thiết trong hầm hoàn toàn bị cản lại. Có chú bướm bay đến đậu lên tay cô, khoe khoang sự sống tươi đẹp của chúng. Mà sinh mệnh của Lý Chí Vinh… chỉ vừa mới bắt đầu đếm ngược.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play